Một người đàn ông đi qua đấy, kéo mạnh sợi dây trói ở trên người cô một cách thật thô bạo, Lâm Hạ bị lực kéo ép phải đứng lên, nhưng bởi vì ngồi quá lâu nên đầu óc có chút choáng váng, trước mắt tối đen một mảnh. Còn chưa đợi cô phản ứng lại, người đàn ông đó đã kéo cô đi đến một căn phòng khác trong nhà kho tương đối kín đáo, trên đường đi cô đụng phải năm cái ghế, rồi lại đụng thêm ba khúc gỗ, Lâm Hạ bị đụng đến toàn thân toàn là vết thương. Nhưng những vết thương đau đớn này ngược lại khiến thần trí của cô càng thêm tỉnh táo, sức lực cũng dần dần quay trở về thân thể của cô.
Cuối cùng cũng tìm được căn phòng, Lâm Hạ bị hắn ta dùng lực đẩy ngã nhào ở trên đất, đầu cộc vào một cạnh bàn, tức khắc, máu tươi chảy như nước tràn.
Sau khi người đàn ông rời đi, Lâm Hạ ngây ngốc mà nhìn lên trần nhà, nếu như, cô nói là nếu như, Hứa Dương không cứu được cô, thế thì có phải cô sẽ bị bọn họ giết chết không?
Trong đầu hiện lên bóng dáng của một người, người đó cười với cô, cưng chiều mà nhìn lấy cô, Lâm Hạ đột nhiên muốn khóc, cuộc sống của cô tựa hồ như vừa mới bắt đầu có ý nghĩa, nhưng chợt có thể bị giết chết bởi một lý do thật nực cười, thậm chí, đến cả người muốn giết cô là ai cô cũng không hề biết, thật thương tâm.
Là ai đây?
Trong những năm này, cô không xinh đẹp kinh động đến ai, lại không có bối cảnh, trừ thành tích học tập tốt hơn những người khác ra, cô thậm chí cái gì cũng đều không sánh được với người khác. Hơn nữa, cho dù cô có không nhiệt tình giúp đỡ người khác đi nữa, nhưng cũng xem như là tính cách ôn hoà nhỉ, cô tự cho rằng những năm nay mình không có đắc tội với bất cứ ai, đến cả cơ hội đùa giỡn đỏ mặt với người khác cũng đều không có.
Điều chủ yếu nhất là, trong số tất cả những người cô quen biết, không có một ai có thể giàu đến nỗi chi đủ tiền ra mua chuộc sát thủ giết chết cô.
Ý thức càng lúc càng rã rời, bởi vì tay đang bị trói, đến cả máu tươi ở trên trán chảy vào trong mắt cũng không thể lau đi được, lúc Lâm Hạ mất đi ý thức, thứ mà cô nhìn thấy chính là trần nhà màu đỏ của nhà kho.
…………..
“ Liệt Diễm, đã lâu không gặp. ” Hứa Dương thân sĩ mà cười cười, trong giống như cuộc hàn huyên giữa bạn bè với nhau vậy, nhưng sự lạnh lẽo ở trong mắt lại tiết lộ ra cảm xúc thật sự của anh ta.
Liệt Diễm căng cứng cả mặt, trước đây hắn cười với anh là bởi vì hắn muốn quấy nhiễu tầm mắt của anh ta, khiến anh ta cho rằng hắn thật lòng thật ý muốn quy thuận theo anh ta, nhưng hiện tại, đến cả một nụ cười giả tạo hắn cũng đều keo kiệt với anh ta.
“ Hứa Dương, anh vẫn còn to gan thật đấy, thế mà dám một mình đến gặp tôi, anh là cho rằng tôi sẽ không giết anh, hay là cho rằng tôi không giết nổi anh thế. ” Trong con ngươi của Liệt Diễm dần dần nhuộm lên tầng sát ý.
Ai ngờ rằng sau khi Hứa Dương nghe xong lời này không tức giận ngược lại còn bật cười, anh ta trả lời: “ Cả hai. Tôi biết cậu hận không thể lập tức giết chết tôi, nhưng cậu sẽ không làm thế, bởi vì cậu nhìn vào thì trông như đã ngồi vững trên vị trí lão đại tổ chức, nhưng thực chất cậu ngồi không yên ổn được chút nào, còn về việc lý do tại sao, tôi nghĩ cậu cũng hiểu rõ rồi nên tôi sẽ không nói thêm nữa. Hơn nữa, dựa vào chút võ công của cậu, cậu vẫn không giết được tôi đâu. ”
Ánh mắt của Liệt Diễm đột nhiên biến nên sắc bén, hắn vẫn luôn không ngồi an ổn được trên cái vị trí lão đại tổ chức này, bởi vì hắn vốn không phải lão đại tuyệt đối, có bốn người liên hợp lại với nhau liền có thể phế đi hắn rồi. Bọn họ chính là tứ đại trưởng lão của tổ chức, võ công của bốn người đều là hạng nhất hạng nhì, không thường xuất hiện trong tổng bộ của tổ chức, mà duy nhất chỉ có lão đại nhiệm kỳ trước mới có thể biết được tung tích của bọn họ. Liệt Diễm là thuộc loại hình soán quyền đoạt vị, cho nên tự nhiên không có cách nào biết được tung tích của bọn họ từ chỗ của Hứa Dương.
Nhưng bọn họ đối với hắn mà nói, là một sự tồn tại đầy tính uy hiếp, càng huống hồ hắn hoài nghi rằng, Hứa Dương đã cùng tứ đại trưởng lão cấu kết với nhau rồi, chỉ đợi hắn lộ ra chút sơ hở, bọn họ sẽ liền tung một cú huỷ diệt hắn ngay.
Lúc hắn đang đắm chìm trong suy nghĩ, bên trong nhà kho chợt truyền đến tiếng súng khe khẽ, hắn mở to đôi mắt, cấp tốc rút súng ra nhắm thẳng vào Hứa Dương, nhưng Hứa Dương cùng với hai người đồng hành chợt trong một khắc hắn rút súng ra đã nghiêng người tránh khỏi. Hứa Dương được mệnh danh là tay súng thần, lúc hắn vừa phản ứng lại thì cây súng ở trên tay của hắn đã bị đánh cho rơi mất rồi, đồng thời anh ta tiến lên trước một bước bóp chặt lấy cổ của hắn.
“ Liệt Diễm, võ công của cậu vẫn là không có chút tiến bộ nào cả. ” Hứa Dương sớm đã vứt đi lớp vỏ bọc thân sĩ ở bên ngoài rồi, khóe miệng mang theo ý cười tà ác, thần sắc trong mắt lạnh lẽo như băng tuyết, khiến Liệt Diễm không kiềm chế được mà run rẩy một hồi.
Thực ra võ công của Liệt Diễm so cùng với Hứa Dương có thể nói là bất phân thắng bại, nhưng độ linh hoạt của hắn lại không nhanh bằng Hứa Dương, kỹ thuật bắn súng cũng không chuẩn bằng anh ta, cho dù năm đó lúc ở căn cứ huấn luyện sát thủ, Liệt Diễm chăm chỉ chịu khó hơn gấp mười lần Hứa Dương. Nhưng có lúc thứ được gọi là thiên phú này, sẽ ảnh hướng đến người ấy trong suốt cả cuộc đời.
……….
Tiêu Thần cùng Hứa Dương chia ra hai đường, Hứa Dương đưa theo hai người mặc thường phục, lính đặc chủng răng trắng môi đỏ đi qua mặt Liệt Diễm, anh đưa theo 1 nhóm bộ đội nhỏ tiến vào từ bên cửa sổ, nhân lúc Hứa Dương đang đàm phán cùng với Liệt Diễm sẽ đem Lâm Hạ cứu ra ngoài. Nếu như cứu Lâm Hạ thành công, thì Tiêu Thần sẽ ở bên ngoài cửa sổ nổ một phát súng, dụng ý nhắc nhở Hứa Dương rằng anh đã thành công rồi. Vào khoảnh khắc Liệt Diễm nghe thấy tiếng súng, nhất định sẽ ngây người trong một khoảng thời gian ngắn, không dài, nhưng đủ để khiến Hứa Dương tóm được hắn.
Sự việc cứ dựa theo quỹ đạo đã định sẵn mà đi, nhưng có một phân đoạn đã xảy ra sai sót, số người ở lại trong nhà kho canh giữ Lâm Hạ còn nhiều hơn cả trong tưởng tượng, vì thế nên lúc anh đưa Lâm Hạ rời khỏi, tiếng bước chân nhè nhẹ đã kinh động đến thính lực nhạy bén của những tên sát thủ, Tiêu Thần cùng với Đoạn Trần bọn họ bất đắc dĩ, chỉ có thể nổ súng về phía bọn chúng.
Bởi vì sát thủ thực sự quá nhiều, Tiêu Thần lại cõng theo Lâm Hạ rất bất tiện, cho nên lúc mang theo cô đột quá vòng vây, cánh tay của Tiêu Thần đã trúng một phát súng.
Tiếng súng cuối cùng cũng đánh thức Lâm Hạ đang trong cơn hôn mê, vào một khắc nhìn thấy Tiêu Thần, nước mắt của cô liền trào ra khỏi khoé mắt, “ Tiêu Thần, em tưởng rằng, em không thể gặp được anh nữa. ”
Tiêu Thần nhịn xuống cơn đau, hai tay càng ôm chặt lấy cô hơn nữa, nhưng bởi vì quá dùng sức nên dẫn đến máu chảy như nước. Lâm Hạ vùi vào lồng ngực của anh, trong lòng an tâm không gì sánh bằng, vốn không biết được anh đã bị thương. Cuối cùng vẫn là Đoạn Trần, tránh né biết bao viên đạn đang bắn tới, chạy đến bên cạnh anh, hỏi anh thế nào rồi.
Tiêu Thần lắc lắc đầu, dùng ánh mắt tỏ ý anh ta đừng có nói.
Hứa Dương nghe thấy tiếng súng liên miên không dứt từ trong nhà kho, chân mày nhíu chặt lại, dùng súng chỉ vào huyệt thái dương của hắn: “ Liệt Diễm, bảo người của cậu ở trong đó toàn bộ đều bỏ súng xuống!”
Liệt Diễm bật cười lên, bởi vì gương mặt của hắn rất đen, gương mặt lại rất góc cạnh, cho nên lúc nhỏ dữ tợn đến mức có chút đáng sợ. “ Hứa Dương, anh cho rằng tôi sẽ sợ anh sao?”
“ Đùng _____”
Hứa Dương hướng về phía chân của hắn nổ một phát súng, miệng súng lại di chuyển về trên huyệt thái dương của hắn, “ Tôi nói lại lần nữa, bảo bọn họ bỏ súng xuống!”
Liệt Diễm nhịn xuống cơn đau, gắt gao mà trừng lấy anh ta, cắn chặt răng nói: “Hứa Dương, có bản lĩnh thì đấu tay đôi đi!”
Hứa Dương nghiêng mắt nhìn vào tên sát thủ đang cầm súng đứng phía sau Liệt Diễm, khóe môi hơi cong, chế giễu mà cười: “ Tuy rằng tôi đối với gương mặt đen thui đỏ ửng này của cậu không ôm bất cứ hy vọng gì, nhưng cũng không cần chỉ nói mà không làm nha, cậu bảo nhiều người cầm súng nhắm vào tôi như thế, còn dám nói là đấu tay đôi!”
“ Vẫn là câu nói ấy, Liệt Diễm, cậu bảo người ở trong đó dừng tay lại, tôi sẽ bỏ qua cho cậu. ”
Một người đàn ông mặc bộ tây trang màu đen từ phía sau lưng mọi người đi qua đó, đôi mắt nhìn thẳng vào Hứa Dương: “ Hứa lão đại, đã lâu không gặp. ”
“ Lam Thiên, thân là người đứng thứ hai của tổ chức, có lẽ cậu có thể bảo bọn họ dừng tay nhỉ? Hay là nói ___” Hứa Dương ngừng lại một lát, dư quang quét qua Liệt Diễm: “ Cậu cũng muốn làm lão đại?”
Ánh mắt Liệt Diễm rét lạnh, dùng một ánh mắt nhìn lấy những người ở trong nhà kho, tiếng súng lập tức ngừng lại.
Tiêu Thần cùng Hứa Dương nhìn nhau một cái, sau đó đưa theo Lâm Hạ từ cửa sau của nhà kho rời đi, Hứa Dương sau khi thuận lợi phân hoá mối quan hệ giữa Lam Thiên và Liệt Diễm xong cũng nhanh chóng rời đi.
Sau khi cứu Lâm Hạ đi, lính đặc chủng còn dư lại nhanh chóng lên sàn, trước khi bọn chúng còn chưa kịp phản ứng lại liền giết chết bọn chúng đến không còn một mảnh giáp, cuối cùng người còn sống sót chỉ có mỗi lão đại Liệt Diễm cùng lão nhị Lam Thiên.
……….
Bệnh viện Quân Tổng.
Tiêu Nguyệt Nhi đi cùng với Cố Quảng Tuyên mang theo sắc mặt trắng bệch mà chạy vào trong đấy, đầu tiên là kéo Lâm Hạ đang ngồi trước sô pha lên xem trái ngó phải, sau đó mới bổ nhào đến bên giường bệnh của Tiêu Thần mà khóc oà lên.
Tiêu Thần giật giật khóe miệng, “ Nguyệt Nhi, anh trai em còn chưa có chết mà, đừng như vậy nữa. ”
Tiêu Nguyệt Nhi lau sạch nước mắt rồi đứng dậy, “ Anh trai, nếu như anh chết rồi em nhất định sẽ không khóc đâu, em sẽ vì bi thương quá độ mà trực tiếp ngất đi đấy. ”
Tiêu Thần: “ ……. ”
Qua một lúc sau, Lâm Hạ cùng Tiêu Nguyệt Nhi đi xuống căn tin mua cơm cho Tiêu Thần.
Cố Quảng Tuyên đi đến trước giường bệnh, chọc chọc vào cánh tay trái bị thương của anh, cười cười nói: “ Nhiệm vụ lần này của các cậu hoàn thành rất xuất sắc, tuy rằng không có đem toàn thể tổ chức sát thủ quốc tế diệt sạch, nhưng đã thành công đánh vào được trái tim của bọn chúng. Ít nhất mấy năm tới đây bọn chúng sẽ không dám xuất hiện kiêu căng nữa, tôi nghe nói gần đây cấp trên bởi vì chuyện này mà đang cân nhắc việc thăng cấp cho cậu. ”
Tiêu Thần liếc anh ta một cái, không có trả lời.
“ Có vấn đề thì cứ nói thẳng, đừng có làm ra vẻ quái gở nữa. ” Cố Quảng Tuyên lại đấm cho anh một đấm nữa.
“ Tôi chỉ là cảm thấy có một chuyện rất kỳ lạ. ” Tiêu Thần dựa vào đầu giường, đôi mắt tựa như có suy nghĩ nhìn thẳng lên trần nhà: “ Lâm Hạ nói với tôi, tên Liệt Diễm kia muốn giết cô ấy là bởi vì có người ra giá mua cái mạng của cô ấy, điều này rất trùng khớp với sự suy đoán của Hứa Dương, nhưng không nghĩ mãi vẫn không hiểu, là ai mà hận Lâm Hạ đến như thế. ”
Cố Quảng Tuyên trầm ngâm một lát, nói: “ Cô ấy có khi nào đã đắc tội với ai rồi không?”
Tiêu Thần lắc lắc đầu: “ Lâm Hạ tính cách thuần hậu lương thiện, đến cả cơ hội đỏ mặt với người khác cũng đều rất ít, làm sao có thể có người hận cô ấy hận đến bước đường thế này được chứ. ”
“ Có khi nào, là đố kỵ?”
“ Đố kỵ………..” Tiêu Thần nhíu mắt nhìn lấy anh ta: “ Cậu muốn nói cái gì?”
“ Không có, tôi chỉ là cảm thấy phần lớn phụ nữ đều rất hay đố kỵ, thứ xuất sắc nhất của Lâm Hạ chính là thành tích của cô ấy, nhưng điều đó tuyệt đối không đủ để tạo thành lý do người khác mua sát thủ giết người. Cho nên, còn có một nguyên nhân, chính là người khác đố kị…….chồng chưa cưới của cô ấy. ”
“ Suy đoán của cậu là?”
“ Triệu Ngưng Ngọc. ”
Tiêu Thần ngây người, tựa hồ cho rằng Triệu Ngưng Ngọc chính là người như thế, nhưng rất nhanh lại cảm thấy không phải: “ Triệu Ngưng Ngọc tuy rằng nhẫn tâm, nhưng tôi cảm thấy cô ta có lẽ sẽ không lựa chọn cách thức này để làm hại Lâm Hạ. Lâm Hạ chỉ là một đứa trẻ tay trói gà không chặt, nếu như Triệu Ngưng Ngọc muốn đối phó với cô ấy, dễ như trở bàn tay, cô ta tại sao lại muốn lựa chọn đi tiếp xúc với tổ chức sát thủ chứ? Hơn nữa, tôi đã xem qua tư liệu của cô ta, Triệu Ngưng Ngọc trong nhà nghèo khó, có lẽ sẽ không đủ khả năng chi một khoản tiền lớn đến thế. ”
“ Cô ta không đủ khả năng, nhưng Lưu Trượng Nghĩa lại có thể. ”
“ Ý của cậu chính là nói, cô ta cùng Lưu Trượng Nghĩa vẫn còn qua lại?”
“ ……..những gì tôi vừa nói, toàn bộ đều là suy đoán của tôi. ”
Tiêu Thần: “ …….. ”