Luật sư của Chu Hà Quang đến gặp ông ta vào sau bữa trưa, lúc luật sư rời đi đã là hai giờ chiều.
Chu Hà Quang vẫn cư xử ương ngạnh như mọi khi, nhưng khi cơm chiều được đưa tới, ông ta không chờ đợi mà ăn sạch sẽ và nhanh chóng.
Chín giờ tối, buồng giam truyền đến tin tức, Chu Hà Quang bị đau bụng dữ dội phải đưa đến một bệnh viện nhỏ gần sở cảnh sát để cấp cứu.
Hơn ba mươi phút sau, Chu Hà Quang biến mất sau khi xin đi vào phòng vệ sinh gấp.
Tần Tranh ngồi trong phòng họp nhỏ nghe trinh sát bám đuôi Chu Hà Quang báo cáo tình hình mỗi năm phút một lần.
Ông ta đang di chuyển khỏi khu vực bệnh viện, tầng hầm quán cà phê cạnh bệnh viện ấy có một chiếc xe taxi kiểu dáng rất phổ thông đã chờ sẵn, Chu Hà Quang men theo lối cửa sau vào đó, một phút sau xe taxi rời khỏi tầng hầm để hòa vào dòng xe cộ như nước trên đường.
Buổi sáng khi Tần Tranh cho Chu Hà Quang xem đoạn video đó, thực ra anh đã nói dối một chuyện: Ngoài họ tên ra, bọn họ chưa có tin tức gì của người nhận số tiền mà Chu Hà Quang đã chuyển, lúc đó còn chưa biết người ấy còn sống hay đã bị ông ta diệt khẩu từ lâu.
Bây giờ có thể xác định một điều, hắn ta vẫn còn sống, nếu không Chu Hà Quang sẽ không nóng lòng đến mức bỏ trốn khi hay tin cảnh sát sắp tìm được hắn ta.
Chiếc xe taxi cẩn thận vòng vèo trên đường, người cảnh sát tên Thường Thanh nóng lòng ôm lấy vô- lăng đuổi theo sát nút.
Khoảng cách giữa hai chiếc xe được tính toán từ trước, tốc độ được điều chỉnh thích hợp nhằm tránh cho chiếc xe phía trước phát hiện.
Đến một ngã tư đông đúc, chuyện không ngờ đến đã xảy ra.
Một đứa bé chừng bốn tuổi đột nhiên chạy cắt ngang vạch đi bộ trên đường, nhiều xe ô tô nhao nhao né tránh, Thường Thanh đang chạy sát vạch vôi liền đạp phanh nhanh chóng.
Chiếc ô tô rít lên, tiếng bánh xe ma sát trên đường tạo thành một chuỗi âm thanh điếc tai, đuôi xe dạt lên phía trước chắn ngang lộ.
Một chiếc ô tô bán tải chạy phía sau dù hãm phanh nhưng vẫn không kịp, đâm vào vị trí giữa xe.
Thường Thanh cảm thấy chân trái đau nhói, ngực đập vào vô-lăng khiến anh ta đau đến nín thở, nhìn chiếc xe taxi kia dần mất hút trong màn đêm, chỉ kịp dùng bàn tay phải bấm nút liên lạc trên xe báo tình hình rồi ngất xỉu.
Tần Tranh nhận được tin báo, vội vàng điều tra camera giám sát ở ngã tư, bây giờ chỉ còn cách thông qua camera giám sát giao thông để theo dõi hành tung Chu Hà Quang thôi.
Đến một đoạn đường đông đúc, chiếc xe lách vào một ngõ nhỏ, Tần Tranh chuyển đến camera ở đầu kia, đợi hơn năm phút vẫn không thấy taxi qua.
Lúc này, một toán cảnh sát mặc thường phục khác cũng vừa tới nơi vội tiến đến xem xét, chiếc taxi dừng trước một cửa hàng đóng cửa, trên xe đã không còn một ai.
Mười một giờ, tổng giám đốc Cố vẫn đang ngồi tại tầng 27 tòa nhà Trung Thiên tăng ca mải miết.
Sau hôm đến đây gặp phải Tần Tranh, anh bạn tốt Trình Nam đã bàn giao công việc để trở về London làm cậu con trai hiếu thảo báo hiếu cho cha già.Mất đi trợ thủ đắc lực và ăn ý, Cố Đình Lập mấy hôm nay xoay như chong chóng trong núi công việc, kể cả thời gian trêu ghẹo cô thư ký nhỏ cũng chẳng có.
Thế nên hôm nay Cố tổng đành ngậm ngùi nhìn cô nàng bất trị Sở Nhiên kia ngang nhiên đến văn phòng rù quến vợ anh đi bar để giải trí.
Cũng trách anh dạo gần đây trở nên nhiệt tình thái quá, làm Hàn Lâm thấy anh ở công ty là lẩn mất như tránh thú dữ, dĩ nhiên lúc này cô ấy rất vui mừng xách giỏ lên đồ đi chơi rồi.
Tổng giám đốc Cố cắn răng nhìn vẻ mặt khiêu khích và bộ đồ trống dưới hở trên nóng bỏng của phóng viên Sở, lòng lo sợ cô vợ nhu mì của mình ngày nào đó cũng thích lối ăn mặc thế này.
Tuy rằng với hình thể và sắc vóc của vợ anh nếu ăn mặc theo phong cách ấy sẽ rất hấp dẫn, nhưng anh chỉ muốn cô ấy mặc cho riêng mình ngắm, còn ăn mặc thế này lên bar thì xác suất trêu ong gheo bướm thật sự quá lớn.
Tồng giám đốc Cố nhìn hai cô gái tung tăng ra cửa, cảm thấy đội trưởng Tần hẳn là mắt mù mới chung tình với cô nàng họ Sở kia cả mười mấy năm, chẳng khác nào thích ăn kem vị ớt cay, uống nước biển giải khát.
Xem ra mình quyết định giấu nhẹm chuyện kia là đúng, phải cứu vớt cuộc đời của đội trưởng Tần mới được.
Đang suy nghĩ bâng quơ, chuông điện thoại trên bàn reo lên, anh hoàn hồn liền nhận cuộc gọi.
Đầu dây bên kia là đội trưởng Tần.
- Anh Cố, tôi có việc muốn thông báo gấp.
Hôm nay Chu Hà Quang đã trốn khỏi nơi tạm giam, do sự cố bất ngở nên hiện giờ chúng tôi đã mất dấu hắn ta, tôi e hắn sẽ điên tiết trả thù những người liên quan đến chuyện này.
Anh và vợ anh phải cẩn thận, ông ta giờ đã lâm cảnh cùng đường, có lẽ sẽ làm liều.
- Tôi biết rồi.
Cảm ơn anh, đội trưởng Tần!
Cố Đình Lập cúp điện thoại, vơ vội áo khoác rồi nhanh chóng vào thang máy.
Anh vội vàng bấm điện thoại gọi cho Hàn Lâm.
Chuông vang lên hơn mười lượt nhưng không người trả lời, có lẽ do cô ấy đang ở quán bar có hoàn cảnh ồn ào nên không nghe thấy.
Bước lên xe, anh gọi lại lần nữa, lần này điện thoại thông suốt:
- A lô, Đình Lập, em lên xe về gần tới trước cửa khu nhà mình rồi.
Anh gọi em có việc gì thế?
Cố Đình Lập thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu khởi động xe rồi tăng tốc, không muốn làm cô lo lắng nên chỉ dặn dò:
- Vậy lúc tới nơi em hãy nhanh chóng về nhà nhé, anh sẽ về ngay.
Có chuyện anh muốn nói với em.
Loáng thoáng nghe tiếng Sở Nhiên lầm bầm:
- Mới mượn cậu có một chút, anh ta có cần phải dính người như vậy không? Cậu không thấy chán à?
Anh nghe thấy tiếng Hàn Lâm cười mắng cô ấy chanh chua, sau đó cô ấy nói với anh:
- Ông xã à, emm tới rồi, sẽ lên nhà ngay đây.
Có tiếng mở cửa xe, tiếng Sở Nhiên giục cô đi nhanh cho khuất mắt, sau đó có tiếng xe ngừng lại, tiếng Hàn Lâm vang lên thảng thốt:
- Các người là ai? A…
Có tiếng người xô đẩy, tiếng Sở Nhiên quát lớn, rồi sau cùng là tiếng điện thoại rơi trên mặt đất chát chúa đánh thẳng vào lòng Cố Đình Lập, máu trong người anh như đông lại.
Vài chục giây sau, giọng nói lạnh lẽo của Chu Hà Quang truyền tới:
- Thằng ôn con, đây là cái giá mày phải trả khi đụng đến tao!.
Danh Sách Chương: