Cô quay lại nhìn hắn thêm vài lần, cắn răng gật đầu một cái, không do dự chạy xuống cầu thang như điên.
Kim Tuấn che vết thương trên vai lại bước mấy bước, vừa mới nhấc phiến đá trở lại vị trí ban đầu, thuộc hạ của Tiếu Phan đã đuổi tới cửa, “Kim Tuấn mày đúng là kẻ ăn cây táo rào cây sung (Nhận lợi ích từ của nơi này nhưng lại bán sức cho nơi khác)!”
Lúc này ánh mắt hắn không cảm xúc, không đợi cho đối phương kịp phản ứng, hướng họng súng về phía họ bóp cò.
Sau khi kết thúc hắn đá mấy thi thể trên mặt đất, ngoảnh lại nhìn phiến đá kia mấy lần, kéo lê cái ghế trên sàn, bước ra ngoài.
***
Trần Uyên Sam một đường chạy tới cảng khẩu, nhìn quanh, nhíu nhíu mày hỏi Diêm Giang bên cạnh, “Từ bên trong khoang tàu chạy ra thì lối ra ở đâu?”
Diêm Giang nhìn vào bản đồ điện tử, vừa mới đưa ngón tay ra chỉ, thì nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé bò từ trong tàu ra chạy tới chỗ bọn họ đang đứng.
Trần Uyên Sam sửng sốt hai giây, lập tức liều chết chạy về phía người kia.
Lúc này ở trên sàn tàu Tiếu Phan theo dõi biến hóa ở dưới mặt đất, híp mắt cầm súng nhắm vào Trần Uyên Sam đang chạy tới bên cạnh Nghiêm Thấm Huyên, bóp cò.
Diêm Giang đứng phía sau thấy Tiếu Phan cầm súng nhắm vào Trần Uyên Sam, hét lên, “Cẩn thận ——!”
Ánh mắt Trần Uyên Sam di chuyển, đột nhiên nhanh như tia chớp vươn tay ra đẩy Nghiêm Thấm Huyên xuống, cô bị đẩy mạnh ngã xuống đất, trong gang tấc viên đạn bay sượt qua vai cô.
Đám người của Trần Uyên Sam cũng đã chạy lại bên cạnh Trần Uyên Sam và Nghiêm Thấm Huyên, Trần Uyên Sam ôm lấy Nghiêm Thấm Huyên đã hôn mê bất tỉnh, hét to, “Đi!”
...
Trong sương mù Nghiêm Thấm Huyên chỉ cảm thấy trên trán có cảm giác nhoi nhói, ánh đèn sáng choang đâm vào mắt cô, cô cảm thấy cả người từ đầu đến chân đều mệt mỏi, muốn mở mắt cũng không mở được, lại tiếp tục nhắm mắt chìm vào hư vô.
Buổi tối ngày hôm sau, cô mới chỉ có chút tỉnh táo, cảm giác đau đớn bên vai trái truyền đến, cô khẽ hít vào một hơi, vừa mới mở mắt đã nhìn thấy con ngươi sâu thẳm quen thuộc.
Quanh cằm Trần Uyên Sam mọc râu lún phún, mắt giống như bị bụi bay vào đỏ như máu, hình như anh vẫn còn có chút không thể tin được là cô đã tỉnh lại, khẽ giật mình nhìn người trước mắt.
Sống mũi cô cay cay, thiên ngôn vạn ngữ trong lòng như muốn trào lên, cố gắng kìm nén đau đớn trên trán, nhẹ nhàng mỉm cười với anh.
Toàn thân Trần Uyên Sam chấn động, anh còn chưa phản ứng kịp, nước mắt “Tách” đã rớt xuống.
Anh vươn tay ôm cô thật chặt vào trong ngực, ôm chặt đến nỗi xương cốt trên người cô như muốn vỡ vụn, Nghiêm Thấm Huyên gắt gao ôm lấy bờ vai của anh, nước mắt rơi xuống làm cho cổ áo sơ mi của anh ướt nhẹp.
Qua một lúc lâu anh mới buông cô ra, từ từ quỳ gối bên mép giường trên sàn nhà nắm tay của cô khàn khàn nói từng câu từng chữ: “Cái ngày em bị bắt cóc đó anh đã suy nghĩ, anh có thể cho Tiếu Phan lấy đi tất cả cơ nghiệp cùng tài sản, hay kể cả đầu của anh.”
Nghiêm Thấm Huyên nhìn anh, mắt đã bị tầng nước bao phủ có chút mơ hồ.
“Nhưng nếu như em chết, trên thế giới này ngay cả ba chữ Trần Uyên Sam cũng không còn tồn tại nữa.”
Nếu như không có em, cho dù anh có sống qua loa như thế nào, cũng chỉ là một cái xác không hồn. Vài năm nay anh chỉ có một mình, không vướng víu, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày có một người có thể làm cho anh không màng sống chết tới như thế.
Đời này anh đã trao toàn bộ tình cảm của anh cho em, bao gồm cả mạng sống của anh.
***
May mắn trên người Nghiêm Thấm Huyên không có vết thương gì quá lớn, trừ việc trán bị thương cùng với vết thương trên bả vai do Trần Uyên Sam bất đắc dĩ đập phải, cơ hồ không có gì đáng ngại, chỉ là trong bụng cô còn có đứa bé, thật đúng là dọa cho Trần Uyên Sam mất nửa cái mạng rồi.
Anh đưa cô về căn cứ, nhanh chóng mời bác sĩ tới kiểm tra toàn thân cho cô, mặc dù cô gặp va chạm, chạy nhanh cùng với nhiều vấn đề khác, thế nhưng thật kì lạ là đứa bé trong bụng lại không gặp vấn đề gì.
Trần Uyên Sam khi nghe bác sĩ chuẩn đoán thì thở dài một tiếng, lắc đầu nói với bác sĩ, “Đứa bé của tôi so với tôi còn lợi hại hơn.”
Kể từ sau khi Nghiêm Thấm Huyên tỉnh lại, anh một tấc cũng không rời cô, lúc cô đi vệ sinh cũng phải đứng ở cửa nhà vệ sinh chờ cô, cô dở khóc dở cười nói anh đã lo lắng quá mức rồi, người đã ở đây dưới tầm mắt của anh rồi còn có thể gặp chuyện gì được nữa, nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của anh, cô không thể nói nổi gì nữa.
Suy bụng ta ra bụng người, cô biết bảy ngày nay anh rất khổ sở, khi đó chỉ trong một giây thôi, có lẽ hai người đã âm dương cách biệt, không có đường lui nữa.
“Trần thiếu......” Diêm Giang gõ cửa đi vào, định nói gì đó, đã nhìn thấy Trần Uyên Sam tựa người vào giường nhìn vật gì đó, trong ngực là Nghiêm Thấm Huyên đang say ngủ.
Diêm Giang biết lúc này cho dù sự tình gấp gáp thế nào đi chăng nữa cũng phải để sang một bên, gật đầu với anh xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Thân thể Nghiêm Thấm Huyên rốt cuộc cũng hồi phục lại, chỉ là cả ngày nghỉ ngơi trên giường, ngủ một mạch từ tối đến trưa ngày hôm sau, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy cái cằm kiên nghị mà gợi cảm của Trần Uyên Sam.
“Anh lamg gì đấy?” Nghiêng mắt nhìn đến vật anh cầm trên tay, cô lập tức tỉnh táo trở lại, mặt đỏ lên, vật anh đang cầm trên tay không phải là quyển nhật ký cô đã biết lúc bị giam trên tàu của Tiếu Phan sao, “Anh xâm phạm quyền riêng tư của người khác!”
Trần Uyên Sam gấp cuốn sổ lại đến bên cạnh cô, trên mặt là nụ cười không thể che giấu, “Bà xã, anh còn không biết em đã chuẩn bị tên đầy đủ cho con của chúng mình rồi? Hả? Còn có việc ngày sinh nhật anh hôm đó em còn chuẩn bị một món quà khác? Ở đâu vậy?”
Cô nghe thấy ý tứ trêu chọc trong lời nói của anh, mặt càng đỏ hơn, trở mình quay lưng lại với anh, “......Em...Đó là em viết lung tung thôi, ở trên tàu buồn chán quá nên......”
Thật ra thì cô không nói ra, cô phải ghi nhớ những thứ này, là bởi vì cô sợ không thể nhìn thấy anh.
Anh làm sao lại không biết cô đang suy nghĩ gì, anh thở dài, ánh mắt dời đến trên bụng của cô, nơi này đang lưu giữ đứa bé mang dòng máu của anh, anh vươn tay bế cô lên, dịu dàng hôn lên thái dương cô, khẽ nói, “Chờ anh xử lý tốt chuyện tình ở đây, khi xong chúng ta sẽ lập tức trở về nhà.”
Cô vùi ở trong ngực hắn, nghiêm túc gật đầu một cái.
“Thật xin lỗi vì để cho em chịu nhiều khổ sở như vậy, tất cả đều là do anh không tốt.” Vòng tay Trần Uyên Sam càng thêm siết chặt, trên mặt là vẻ sợ hãi khó có thể che giấu, hơi hở có chút gấp gấp, “Em biết tại sao anh không thích sinh con không? Anh làm sao có thể không muốn em sinh một đứa con cho anh, thật ra thì chỉ là vì anh biết rõ chuyện của anh chưa xử lý xong, anh không muốn em phải ôm con đi theo anh chịu khổ.”
Dừng lại một chút, anh lộ ra vè bi thương khẽ lắc đầu, “Em có biết khi anh biết em bị Tiếu Phan bắt đi anh có cảm giác gì không?”
Loại cảm giác đó cả đời này anh chưa bao giờ có, cảm giác như cả thế giới sụp đổ, sự tỉnh táo cùng với lạnh nhạt được tu luyện nhiều năm của anh đã biến mất, anh sợ hãi, lục phủ ngũ tạng như muốn nứt ra, gần như không suy nghĩ được gì nữa.
“Em không biết anh phải có bao nhiêu may mắn, em mới có thể hoàn hảo quay trở lại bên cạnh anh. Mười năm anh cho là việc gì mình cũng có thể nắm giữ trong lòng bàn tay, quay đầu lại, thế nhưng ngay cả người phụ nữ cùng với đứa con của mình cũng không bảo vệ được.”
Cô cảm nhận được trên người hắn hơi khẽ run, trong lòng căng thẳng, dùng sức nắm lấy tay anh.
Từ trong ngực anh cô xoay người nhìn vào mắt anh, chậm rãi nói, “Thời điểm ở trên con tàu kia em rất sợ, sợ hãi, ở trước mặt em Tiếu Phan còn có thể thản nhiên cắn bánh bao mà hắn ta đã đưa cho tên thuộc hạ đã tự sát kia, em biết nếu em không gặp anh, loại chuyện như vậy cả đời này em cũng không bao giờ chứng kiến.”
“Nhưng ngày cuối cùng thời điểm Tiếu Phan chĩa súng về phía em trong lòng em liền suy nghĩ, nếu để cho em lựa chọn một lần nữa, em vẫn sẽ ở bên cạnh anh, gả cho anh.”
Đây chính là người vợ mà anh yêu thương. Kìm nén đau đớn để có thể từng bước từng bước tra ra hành tung của cô, bày ra Thiên La Địa Võng (bủa vây kín khắp nơi), chịu đựng qua bảy ngày như sống trong địa ngục này, chính là vì muốn có thể thấy nụ cười của cô một lần nữa.
Trần Uyên Sam ôm cô thật chặt vào trong ngực, hôn dồn dập lên tóc và gương mặt cô, hồi lâu mới khàn khàn nói, “Sử dụng phương thức nghệ thuật mà nói, Nghiêm Thấm Huyên, em đã là tín ngưỡng của anh.”
Tín ngưỡng, người đàn ông hùng mạnh, lạnh nhạt nhưng cũng thật dịu dàng, lại có thể nói, cô là tín ngưỡng của hắn.
Nghiêm Thấm Huyên nghe mà ngẩn người, hồi lâu nhìn thẳng vào mắt anh cười một tiếng, nhưng dần dần nước mắt cũng đã tuôn rơi cùng với nụ cười.
***
Buổi chiều thời điểm Diêm Giang đến phòng bệnh, Trần Uyên Sam đang ôm Nghiêm Thấm Huyên vào trong lòng, thổi cháo cho nguội rồi đút từng miếng từng miếng cho cô.
“Trần thiếu, phu nhân.” Diêm Giang chững chạc lão luyện như thế mà giờ này mặt tái xanh, tay nắm chặt lại còn phát ra âm thanh, “Tiếu Phan phái người tặng...... Đến cửa căn cứ.”
Động tác trên tay của Trần Uyên Sam không dừng lại, nhìn sắc mặt của hắn lạnh nhạt hỏi, “Tặng cái gì?”
“Tặng..... thi thể của Kim Tuấn, đã bị làm cho nát bét đến nỗi không nhìn ra hình người.” Diêm Giang nói xong, không đành lòng nói thêm gì nữa, lắc đầu một cái, nặng nề thở dài, “Tôi sợ phu nhân ngửi thấy được mùi máu tươi, cho nên cũng chưa sai người vận chuyển vào trong căn cứ.”
Nghiêm Thấm Huyên nghe thế, thân thể lập tức cứng đờ, sắc mặt của Trần Uyên Sam cũng có chút khó coi, anh nhìn cô, đặt cái bát trong tay sang một bên, sờ sờ tóc của cô, nhỏ giọng nói, “Em không chịu được mùi máu tanh, em chờ anh trở lại, có được không?”
Cô không biết nói gì tiếp lời, trầm mặc một hồi, lắc lắc tay của anh, “...... Có thể đưa em đi được không, em có thể trốn ra được đều là vì Kim Tuấn cứu em, anh ta là người của Tiếu Phan, vốn là hoàn toàn không cần thiết phải cứu em, là em làm liên lụy tới anh ấy.”
Anh nghe cô nói thì ánh mắt di chuyển, cầm tay của cô, trầm mặt gật đầu.
...
Lúc đến cửa trụ sở, cô nhìn thấy đám thuộc hạ lúc ở bên Tokyo luôn đi theo Kim Tuấn đang chỉnh tề đứng ở bên cửa lớn nhìn về phía thi thể đang đắp vải trắng kia.
Một hàng nam tử hán cao to thấy Trần Uyên Sam tới, vội vàng cung kính gật đầu, Nghiêm Thấm Huyên thấy có vài người khóe mắt đã phiếm hồng.
“Trần thiếu.” Một người trong số đó lấy can đảm tiến lên phía trước quỳ xuống, vẻ mặt không cách nào che giấu được vẻ kích động, “Tôi biết Kim ca là người do Tiếu Phan phái đến, anh ấy suýt hại ngài mất mạng, hại phu nhân mất mạng, khiến rất nhiều những anh em bên nước Mỹ phải chết. Thế nhưng vài năm năm, mấy người chúng tôi đều là một tay anh ấy mang theo, ba mẹ chúng tôi anh ấy coi như ba mẹ mình, ngay cả khi em họ tôi gặp khó khăn anh ấy cũng giúp.”
Nói tới chỗ này, người đàn ông kia đã rơi nước mắt, “Tôi nghĩ anh ấy thật tâm coi chúng ta như anh em, phu nhân cuối cùng vẫn là một tay anh ấy cứu ra, tên Tiếu Phan khốn kiếp kia phát rồ, hắn lại có thể cắt từng khúc trên người Kim ca như thế này, mỗi một khối cũng trầy da sứt thịt, không có nổi một chỗ hoàn chỉnh! Trần thiếu, tôi cầu xin ngài......”
Hắn lập tức quỳ xuống, một hàng người phía sau cũng quỳ xuống theo, “Mong ngài tuyệt đối không lưu tình với Tiếu Phan, tất cả mọi người đều muốn nhìn thấy hắn chết.”
Nghiêm Thấm Huyên nghe xong những lời này, ngửi thấy không khí nồng nặc mùi máu tanh, trên mặt không có một tia huyết sắc, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Tay Trần Uyên Sam đặt trên vai cô siết chặt, kéo cô lại gần mình, nhìn tất cả thuộc hạ đang quỳ dưới đất cùng với thi thể được đắp tấm vải trắng, trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói, “Đưa thi thể đi hỏa táng, sau đó lập tức đưa về Tokyo chọn khu nghĩa trang tốt nhất để chôn cất, lập tức phái người đi Tokyo chăm sóc tốt cho cha mẹ của Kim Tuấn, tối hôm nay, triệt để xử lý sạch sẽ khối căn cứ ở phía Đông kia.”