Tô Thần Dật cười tít mắt xuống xe nhận lấy cái rương trên tay Lâm Sanh: "Tiểu Sanh Sanh, cảm ơn nha!"
Trừng Tô Thần Dật một cái, Lâm Sanh hỏi: "Sao tự dưng lại muốn thứ này? Cậu nhớ ra mật mã rồi à?"
"Ừ." Tô Thần Dật tha thiết vuốt ve cái rương: "Nhớ được chút xíu, tôi lấy về xem thử."
Lâm Sanh không kìm được mà phất tay: "Cút nhanh đi, tôi còn có việc, không rảnh ở đây với cậu."
"Được thôi, tôi đi trước, hôm nào mời cậu uống rượu."
Đem cái rương đặt lên ghế phụ, Tô Thần Dật vẫy tay với Lâm Sanh rồi định lái xe rời đi.
Dường như nhớ đến chuyện gì, Lâm Sanh vội vã chạy lại bám vào cửa xe Tô Thần Dật: "Tô Thần Dật, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
"Hả?" Tô Thần Dật thò đầu ra, vẻ mặt khó hiểu: "Chuyện gì?"
"Tôi điều tra ra lúc trước khi xảy ra tai nạn cậu có qua lại với một ngôi sao, ngôi sao kia trùng hợp lại léng phéng với tình nhân của Cố Thiệu Kiệt, sau đó ít lâu thì tình nhân Cố Thiệu Kiệt với ngôi sao kia biến mất tăm hơi, chính là lúc sau khi cậu bị tai nạn."
"Ngôi sao?" Tô Thần Dật cau mày, đúng là lúc trước y xem video có thấy tình nhân của Cố Thiệu Kiệt phản bội gã mà lăn giường với một người đàn ông, kết quả bị Cố Thiệu Kiệt bắt tại trận, hai người bị bắn chết tại chỗ.
Nếu như người mà Lâm Sanh nói chính là tình nhân của Cố Thiệu Kiệt, thì người đàn ông kia chính là... Tô Thần Dật mở to mắt: "Cậu nói tôi có qua lại với ngôi sao kia?"
"Ừ." Lâm Sanh gật đầu: "Nhưng tôi không ra được rốt cuộc cậu với ngôi sao kia đã nói chuyện gì, nếu như cậu có thể khôi phục ký ức...."
Khôi phục ký ức? Sao thể có chuyện đó được, giờ có phang một phát nữa vào đầu y y cũng không thể có ký ức của Tô Thần Dật đã chết được. Nhưng mà, y không ngờ tới Tô Thần Dật đã chết lại có qua lại với người kia, nếu như y nhớ không lầm, tình nhân của Cố Thiệu Kiệt trước khi chết đã nói có thứ gì đó nằm trong tay của tên ngôi sao kia, lẽ nào, lúc trước Tô Thần Dật qua lại với hắn là vì cái USB kia? Má nó, sao lại bị sụp hố ngáng chân nữa rồi!
"Tôi biết rồi," Tô Thần Dật lại lần nữa vung tay lên nắn nắn gò má Lâm Sanh: "Cảm ơn, Tiểu Sanh Sanh, cậu đối với mình tốt như vậy, mình ngại quớ ~."
Lâm Sanh đen mặt gạt tay Tô Thần Dật: "Tôi đéo nên rảnh hơi giúp cậu tra mấy cái chuyện thối nát này!"
"Sao lại là chuyện thối nát chứ? Mình biết Tiểu Sanh Sanh vẫn luôn quan tâm mình, đừng thẹn thùng. Được rồi, trước cứ để như vậy đi, hôm nào mình sẽ liên lạc với cậu, đừng nhớ mình quá nha~~."
Lâm Sanh nhăn mặt nhìn con xe hơi chạy theo cung đường chữ S quỷ dị, quả nhiên không nên nói chuyện với Tô Thần Dật, cũng không nên ngồi xe của Tô Thần Dật, đó tuyệt đối là tìm đường chết!
Đỗ xe vào gara của một trung tâm thương mại nào đó, Tô Thần Dật ôm cái rương đi đến chỗ hẹn gặp với Cố Thiệu Kiệt. Mới vừa vào quán cà phê, Tô Thần Dật liền thấy Cố Thiệu Kiệt ngồi cách đó không xa.
Tô Thần Dật "Ha" một tiếng ôm cái rương đi lại đó: "Này, đồ này."
Cố Thiệu Kiệt lặng lẽ nhìn chiếc rương hiện đại được cài mật khẩu trước mắt, khóe miệng co giật: "Cậu nói, thứ kia ở trong này?"
"Đúng vậy." Tô Thần Dật cười toe toét ngồi xuống đối diện Cố Thiệu Kiệt: "Cái rương này có hai lớp khóa, khóa vân tay tôi có thể giúp anh mở, còn khóa mật mã, ngại quá, tôi mất trí nhớ, quên rồi."
Nhớ đến lúc trước Tô Thần Dật đã nói với gã là mở không ra, Cố Thiệu Kiệt nhìn rương mật mã một chút rồi gật gù: "Cái này không khó, tôi sẽ tìm người mở."
Tô Thần Dật đập tay vào cái rương: "Này, đồ đạc cũng đã đưa cho anh, anh tính lúc nào dẫn tôi đi gặp Tô lão đại đây?"
Cố Thiệu Kiệt chống tay lên bàn ghé sát vào người Tô Thần Dật: "Thần Dật, lúc trước em thà chết chứ không chịu giao đồ cho anh, giờ chỉ vì một lần gặp mặt chú Thắng mà em lập tức dâng ra, thật là làm anh phát ghen."
"Đừng." Tô Thần Dật một tay ngăn lại mặt của Cố Thiệu Kiệt: "Tôi nói rồi, anh đừng có buồn nôn với tôi được không? Hứa hẹn của tôi đã thành, còn anh thì sao?"
Cố Thiệu Kiệt thu người lại, cười đáp: "Mai đi, hôm nay không được."
"Được." Tô Thần Dật đứng lên: "Vậy mai gặp được Tô lão đại, tôi sẽ giải khóa vân tay cho anh."
"..." Thằng nhóc này đúng là không chịu thiệt mà! Cố Thiệu Kiệt nhấc cái rương lên: "Vậy mai gặp, cần anh Thiệu đưa về không?"
"Không cần," Tô Thần Dật khoát khoát tay: "Tôi có xe."
Nghe thế Cố Thiệu Kiệt cũng không nói gì thêm: "Tốt lắm, tôi còn có việc, đi trước."
Đợi đến khi Cố Thiệu Kiệt rời đi, Tô Thần Dật nhàn nhã ngồi trên ghế gọi một ly cà phê, tảng đá lớn trong long rốt cuộc cũng hạ xuống, vừa thoát khỏi Cố Thiệu Kiệt lại vừa có thể nhận quen với Tô Thắng, má nó, cuộc sống mình sao đẹp quá vậy!
Hớp được hai ngụm cà phê, điện thoại di động liền reo lên, nhìn thấy ba chữ "Đồ Mặt Mo" to lớn hiện ra, Tô Thần Dật bĩu môi nghe điện thoại: "Anh, sao vậy?"
"Nghe chú Bạch nói em đi tìm Hứa Nghị?"
Cầm tách cà phê hớp nhẹ một ngụm, Tô Thần Dật đáp: "Đi được nửa đường nhớ ra cậu ấy không ở nhà nên em không đến nữa."
"Vậy giờ em ở đâu?"
"Quán cà phê đối diện trung tâm thương mại X, em uống ít nước rồi về."
"Một mình?"
"Đúng vậy." Tô Thần Dật đảo mắt một cái: "Em về liền, anh đang bận à."
Tô Việt Trạch ở đầu dây bên kia nhìn đồng hồ: "Tới công ty đi, ăn trưa cùng anh."
"Được." Tô Thần Dật ra dấu với người phục vụ: "Vậy thì em đến đây, cứ vậy đi, chắc cỡ hai mươi phút nữa."
"Ừ, lái xe cẩn thận, đừng chạy nhanh quá."
"Biết rồi." Cúp điện thoại và tính tiền xong, Tô Thần Dật liền ra khỏi quán cà phê, đi về phía gara của trung tâm thương mại. Hai tay Tô Thần Dật xuyên vào trong túi, dáng vẻ muốn bao nhiêu nhàn nhã thì có bấy nhiêu nhàn nhã.
Trong gara khoáng đãng chỉ nghe được tiếng giày da xột xoạt trên nền đất, mắt thấy xe của mình ngày càng gần, Tô Thần Dật cong môi chuẩn bị móc chìa khó thì tự dung sau ót mát lạnh, Tô Thần Dật vội vã khom người, còn chưa biết rõ chuyện gì thì đã nghe một tiếng gió vút tới.
Tô Thần Dật rủa thầm một tiếng rồi lăn qua bên cạnh, kèm theo tiếng nổ lớn, là bốn năm thằng đàn ông đi ra khỏi cạnh xe, người vừa mới tấn công Tô Thần Dật cũng không chịu ngừng tay, hắn vung cái côn thép trên tay vào người Tô Thần Dật.
"Này mấy anh, mấy anh không nhận lầm người chứ?" Tô Thần Dật vừa trốn vừa gào lên.
Mấy người kia không đáp lại lời Tô Thần Dật, họ chia nhau ra mỗi hướng để cùng nhau tấn công về phía Tô Thần Dật.
Tô Thần Dật chật vật né tránh cú đấm vào mặt, giận dữ quát: "Các người có dám solo không hả lũ khốn, đánh tập thể không thấy nhục chút nào sao!"
Mấy người nọ cũng không đáp lại, xuống tay càng lúc càng ác liệt. Có thể nhìn ra những người này đều đã qua rèn luyện, đối mặt với mấy người cùng lúc tấn công như thế, Tô Thần Dật dần trở nên đuối sức, người cũng trúng đòn mấy lần.
Tô Thần Dật vừa né sự tấn công của bọn họ, vừa quan sát địa hình xung quanh, ngay lúc y định thừa dịp sơ hở chạy ra ngoài thì chợt cảm thấy đầu đâu xót, đầu óc choáng váng, rồi lại bị bịt một miếng khăn ướt vào mũi, chờ đến khi y kịp biết đó là thứ gì thì đã không còn kịp nữa.
Đầu óc càng lúc càng choáng váng, cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, sức lực cả người bị rút sạch, Tô Thần Dật dãy dụa mấy cái cuối cùng rồi hôn mê bất tỉnh.
Khi thấy càng đến gần thời gian Tô Thần Dật hẹn gặp, Tô Việt Trạch càng cảm thấy nôn nóng, hắn cũng không biết tại sao, ngay vừa nãy ruột gan hắn đột nhiên nhói lên, tự dung sinh ra cảm giác bức rứt. Nghĩ ngợi một chút, Tô Việt Trạch rốt cuộc cầm điện thoại đi ra khỏi văn phòng.
Ở phòng khách tầng trệt đợi một lúc, bấy giờ đã quá thời gian Tô Thần Dật hẹn mười phút, Tô Việt Trạch nhíu mày, lấy điện thoại ra gọi đến số của Tô Thần Dật.
Ở bên kia, sau khi khiêng Tô Thần Dật ra khỏi gara, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, người kia không nhìn được mà móc điện thoại ra khỏi túi quần của Tô Thần Dật, khi nhìn thấy ba chữ lớn "Tên Mặt Mo", người kia co giật khóe miệng rồi mở vỏ điện thoại ra, lấy cục pin tiện tay ném vào trong túi lưới đằng sau ghế xe.
Một tiếng "Tít" kéo dài rồi tắt lịm khiến cho lông mày Tô Việt Trạch nhíu chặt lại, kìm nén lửa giận trong long, Tô Việt Trạch lại lần nữa gọi vào số của Tô Thần Dật. Tiếng báo "Tắt máy" sau đó khiến cho Tô Việt Trạch cảm giác có điều bất thường. Thường lệ nếu như Tô Thần Dật không muốn nhận điện thoại của hắn, quá lắm chỉ là giả vờ không nghe thôi, tuyệt đối không thể nào ngắt cuộc gọi của hắn rồi tắt máy được. Nhớ đến chuyện Tô Thần Dật bị tấn công ở siêu thị vào mấy ngày trước, Tô Việt Trạch hoàn toàn biến sắc, vội vàng đứng dậy chạy đến bãi đỗ xe.
Tìm mấy lượt trong quán cà phê đều không thấy bóng dáng của Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch càng lúc càng bất an. Lấy điện thoại mở một bức ảnh của Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch tìm đến người phục vụ của quán cà phê.
"Xin hỏi cô có thấy người trong hình không?"
Cô phục vụ đầu tiên là bất ngờ nhìn Tô Việt Trạch đang cầm lấy tay mình, sau đó cô đỏ mặt gật đầu: "Có thấy, nhưng người này đã đi được một lúc rồi."
"Vậy cô có biết người này đi về hướng nào không?"
Cô phục vụ lấy làm tiếc lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không để ý."
"Vậy quanh đây có chỗ nào có thể đỗ xe không?"
"Ở đối diện." Cô phục vụ vươn ngón tay chỉ ra cửa: "Có thể để xe ở tầng hầm của trung tâm thương mại đối diện."
Tô Việt Trạch gật đầu để lại lời cảm ơn rồi lập tức ra khỏi quán cà phê. Lấy hóa đơn phạt trên cửa xe xuống, Tô Việt Trạch ngồi vào ghế lái khởi động xe, quay tay lái uyển chuyển chạy về phía gara của trung tâm thương mại. Chạy vào gara không được bao lâu, Tô Việt Trạch đã thấy chiếc xe ô tô màu đen quen thuộc từ đằng xa.
Đỗ xe vào chỗ trống, Tô Việt Trạch lập tức mở cửa xe chạy về phía chiếc xe oto đen kia, còn chưa kịp lại gần, thì hắn bị một đồ vật lấp lánh trên mặt đất hấp dẫn sự chú ý. Hạ mắt nhìn xuống, thứ kia chính là chiếc chìa khóa bạc bảo bối của Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch nhặt nó lên, dây chuyền xỏ vào nó đã bị đứt gãy, vết gãy biến dạng, có thể thấy được sợi dây này bị giật đứt.
Nắm chặt chìa khóa trong tay, vẻ mặt Tô Việt Trạch âm trầm đi về thang máy trong gara.
Chẳng cần biết các người là ai, dám động vào người của Tô Việt Trạch, tôi nhất định sẽ cho các người biết hai chữ hối hận viết như thế nào!