Từ Khai không hổ danh là hồ ly trải sự đời.
Ông ta rất nhanh lấy lại bình tĩnh, hắng giọng rồi cầm lấy bảng báo biểu trên bàn tiếp tục lật tới lật lui, ánh mắt lại lặng lẽ chạy tới chạy lui trên mặt Cố Đình Lập và Trình Nam, cố gắng suy đoán tình hình.
Cố Đình Lập điềm nhiên như không có việc gì, mặc kệ cả đám người, cất giọng nhẹ nhàng:
- Sao lại đi chân trần thế này? Ngoan, vào trong đi, lát anh tới.
Trình Nam không chịu đựng được nổi gai ốc cục cục.
Ai mà ngờ thằng bạn nối khố lạnh như nước đá lại có lúc sến rện như thế này?
Cậu không biết xấu hổ còn tôi thì có!
Hàn Lâm đứng ngốc trong chốc lát rồi nhận ra tình trạng không chỉnh tề của mình: Chân trần trên thảm, áo sơ mi quá khổ che đến nửa đùi, tóc tai rối bời, cổ và phần vai lộ ra ngoài chi chít những dấu hôn.
Quan trọng là, ngoài chiếc áo thì trên người cô không còn gì cả.
Trống trơn.
Mặt Hàn Lâm đỏ ửng như muốn bốc cháy, nhanh chóng xoay người đóng sầm cửa phòng lại.
Cố Đình Lập xấu xa, thế mà lại mang cô đến phòng nghỉ trong công ty để làm trò xằng bậy!
Bây giờ cô biết giấu mặt vào đâu đây?
Thêm nữa, nhìn khuôn mặt đầy đặc sắc của Từ Khai và hai nhân viên lúc nãy, chắc chắn là trong vòng năm phút nữa các group chat của công ty sẽ tràn ngập chủ đề hót hòn họt: "Thư ký nhỏ của văn phòng giám đốc Hoàng Liệt thành công bò lên giường sếp tổng, một bước lên mây!"
Hàn Lâm liên tưởng đến cảnh ấy, trong lòng muốn đập đầu vô gối chết cho rồi.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, tiếng trợ lý Thoại Sơn vang lên đầy dè dặt:
- Phu nhân, tôi mang y phục đến...
Hàn Lâm thu lại tâm tình hỏng bét, vuốt lại mái tóc đang lộn xộn rồi mở hé cửa.
Nam trợ lý của Cố tổng thực sự rất tri kỷ hiểu lòng người, chỉ buông thõng mắt nhìn chằm chằm dưới sàn, sau khi đưa túi đồ xong đã vội vàng xoay người rời đi.
Có trời mới biết Thoại Sơn đã trải qua một đêm gà bay chó sủa thế nào.
Nửa đêm sếp bế một cô gái vào phòng nghỉ rồi ở tuốt trong đó luôn.
Sếp chưa nghỉ, dĩ nhiên là anh ta cũng chưa được tan ca rồi.
Bốn giờ sáng, sếp bước ra với trạng thái phơi phới no đủ, nhìn thấy anh ta thì hơi có vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng kịp thời sử dụng tài nguyên sẵn có:
- Mua cho cô ấy vài bộ y phục, ừm, đầy đủ!
- Ai...!ai ạ?
- Hàn Lâm.
Má ơi, thì ra cô gái ấy là phu nhân của sếp.
Nhưng mà không phải hai người đã làm thủ tục ly hôn rồi sao? Đích thân anh ta đã liên hệ với luật sư để chuẩn bị tất cả thủ tục.
Vừa mới một tuần sếp đã không chịu nổi quay về bên cô ấy, thế thì lăn lộn tới lui để làm gì cho khổ vậy?
Dĩ nhiên là lời ta thán này anh ta chỉ dám nghĩ trong lòng.
Làm trợ lý cho Cố tổng tuy có chút vất vả, nhưng vật chất đi kèm công việc này đủ để xoa dịu tất cả, Thoại Sơn nhanh chóng phát huy bản lĩnh trợ lý vạn năng của mình.
Công việc đầu tiên là mua quần áo.
Kích cỡ thì không lo.
Bảy năm nay theo sếp đi công tác vô số lần, lần nào đến những thành phố mệnh danh kinh đô thời trang là Cố tổng không hề tiếc tiền vung tay mua tất tần tật cho vợ yêu ở nhà.
Thoại Sơn có tất cả số đo, màu sắc và kiểu dáng yêu thích của Hàn Lâm.
Nhưng bây giờ mới hơn bốn giờ, trung tâm thương mại và cửa hàng thời trang lớn vẫn chưa mở cửa, anh phân vân không biết phải đi đâu tìm.
Đột nhiên nhớ đến cô bạn của mình đang là nhà tạo mẫu thời trang và thiết kế trang phục cho các đoàn phim lớn, bèn gọi điện thoại.
Uông Tư Đình là người rất dễ tính, không hề khó chịu khi bị đánh thức vào buổi sáng sớm, rất nhanh đồng ý sai người đưa đến, còn tri kỷ chọn giúp mấy bộ nội y đủ kiểu dáng kèm theo.
Khi y phục được đưa đến, Cố tổng với gương mặt xuân phong đắc ý liếc sơ qua, gật đầu tỏ vẻ tán thưởng.
Thoại Sơn biết quả này mình đánh đúng hướng rồi, vội vàng đưa vào trong cho bà chủ nhỏ.
Lúc Hàn Lâm sửa sang hoàn chỉnh đã gần một giờ sau đó, phân vân mãi rồi quyết định đẩy cửa phòng bước ra ngoài.
Trong phòng yên ắng, những người khác đã đi từ lâu, chỉ còn một mình Cố Đình Lập đang ngồi ở góc phòng phê duyệt tài liệu.
Nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng chỉ có Thoại Sơn mới biết, đã một tiếng đồng hồ trôi qua mà sếp vẫn chưa lật qua một trang nào, cứ thấp thỏm liếc nhìn về phía cửa phòng nghỉ đang đóng chặt.
Nghe tiếng bước chân tiến đến, anh ngước mắt lên nhìn, Hàn Lâm bị vẻ nóng rực trong mắt anh làm cho chùn bước, suýt chút nữa trốn vào phòng lần nữa.
- Em xong rồi à? Đến ăn sáng đi!
- Không ăn.
- Không ăn ở đây thì xuống phòng ăn công ty vậy.
Giết cô đi còn hơn!
Hàn Lâm hậm hực ngồi xuống bàn trà, nhìn tô cháo đang ở trong bình giữ nhiệt và ly nước chanh mật ong đang đặt kề bên, đột nhiên sinh ra một cảm giác cổ quái.
Thật sự rất quen thuộc.
Thế là dù không có ý định muốn ngồi trước ánh mắt nóng bỏng của anh mà dùng bữa sáng, nhưng cô muốn chứng minh suy đoán của mình bèn cúi xuống húp một ngụm cháo.
Sự thật chứng minh là cô đoán đúng rồi.
Bát cháo này và bát cháo thịt nhạt thếch trước kia chắc chắn là cùng xuất phát từ bàn tay của cùng một người.
Nhưng chẳng phải lúc đó họ đang chiến tranh lạnh sao, anh lại còn có thể về nhà nấu cháo chăm sóc cho cô.
Cố Đình Lập, rốt cuộc là có bao nhiêu điều mà em chưa biết về anh đây?.
Danh Sách Chương: