Đương nhiên, Hứa Nghị hoàn toàn không biết nghi vấn của Tô Thần Dật, cậu ta vẫn rên rỉ ỉ ôi tố khổ với cha mình. " Thời buổi giờ đi dạo phố cũng bị người chặn đánh, anh Hứa, cuộc sống này không còn cách nào khác để trải qua hu hu hu...."
"..." Bà mẹ! Đúng là không nên trông cậy vào khả năng tầm thường của mày, mày không biết bộ dạng bây giờ của mình có bao nhiêu giả tạo sao?
Hứa Phong thở dài một tiếng đưa tay ôm Hứa Nghị vào lòng, dịu dàng nói: "Ngoan, ngày ba tìm Lý cục nói chuyện, giờ kêu bác sĩ tới khám cho con một chút, hửm?"
"..." Đờ mờ! Vậy cũng xong?
Hứa Nghị hít hít mũi, rẫu rĩ nói: "Cũng may có A Dật, nếu hôm nay không có A Dật phỏng chừng anh phải tới phòng cấp cứu mới thấy được con trai bảo bối của mình."
Hứa Phong sờ sờ đầu Hứa Nghị rồi nháy mắt với quản gia, quả gia hiểu ý lập tức rời đi. Thu tầm nhìn, Hứa Phong hướng mắt về phía Tô Thần Dật: "Làm phiền Thần Dật rồi, hôm nay cảm ơn cậu."
Tô Thần Dật ưỡn ngực nhiêm túc đáp: "Nghị tử là anh em của tôi, anh em tốt có nạn thì phải cùng chịu."
Nếu như có thể, tôi càng hy vọng ngài có thể gánh luôn cái nạn này. Hứa Phong cười cười: "Thần Dật thật là nghĩa khí, được rồi, hôm nay hai người không phải đi dạo phố sao? Sao trên người Tiểu Nghị lại có mùi rượu?"
"Đó là do..."
Hứa Phong âm trầm liếc Hứa Nghị, Hứa Nghị lập tức bối rối ngậm miệng, tội nghiệp nhìn về phía Tô Thần Dật, anh, tới lượt anh rồi đó.
Tay cầm chén trà của Tô Thần Dật run lên một cái, bình tĩnh gạt vết nước bị đổ, Tô Thần Dật thở dài vẻ mặt ân hận: "Đó đều là do tôi, lúc đó chúng tôi đi ngang qua quán bar thì đụng phải bạn tôi, bọn họ kéo chúng tôi vào uống rượu. Đương nhiên Nghị tử rất nghe lời ngài, cậu ấy không chịu vào, cậu ấy không vào còn tôi cũng không thể cậu ấy đi một mình, nên mấy đứa kia phạt tôi ba chén mới cho đi, lúc đó tôi bị đau dạ dày nên Nghị tử giúp tôi uống cả ba chén...Chú...Hứa, ngài đừng trách Nghị tự, đều là lỗi của tôi."
Ánh mắt Hứa Nghị nhìn Tô Thần Dật phiếm nước, anh, anh đúng là thần tượng của em!
"Thì ra thế" Hứa Phong gật đầu: "Không sao, tính cách Tiểu Nghị là vậy, trước kia cũng uống giùm cậu không ít rượu, hai người bây giờ đúng là anh em cũng hội cùng thuyền."
"Ha ha, phải." Tô Thần Dật cười gượng, tình cảm huynh đệ này chắc không ít lần bị tên khốn này móc mỉa!
"Chẳng lẽ không đúng?" Hứa Phong hỏi lại: "Được rồi Thần Dật, có muốn tôi giúp cậu liên lạc với anh trai không?"
"Anh Hứa, A Dật ở tạm nhà chúng ta mấy ngày."
"Ồ?" Hứa Phong nhướng mày nhìn về phía Tô Thần Dật: "Không sợ anh cậu lo lắng?"
"Tôi như vầy trở về anh tôi càng lo lắng hơn" Tô Thần Dật một bộ tôi-không-muốn-anh-hai-lo-lắng: "Chú Hứa, nhưng chú phải giúp tôi một chút, nghìn vạn lần đừng để anh tôi biết."
"Đúng rồi!" Hứa Nghị ghé sat bên tai Hứa Phong thấp giọng nói: "Anh trai anh ấy mấy bữa giờ tâm tình không ổn định, nếu để cho anh ta thấy A Dật thế này, A Dật bị lột da là cái chắc, anh Hứa, anh đừng có bán đứng A Dật đấy."
Hứa Phong trầm tư nhìn Tô Thần Dật rồi lập tức giả vờ hiểu ý gật đầu: "Tôi biết rồi, hai người đi tắm trước đi, rồi để bác sĩ tới thoa thuốc."
Rốt cuộc cũng qua cửa anh cha nhà mình, Hứa Nghị thở phào một tiếng, trên mặt cũng hiện nét cười: "A Dật, em dẫn anh đi."
Bỏ chén trà xuống, Tô Thần Dật cười cười đứng lên: "Vậy trước cảm ơn nhiều."
"Cảm ơn cái gì, đừng khách khí, đi thôi."
Thoáng nhìn thấy dánh đi tập tễnh của Hứa Nghị, Hứa Phong nhíu mày, đang chuẩn bị tiến đến ôm cậu, nhưng dưới anh mắt cảnh cáo của Hứa Nghị, hắn ngượng ngùng thu tay về đỡ cậu lên lầu, trong lòng tick một dấu cho Cường tử, dám đánh người của mình bị thương như vậy, không thể tha thứ!
Dẫn Tô Thần Dật vào phòng mình, Hứa Nghị lục tủ đồ lấy một bộ quần áo đưa cho Tô Thần Dật nhưng lại không đưa nội y: "Bộ này em chưa mặc, anh mặc đỡ đi."
Nhận quần áo nói tiếng cảm ơn, Tô Thần Dật đưa mắt nhìn Hứa Nghị: "Tắm chung hả?"
Hai mắt Hứa Phong híp lại, phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Cả người Hứa Nghị run lên, lặng lẽ lùi lại một bước: "Không, em qua phòng ba tắm."
"Tốt." Tô Thần Dật gật đầu rồi trừng mắt cảnh cáo Hứa NGhị, coi chừng ba mày, đừng để ổng mật báo cho tên mặt mo kia.
Hứa Nghị gật đầu vẻ mặt nghiêm nghị, anh yên tâm, em sẽ coi chừng.
Thấy Tô Thần Dật vào phòng tắm, Hứa Phong ôm lấy Hứa Nghị: "Đi tắm."
Che miệng lại không để mình giật mình hét toáng lên, Hứa Nghị vô thức nhìn cửa phòng tắm buồn bực nói: "Ba giúp con tắm."
Chân Tô Thần Dật trợt một cái suýt nữa ngã dập mặt trong phòng tắm, bà mẹ! Ông kêu mày coi chừng ba mày, đâu có nói mày kéo luôn ổng vào phòng tắm! Cái giọng nũng nịu của mày là sao đấy hả!
"Được thôi~."
Tô Thần Dật lột quần áo trên người bò vào bồn tắm, nhất định mình bị thương quá nặng nên mới xuất hiện ảo giác, cha Hứa Nghị tuyệt đối sẽ không dùng cái giọng thô bỉ này nói chuyện, tuyệt đối không!
Tắm rửa xong, Tô Thần Dật buồn chán ngồi trong phòng Hứa Nghị chờ cậu ta triệu hồi, ngay khi y sắp chờ đến buồn ngủ thì quản gia Hứa gia xuất hiện.
"Tô nhị thiếu, Bác sĩ Tô tới rồi, tôi để ông ấy đến khám cho ngài trước nhé?"
Tô Thần Dật khoát khoát tay: "Tôi không sao, để ông ấy xem cho Nghị tử trước đi, cậu ấy bị nặng hơn."
Quản gia im lặng một lúc rồi lập tức đáp: "Tiểu thiếu gia còn đang tắm, thiếu gia phân phó bác sĩ Chũ đến xem cho ngài trước."
Còn...đang...tắm? Tô Thần Dật giật giật khóe miệng, mày là chuẩn bị làm mình thành một bàn đồ ăn sao! Lắc lắc đầu, Tô Thần Dật đứng lên: "Vậy làm phiền ngài."
"Tô nhị thiếu khách sáo, xin theo tôi."
Đi theo quản gia tới phòng khách, bấy giờ bác sĩ đã ngồi chờ trong phòng. Ra hiệu cho Tô Thần Dật ngồi xuống, bác sĩ kiểm tra Tô Thần Dật một lượt sau đó kê toa dặn dò Tô Thần Dật một lát rồi mang theo hòm thuốc rời đi.
"Tôi ra ngoài trước, không quấy rầy Tô nhị thiếu nghỉ ngơi."
"Vâng, cảm ơn."
Bò lên giường, Tô Thần Dật ôm chăn lăn hai vòng, nhưng lại đè trúng vết thương nên đau đến nhe nanh trợn mắt. Ôm chăn nằm nghiêng, Tô Thần Dật vẻ mặt âu sầu, giờ y được xem như chân chính trắng tay, trên người không có đồng nào chưa nói, ngay cả bộ đồ đang mặc cũng là của Hứa Nghị. Sớm biết thế này thì y đời nào mà vứt ví tiền ra, khí phách cũng không thể làm ra cơm ăn a khốn!
Hôm sau vừa rạng sáng Tô Thần Dật đã tỉnh, thay quần áo gấp chăn rửa mặt xong, Tô Thần Dật liền ra phòng khách, dù sao đây cũng là nhà của Hứa Nghị, ngủ dậy muộn quá cũng xấu hổ, huống hồ y đã có thói quen tập thể dục buổi sáng.
Khi Hứa Nghị thức dậy thì đã thấy Tô Thần Dật ở trong vườn hoa nhà mình tập thể dục, tuy động tác không mấy linh hoạt nhưng dáng người đúng là hấp dẫn, một thanh niên xinh trai chuẩn mực, nếu nhưng không đề cập đến khuôn mặt xanh tím kia...
Hứa Phong đi tới cửa sổ sát đất, ôm lấy Hứa Nghị từ phía sau, khẽ đặt một nụ hôn lên gáy cậu: "Không ngủ nữa?"
"Ừ, anh nói thử xem sao Tô Việt Trạch lại đuổi Tô Thần Dật ra khỏi nhà, tuy tính tình A Dật hơi bướng bỉnh nhưng dù gì cũng là em trai của anh ta."
Hứa Phong cười cười không rõ hàm ý: "Chuyện anh em bọn họ ai biết được, rửa mặt đi, đồ ăn sáng nấu xong rồi, đừng để Thần Dật chờ lâu."
Khi Tô Thần Dật vào nhà thì vừa lúc Hứa Nghị và Hứa Phong đang từ trên lầu đi xuống: "Ăn sáng đi, nấu xong rồi."
Tô Thần Dật gật đàu ngồi vào bàn ăn, khi liếc nhìn thấy đôi môi hơi sưng đỏ của Hứa Nghị, Tô Thần Dật ngẩn người tò mò hỏi: "Nghị tử, miệng cậu bị sao vậy?"
***
Tại phòng khách tầng một ở Tô gia, quản gia Bạch mặc một bộ áo Tôn Trung Sơm chỉ đạo người hầu bưng đồ ăn sáng lên bàn, khi thả xong ly sữa nóng ở ghế chủ vị ông mới đi vào phòng khách: "Thiếu gia, nên ăn sáng."
Bấy giờ Tô Việt Trạch một thân tây trang đang ngồi trên ghế salon xem báo, sau khi nghe quản gia Bạch nói, Tô Việt Trạch cũng không ngẩng đầu lên, đáp lại: "Gọi Tiểu Dật xuống ăn sáng."
Quản gia Bạch nhíu mày, chần chừ nói: "Thiếu gia, nhị thiếu không phải đã..."
Động tác lật báo của Tô Việt Trạch dừng lại, sao đó trầm mặc đặt tờ báo trên bàn rồi đừng dậy đi tới phòng ăn.
Quản gia Bạch bất đắc dĩ lắc đầu đi đến trước máy điện thoại bàn thuần thục nhấn một dãy số.
"Thiếu gia, là điện thoại của quản gia Tô gia."
Động tác gắp đồ ăn của Tô Thần Dật và Hứa Nghị dừng lại, lập tức liếc nhìn Hứa Phong đầy thâm ý – Anh/Chú Hứa, tới lượt của ngài rồi đó.
Hứa Phong co giật khóe miệng, trong nháy mắt áp lực nặng nề, nhận điện thoại trong tay quản gia, Hứa Phong bình thản đáp: "Xin chào...Thần Dật? Cậu ấy đi rồi...Không biết...Thiếu gia nhà mấy người đi lạc sao lại tới hỏi tôi?"
Có cá tính! Đúng là phải như thế! Anh (chú) Hứa đúng là thần tượng của chúng ta! Hứa Nghị và Tô Thần Dật sùng bái nhìn Hứa Phong.
"Không có gì, tạm biệt."
Cúp điện thoại, quản gia Bạch đi tới trước bàn ăn cung kính nói: "Hứa đương gia nói nhị thiếu đã rời đi tối hôm qua."
Để đũa xuống lau miệng, Tô Việt Trạch ung dung đáp: "Biết rồi."
"Thiếu gia, có cần phái người..."
"Không cần, cứ để nó đi."
"Thiếu gia, tôi nghe nói nhị thiếu bị thương rất nặng."
Tô Việt Trạch dừng bước chân, lập tức mấp máy môi: "Biết rồi."
Nhìn bóng lưng Tô Việt Trạch rời đi, quản gia Bạch thở dài lắc đầu, thiếu gia, cậu hà tất phải như thế...
Ăn sáng xong, Hứa Phong liền đi tới công ty, còn Tô Thần Dật thì kéo Hứa Nghị chạy vội vào phòng: " Nghị tử, cậu biết Lâm Sanh không?"
"Lâm Sanh?" Hứa Nghị mở to mắt nhìn Tô Thần Dật: "Anh, anh khôi phục trí nhớ rồi?"
Tô Thần Dật lắc đầu: "Không, trước kia tôi có gặp qua cậu ta."
"Anh, cậu ta có làm gì anh không?" Hứa Nghị khẩn trương hỏi lại.
"Cậu ta có thể làm gì tôi?" Tô Thần Dật khó hiểu: "Cậu có số của cậu ấy không, giúp tôi gọi cho cậu ấy."
"Anh, lẽ nào anh thật sự đối với cậu ấy...."
"Nói cái gì đó." Tô Thần Dật vỗ một chưởng vào trán Hứa Nghị: "Anh mày đếch có hứng thú với đàn ông! Anh mày không thể ở đây mãi, lỡ như tên mặt mo kia quẩn quá chạy tới đây thì anh mày chết chắc, anh mày phải trốn ở chỗ Lâm Sanh." Hiện giờ ngoại trừ Lâm Sanh, y không nghĩ ra chỗ khác để đi, nếu như Kỳ Thương không có một ông anh-trai-bảo-vệ quản lý, y tuyệt đối sẽ trốn ở chỗ Kỳ Thương, không có chỗ nào an toàn hơn quân khu.
"Oh~, để em tìm số của cậu ta."
Tô Thần Dật lặng lẽ nhìn Hứa Nghị lấy di động tra số: "Điện thoại của cậu không phải bị hư rồi sao?"
"Đúng vậy, đây là ba em cho. Này, gọi rồi, anh với cậu ta nói chuyện đi."
Tô Thần Dật gật đầu nhận lấy điện thoại, sau khi nhìn thấy được ba chữ "đang trò chuyện", Tô Thần Dật liền đưa điện thoại đến bên tai: "Tiểu Sang Sanh, mau cứu mạng hu hu hu~..."