• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sau khi ăn xong anh lên thư phòng làm việc, trong lòng cũng khá tò mò hôm nay cô có chuyện gì mà khiến tâm trạng cô vui đến vậy
" Cậu điều tra xem thiếu phu nhân hôm nay có ra ngoài không? Đi đâu? Gặp những ai? Điều tra rõ cho tôi " giọng anh uy nghiêm nói.

" Rõ lão đại " Hắc Tam nhanh chóng trả lời.

Không lâu sau đó anh nhận được thông tin mà Hắc Tam gửi đến máy tính anh, Vũ Kiệt đọc xong mà gân xanh nổi lên, anh nắm chặt tay đến các khớp ngón kêu lên * rắc… rắc * thì ra cô đi chơi còn gặp gỡ nam nhân khác bên ngoài, hèn gì cô lại vui như vậy.

Anh đứng dậy đi qua phòng tìm cô, qua đến phòng thì cũng nghe cô nói chuyện với ai đó vừa xong, khiến anh càng tức giận hơn nữa.

" Dao Dao em vừa nói chuyện với ai vậy? " anh nhấn mạnh từng chữ hỏi cô.


" Dạ… dạ em nói chuyện với tiểu Lộ " cô liền giật mình quay qua nhìn anh, nếu anh biết cô nói chuyện với Nham Kỳ chắc chắn anh sẽ giận cô.

" Đưa điện thoại anh xem " ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cô, đưa tay ra phía trước.

" Điện thoại em chẳng có gì để xem cả, khi nãy em nói chuyện tiểu Lộ thật mà " cô vội giấu điện thoại ra sau lưng tay giữ chặt lại.

Anh nhìn những hành động của cô cũng đủ hiểu, chân anh tiến về phía cô thì Tịch Dao lại lụi ra phía sau, Vũ Kiệt nhanh chóng đi tới giật lấy điện thoại từ tay cô, mở ra xem khuôn mặt anh tối sầm lại, hàn khí lạnh cũng tỏa ra, lại là cái tên đó.

Tịch Dao trong lòng sợ hãi khi nhìn thấy anh như vậy, chưa bao giờ thấy anh nổi giận đến vậy.

" Là ai? " anh lớn giọng hỏi cô.

" Bạn… bạn em, anh ấy lúc trước ở cùng quê với em " cô co người lại, giọng nói cũng rất nhỏ.

" Vậy tại sao em nói dối anh " ánh mắt anh cứ nhìn chằm chằm vào cô khiến Tịch Dao sợ đến run người.

" Em… em không ý nói dối anh đâu, sợ anh giận nên em mới như vậy " cô từ từ tiến lại gần nắm lấy tay anh.

Vũ Kiệt nhìn cô đang lấy lòng mình cũng hạ hỏa đi phần nào, nhưng anh không thích cô nói dối mình, càng không muốn cô tiếp xúc với người đàn ông khác.

" Anh cấm em sau này không được gặp tên đó nữa, còn lần sau thì đừng trách anh " anh lạnh giọng nói.


" Em biết rồi " cô ôm anh cười lấy lòng, cuối cùng cũng thoát được kiếp nạn.

Anh không nói gì mà bế cô lên thẳng tay vứt xuống giường, anh cũng bắt đầu cởi từng nút áo sơ mi rồi vứt xuống đất.

Tịch Dao bị ném như vậy đầu óc cô choáng váng, cô chưa kịp phản ứng đã bị anh đè lên.

" Kiệt, hôm khác được không? Em chưa làm bài tập " cô nhìn anh với khuôn mặt đáng thương.

" Em không có quyền lựa chọn "
Anh nói xong đã phong bế miệng cô lại bằng một nụ hôn mạnh bạo chứa đựng sự tức giận trong đó, Vũ Kiệt ngậm lấy đôi môi anh đào của cô m ú t không ngừng khiến cô đau liền cau mày lại, tay cô vỗ vỗ ngực anh ra hiệu dừng lại, anh từ từ buông môi cô ra.

" Kiệt em đau, đừng như vậy mà " cô rơm rớm nước mắt nhìn anh.

" Em chọc anh giận thì em phải chịu kết quả " giọng anh khàn khàn nói
Vũ Kiệt hung hãn xé toạt chiếc váy trên người cô ra, cảnh xuân liền hiện ra trước mắt anh, anh hôn dọc từ cổ đến xương quai xanh rồi lại ngậm lấy bầu ngực căng tròn của cô mà cắn m ú t không ngừng.

" Ưm… Kiệt đau… đau em "
Miệng nhỏ cô bắt đầu rêи ɾỉ, anh từ từ di chuyển đến bụng, tách hai chân cô ra đưa vật nam tính chà sát vào tư mật của cô, cả người cô run lên.

Vũ Kiệt thô bạo đâm mạnh vào *** **** khiến cô đau đến nước mắt lăn dài trên má, tại sao anh lại làm như vậy với cô chứ, chẳng quan tâm đến cảm xúc cô gì cả.


" Kiết… hức… nhẹ… nhẹ thôi " cô nấc lên từng tiếng.

Anh cũng chẳng quan tâm lời cô nói, cứ vậy mà ra vào mạnh hơn nữa, lúc này anh như biến thành một con người khác mà chiếm lấy cơ thể cô, anh nâng mông cô lên một lần nữa đâm sâu vào đáy huyệŧ cô, tay anh cũng vỗ vào mông cô nghe âm thanh * chát chát * do da mỏng nên mông cô hiện rõ 5 dấu của anh.

Tịch Dao vừa khóc vừa rên mệt đến lả người, cô lúc này không còn sức mà cầu xin anh nữa mặc kệ anh muốn làm gì làm.

Anh đã thỏa mãn được cơn du͙ƈ vọиɠ trong người mình thì cũng đã 3 giờ sáng, anh bế cô vào phòng tắm rữa sạch sẽ, sau đó nhẹ nhàng đặt cô lên giường ôm cô vào lòng mình.

Anh nhìn đôi mắt cô xưng lên vì khóc thì đau lòng, nhất thời tức giận mà anh lại hành cô như vậy, bản thân anh lúc đấy không kìm chế được cơn nóng giận, trong đầu anh nghĩ đến cô cười nói với người đàn ông khác thì anh lại càng tức điên hơn.

" Bảo bối anh xin lỗi "
Anh hôn lên trán cô, tay vỗ nhè nhẹ tấm lưng mềm mại của cô, Tịch Dao chẳng hay biết trời trăng gì nữa, cũng chẳng nghe được câu xin lỗi đó của anh.

Vũ Kiệt ôm cô rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK