• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc hai người trở lại bệnh viện, Lâm Hạ vẫn còn đang ngủ, dưới sự giúp đỡ của Tiêu Nguyệt Nhi, Tiêu Thần chống nạng đi tới bên giường bệnh, sắc mặt anh lúc này đã tái nhợt, trán toát đầy mồ hôi lạnh.

“Anh hai, chân của anh không sao chứ?” Tiêu Nguyệt Nhi lo lắng hỏi thăm. Tuy cô ấy thật sự vui mừng vì anh hai có lòng vì Lâm Hạ như vậy, nhưng mà thân thể vừa mới tốt hơn một chút, nếu miệng vết thương lại nứt ra sẽ khó xử lý được.

“Không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là được rồi.” Tiêu Thần nằm xuống.

Tiêu Nguyệt Nhi kéo một cái ghế lại ngồi cạnh, nói: “Đúng rồi, anh hai, chuyện anh chuyển đơn vị công tác như thế nào rồi, có thành công hay không?”

Tiêu Thần nhẹ gật đầu: “Cấp trên đã phê chuẩn rồi, chờ chân của anh khỏi hẳn là có thể về lại đơn vị cũ. Hơn nữa,” Anh cười cười, “Anh với Cố Quảng Tuyên nhà em cùng một quân khu.”

“Thật tốt quá!” Tiêu Nguyệt Nhi nhảy dựng lên, nhưng lại ý thức được Lâm Hạ đang ngủ nên lập tức bụm miệng lại, giảm thấp âm lượng lại: “Thật tốt quá, về sau em cũng có thể đi thăm anh, thuận tiện thăm luôn anh Quảng Tuyên.”

Tiêu Thần cười cười, nói: “Là lúc thăm anh Quảng Tuyên nhà em thuận tiện qua thăm anh đi.”

“Biết vậy cũng đừng nên nói thẳng ra như vậy chứ!”

“Hai người quay lại rồi?” Lâm Hạ mở to mắt, chất lượng giấc ngủ của cô vẫn luôn không được tốt, tiếng thét chói tai lúc nãy của Tiêu Nguyệt Nhi đã đánh thức cô.

“Lâm Hạ, tớ đánh thức cậu rồi, xin lỗi cậu.” Tiêu Nguyệt Nhi đứng lên, đỡ Lâm Hạ dậy.

“Không sao, ngủ lâu như vậy rồi, cũng nên dậy.” Lâm Hạ dừng một chút, hỏi: “Vừa rồi hình như tớ nghe hai người nói chuyện chuyển đơn vị công tác, báo cáo chuyển đơn vị công tác của anh được phê duyệt rồi hả?”

Tiêu Thần đáp: “Đã phê, chỉ cần chờ thêm một khoảng thời gian nữa là có thể chuyển về đơn vị cũ.”

Lâm Hạ trong lòng vui mừng: “Ừ, vậy là tốt rồi.”

Tròng mắt Tiêu Nguyệt Nhi xoay tròn, nhìn Tiêu Thần, rồi lại nhìn Lâm Hạ, hai mắt sáng lên, cúi đầu nói nhỏ với Tiêu Thần câu gì đó liền chạy ra ngoài.

“Nguyệt Nhi đi làm hả?” Lâm Hạ nhìn bóng lưng vui sướng của cô ấy, hỏi.

Tiêu Thần cười cười, sắc mặt còn hiện lên vẻ ngượng ngùng: “Nó có chuyện phải ra ngoài một chuyến, lập tức quay lại ngay.”

“Xem dáng vẻ này của cậu ấy, không phải là Cố Quảng Tuyên đã về rồi chứ?” Lâm Hạ nháy mắt mấy cái, sắc mặt hơi tái nhợt nay hiện lên vẻ dí dỏm: “Em thấy chỉ mỗi lần gặp Cố Quảng Tuyên cậu ấy mới có thể hưng phấn như vậy.”

Tiêu Thần khó có được mà nổi lên tâm tư trêu đùa cô, có chút ảo não nói: “Lâm Hạ, mỗi lần em gặp em cũng không có vui vẻ như Nguyệt Nhi gặp Cố Quảng Tuyên vậy.”

Mặt Lâm Hạ đỏ lên, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ấm ức của anh, cắn môi nói: “Tính cách Nguyệt Nhi hoạt bát, cái gì cũng thể hiện ở trên mặt, em, ừ, tương đối thẹn thùng.” Nói xong, mặt càng đỏ hơn.

Tiêu Thần tới gần cô, khẽ cắn vành tai cô: “Ý của em là nói, kỳ thật em cũng thấy vui như vậy, chỉ là vì thẹn thùng nên mới không thể hiện ra ngoài, hả?”

Thân thể Lâm Hạ run lên, toàn thân mềm nhũn ra.

Đúng lúc này, giọng Tiêu Nguyệt Nhi truyền tới: “Anh hai, em làm xong rồi, anh đi ra đây một lát.”

Thân thể hai người cứng đờ, nhanh chóng tách ra. Tiêu Thần đứng lên, sờ đầu Lâm Hạ: “Anh đi ra ngoài một chút, lập tức quay lại ngay.”

Lâm Hạ nhẹ gật đầu, cảm thấy rất khó hiểu, vì sao Tiêu Nguyệt Nhi không đi vào, mà phải kêu Tiêu Thần ra ngoài nói chuyện, chẳng lẽ bọn họ có chuyện gì đó gạt cô?

“Anh hai, em mua 99 đóa hoa hồng, tuy rằng mua hoa cầu hôn quá dung tục, nhưng mà đây là thứ cần thiết khi cầu hôn.” Tiêu Nguyệt Nhi nhét bó hoa vào tay Tiêu Thần, nghiêm túc vỗ vai anh: “Anh hai a, tuy em biết Lâm Hạ nhất định sẽ đồng ý lời cầu hôn của anh, nhưng nếu anh không thể hiện tốt, nếu cậu ấy là một người cố chấp, cậu ấy sẽ cự tuyệt, đến lúc đó anh đừng có khóc á.”

“Anh biết rồi, em đi trước đi a.” Tiêu Thần thở ra một hơi, lời của Tiêu Nguyệt Nhi lúc nãy thật đúng là làm cho anh lo sợ bất an. “Anh vào đây.”

“Sao lại nhanh như vậy? Trời, cái nạng còn lại của anh đâu? Mất rồi hả? Em đi tìm thử.” Lâm Hạ thấy anh chỉ cầm một cây nạng, tay kia để ở sau lưng, cảm thấy thật kỳ quái, đang muốn xuống giường tìm nạng cho anh, Tiêu Thần đột nhiên lên tiếng: “Đừng, Lâm Hạ, em cứ ngồi ở đó, anh có lời muốn nói với em.”

Sau đó, anh chống nạng, nhảy lò cò tới, Lâm Hạ thấy anh dùng nạng như vậy, nghẹn cười.

Ai ngờ anh khẽ dựa gần lại, ném cây nạng ra, cái chân bị thương kia liền quỳ xuống, sau đó lấy ra một bó hoa hồng đỏ và nhẫn, chân thành nói: “Lâm Hạ, mấy năm trước là anh trêu chọc em, nhưng anh không có làm tốt trách nhiệm là bạn trai của em, để cho em nhiều lần bị tổn thương, bộ dạng của anh như vậy, em có đồng ý gả cho anh không?”

Lâm Hạ che miệng lại, hốc mắt hồng hồng, cô vốn cho là cảnh tượng cầu hôn như vậy chỉ xuất hiện trên tivi, tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trên người cô. Bởi vì người đàn ông của cô là một quân nhân không biết lãng mạn, mặc dù cô hâm mộ những cô gái trên tivi kia nhưng cô cũng không hề có bất kỳ một câu oán giận nào. Thế nhưng không oán giận không có nghĩa là cô không thích.

Ngược lại, cô cực kỳ thích, thích chết đi được!

“Em, đồng ý.” Lâm Hạ nhận lấy hoa, tay bị Tiêu Thần nắm lấy, đeo nhẫn vào.

Ngoài cửa, khoé miệng Tiêu Nguyệt Nhi co giật, chỉ có đơn giản như vậy liền đồng ý? Lâm Hạ cũng thật là không giữ quy tắc, ít ra cũng phải làm khó dễ một chút a!

Giờ phút này, cô ấy đã hoàn toàn quên mất người muốn kết hôn là anh trai của cô ấy.

Tuy nói thương gân động cốt phải đợi một trăm ngày, nhưng mà một tuần sau, Lâm Hạ và Tiêu Thần vẫn muốn xuất viện, chân của anh mặc dù chưa khỏi hẳn nhưng nếu không vận động kịch liệt thì không có vấn đề gì.

Khi anh nghe nói sẽ kết hôn với Lâm Hạ vào ngày hai mươi tám tháng sáu, bản thân nhất quyết phải xuất viện, nói là người làm chú rể như anh cũng không thể cứ nằm trên giường bệnh mãi đến ngày đó được. Khó mà làm được, rất nhiều việc chú rể như anh phải tự mình làm, ví dụ như việc đi thăm hỏi bố mẹ Lâm Hạ.

Bởi vì binh sĩ thật sự bận rộn, cho nên từ sau lễ đính hôn, Tiêu Thần cũng không đi thăm bố mẹ Lâm Hạ, nhưng mỗi năm vẫn nhờ người đưa quà đến. Nhưng mà dù có tặng nhiều quà đến mấy cũng không có thành ý bằng việc tự mình đến thăm. Hơn nữa lần này người anh lấy là con gái cưng của họ, không đi càng không có thành ý.

“ Chân của anh thật sự không sao hả?” Lâm Hạ không yên tâm hỏi.

Tiêu Thần ôm cô, cười nói: “ Không có việc gì, hầu như fdax lành hẳn, chỉ cần không vận động mạnh sẽ không có việc gì, đừng lo lắng quá.”

“ Vậy là tốt rồi, dù sao em cũng sẽ trông chừng anh, không để cho anh vận động mạnh.” Trải qua một tuần điều trị này, sắc mặt Lâm Hạ đã khá lên rất nhiều, ánh mặt trời chiếu trên mặt cô lộ ra vẻ tươi cười của cô, Tiêu Thần cảm thấy đây là độc nhất vô nhị.

“ Ngoan.”

Xe Tiêu Viễn Cường phái đến dừng ở trước mặt hai người, Tiêu Thần và Lâm Hạ cùng ngồi vào trong xe, nói địa chỉ cho tài xế, xe liền lên đường.

Hai ngày trước, Tiêu Thần đều nhân lúc Lâm Hạ đang ngủ đi dạo cửa hàng thật lâu, bỏ ra thật nhiều tâm tư để mua rất nhiều quà, đi gặp bố mẹ vợ tương lai, sao có thể đi hai tay không được?

Kỳ thật Lâm Hạ cũng biết nhưng cô không có ngăn cản, bây giờ đi thăm bố mẹ cô mang theo quà, là vấn đề về cấp bậc lễ nghĩa, nếu phù hợp với lễ nghĩa, cấp bậc, cô cũng sẽ không ngăn cản.

Ước chừng qua hơn bốn tiếng đồng hồ, xe đã tới thị trấn nhà Lâm Hạ. Tiêu Thần và Lâm Hạ cảm ơn tài xế đã đưa bọn họ đến đây, sau đó đến trạm xe chuyển qua ngồi xe khách. Xe khách chạy hơn một tiếng đồng hồ, đừng tưởng là đã tới nhà Lâm Hạ, kỳ thật vẫn còn chưa tới, còn phải đi đường thêm một tiếng đồng hồ nữa.

Đoạn đường kia có chút gập ghềnh cho nên không có xe đi ngang qua. Tiêu Thần là quân nhân, đi bộ một đoạn đó đối với anh chẳng là gì cả, Lâm Hạ thì lại sớm đã đi quen. Hai người vừa đi vừa cười nói, đến nhà lúc nào cũng không hay biết.

Rất nhiều thôn dân đứng trước cửa nhà, ba Lâm, mẹ Lâm đứng ở hàng đầu tiên, đây đúng là lúc mặt trời nắng gắt nhất, ba mẹ Lâm Hạ liền đứng ở dưới ánh mắt trời, nheo mắt lại nhìn về phía trước, dường như đang tìm kiếm bóng dáng của hai người bọn họ. Từng giọt mồ hôi cực nóng chảy dọc theo gò má, thấm vào quần áo của bọn họ, ba Lâm, mẹ Lâm dùng tay áo lau đi, tiếp tục đứng chờ.

Mà những thôn dân đến xem nào nhiệt kia, đang kéo ghế ngồi dưới mái hiên nhà họ nói chuyện phiếm.

“ Ba mẹ.” Từ xa, Lâm Hạ nhìn thấy hai ông bà liền vẫy tay.

“ Trở về rồi, Tiểu Hạ đã trở về rồi!” Ba Lâm, mẹ Lâm vui vẻ đến mức khoa tay múa chân, những thôn dân đang nói chuyện phiếm ở phía sau cũng vây lại, tuy nhiên đại đa số người trong bọn họ đều nhìn Tiêu Thần, bởi vì hai năm qua anh không xuất hiện nên trong lòng bọn họ đều cho rằng anh đã bỏ rơi Lâm Hạ, dù sao Lâm Hạ cũng là con gái của nông dân, gả đến một nhà có quyền thế trong nội thành là có chút trèo cao, hơn nữa lại không thực tế.

Thế nhưng không nghĩ đến, người con rể biến mất hai năm rốt cuộc xuất hiện. Những toan tính trong lòng bọn họ không thể không tự mình dập tắt được.

“ Ba mẹ, trời nắng như vậy, hai người cũng không đi vào nhà tránh một chút, hai người xem, trên mặt đều là mồ hôi!” Lâm Hạ nói xong muốn lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho hai người bọn họ.

“ Ba mẹ.” Tiêu Thần hô một tiếng: “ Tụi con đã về rồi.”

“ Trở về là tốt rồi, mau vào trong ngồi đi.” Ba Lâm nói xong, dẫn hai người vào nhà.

Lâm Hạ theo sát phía sau, nhìn quanh bốn phía, không tìm thấy bóng dáng của Lâm Vĩ và Hồ Tuyết Tâm: “ Ba mẹ, sao lại không thấy anh hai đâu cả, lần trước con gọi điện thoại, anh hai nói sẽ đưa chị dâu về nhà, sao lại không thấy bọn họ đâu cả?”

Mẹ Lâm đáp: “ Mẹ bảo bọn nó đi chợ phiên, mua một ít thức ăn ngon về.”

“ Sao mẹ lại để cho chị dâu đi cùng, chị dâu cũng đã mang thai, chen tới chen lui nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?” Lâm Hạ một tay kéo Tiêu Thần, một tay ôm cánh tay của mẹ Lâm.

“ Cái con bé này, nói nhăng nói cuội gì đấy?! Đứa bé mới được có ba tháng, lúc mẹ mang thai con, một khoảng thời gian lâu như vậy đều là xuống đồng làm việc đây, huống chi từ khi Tuyết Tâm mang thai, một bước cũng không nỡ rời xa anh hai con, ba mẹ bảo nó ở nhà nghỉ ngơi, nó còn chết sống không chịu đâu. Bọn ta lay chuyển nó không được, cũng liền chiều theo nó luôn.” Mẹ Lâm nói ra.

“ Thì ra là thế á.” Hồ Tuyết Tâm là một tiểu mỹ nhân nhỏ nhắn xinh xắn, đứng ở bên cạnh người cao lớn như Lâm Vĩ lại cực kỳ hài hoà. Lúc đó cô còn sợ người thành phố như Hồ Tuyết Tâm ít nhiều gì cũng sẽ có chút xem thường Lâm Vĩ, nhưng mà không nghĩ tới tình cảm vợ chồng của bọn họ lại tốt như vậy, như keo với sơn, điều này làm cho Lâm Hạ cảm thấy thật vui vẻ.

Ba Lâm hỏi Tiêu Thần: “ Mấy ngày hôm trước ba của con có gọi điện thoại cho ba, nói là con chuyển đơn vị công tác, quân khu cách trường học của Lâm Hạ không xa phải không?”

“ Đúng vậy, ba.”

Ba Lâm nhẹ gật đầu: “ Vậy cũng tốt, đứa nhỏ Lâm Hạ này tuy thật hiểu chuyện, nhưng dù sao đi nữa cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ, rất nhiều chuyện vẫn còn chưa hiểu, con cách nó gần như vậy, về sau có việc gì nó có thể tìm con.”

“ Ba, ba nói đúng, con cũng có ý này.”

“ Ba mẹ, Tiểu Hạ đã trở về chưa?” Sau một hồi tiếng xe gắn máy, giọng phóng khoáng của Lâm Vĩ vang lên.

Lâm Hạ vui sướng đứng dậy, phút chốc liền xông ra ngoài: “ Anh hai, chị dâu, em đã trở lại rồi.”

Lâm Vĩ sờ lên đầu cô, cười nói: “ Sắp phải lập gia đình rồi, còn náo loạn như vậy.”

Lâm Hạ khó có khi hoạt bát được như vậy, thoáng cái đã bị Lâm Vĩ nói cho tức giận. Hồ Tuyết Tâm thấy thế, oán trách liếc Lâm Vĩ, nói với Lâm Hạ: “ Lập gia đình thì sao, chẳng lẽ lập gia đình lại không được phép hoạt bát?! Khó khăn lắm Tiểu Hạ mới có thể trở về một chuyến, vui vẻ là chuyện khó tránh khỏi, không giống anh, hừ!”

“ Ha ha, chị dâu, chị thực sự là tri âm của em nha!”

Từ khi mang thai, Hồ Tuyết Tâm càng nóng tính, cô ấy ngẩng đầu, vô cùng kiêu ngạo mà nói hai chữ: “ Đương nhiên.”

Lập tức liền làm cho ba Lâm và mẹ Lâm đang nói chuyện phiếm trong nhà cũng phải bật cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK