• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Cẩm Tú

“Phu nhân của ngài hẳn là có thai.” Trên bàn làm việc Trần Uyên Sam ngồi đối diện với vị bác sĩ phụ khoa mà anh đã mời tới ở thành phố S, đang nhìn ông ôn nhu nói, “Mệt rã rời, ăn nhiều, đã lâu không tới kì sinh lý.”

Trần Uyên Sam cảm thấy gần đây Nghiêm Thấm Huyên có chút kỳ quái, mời bác sĩ tới hỏi, không ngờ lại phát hiện ra chuyện lớn như vậy.

“Bác sĩ, nên chuẩn bị những thứ gì? Chú ý những thứ gì? Thân thể cô ấy tương đối yếu, sẽ gặp nguy hiểm sao?......” Trần Uyên Sam vừa mừng vừa sợ, bộ dạng điềm tĩnh chững chạc thường ngày đã quăng ra sau ót, bộ dạng giống như học sinh tiểu học chăm chú ghi nhớ từng điều mà bác sĩ nói, thậm chí còn lấy bút ghi lại thật lâu mới thả cho bác sĩ về.

Bác sĩ vừa rời đi là anh đã lao ra khỏi phòng làm việc, thiếu chút nữa là úp mặt trong thang máy, lái xe thẳng đến dưới lầu nhà cô, nhảy xuống xe đi vào trong khu nhà.

Thời điểm vẫn chưa đi đến cửa lớn đột nhiên anh cảm thấy không đúng lắm, kinh nghiệm cảnh giác nhiều năm thôi thúc anh bước chân về phía bãi cỏ rậm rạp ở trước khu nhà cô, thế nhưng cái mà anh nhìn thấy làm cho toàn thân anh đổ mồ hôi lạnh.

“Trần thiếu...... Anh Kim đã ra tay............ Phu nhân............” Lúc này một người đàn ông mặc áo đen miệng đầy máu nằm trên đất khó nhọc mở mắt, gắng gượng chạy tới gần Trần Uyên Sam nói.

Trên mặt Trần Uyên Sam lúc này đã không còn chút sắc máu, trước mắt tất cả như tối sầm lại, phải chống tay vào thân cây mới có thể đứng vững, anh ngừng mấy giây, tay lấy điện thoại ra, nhấc chân liền chạy đi.

.....

Thời điểm Nghiêm Thấm Huyên mở mắt chỉ cảm thấy cả người lảo đảo, đầu óc choáng váng, thân thể cũng hoảng hốt, cô gắng gượng chống đỡ thân thể ngồi dậy, đột nhiên không thể khống chế nổi cúi đầu nôn.

Nôn thật lâu đều nôn ra mật xanh mật vàng làm cho cơ thể cô khó chịu, che ngực nửa nằm nôn ọe, lúc này đột nhiên nghe được một thanh âm xót xa vang lên ở bên tai, “Dọn dẹp đồ của cô đi.”

Cả người cô hoảng hốt, quay đầu lại ngoảnh về bên trái, kinh hãi, bên ngoài cửa sổ là đại dương ban đêm rộng mênh mông tối đen như mực, cô hoảng hốt bò dậy đột nhiên đầu đụng phải cái gì đó.

“Trần Uyên Sam không có mắt hay mắt hắn ta mọc ở trên chân?” Âm thanh kia vẫn tiếp tục truyền đến, mang theo một tia khinh thường rõ ràng, “Tay chân vụng về như vậy, lại không chú ý sạch sẽ......” Hắn còn chưa dứt lời, chợt nghiêng mình sang một bên, một cái bình hoa bị đập vỡ ngay trước mặt hắn.

Nghiêm Thấm Huyên được Trần Uyên Sam nuông chiều thành quen nên bây giờ toàn thân đều là tính khí của địa chủ, còn chưa biết rõ tình hình, liền bị cái người không biết là ai nghi ngờ chất vấn, sao có thể duy trì sự bình thản, toàn thân đều cảm thấy buồn nôn, trong lòng đột nhiên nhanh như tia chớp hồi tưởng lại cảnh tượng lúc trước.

Cô ở trong xe... Uống nước Kim Tuấn đưa.. Sau đó liền....

Trong nháy mắt, cô đột nhiên nhớ lại câu nói trước khi cô cúp điện thoại mà Doãn Bích Giới còn chưa kịp nói hết “Cẩn thận......”

Lúc này chủ nhân của giọng nói xót xa đó đi tới, tóc vàng mắt sáng, khóe miệng hàm chứa tia không kiên nhẫn lại có chút mị hoặc cười, cau mày nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô.

“Anh là ai?” Nghiêm Thấm Huyên cẩn thận lui về phía sau môt bước cảnh giác nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt, bên eo của hắn còn dắt súng, hai tay khoanh sau lưng.

Cô vừa nhìn thấy người này theo bản năng liền muốn lui về phía sau, khí thế trên người của hắn thật sự là quá mức bén nhọn, áp lực làm cho người ta cảm thấy vô cùng hoảng hốt.

Người đàn ông này cùng cô nhìn nhau hồi lâu, đột nhiên lui về phía sau một bước, ngồi xuống ở trên ghế salon đối diện cô, cầm trong tay quả táo đặt ở trên bàn không ngừng vuốt ve, “Thật sự rất cảm tạ chuyện tốt mà chồng cô đã làm, hiện tại cảnh sát Mỹ đã sờ tới tổng bộ lân cận rồi.”

Trong đầu Nghiêm Thấm Huyên vội vàng phân tích tình huống, chịu đựng thân thể khó chịu chống người ở bên hộc tủ, sắc mặt tái nhợt, có chút chần chừ nói, “...... Tiếu Phan.”

Người nọ ngẩng đầu nhìn cô một cái, không có phủ nhận, không chút hoang mang mà đặt quả táo sang một bên, “Hả? Xem ra Trần Uyên Sam đã nói với cô về tôi?”

Trí nhơ của cô luôn luôn rất tốt, lần lễ khai mạc của Qua Sam từng nghe thấy Trần Uyên Sam cùng với Doãn Bích Giới đề ập tới cái tên này, liền theo bản năng nhớ ra.

“Cô đã mang thai.” Tiếu Phan từ trên ghế salon đứng dậy, thanh thản nghiêng người dựa vào bên hộc tủ nhìn cô, “Khuyên cô một câu, hãy vứt ý định bỏ trốn của cô đi, trừ phi cô nguyện ý nhất thi lưỡng mệnh (dốc lòng) nhảy vào trong biển, vậy thì xin cứ tự nhiên.”

Những chữ này nói ra làm cho người ta có cảm giác rợn tóc gáy, dù sao cũng là thân thể của mình, Nghiêm Thấm Huyên không thể nào không nhận ra, lúc trước phiền lòng vì chuyện tình của Nghiêm Khải, hiện tại vừa định hoan hoan hỉ hỉ ôm anh nói cho anh biết tin mừng này, thì cô đã bị bắt cóc đưa tới đây rồi.

“Anh muốn giết tôi hay muốn dùng tôi để uy hiếp anh ấy?” Cô nhẹ nhàng ngồi xuống đệm, nghiêm mặt lạnh nhạt nói.

Tiếu Phan cười cười, đi tới trước mặt cô từ trên cao nhìn xuống cô, “Đến lúc đó cô sẽ biết.”

***

Trong phòng đã có người đến quét dọn nên có mùi hương thoang thoảng dễ chịu, hai tay Nghiêm Thấm Huyên phủ ở trên bụng không nhúc nhích tựa vào bên cửa sổ.

Một chuỗi tiếng bước chân nặng nề từ cửa truyền đến, Kim Tuấn đứng lại bên cạnh cửa, vẻ mặt phức tạp nhìn cô.

“Anh thật sự rất lợi hại.” Hồi lâu, Nghiêm Thấm Huyên tựa vào mép giường quay đầu lại ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn, “Anh ở bên cạnh anh ấy ngụp lặn nhiều năm như vậy, lấy được sự tín nghiệm của anh, cả sự tin tin tưởng của tôi.”

Kim Tuấn nghe được cô nói những lời này, giống như có một tia không đành lòng, khẽ nghiêng đầu.

“Anh ấy có gì không tốt với anh?” Ánh mắt cô di chuyển, âm thanh dần dần nâng cao hơn một chút, “Anh ấy dành cho anh nhiều sự tin tưởng cùng với chức quyền như vậy, nhưng hai chữ trung nghĩa cơ bản nhất anh cũng không có.”

“Tôi vốn là người được Tiếu thiếu phái vào.” Hắn nắm chặt tay, cắt ngang lời cô nói, “Từ khi vừa mới bắt đầu tôi theo chỉ thị của Tiếu thiếu tiếp cận sư phụ Diêm dành được sự tín nhiệm của anh ấy, sau đó dần dần đến bên cạnh Trần thiếu.”

“Đều là vì chủ nhân của mình, cái mạng của tôi đây chính là Tiếu thiếu cho, thế nên tôi phải cống hiến sức lực cho ngài ấy. Thật ra thì tôi đã thất bại, Trần thiếu sớm đã biết tôi là người được Tiếu thiếu phái tới, ngài ấy cố ý gọi tôi từ Tokyo tới đây để nhìn được chỗ sơ hở của Nghiêm thị, mượn tay tôi kéo lực lượng của Tiếu thiếu ra ngoài.”

“Vậy anh chưa từng có một chút áy náy? Những năm này anh ở bên cạnh anh ấy, có anh ấy anh có thể tự do phát huy tài năng của mình, hắn đối xử tử tế với cha mẹ của anh, coi anh như anh em của mình, lần đó anh trúng đạn anh ấy chờ ở bên ngoài cả đêm, còn gọi bác sí tốt nhất tới chữa bệnh và y tá tới chăm sóc......”

Nói tới chỗ này, cô nhìn hắn yếu ớt nói, “Lần trúng đạn đó, thật ra anh cố ý vì muốn tranh thủ sự tin tưởng của anh, anh đã biết trước góc độ bắn nên mới tiến lên giúp anh ấy ngăn chặn viên đạn.”

“Kim Tuấn, anh thật sự thủ đoạn, chừng ấy năm anh có thể yên tâm mà ngủ được sao?”

Cô làm sao lại không oán hận, cô tin hắn như vậy, đối với hắn như đối với anh trai mình, thế nhưng nội công ngoại kích trói người vợ đang muốn cùng người mình yêu chia sẻ niềm vui khi được làm ba làm mẹ, không thể ngờ tới đứa bé mới được hình thành trong bụng mình lại vô tình trở thành lợi thế để áp chế Trần Uyên Sam.

Nghiêm Thấm Huyên sau khi nói đến đây đã không muốn nói thêm gì nữa, nhắm mắt lại kéo tấm thảm trên người mình, Kim Tuấn đứng cách cô không xa, đối mặt với từng câu chữ chất vấn như muốn xuyên thẳng vào tim hắn, mặt xám như tro tàn đứng đó một hồi, sau đó mới xoay người đi ra ngoài.

***

“Điều tra đến đâu rồi?” Trần Uyên Sam đứng trước hàng thuộc hạ, trầm mặt hỏi, “Nhìn kỹ, không được bỏ qua cái nào.”

“Không có Trần thiếu, chuyến bay cùng với chuyến bay tư nhân đều không có.”

Đan Cảnh Xuyên đứng một bên thả di động xuống cũng nhìn Trần Uyên Sam lắc đầu.

Sắc mặt của Trần Uyên Sam lúc này chỉ có thể dùng từ cực kỳ bi thảm để hình dung, anh mất đi thăng bằng suy sụp tựa vào ghế dựa bên cạnh, nắm tóc của mình lộ ra vẻ sầu thảm lắc đầu, “Thân thể cô ấy yếu như vậy...... Hơn nữa bây giờ trong bụng còn có đứa bé......”

Thanh âm cùng với những câu nói thảm thương kia khiến cho Ân Kỷ Hồng đứng bên cạnh nghe cũng rất lo lắng, hắn và Trần Uyên Sam lớn lên cùng nhau, suy bụng ta ra bụng người, cũng biết rõ lần này Trần Uyên Sam gặp phải chuyện gì, hắn cau mày suy nghĩ một chút, đột nhiên nói với mọi người đang tra chuyến bay một câu, “Mọi người điều tra tàu thuyền xem, Tiếu Phan có tàu của riêng mình, có thể đi bằng đường thủy.”

Nghiêm Thấm Huyên không biết mình rốt cuộc phải nán lại trên con tàu này đến khi nào, cũng không có ai nói cho cô biết con tàu này đang đi về đâu.

Thời điểm ở bên cạnh Trần Uyên Sam, mỗi buổi tối anh sẽ dỗ dành cô ngủ, buổi sáng cũng nhất định sẽ tỉnh dậy ở trong lồng ngực anh, mấy ngày nay ở trên thuyền cô có lúc nghe thấy tiếng sóng biển sẽ giật mình tỉnh dậy, mơ mơ màng màng không ngủ được.

“Nghiêm tiểu thư, Tiếu thiếu mời cô đến khoang tàu.” Người giúp việc nữ mà hai ngày nay vẫn luôn chăm sóc cô nhẹ nhàng nói, Nghiêm Thấm Huyên thở dài, khoác áo khoác để ở trên thảm, đi theo người giúp việc tới khoang tàu.

Còn chưa tiến vào khoang tàu liền nghe thấy tiếng đàn du dương, cô đi về phía trước mấy bước nhất thời sợ hết hồn, trong khoang tàu là mấy người đàn ông cao lớn đang nửa quỳ trên mặt đất, cúi đầu cả người khẽ run. Mà trong khoang tàu Tiếu Phan mặc áo ngủ bằng lụa mỏng tựa lưng vào ghế ngồi, thanh thản kéo Violin.

Cô thề đời này cô chưa từng chứng kiến qua cảnh tượng nào quỷ dị như vậy.

“Ngồi đi.” Tiếu Phan để Violin ở một bên, giúp cô kéo ghế ra ngoài, Nghiêm Thấm Huyên nhìn hắn đến mấy lần, cả người sợ hãi ngồi xuống ghế dựa.

Trên bàn bày mấy món ăn tinh xảo ngon lành, dáng vẻ rất chọc người muốn ăn, Tiếu Phan nhìn qua giống như tâm tình vẫn còn rất tốt, cầm một cái bánh tart trứng ăn, trên mặt vẫn cười vẻ tà mị, hình như hoàn toàn không thấy có người đang quỳ dưới đất.

Nghiêm Thấm Huyên không dám động đến đồ trên bàn, chỉ sợ nhân bánh bao xá xịu này được làm từ thịt của người hầu, cô như ngồi trên đống lửa, chỉ nghe thấy người đàn ông đang quỳ gối trước mặt nói đứt quãng, “Tiếu thiếu...... Khối buôn lậu ở Nam Phương đã không thể cứu vãn, đã bị đào được, số tiền tổn thất cùng với nhân viên tôi đã liệt kê ra, Cao Tằng đã tự sát, không có khai ra ngài.”

Lúc này Tiếu Phan từ trên ghế đứng dậy, cầm trong tay một con dao lau đi mở ở trên bánh dứa, hắn đi tới cạnh người đàn ông vừa mới nói chuyện đó, trên cao nhìn xuống nhìn hắn, “Cái bánh này rất ngon, ngươi nếm thử một chút đi?”

Người kia nghe được câu này thì cả người run rẩy như lá run trong gió, đầu cũng không dám ngẩng lên, lúc này Tiếu Phan thoáng ngồi xuống, đặt con dao ở trên sàn nhà, “Quy củ ngươi tự biết.”

Nghiêm Thấm Huyên ngồi ở trên ghế thấy cảnh tượng như vậy, theo bản năng đứng lên, “Anh phải giết hắn? Hắn đã làm sai điều gì?!”

Tiếu Phan quay người lại nhìn cô, thờ ơ nhún nhún vai chậm rãi nói, “Hắn không có giữ được mình trong phạm vi của tổ chức, một khi bước ra ngoài, đó chính là lỗi của hắn.”

Hắn còn chưa dứt lời, cô liền nhìn đến người đàn ông đang quỳ trên đất kia run rẩy cầm con dao lên, dứt khoát hướng vào cổ mình.

Hoàn toàn tĩnh mịch, Nghiêm Thấm Huyên trợn mắt há mồm nhìn Tiếu Phan lúc này khom lưng cầm lên con dao dính máu, tiếp tục cầm bánh lau, đặt ở trên khóe miệng cắn một cái, còn có chút khen ngợi gật gật đầu.

Nhìn một màn khiến cho người ta phải khiếp sợ này, ngửi thấy được mùi máu tanh, cô không thể nhịn được nữa ôm ngực nôn ra, Tiếu Phan nghe được âm thanh cô nôn, phất tay bảo người dọn dẹp thi thể, đi tới bên cạnh cô ngồi xuống.

Nghiêm Thấm Huyên nôn đáy mắt có chút ửng hồng, nhìn thấy hắn bước lại, lảo đảo vội vàng lui về phía sau mấy bước, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, “Anh gọi tôi đến để xem cái này? Anh thật ghê tởm.”

Tiếu Phan cười cười, nhàn nhã tiếp tục ăn điểm tâm trên bàn, “Mới cái này đã cảm thấy buồn nôn rồi? Đây đã là kiểu chết cực lỳ đơn giản rồi.” Dừng một chút, hắn nhìn cô nói, “Giống như loại người ngụy quân tử như Trần Uyên Sam, nói thật dễ nghe xem từng thuộc hạ như huynh đệ, thuộc hạ làm sai cũng không trừng phạt nặng nề, hắn mới thực làm cho người ta chán ghét.”

“Anh cho rằng tất cả mọi người đều biến thái như anh chắc?” Cô hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, “Tôi biết trong giới hắc đạo giết người đã quen lắm rồi, nhưng anh quả thật không coi trọng mạng sống của người khác, anh cho rằng đây là trò chơi sao? Anh có quyền gì mà quyết định việc sống chết của người khác?!”

Tiếu Phan đột nhiên cất tiếng cười to, giống như là vừa nghe được chuyện buồn cười nhất trên thế gian, cười đến không kịp thở, “Nghiêm Thấm Huyên, cô như vậy Trần Uyên Sam làm sao có thể thích cô được nhỉ? Cô nên đi làm cô giáo nhà trẻ đi!” Nói xong, sắc mặt hắn chợt biến đổi, “Tại sao tôi có thể quyết định việc sống chết của người khác? Bằng việc tôi mạnh hơn bọn họ, bằng việc bọn họ không có năng lực phản kháng tôi!”

“Lực lượng mạnh yếu căn bản không phải dùng vũ lực để cân nhắc, bọn họ không dám phản kháng anh chẳng qua là bởi vì anh chỉ biết dùng thủ đoạn bạo lực, từ trong đáy bọn họ căn bản không phải là chân chính kính phục anh.” Cô tựa vào bên hộc tủ, sắc mặt tái nhợt nhìn Tiếu Phan, trong ánh mắt mang theo tia thương hại.

Hắn bị cô nhìn bằng ánh mắt này thì có chút nổi cáu, từ trên ghế đứng lên đi tới trước mặt cô, hé mắt nói với cô, “Dùng cái loại thủ đoạn làm bộ để đạt được sự kính phục của người khác thì có lợi gì? À? Năm đó ba ta đã dành được sự kính nể cùng với tôn trọng của thuộc hạ, nhưng cuối cùng thì được gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK