• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến bệnh viện quân đội trung ương đã được ba ngày, người bác sĩ mà Lâm Hạ theo học là bác sĩ khoa ngoại lồng ngực Vu Lệ, tuy rằng không cùng chuyên ngành với cô, nhưng cô thật sự rất hài lòng.

Vu Lệ là một vị bác sĩ khoa ngoại lồng ngực xuất sắc, hơn nữa tính cách lại hiền lành, nhưng mà theo cách nhìn của Lâm Hạ, cô ta có chút tùy tiện, chỉ khi đang đối mặt người bệnh, cô ta mới là thục nữ ôn nhu.

Hôm nay, sau khi bận bịu xong, Vu Lệ cười hì hì lôi kéo Lâm Hạ ngồi ở trên sô pha trong văn phòng, nháy mắt mấy cái, nói: "Lâm Hạ, có chuyện này chị muốn nói cho em nghe một chút."

"Chuyện gì?"

"Kia......" Vu lệ nhìn về phía cửa, xác định cửa đóng kĩ xong mới nói: "Em cùng vị quân nhân Tiêu Thần kia, kết hôn thật hả?"

Lâm hạ sửng sốt: "Chị nghe ai nói vậy?"

"Bệnh viện đều truyền nhau điên cuồng rồi!" Cô ta sẽ không nói việc này kỳ thật chính là do cô ta nói ra.

"Không phải nha, bọn em còn chưa có kết hôn." Lâm Hạ trả lời.

"Thật tốt quá!" Vu lệ vỗ tay, Tiêu Thần đến bệnh viện không nhiều lắm, cũng chỉ đến qua hai ba lần, nhưng mà vài lần như vậy đủ để cho các cô đều nhớ kỹ anh."Lâm Hạ, may mắn em không  kết hôn với Tiêu Thần, bằng không liền thảm, rất nhiều người trong bệnh viện coi trọng anh ta, đương nhiên, ngoại trừ chị. Em có biết, lòng ghen tị của phụ nữ luôn rất mãnh liệt."

Lâm Hạ cười gượng, cô có cần phải nhắc nhở cô ta kỳ thật, bọn họ về sau sẽ kết hôn, chỉ là chưa phải lúc này mà thôi.

"Thật sự? Em không kết hôn với Tiêu Thần?!" Ngô Xán đột nhiên mở cửa ra vọt vào, Vu Lệ theo bản năng mà nhìn khóa cửa, phát hiện cái khóa vốn đã rách nát  không chịu nổi kia đã hư triệt để, cơn giận từ trong lòng bốc lên, vỗ bàn đứng dậy: "Ngô Xán, người phụ nữ bạo lực nhà cô, khóa của tôi bị cô phá hư bao nhiêu cái, cô đền khóa cho tôi!"

Ngô Xán cũng  không thèm để ý cô ta, lập tức chạy đến trước mặt Lâm Hạ, nắm bả vai của cô mà lắc: "Lâm Hạ, vừa rồi em nói, nam thần của chị chưa có kết hôn có phải hay không?"

"Theo em được biết, không."

"Thật tốt quá, mấy ngày nay chị nghĩ đến chuyện Tiêu Thần kết hôn, ăn cũng ăn không vô, ngủ cũng ngủ không tốt, cả người gầy tận năm cân, chị đều bị dọa một phen, mẹ chị nghĩ đến đều sắp khóc, lôi chị đến bệnh viện kiểm tra toàn thân một phen, kết quả ra không có việc gì mới an tâm không ít." Ngô Xán nâng khuôn mặt mập mạp, thẹn thùng mà thở dài.

Vu Lệ được một trận mắc ói, không còn lời nào để nói: "Ngô Xán, thân thể to lớn gần 70 cân này của cô  gầy năm mười cân lại như thế nào? Làm cô sợ bóng sợ gió nhiều như vậy sao?!"

"Chính là vì có người tôn sùng vẻ đẹp gầy trơ xương như cô nên sự nghiệp giảm béo ở Trung Quốc mới có thể phát đạt như vậy, mỗi ngày đem tiền kiếm được tiêu vào việc giảm béo, lãng phí tiền lại còn lãng phí thời gian!" Ngô Xán chỉ trích, cô ta nhìn dáng người giống như bạch cốt tinh của Vu Lệ thấy khó chịu đã lâu, hiện tại lại nói xấu nam thần của cô ta kết hôn, cô ta có thể không tức giận sao?

"Tôi gầy tôi kiêu ngạo!"

Lâm Hạ lén lấy di động từ trong túi xách ra, nhìn đến thời gian xong ánh mắt phát sáng.

“ Bác sĩ Vu, bác sĩ Ngô, tới giờ tan làm rồi, em đi trước, hai người cứ tiếp tục đi.” Lâm Hạ trong lòng sớm đã tính trước mười phần, chạy giống như lòng bàn chân quét dầu.

Hai người đồng thời vẫy tay với Lâm Hạ, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi đối phương, hai mắt trừng lớn như chuông đồng, thật giống như hai con thú cưng không thể nhường nhịn nhau.

Lâm Hạ vừa mới ra khỏi phòng làm việc, Tiêu Nguyệt Nhi liền xuất hiện.

Bởi vì cách phòng trọ gần, cho nên bọn họ không ở lại ký túc xá của bệnh viện, mà ở lại phòng trọ. May mắn bọn cô không lựa chọn ở lại ký túc xá của bệnh viện, nghe nói bệnh viện cho thực tập sinh ở ký túc xá cũ, điều hoà cũng là khi được khi không. Mùa này nóng như vậy, không có mấy thứ như điều hoà, quạt điện linh tinh, làm sao có thể sống nổi a!

“ Lâm Hạ, cậu có nghe nói mấy chuyện đồn đãi về chúng ta trong bệnh viện không?” Vừa ra viện, Tiêu Nguyệt Nhi liền thấp giọng hỏi.

“ Có phải là đồn đãi về chuyện tớ với Tiêu Thần có kết hôn hay không?” Nhớ tới một màn ở phòng làm việc khi nãy, trong lòng Lâm Hạ rùng mình một cái.

Nếu người khác biết cô là vị hôn thê của Tiêu Thần, có khi nào sẽ lột da của cô hay không?

“ Không chỉ có như vậy a!” Tiêu Nguyệt Nhi hô: “ Hộ sĩ ở phòng hộ sĩ của chúng ta đã liên kết lại với nhau, quyết định phải bóc được thân phận vị hôn thê của Tiêu Thần, chính là chị dâu tương lai của tớ, cậu!”

“ Bóc như thế nào?”

“ Bóc Thúy Hoa, hoặc là bóc meo meo.”

Khóe miệng Lâm Hạ giật giật, sắc mặt tối sầm, liền xoay người đi về hướng trạm giao thông công cộng, để lại một câu: “ Bữa tối hôm nay, mời tự thân giải quyết.”

“ Đừng mà, chị dâu, cậu đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần không nên so đo với em chồng như tớ nha!” Tiêu Nguyệt Nhi đuổi theo, buồn cười, tuy rằng cô có thể tự thân giải quyết, nhưng mà tưởng tượng đến cảnh Lâm Hạ ở nhà ăn đồ ăn do chính cô làm, mà mình phải tự kêu cơm hộp, trong lòng chênh lệch rất lớn, thực tế còn chênh lệch lớn hơn nữa!

“ Tớ mặc kệ, dù sao hôm nay tớ không muốn làm thêm phần của cậu.” Xe buýt đến, Lâm Hạ lấy trong ví tiền ra một đồng xu nhét vào thùng, tìm một chỗ ở phía sau ngồi xuống.

Tiêu Nguyệt Nhi nịnh nọt mà ghé sát vào, cười hì hì ngồi bên cạnh cô, chỉ là Lâm Hạ hôm nay giống như dâng lên quyết tâm, ngồi xe hơn mười phút, một chút ý tứ phản ứng lại Tiêu Nguyệt Nhi cũng không có, mặc cô ấy ở bên cạnh nói huyên thuyên, nước miếng bay tứ tung.

Nhưng mà đến cuối cùng, lúc mở cửa phòng, Lâm Hạ vẫn không đành lòng nhốt cô ấy ở bên ngoài, Tiêu Nguyệt Nhi tìm được khe hở liền chui vào, tiếp tục nịnh nọt bám lấy Lâm Hạ.

“ Chị dâu, tớ luôn biết cậu sẽ không mặc kệ sinh tử của tớ!”

Lâm Hạ hừ thầm một tiếng, chạy đến phòng bếp nấu cơm. Tiêu Nguyệt Nhi bắt chéo chân, vừa gặm quả táo xem phim truyền hình, miệng còn thường hừ ca.

“ Đúng rồi, chị dâu, ớ quên nói với cậu một chuyện, ngày hôm qua lúc quay về trường học, tớ có gặp Tạ Thiếu Dương, cậu ta nhờ tớ giải thích với cậu, cậu ta có làm chuyện gì thật có lỗi với cậu hả?” Nhớ đến dáng vẻ suy sút của Tạ Thiếu Dương ngày hôm qua, Tiêu Nguyệt Nhi liền cảm thấy thực khó hiểu, một vương tử cao nhã như thế sao lại biến thành như vậy?

“ Không có a, tớ cũng không biết cậu ta đang nói cái gì.” Động tác của Lâm Hạ cũng không có tạm dừng một chút nào, chuyện ngày hôm đó, cô không muốn nói.

“ Vậy kì lạ, tên kia vô duyên vô cớ giải thích với cậu làm gì, mộng du hả?”

“ Quản cậu ta làm cái gì, đó là chuyện của người khác, chúng ta lại không nhúng tay được, cho nên để bọn họ muốn làm cái gì thì làm cái đó là được rồi, chúng ta cũng vậy.” Lâm Hạ bưng đồ ăn đã nấu xong ra, lại rửa sạch chén đũa.

Tiêu Nguyệt Nhi gật đầu: “ Cũng đúng.”

“ Nói, anh tớ không phải bị điều đi nơi khác sao, sao anh ấy còn chưa trở về?”

Lâm Hạ ngẩn người, trong lòng thế nhưng lại xuất hiện cảm giác bất an mãnh liệt, cô ăn một miếng thức ăn để áp chế đi chút dị thường kia rồi mới nói: “ Anh ấy đi nhận nhiệm vụ, đây là lần cuối cùng.” Chờ nhiệm vụ lần này hoàn thành, anh sẽ không làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa, nhưng mà vì sao lòng cô mấy hôm nay lại thấy bất an đến vậy?

“ Nếu anh hai có thể được điều đến cùng quân khu với anh Quảng Tuyên thì tốt rồi, đến lúc đó chúng ta có thể cùng đi gặp bọn họ, thật tốt. Hơn nữa Lâm Hạ, cậu biết không? Bạn trai của chị Sở Sở, Lục Chi Hàng cùng quân khu với anh Quảng Tuyên, nhưng lại là tham mưu trưởng, có phải rất lợi hại hay không?”

“Đúng vậy.”

“ Lâm Hạ, cậu sao vậy, sao lại rầu rĩ không vui thế?” Tiêu Nguyệt Nhi thấy cô chọc chọc chén cơm, vừa nhìn chính là có tâm sự: “ Chuyện kia là tớ lừa cậu, không có người bóc cậu và meo meo, yên tâm đi.”

Lâm Hạ: “…..”

Vô nghĩa, cô đương nhiên biết!

Cơm nước xong, Lâm Hạ thử gọi điện thoại cho Tiêu Thần, vẫn là nằm ngoài vùng phủ sóng. Mấy ngày nay, cô có rảnh liền gọi cho anh, tuy rằng biết nếu như anh khởi động máy, trước tiên sẽ gọi điện cho cô, nhưng vẫn không thể làm cô ngừng hành động này lại được. Dường như Lâm Hạ đã coi việc này như một thói quen.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc thức dậy, sự bất an trong lòng chẳng những không yếu bớt mà ngày càng tăng thêm, trước kia cô cũng từng lo lắng cho Tiêu Thần, nhưng mà không có lần nào giống như lần này cả.

Cô đem nỗi bất an trong lòng nói cho Tiêu Nguyệt Nhi nghe, Tiêu Nguyệt Nhi khuyên cô, bởi vì là nhiệm vụ cuối cùng của Tiêu Thần, Lâm Hạ khó tránh khỏi việc quan tâm quá mức sẽ bị loạn.

Nghe cô ấy nói như vậy, Lâm Hạ cũng cảm thấy có lý, vì thế cố gắng gạt đi sự khác thường ở trong lòng, chuyên tâm làm việc.

Nhiệm vụ chủ yếu hôm nay của Lâm Hạ là đi theo Vu Lệ thăm khám phòng bệnh, lúc tới cửa phòng bệnh 301, hai người phát hiện bên trong đang cãi nhau, tiếng khóc và tiếng mắng chửi hỗn loạn.

Hai người đi vào, vừa thấy chính là một người ohuj nữ tuổi gần bốn mươi khóc thương tâm muốn chết, rất nhiều người ở xung quanh đang khuyên nhủ cô ta, nhưng mà cứ ai đến gần cô ta, người phụ nữ sẽ lấy đồ vật gù đó ở xung quanh ném vào người nọ, lúc này chung quanh cô ta chỉ còn có giường, ngay cả bàn và ghế dựa bên cạnh cũng bị xê dịch.

“ Tôi không muốn hoá trị, tôi muốn về nhà!” Trên gương mặt tái nhợt của người phụ nữ toàn là nước mắt, trong mắt là nỗi tuyệt vọng dày đặc làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.

Một người thanh niên có ý muốn tiến lên phía trước, nói: “ Mẹ, chúng ta phải nghe lời bác sĩ nói, nhưng vậy mới có thể lành bệnh, mẹ phải tin tưởng mình nhất định có thể chiến thắng bệnh tật.”

Giọng nói kia rất quen thuộc, Lâm Hạ quay đầu nhìn xem dáng vẻ của người thanh niên, bóng dáng càng thêm quen thuộc, là ai đây? Hẳn là người mới gặp gần đây, chỉ là không nhớ ra là ai.

Người phụ nữ lắc lắc đầu, một đầu tóc dài tới tận mông bay tán loạn. Lâm Hạ nghĩ người phụ nữ này trước kia hẳn là rất để ý đến mái tóc của mình, nhưng mà hiện tại lại vì bệnh tật, bản thân bị trường kỳ vây hãm trong hậm hực, ngay cả bản thân mình cũng chăm sóc không tốt, hơn nữa bị ốm đau tra tấn, mái tóc dài phiêu dật tự nhiên trở nên xơ xác.

“ Nhất Hoành, con không thể để bọn họ đối xử với mẹ như vậy!” Người phụ nữ vuốt ve mái tóc dài của mình, khóc nói: “ Các người đều biết, tóc chính là mạng sống của tôi, hoá trị sẽ rụng tóc, đến lúc đó tôi sẽ biến thành một người trọc đầu, đầu bóng loáng thật xấu xí, thật xấu, tôi không muốn thay đổi hình dạng, không muốn, không muốn!” Cô ta hình như nhớ tới chuyện gì, nói xong bản thân liền hét lên.

Một người đàn ông tuổi quá năm mươi dáng vẻ tang thương nhìn tình cảnh của người phụ nữ, thương tâm thở dài mà nói: “ Tử Tử, chúng ta là vợ chồng, cho dù em có biến thành bộ dạng như thế nào đi nữa, đều là người vợ duy nhất của Vương Cường anh, chúng ta nghe bác sĩ, đi trị bệnh được không?”

“ Đúng vậy, chị dâu, nghe lời bác sĩ mới là tốt nhất!” Người phụ nữ ước chừng ba mươi tuổi đứng trước giường nói.

Nhìn đến lúc này, Lâm Hạ đã hiểu đại khái, chính là người phụ nữ tóc dài rối tung đang ngồi trên giường bị bệnh nào đó cần phải hoá trị, mà người ohuj nữ vì yêu thương mái tóc dài xinh đẹp của mình mà lựa chọn từ bỏ trị liệu, nhưng mà người nhà lại không đồng ý, cho nên mới có một màn hiện tại.

“ Bác sĩ Vu, bệnh nhân này là?”

Vu Lệ đáp: “ Ung thư thực quản ác tính, phải hoá trị.”

“ Lâm Hạ, bệnh nhân này rất cố chấp, cơ hồ tất cả các bác sĩ khoa ngoại đều khuyên cô ta hoá trị, nhưng mà một chút hiệu quả cũng không có. Cô ta còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ…” Vu Lệ thở dài, làm một bác sĩ, việc tự trách nhiều nhất là không thể cứu bệnh nhân, mà người phụ nữ này lại liên tiếp từ chối đề nghị của bọn cô, làm bọn cô thật bất đắc dĩ.

“ Kia, nếu không em thử xem sao?” Lâm Hạ hỏi.

“ Có thể, nhưng mà tận lực đừng kích thích bệnh nhân.”

Bước chân của Lâm Hạ bị kìm lại, nhưng rất nhanh lại dâng lên sự kiên định, lúc lướt qua người Vương Nhất Hoành, cô tinh tường nhìn thấy những giọt nước mắt nhỏ vụn trong mắt cậu ta.

Tuy rằng không thích cậu ta, thậm chí còn có chút chán ghét, nhưng là làm một người con, cậu ta vẫn có trách nhiệm.

Lâm Hạ đi đến đến chỗ chiếc bàn còn đang hoàn hảo, cầm lấy gương, bất ngờ đặt trước mặt bệnh nhân. Mà bệnh nhân nữ cũng không làm cho cô thất vọng, nhìn đến bản thân suy sút, sắc mặt tái nhợt, tóc tai xơ xác ở trong gương, lập tức gạt gương ra, mặt nhanh chóng chôn vào giữa hai đầu gối, thân thể run nhè nhẹ.

“ A a a a a a a! Lấy ra lấy ra! Tôi không muốn xem!”

Vương Nhất Hoành nhào lên chặn Lâm Hạ đang muốn tiến lên, hô lớn: “ Lâm Hạ, là tôi thật có lỗi với cô, có chuyện gì cô cứ hướng về phía tôi, ai cho phép cô đối xử với mẹ tôi như thế?!”

Vương Cường ôm lấy thân thể suy sút của vợ mình, sự đau đớn trong mắt càng dày đặc hơn.

“ Không cần coi tôi trở thành loại người giống như cậu!” Lâm Hạ lạnh mắt liếc cậu ta một cái, quay đầu nói với bệnh nhân nữ kia: “ Cô xem tới rồi đi, cho dù cô không trị liệu, cô cũng không còn vẻ xinh đẹp như trước kia. Cô nhìn lại chồng của cô, con của cô, lúc cô đang bị bệnh, bọn họ có từng vì dáng vẻ hiện tại của cô mà ghét bỏ cô, theo tôi thấy, trong ánh mắt của chồng cô là tràn đầy đau lòng và tình yêu,mà con trai của cô, lại là hận bản thân không thể thay cô chịu đựng nỗi khổ này. Huống chi, tử vong so với hoá trị càng đáng sợ, khi chúng ta chết đi, sẽ nằm trong quan tài, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, cả người cứng ngắc, bộ dạng đó, cô cho rằng đẹp hơn so với hiện tại sao?”

Tiếng nức nở của Tả Tử Tử nhỏ dần, thân thể cũng không còn run lên nữa, cô ta ngẩng đầu từ giữa hai gối lên…, vừa lúc nhìn thấy chồng mình Vương Cường và con trai Vương Nhất Hoành trong mắt là tơ máu, nước mắt càng rơi càng nhiều.

Từ lúc cô ta bị bệnh đến nay vẫn luôn sống trong thế giới bị thương của bản thân, chồng và con trai đã sớm bị cô ta bài trừ ở bên ngoài, cô ta chưa từng suy nghĩ đến ở trong lúc cô ta đang tuyệt vọng, chồng, con trai và tất cả những người yêu thương cô ta càng tuyệt vọng hơn, xem, cô ta ích kỷ như vậy, ích kỷ đến mức khiến con lo lắng cho chính cô ta.

Mà bác sĩ ở nơi này, bởi vì không muốn kích thích bệnh nhân, cho nên lời khuyên không đến nơi đến chốn, nhưng Lâm Hạ không giống như vậy, cô còn chưa chân chính vào nghề, cho nên không hiểu được quy tắc của nghề này. Cô dựa vào góc nhìn của một người đang đứng xem, đồng cảm với bệnh nhân, do đó làm ra một số hành vi “ nghé con không sợ hổ”.

Chỉ là tất cả mọi người đều không nghĩ tới,một hành vi lỗ mãng này của cô, hoàn toàn làm cho Tả Tử Tử thấy rõ bản thân, cũng thấy rõ người khác, cũng chính là chồng và con của cô ta. Tuy rằng biết hoá trị cũng không hoàn toàn chữa khỏi bệnh của cô ta, nhưng có thể sống một ngày liền một ngày, ít nhất có thể làm cô ta ở bên cạnh chồng con.

“ Được rồi, bà Vương, tình huống hiện tại của cô là càng hoá trị sớm càng tốt, tôi chuẩn bị buổi chiều sẽ tiến hành, còn nhờ cô phối hợp.” Vu Lệ bước lên phía trước, trong mắt không giấu nỗi vui sướng.

Tả Tử Tử gật đầu: “ Tôi sẽ phối hợp, bác sĩ Vu, mấy ngày nay thật xấu hổ.”

“ Không sao, cô có thể nghĩ thông suốt là được.”

Tả Tử Tử quay đầu nhìn Lâm Hạ: “ Vị tiểu thư này là?”

“ Là trợ lý thực tập của tôi, Lâm Hạ, mấy ngày hôm trước mới đi làm.” Vu Lệ dừng trong chốc lát, đột nhiên nói: “ Nếu vừa rồi cô ấy có chỗ mạo phạm cô, còn mong cô thứ lỗi.”

“ Không có, tôi chỉ cảm thấy đứa nhỏ này thật tốt.”

“ Mẹ, Lâm Hạ là bạn học của con.” Thấy mẹ có thể nói chuyện bình thường, Vương Nhất Hoành vui vẻ không thôi, nhìn đến Lâm Hạ cũng thấy thuận mắt hơn trước nhiều.

“ Thật sao! Thật tốt quá, Nhất Hoành, con nên thay ta  cảm ơn Lâm Hạ thật tốt.”

Kiểm tra phòng bệnh tới giữa trưa, Lâm Hạ cảm thấy so với bình thường làm việc vặt còn mệt, đặc biệt là việc của Tả Tử Tử, hiện tại ngẫm lại đều có chút sợ hãi, nếu lúc đó làm cho có chuyện, kia chẳng phải cô nghiệp chướng nặng nề? May mắn Tả Tử Tử ăn một chiêu kia của cô.

“ Lâm Hạ, hôm nay em có chút lỗ mãng.” Vu Lệ nói, tuy rằng cô ta thực thưởng thức hành vi này của Lâm Hạ nhưng việc này quả thực quá mạo hiểm, một hai lần có thể còn dùng được, dùng thêm chỉ sợ rước họa vào thân. Nếu hiện tại Lâm Hạ là trợ lý của cô ta, thì cô ta còn có quyền chỉ ra chỗ sai trong hành vi của cô.

“ Bác sĩ Vu, thực xin lỗi. Lúc ấy em không có lo được nhiều như vậy, bất quá hiện tại ngẫm lại, quả thật là lỗ mãng, em đến bây giờ còn kinh hồn táng đảng.”

“ Lần sau nhớ kỹ lời nói của chị là được, hiện tại đừng suy nghĩ nhiều như vậy.” Vu Lệ cười cười.

“ Cảm ơn bác sĩ Vu.”

“ Lâm Hạ, Lâm Hạ, không hay rồi!” Tiêu Nguyệt Nhi thế nhưng không gõ cửa, trực tiếp xông vào phòng làm việc của bác sĩ Vu, cô ấy nắm lấy tay Lâm Hạ liền kéo ra ngoài: “ Lâm Hạ, anh tớ đã xảy ra chuyện, cả người đều là máu.”

Thân hình Lâm Hạ run lên, bóp chặt cánh tay của Tiêu Nguyệt Nhi, móng tay dường như sắp đam vào trong thịt, mà Tiêu Nguyệt Nhi mất cảm giác đau.

“ Nguyệt nhi, vừa rồi cậu nói gì, tớ không nghe thấy.” Lâm Hạ chưa từ bỏ ý định mà hỏi lại một lần nữa.

Tiêu Nguyệt Nhi hít hít mũi, cố nhịn nước mắt, lại nói: “ Anh tớ bị thương, hiện tại đang tiến hành cấp cứu, cậu đi theo tớ, nhìn một cái.”

Khí lực toàn thân Lâm Hạ như là bị lột sạch, thân thể nhũn ra, sắp ngã trên mặt đất, Vu Lệ thấy thế,tiến lên đỡ lấy người Lâm Hạ: “ Lâm Hạ, em đừng vội, bây giờ còn không biết tình huống như thế nào, chúng ta trước hãy nhìn xem, nói không chừng cũng không nghiêm trọng như vậy.”

Lâm Hạ gật đầu, dưới sự nâng đỡ của hai người mà đi đến ngoài phòng phẫu thuật.

Ngoài phòng phẫu thuật đã có rất nhiều người đứng đợi, một quân nhân mặc quân phục tác chiến nhìn thấy Lâm Hạ, kích động mà lập tức đến trước mặt Lâm Hạ, nặng nề quỳ xuống, chảy nước mắt nói: “ Chị dâu, thực xin lỗi, Trung đội là vì cứu em nên mới bị thương, nếu trong lòng chị thương tâm phẫn nộ liền ra sức đánh em đi!”

Lâm Hạ nhận ra anh ta, tuy rằng mặt anh ta bôi đầy thuốc màu, bởi vì cô nhớ ẽo đây là một cấp dưới mà Tiêu Thần thực xem trọng.

Nhẫn nhịn nước mắt, Lâm Hạ nhìn Đoạn Trần nói: “ Đoạn Trần, cậu trước hãy đứng lên, hiện tại tình huống của Tiêu Thần còn không biết như nào, tôi không có tâm tình đánh cậu, càng không có tâm tình ở đây nói ai đúng ai sai, hiện tại tôi chỉ hy vọng, anh ấy có thể mau khỏi một chút.”

Đoạn Trần lau nước mắt đứng lên, Lâm Hạ nhìn những quân nhân khác ở ngoài phòng phẫu thuật, nói: “ Các người về trước thay quần áo đi, tôi ở đây trông chừng.”

Trong đó có một quân nhân đứng ra nói: “ Chị dâu, tụi em muốn chờ đội trưởng ra.”

Lâm Hạ cười yếu ớt: “ Tôi biết, nhưng mà mọi người mặc thành như vậy, tôi sợ dọa đến bệnh nhân, mọi người về trước đi, chờ đổi quần áo xong đến cũng được.”

Lúc này Đoạn Trần cũng nói: “ Tất cả mọi người đi về trước đi, nếu doạ tới bệnh nhân, lúc sau đội trưởng tỉnh lại sẽ mắng chúng ta, chúng ta về tắm rửa xong lại đến.”

Chờ tất cả mọi người đều đi, Lâm Hạ chống đỡ không nổi mà khụy xuống ở trên hành lang, vừa rồi là do không nghĩ đến mặt của Tiêu Thần cho nên vẫn còn mạnh mẽ chống đỡ được, nhưng mà hiện tại người vừa đi, cô thật sự không còn nửa điểm khí lực.

“ Lâm Hạ, anh tớ nhất định không có việc gì, cậu đừng nghĩ nhiều quá.” Hốc mắt Tiêu Nguyệt Nhi hồng hồng, dòng lệ cố kìm nén nhưng không kìm được mà chảy dài xuống, bởi vì cô ấy biết, cô ấy yếu ớt, Lâm Hạ càng yếu ớt, anh trai ở trong phòng phẫu thuật, cô ấy sẽ ở bên ngoài chăm sóc Lâm Hạ thật tốt, chăm sóc vợ tương lai của anh.

Lâm Hạ miễn cưỡng cười cười: “ Nguyệt Nhi, tớ biết rồi, cậu cũng ngồi xuống đi.”

Lúc giúp cô đi ra, thân thể Tiêu Nguyệt Nhi vẫn luôn căng chặt, Lâm Hạ biết, sự quan tâm của Nguyệt Nhi đối với Tiêu Thần không ít hơn cô, chẳng qua là Nguyệt Nhi không có biểu hiện ra bên ngoài mà thôi. Bất tri bất giác, Tiêu Nguyệt Nhi đã từ một cô gái thường xuyên gặp rắc rối biến thành thiếu nữ biết thay người khác suy nghĩ.

“ Bác sĩ Vu, chị đi làm việc trước đi, chuyện lúc này đã làm phiền chị rồi.” Lâm Hạ đứng dậy giải thích với Vu Lệ.

Vu Lệ khoát tay: “ Chị đi trước đây, đừng nghĩ nhiều quá, có chuyện gì chưa tới phòng làm việc báo chị, biết không?”

Lâm Hạ cảm thấy thật cảm động: “ Cảm ơn chị.”

…………

Thời gian chờ đợi thật nhàm chán, tuy rằng nhìn Lâm Hạ có vẻ bình tĩnh mà ngồi ở trên ghế nhưng trong lòng vẫn phiền não không thôi, cô lo lắng, vô cùng lo lắng.

Đột nhiên, cửa phòng phẫu thuật mở ra, một vị hộ sĩ mang khẩu trang đi ra. Lâm Hạ và Tiêu Nguyệt Nhi vừa thấy, đỡ nhau tới trước mặt hộ sĩ.

“ Hộ sĩ tiểu thư, bạn trai tôi như thế nào?”

“ Bệnh nhân chảy máu nhiều, có nhu cầu cấp bách dùng máu, nhóm máu O trong kho máu của bệnh viện đã dùng hết, hai người ai có nhóm máu O?” Hộ sĩ tháo khẩu trang ra, lo lắng hỏi.

Lâm Hạ vươn tay: “ Tôi có, tôi có!”

“ Được rồi, xin theo tôi tới đây.” Hộ sĩ xoay người bước đi, Lâm Hạ gật đầu với Tiêu Nguyệt Nhi, đi theo hộ sĩ vào.

Nằm ở trên giường, một vị hộ sĩ tiểu thư dùng cồn xoa lên da, cầm kim đâm ngay vào mạch máu.

Lần đầu tiên Lâm Hạ cảm kích ông trời cho cô nhóm máu O, cô không thể tưởng tượng nổi, nếu trong bệnh viện không ai có nhóm máu O, nếu bọn họ không kịp cứu Tiêu Thần, cô nên làm gì bây giờ?

Lúc rút 200cc máu, hộ sĩ tiểu thư hỏi cô, thân thể thế nào, Lâm Hạ nhìn về hướng Tiêu Thần, mặt không đỏ tim không đập nhanh mà nói dối: “ Cơ thể tôi rất mạnh, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị bệnh, ngay cả cảm cúm đều chưa từng bị!”

Hộ sĩ tiểu thư nghe ngữ khí kiên định của cô, nhẹ nhàng thở ra: “ Làm phiền tiểu thư, người bệnh xuất huyết quá nhiều, hiện tại nhu cầu cấp bách dùng máu…”

Hộ sĩ còn chưa nói xong, Lâm Hạ liền hô: “ Lấy của tôi, lấy của tôi!”

Lại một túi máu được rút ra, Lâm Hạ hi vọng một túi này có thể dùng, bởi vì ý thức của cô đã bắt đầu tan rã, cảnh trước mắt dần mơ hồ. Cho tới bây giờ cô đều không nói cho người khác biết, kỳ thật, cô bị thiếu máu nhẹ. Vừa mới bị cô cũng không biết, chỉ khi cô vận động quá sức sẽ xuất hiện tình trạng choáng váng. Chính là có một lần trường học kêu gọi hiến máu, Lâm Hạ cũng tham gia đội hiến máu, nhưng lúc có kết quả kiểm tra, bác sĩ nói cô không không phù hợp.

Trong lúc mông lung, Lâm Hạ nghe được hộ sĩ ở bên ngoài la to: “ Còn chưa đủ, còn chưa đủ.” Cô giật mình một cái, hoàn toàn thanh tỉnh.

“ Hộ sĩ tiểu thư.” Lâm Hạ cố gắng mở mí mắt ra, gọi với lại hộ sĩ đang cách cô không xa.

Hộ sĩ nghe được tiếng kêu của cô, vội vã nói: “ Tiểu thư, xin đợi một chút, tôi lập tức đưa cô ra ngoài.” Cô tưởng là Lâm Hạ sốt ruột muốn ra ngoài.

“ Không phải!” Lâm Hạ khoát tay: “ Lấy máu của tôi, tôi có thể lại rút nhiều thêm một chút.”

“ Không được, đã rút 400cc rồi, lại rút thêm sẽ nguy hiểm đến tính mạng!” Hộ sĩ tiểu thư không đồng ý.

“ Không, tôi có thể, tôi thật sự có thể. Tôi van cầu các người, lấy máu của tôi cho vị hôn phu của tôi.” Lâm Hạ nói xong liền khóc lên.

“ Thật sự không được, xảy ra mạng người, chúng tôi đã cử người đi tìm máu, cô trước từ từ đã.”

Khoé mắt Lâm Hạ liếc thấy một cây kéo, không nói hai lời cầm lấy, mũi kéo nhắm ngay động mạch của mình: “ Nếu các người không lấy máu của tôi, tôi sẽ cắt động mạch chủ của mình.”

Chờ bọn họ tìm được máu, Tiêu Thần đã không còn nữa, cô không dám mạo hiểm như vậy.

“ Ai nha! Tiểu thư, cô dừng tay, ngàn vạn lần đừng làm xằng bậy!” Tiếng la của hộ sĩ đưa một bác sĩ tới, ông nhìn Lâm Hạ, hỏi: “ Sao lại thế này?”

Hộ sĩ trả lời: “ Vị tiểu thư này đã rút 400cc máu, nhưng vẫn cố ý phải rút tiếp, chúng ta không rút cô ấy liền cắt vỡ động mạch của mình.”

Bác sĩ gật đầu, quay đầu nhìn Lâm Hạ: “ Tiểu thư, xin hãy bình tĩnh một chút, một người chỉ có thể rút tối đa 400cc máu, cô hẳn là biết, rút nhiều hơn cô có thể aex gặp nguy hiểm đến tính mạng.”

“ Cho dù là có nguy hiểm đến tính mạng cũng là do tôi cố hết sức chịu trách nhiệm, sẽ không để cho bệnh viện các người gánh vác trách nhiệm gì. Nếu không các người đem ống rút máu cho tôi, tôi tự mình rút.” Lâm Hạ mắt hồng hồng, quyết tuyệt nói: “ Nếu các người không đồng ý, tôi liền cắt động mạch chủ của mình, làm cho bản thân mất máu mà chết.”

Nói xong mũi kéo càng đến gần cánh tay, bác sĩ biết cô không nói giỡn, xoay người nói với hộ sĩ ở bên cạnh: “ Người đi tìm máu ở bên ngoài còn chưa trở về sao?”

Hộ sĩ lắc đầu.

Bác sĩ cắn răng nói: “ Chờ vị tiểu thư này lấy máu xong, lập tức đưa cô ấy đến phòng cấp cứu.” Để cho hai người cùng chết còn không bằng liều một phen, nếu vận khí tốt có khi cả hai đều không sao.

Lâm Hạ cảm kích mà nhìn bác sĩ, một lần nữa nằm lại trên giường đợi rút máu.

Đây là lần rút cuối cùng, nếu lại rút thêm, cô nhất định không sống nổi.

Tiêu Thần, em đang nỗ lực, anh phải giống như em, cùng nhau cố gắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK