Trần Uyên Sam muốn bao trọn cả tiệm váy cưới để cho cô có thể thoải mái thử, nhưng cô kiên trì không cần phô trương như vậy, cho nên anh đã cân nhắc một chút, để cho nhân viên sẽ giới thiệu đồ và chăm sóc cho cô, phái người đến bảo vệ cô.
Doãn Bích Giới đã bị Kha Khinh Đằng đưa trở về Mỹ, Cẩn Mạt bận rộn chuyện con cái không thể đi được, cô một mình đi vào đại sảnh, thấy nhiều nữ nhân viên phục vụ rất nhiệt tình giới thiệu cho cô nhiều kiểu dáng mới, cô quan sát kỹ thấy cái nào cũng rất đẹp, nhưng cũng không cái cô đặc biệt thích.
Đi tới đi lui đột nhiên nghe thấy nữ nhân viên bên cạnh khẽ kêu lên, cô ngẩng đầu lên nhìn, một người đàn ông đang thanh thản tựa vào phòng thanh đồ cách đó không xa cười với cô, hắn vẫn như thường ngày tỏa ra cái loại khí chất phong tình đó.
“Sao cậu lại ở đây?” Nghiêm thấm Huyên có chút vui mừng đi lại gần Vi Diệp.
“Đưa Thần Thần đến xem áo cưới.” Vi diệp chỉ chỉ vào phòng thay đồ, “Lần trước nghi thức kết hôn bị tôi phá hỏng rồi, lần này là bổ sung, nên muốn mua mấy bộ váy cưới bồi thường cho cô ấy.”
Cô nhìn phòng thay đồ, ngẩng đầu tặc tặc đẩy đẩy hắn, “Ơ, Thần Thần Thần Thần, đã gọi thân mật thế kia rồi à.”
Vi Diệp cười cười, không trả lời cô..., chuyển đề tài, “Không trách được hôm nay trong tiệm không có người, thì ra là Trần Uyên Sam đưa cậu tới đây chọn váy cưới.” Dừng một chút, hắn lơ đãng hỏi, “Anh ta không tới cùng cậu?”
“Anh ấy nhiều việc quá, chắc tan làm xong anh ấy sẽ tới.” Nghiêm Thấm Huyên trong lúc nói chuyện liếc qua dãy trưng bày váy cưới một chút, đột nhiên tiến lên vài bước lấy ra một bộ ướm thử lên người, nói với nữ nhân viên bên cạnh, “Tôi thử một chút.”
Nữ nhân viên đang còn bị Vi Diệp hớp hồn, qua một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, vội vàng vén rèm một gian phòng thay đồ khác lên cùng cô tiến vào.
Lúc Lương Thần từ trong phòng thay đồ đi ra, mấy nữ nhân viên bên cạnh khen không dứt lời, trưởng nữ của gia tộc số một thành phố S khí chất tài hoa, vóc người cao gầy, bộ váy cưới màu đỏ càng làm nổi bật cô khiến cho người ta không thở dời mắt được, cô xoay người ở trước mặt Vi Diệp, cười hỏi hắn, “Như thế nào?”
“Ừ.” Vi Diệp vuốt vuốt cằm, “Tiên nữ giáng trần.”
Lương Thần biết anh miệng lưỡi trơn tru từ lâu, cười liếc hắn một cái, mới vừa quay đầu lại đã nhìn thấy rèm ở phòng thay đồ bên cạnh bị kéo ra.
“Trần phu nhân, bộ váy cưới này thực sự rất hợp với cô.” Nữ nhân viên đi theo vào giúp cô kéo vạt áo, vén vén tóc của cô, “Thời điểm làm nghi thức nếu vén tóc lên khẳng định sẽ càng đẹp hơn.”
Nghiêm Thấm Huyên mặc trên người một bộ váy cưới màu tím nhạt, lộ nửa vai, bộ ngực cũng nổi bật lên hết sức hoàn mỹ, từng cái hoa văn ở vùng thắt lưng cũng được thiết kế rất đẹp.
Cô và Lương Thần trước kia chưa từng gặp mặt, nhưng hiển nhiên đối phương biết cô, lịch sự khẽ gật đầu với cô, Nghiêm Thấm Huyên cũng lịch sự cười, bước mấy bước đứng trước gương chỉnh lại bộ váy.
Lương Thần đứng ở một bên nhìn cô, thân là phụ nữ nhưng trong lòng cũng âm thầm sợ hãi than, trở lại quay đầu nhìn Vi Diệp, ánh mắt của cô lập tức tối sầm lại.
Mới vừa rồi còn là bộ dạng cà lơ phất phơ cười như không cười, thế nhưng bây giờ trên mặt là vẻ chăm chú cô chưa từng bắt gặp, gần như không chớp mắt nhìn chằm chằm bóng hình đang đứng trước gương kia, trên mặt toát ra vẻ dịu dàng tận xương tủy, giống như muốn khắc thật sâu bóng hình ở trong đầu.
Lúc này nữ nhâ viên đứng một bên đi tới, che miệng cười đưa điện thoại di động cho Nghiêm Thấm Huyên, cung kính nói: “ Trần phu nhân, điện thoại của cô.”
Nghiêm Thấm Huyên nhận điện thoại khẽ hỏi, “Tan việc rồi?”
“Ừ, em quay đầu lại đi.”
Cô nghi ngờ quay đầu lại, chỉ thấy Trần Uyên Sam đang cầm điện thoại di động dọc theo cầu thang từ từ đi tới, một thân mặc tây trang màu xám bạc, ánh mắt của anh dừng lại trên người cô, hồi lâu dịu dàng khẽ nói với cô hai chữ, “Tới đây.”
Cô cười híp mắt cúp điện thoại, nâng làn váy lên tiến lại gần anh, Vi Diệp nhìn một hồi, khẽ nghiêng đầu điều chỉnh lại thái độ, chợt nghe được một tiếng thét kinh hãi, “Cẩn thận! ——”
“Chuyện gì đã xảy ra?” Trần Uyên Sam đóng cửa phòng ngủ lại, trầm mặt hỏi bác sĩ đang ở trong phòng khách.
Bác sĩ Phan là người luôn chăm sóc Nghiêm Thấm Huyên, cô lau mồ hôi, hòa nhã nói, “Trần tiên sinh anh không phải lo lắng, phu nhân là vì bộ váy cưới siết quá chặt, có chút thở không nổi, não bộ lập tức không cung cấp đủ máu, cộng thêm thời điểm mang thai thân thể yếu ớt, cho nên mới đột nhiên ngất đi, không có vẫn đề gì lớn.”
“Không phải là vấn đề gì lớn?” Anh nhíu nhíu mày, gõ bàn một cái nói, “Không phải là vấn đề gì lớn, một người thế nhưng lại ngất đi, ngộ nhỡ tôi không kịp đỡ cô ấy, ngã ra đất đó thì người nào chịu trách nhiệm? Cô nói xem.”
Trần Uyên Sam bình thường vẫn rất khách khí với mấy vị bác sĩ, tiền lương cho cũng cao, mấy tháng này Nghiêm Thấm Huyên mang thai cho dù lúc đụng phải Tiếu Phan cũng đã chuyển nguy thành an rồi, nhưng đã quá thời kì nguy hiểm rồi lại còn xuất hiện tình huống như thế này, làm cho anh không thể không lo lắng đề phòng.
Trong phòng khách mấy vị bác sĩ kìm nén không dám thở mạnh, bác sĩ Phan suy nghĩ một chút, nói: “Trần tiên sinh, vì trong giai đoạn nguy hiểm phu nhân đã gặp rất nhiều nguy hiểm, mặc dù vô cùng may mắn chưa từng xuất hiện tình huống sinh non, nhưng kỳ thật thân thể lại vô cùng mệt mỏi, rất có khả năng sẽ lặp lại ở mấy tháng này, thời điểm sinh nở này nhất định phải chăm sóc người mẹ cẩn thận không được để xảy ra sơ suất.”
Anh tựa vào bên lưng ghế dựa, nghe xong lời của bác sĩ Phan nói mặt vẫn không có biểu cảm gì, hồi lâu mới lạnh nhạt nói, “Mọi người xuống dưới lầu trước đi, một lát nữa đợi cô ấy tỉnh lại thì hãy đi lên giúp cô ấy kiểm tra một lần nữa.”
Mấy vị bác sĩ đóng cửa lại, Trần Uyên Sam thở dài, vuốt vuốt mi tâm gọi một cú điện thoại.
………….. Đoạn này sao mình thấy thiếu thiếu nhưng trong bản convert nó y chang như này luôn ấy
Nghiêm Thấm Huyên nhìn vẻ mặt của Trần Uyên Sam, trong lòng cũng có chút chột dạ và uất ức.
Cũng không phải là cô muốn ngất đi, cô đang đi tới gần anh bỗng nhiên cảm thấy trong người khó chịu, ngực như bị cái gì đó đè lên không thở nổi, trong nháy mắt cảnh vật trước mắt liền tối sầm đi.
Cô mím môi vươn tay nhẹ nhàng lôi kéo người đang trầm mặt ngồi, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn anh.
Trần Uyên Sam đang xem mấy tư liệu mà mấy vị bác sĩ kia đưa, quay đầu lại nhìn cô một cái, tiếp tục không nói lời nào.
“Anh giận em...” Mắt Nghiêm Thấm Huyên tròn vo, long lanh ngập nước nhìn anh, “Anh giận em...”
Tâm trạng anh không tốt, hồi lâu thở dài, thả tư liệu trong tay ra ôm chầm bả vai của cô. “Anh không giận em.”
“Anh còn nói không giận em? Ánh mắt của anh giống như muốn giết em ấy.” Cô ôm lấy hông của anh, “Bộ dạng nghiêm mặt của anh thật là đáng sợ.”
Trần Uyên Sam cho cô dựa vào người mình, cằm chạm vào trán của cô, trầm mặc một hồi, đột nhiên nói, “Chúng ta dời thời gian tổ chức hôn lễ đi, có được không?”
Nghiêm Thấm Huyên sau khi nghe xong sững sờ, kinh ngạc nhìn anh, từ trong khuỷu tay của anh lui ra ngoài.
Vẻ mặt cô trở nên ảm đạm, trong lòng Trần Uyên Sam căng thẳng, mới vừa muốn nói chuyện, chỉ nghe cô khẽ nói, “Được.”
Anh dịch người về phía cô, đưa tay kéo tay của cô lại, “Hôn lễ nhất định sẽ rất mệt, nhưng lúc này sức khỏe của em lại không tốt? Hôn lễ lúc nào tổ chức cũng được, nhưng ngộ nhỡ em và con xảy ra chuyện gì, anh tuyệt đối không thể tha thứ cho mình.”
Anh vừa mới nghe bác sĩ nói, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy thật sự rất lo lắng, vốn là hôn lễ cũng đã chuẩn bị được gần phân nửa, nhưng anh không thể để cô mệt mỏi được, mới vừa gọi điện thoại để tạm ngừng quá trình chuẩn bị hôn lễ lại.
“Em biết.” Cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, miễn cưỡng cười cười, “Bụng hiện tại cũng đã dần to rồi, em không hy vọng nhìn thấy bộ dạng khó coi của mình khi mặc áo cưới, lùi về sau cũng tốt.”
Cô nói xong vẻ mặt ôn hoà, chân mày anh càng nhíu lại, Nghiêm Thấm Huyên đi xuống nhích lại gần nằm ngang ở trên giường, dịu dàng nói, “Em ngủ một hồi, anh đi ra ngoài trước đi, không sao đâu.”