Xem đến đoạn video giám sát cuối cùng, người đàn ông gian nan nuốt nước miếng: "Tô tổng, đoạn video này cũng bị..."
Tô Việt Trạch nặng nề hừ một tiếng: "Làm phụ trách phòng giám sát mà ngay cả thiết bị bị người khác động tay động chân mà cũng không biết, anh giữ được chức này thật đúng là xứng đáng!"
"Xin, xin lỗi Tô tổng." Người đàn ông hoảng sợ, liên tục xin lỗi: "Tôi, tôi chỉ ra ngoài một lúc..."
Tô Việt Trạch lạnh lùng nhìn người đàn ông một lát rồi xoay người: "Hai người các cậu ở lại đây tìm manh mối, những người còn lại theo tôi về tổng bộ."
"Vâng, thiếu gia."
Tô Thần Dật bị rét đến tỉnh lại, một chậu nước lạnh tạt vào, làm y rét lạnh thấu tim. Mặc dù vậy. đầu óc y vẫn còn hơi choáng váng, bóng dáng vật thể trong tầm mắt chồng chồng lên nhau.
Tô Thần Dật thử cử động người mới phát hiện tay chân mình đều bị khóa ở phía sau, quần áo ướt át dính chặt vào người khiến y khó chịu.
"Tỉnh rồi thì đừng giả chết nữa!"
Đột nhiên bị nhận một đá khiến cho Tô Thần Dật suýt nữa bật thét, cắn môi dưới, Tô Thần Dật giương mắt nhìn lên, chỉ lấy một bóng dáng mập mờ trước mắt mình. Lắc lắc đầu, Tô Thần Dật nhìn lại lần nữa, đường nhìn rốt cuộc cũng rõ ràng, nhưng y lại nhìn thấy được một gã đàn ông mặc âu phục mang chiếc mặt nạ trắng toát.
"Anh muốn làm gì?"
Gã-đeo-mặt-nạ ngồi xổm xuống, vỗ vỗ má Tô Thần Dật, nhưng lại dính phải chút bụi trên mặt y, gã chán ghét thu tay về: "Nói, thứ kia đâu?"
Tô Thần Dật khó hiểu nhìn gã: "Thứ gì?"
"Đừng giả ngu với tao!" Gã-đeo-mặt-nạ đá vào người Tô Thần Dật một đá: "Thành thật dâng đồ ra đây để tao có thể tha mày một mạng."
Cú đá này vựa vặn trúng vào vết thương trên người Tô Thần Dật, y nhất thời đau đến há hốc mồm: "Tôi nói này đại ca, tôi thật sự không biết đó là gì được không? Nếu như tôi nhớ không lầm đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt? Lần đầu tiên đó anh trai, anh lại còn mang cái mặt nạ này, thử hỏi làm sao tôi biết tôi đã lấy thứ gì của anh?"
"Tô Thần Dật ơi Tô Thần Dật, đã chết hụt lần trước rồi mà còn chưa biết nghe lời à, lần này tính đem cái mạng mình vất vả nhặt được giao ra sao?"
"Lần trước?" Tô Thần Dật chớp mắt mấy cái: "Này, đừng nói với tôi là tai nạn kia do anh gây ra!"
"Đúng thì sao?" Gã-đeo-mặt-nạ xách người Tô Thần Dật khỏi mặt đất: "Thức thời mà giao thứ kia ra đây, nếu không lần này tao làm mày không còn một chút cặn!"
"Tôi thật sự không biết đó là thứ gì!" Tô Thần Dật oan ức bĩu môi. "Nhờ cái vụ tai nạn anh tặng nên tôi đã mất trí nhớ, nếu có thể thì nhắc nhở chút được không?"
"Nói thừa!" Gã-đeo-mặt-nạ vung một đấm vào mặt Tô Thần Dật: "Không phải Cố Thiệu Kiệt cả ngày quấn lấy mày là để muốn thứ kia sao? Thành thật giao ra đây, tao không kiên nhẫn như Cố Thiệu Kiệt đâu!"
"..." Đậu xanh rau má chúng bay, má nó y vất vả lắm mới lừa gạt được Cố Thiệu Kiệt, giờ tự dưng lại lòi ra một thằng nữa muốn mạng của y. Ông trời, thực ra ông để tôi sống lại là để thay Tô Thần Dật đã chết trả nợ đúng không? Cái chuyện thối nát này có thôi đi không hả?
Nhổ ngụm máu tanh ra khỏi miệng, Tô Thần Dật hầm hừ nói: "Thứ đó tôi đã giao cho Cố Thiệu Kiệt, có giỏi thì đi tìm gã đòi."
"Đưa rồi?" Hai mắt gã híp lại sau lớp mặt nạ, gã lôi cổ áo Tô Thần Dật siết chặt: "Mẹ nó ai mượn mày đưa."
Tô Thần Dật bĩu môi: "Nếu anh bị súng chỉa vào, anh cũng sẽ giao ra thôi."
Bên trong phòng họp rộng lớn, một nam một nữ đang tập trung tinh thần làm thao tác trên bàn phím, Tô Việt Trạch thì mặc chiếc áo sơ mi đỏ tía nôn nóng đi qua đi lại trong phòng.
Thời gian dần trôi, Tô Việt Trạch càng lúc càng bất an mãnh liệt. Hắn không biết ai đã bắt Tô Thần Dật đi, thế nhưng cộng với chuyện Tô Thần Dật bị tai nạn với bị tấn công trong trung tâm thương mại hôm trước, nếu như không tìm ra tung tích Tô Thần Dật kịp thời, e là lành ít dữ nhiều.
Nghĩ đến đây, Tô Việt Trạch càng lúc càng nôn nóng. Khi Tô Thần Dật bị đưa vào phòng cấp cứu suýt chút nữa không qua khỏi, hắn không nôn nóng như lúc này, hắn nhớ rõ lúc ấy mình rất bình tĩnh, nghĩ ngợi rất nhiều nhưng tựa hồ lại không hề suy nghĩ bất cứ điều gì. Chỉ là lặng lẽ đứng ở ngoài phòng phẫu thuật chờ bác sĩ tuyên án.
Nhưng từ sau khi Tô Thần Dật tai nạn mất trí nhớ, hắn nhận ra thái độ của mình đối với Tô Thần Dật càng ngày càng thay đổi, từ lúc tính toán đến lúc thăm dò rồi tới bước ngả bài, Tô Thần Dật bị thương sẽ làm hắn đau lòng, Tô Thần Dật đi đứng quá gần gũi với người khác hắn sẽ không thoải mái, Tô Thần Dật ăn quả lừa khóc lóc om sòm thì hắn sẽ vui vẻ. Có lẽ, trong lúc vô ý, hắn đã xem Tô Thần Dật là người thân chân chính của mình. Không, sợ là so với người than còn quan trong hơn, cho nên khi Tô Thần Dật có chuyện xảy ra, hắn mới lo lắng hoảng sợ đến vậy.
"Thiếu gia, mục tiêu được xác định, ở ngoại ô phía Tây!"
Nghe vậy, Tô Việt Trạch vội vã chạy đến trước máy tính, nhìn điểm xanh lấp lóe trên bản đồ, khóe miệng Tô Việt Trạch cong lên cầm lấy chìa khóa xe chạy ra ngoài.
"Thông báo hướng đi của mục tiêu mọi lúc cho tôi!"
Khi cái bụng của Tô Thần Dật sôi ùng ùng không biết bao nhiêu lần thì cánh cửa phòng cuối cùng cũng được mở ra, xuất hiện ở cửa vẫn là gã đàn ông mang mặt nạ trắng. Tô Thần Dật liếm liếm môi, mắt nhìn gã đắm đuối: "Anh trai, tối nay ăn cái gì vậy? Anh nhân từ, em không chọn món, chỉ cần lấp đầy bụng là được."
Gã-đeo-mặt-nạ hừ một tiếng rồi ra hiệu với người sau lưng, nhận được mệnh lệnh, hai tên to cao lập tức tiến lại nhấc Tô Thần Dật lên khỏi mặt đất rồi đi ra ngoài.
"Ha ha, thực ra không cần phí công như vậy, thẳng đường mang cơm đến đây là được, không cần mở khóa tôi cũng ăn được mà."
Gã-đeo-mặt-nạ nhíu mày, cầm chiếc khăn mặt trên tay nhét vào miệng Tô Thần Dật, rồi đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn.
"A a a...!" Lúc này không phải là thời điểm ăn cơm tối sao? Mày lấp kín miệng bố thì làm sao bố ăn được hả thằng khốn!
Sau khi bị hai tên to cao tha ra khỏi phòng thì Tô Thần Dật mới có thể thấy rõ khung cảnh bên ngoài, nếu như y đoán không sai, nơi này hẳn là một cái nhà xưởng hoặc nhà kho bỏ hoang, đứng rành rành hai bên cửa là bốn tên vệ sĩ, chính giữa nhà kho có đặt một chiếc ghế.
Hai tên to cao lần lượt mở dây thừng trên chân Tô Thần Dật ra rồi ép y ngồi vào ghế, sau đó tháo bỏ còng tay của y, sau đó nữa là tên bên cạnh ôm một hộp khối chữ nhật bằng sắt đặt trên đùi Tô Thần Dật, khi Tô Thần Dật chưa tỏ tường tình huống thế nào thì cổ đã bị quấn ba cái dây tựa như dây điện đồ.
Gã-đeo-mặt-nạ cong môi đi đến bên cạnh Tô Thần Dật lấy khăn ra khỏi miệng y, gã ghé sát mặt vào bên tai y nhẹ giọng hỏi: "Biết đây là gì không?"
Tô Thần Dật ngây người nhìn hai tay mình đang đỡ lấy hộp sắt: "Bom cảm lực."
"Thông minh đấy." Gã-đeo-mặt-nạ cười cười vỗ tay: "Không hổ là nhị thiếu Tô gia, quả nhiên có hiểu biết."
Tô Thần Dật vô cảm nhìn gã: "Anh hy vọng tôi sẽ nói cái gì? Cảm ơn đã khích lệ à?"
Gã-đeo-mặt-nạ phất phất tay: "Thời điểm này mày nên xin tao đừng giết mày."
"Được rồi." Tô Thần Dật khụt khịt mũi, vẻ mặt thê thảm: "Anh trai, quỳ xin anh đừng giết em!"
"..." Sao mày không có chí khí chút nào vậy hả! Gã-đeo-mặt-nạ hung ác trừng mắt nhìn Tô Thần Dật: "Nếu thứ kia không ở trong tay mày, tao cũng không cần giữ mày lại làm gì. Tô Thần Dật, lần trước không giết được mày, lần này mày đừng hòng thoát! Dám động vào đồ của tao thì phải chuẩn bị đón nhận hậu quả!"
Nối liền dây điện, gã khởi động bom rồi lùi sang bên cạnh.
Tô Thần Dật cúi đầu nhìn đồng hồ điện tử hiển thị 15 phút: "Anh trai, kéo dài thời gian một chút được không? Ít gì cũng để em tưởng niệm cuộc sống chứ."
Gã-đeo-mặt-nạ hừ một tiếng: "Tô Thần Dật, ngay cả 15 phút ôm bom còn sợ mày ôm không nổi đấy! Nếu như bên trong hộp sắt bị động chạm, thì ngay cả cơ hội tưởng niệm cuộc sống của mày cũng không còn đâu!"
"Cảm ơn đã nhắc nhở." Tô Thần Dật co giật khóe miệng: "Thực ra tôi muốn nói, thứ kia trên tay Cố Thiệu Kiệt là giả, nếu như tôi chết, thì anh cũng đừng hòng mơ tưởng có được."
"Vậy thì tốt." Gã-đeo-mặt-nạ híp mắt cười, vỗ má Tô Thần Dật: "Vậy thì sẽ không ai biết bên trong thứ kia rốt cuộc là gì, thật đáng mừng."
Khi Tô Việt Trạch chạy đến nhà kho thì đã thấy Tô Thần Dật ngồi trên ghế, hai chân bị tách ra trói vào ghế dựa, không nhúc nhích. Cho dù hạ thấp đầu nhưng Tô Việt Trạch vừa liếc mắt vẫn có thể nhìn ra vết thương trên mặt Tô Thần Dật.
Tô Việt Trạch cảm thấy lòng nhói lên, vội vã chạy lại: "Tiểu Dật!"
Giọng nói quen thuộc làm Tô Thần Dật ngẩn ra, y vội vàng hoảng loạn ngẩng đầu quát lên: "Đừng lại gần!"
Bước chân Tô Việt Trạch chậm rãi dừng lại: "Sao vậy Tiểu Dật?"
"Đừng lại gần, có bom."
Tô Việt Trạch từ từ hạ mắt nhìn xuống thì thấy hộp sắt Tô Thần Dật đang ôm trên đùi, đồng hồ điện tử đếm ngược đến thời điểm 5 phút 36 giây. Trong lòng nhói lên từng cơn, Tô Việt Trạch không dám tưởng tượng, nếu như hắn đến muộn mấy phút...thả lỏng rồi siết chặt nắm tay bên người, Tô Việt Trạch cố gắng bình tĩnh.
Đi tới, Tô Việt Trạch cuối người xuống cần thận từng chút một mở dây thừng trên chân của Tô Thần Dật: "Tiểu Dật ngoan, đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì."
Tô Thần Dật hứ một tiếng, giả vờ ung dung nói: "Bớt nói nhiều đi, cút nhanh lên, đừng quấy rầy tôi tưởng niệm cuộc sống."
Tô Việt Trạch ngừng động tác rồi đi vòng ra sau tiếp tục tháo dây thừng: "Em mới mười tám tuổi, có người nào mà tưởng niệm? Không bằng nghĩ về anh đi."
"Làm ơn." Tô Thần Dật lườm một cái: "Giờ anh đang ở trước mặt tôi, nghĩ thì được cái gì chứ."
Tô Việt Trạch cười khẽ lắc đầu một cái, đứng dậy hôn nhẹ lên đỉnh đầu Tô Thần Dật: "Nhìn lâu như vậy có nhìn ra manh mối gì không?"
Tô Thần Dật hừ một tiếng nghiến răng nói: "Thằng khốn kia chỉnh có 15 phút, tôi cũng đâu phải chuyên gia phá bom, sao có thể trong thời gian ngắn nghiên cứu ra món này!"
Tô Việt Trạch cười cười sờ đầu Tô Thần Dật: "Vậy anh với em cùng nhau nghiên cứu."
"Lúc này đừng sờ loạn đầu tôi như thế được không! Coi chừng nổ tung đó khốn!" Tô Thần Dật tức giận trừng mắt với Tô Việt Trạch, sau đó thì nhẹ giọng nói: "Anh hai, anh đi đi, chạy xa chút, chết một người dù sao cũng tốt hơn chết hai, anh nhớ báo thù cho em là được rồi, lễ tết thì nhớ đốt em ít đồ cúng."
"Không được nói bậy!" Tô Việt Trạch cau mày quát: "Em là em trai anh, sao anh có thể vứt bỏ em vào lúc này!"
Cái gọi là "hoạn nạn mới thấy chân tình" chính là nói tình cảnh lúc này của Tô Thần Dật. Nghĩ lại từ khi y sống dậy đến nay, tuy rằng ngoài miệng gọi người này một tiếng anh, trong lòng thật sự cũng xem hắn như anh của mình, nhưng y chưa bao giờ tin tưởng người này một trăm phần trăm.
Cùng ngả bài với hắn, nhưng y vẫn luôn giữ nguyên sự phòng bị đối với Tô Việt Trạch, bằng không y sẽ không gạt Tô Việt Trạch để đi tìm Cố Thiệu Kiệt.
Biết rõ thời gian không còn nhiều, Tô Việt Trạch vẫn lựa chọn ở lại, cái câu "Em là em trai anh" của hắn khiến cho Tô Thần Dật ấm lòng. Từ nhỏ Tô Thần Dật đã là cô nhi, chưa từng hưởng qua cái gọi là tình thân, tình thân duy nhất là nhờ dính chút ánh sáng của thân thể này.
Tô Thần Dật tự giễu cười, y bắt đầu ghen tị với tên Tô Thần Dật đã chết, có cha mẹ thật sự quan tâm cậu, có một người anh trai chăm lo săn sóc. Nhưng mà, người chiếm lấy thân thể người ta như y có tư cách gì để mà ghen tị?
Được rồi, có câu nói này của Tô Việt Trạch, xem như lần sống lại này của y là đáng giá, tiếc nuối duy nhất là y còn chưa kịp nhận quen với Tô Thắng, nhưng mà, y chỉ sợ là không có cơ hội. Có điều, những chuyện này không quan trọng.
Tô Thần Dật ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Tô Việt Trạch: "Thật ra, tôi không phải em anh."