• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm chính là tấm màn che chắn hoàn hảo cho những âm mưu xấu xa, là cơ hội tốt nhất để các ái hình thành…
Ánh sáng ban ngày cuối cùng cũng khép lại nhường chỗ àn đêm buông xuống.
Thành phố lên đèn rực rỡ. Nhưng không hiểu sao nó vẫn như thế đáng sợ, vẫn như thế tạo nên cảm giác lạnh lẽo khó hiểu.
Đằng sau cánh cửa bằng gỗ lim được chạm khắc tinh xảo hình rồng, Đặng Vũ Khánh lạnh lùng đứng trước cửa sổ sát đất, hai mắt nhìn không tiêu cự.
Người đàn ông tóc đã điểm bạc, gương mặt cương nghị nhìn về phía cậu lại phá lệ lộ ra vẻ ôn nhu.
Đặng Chi Dân nhìn đứa cháu trai, thở dài, rồi nói.
-Haiz… con thật muốn trả thù sao?
Im lặng hồi lâu, Vũ Khánh chậm rãi xoay người đối diện với ông ta, khóe miệng hờ hừng khẽ nhếch, lạnh lùng nói.
-Hừ, đây vốn chẳng phải là điều ông muốn sao? Nếu không suốt mười mấy năm qua ông đưa tôi đi huấn luyện há chẳng phải là vô ích.
Lời nói lạnh lùng chất vấn, giọng nói pha lẫn mùi vị chua xót. Đối với người đàn ông này, cậu không biết nên đối xử như thế nào với ông ta.
Năm ba tuổi ông ta nhẫn tâm chia cắt gia đình cậu, ngay sau đó ném cậu ra nước ngoài, nói cái gì mà huấn luyện để trở thành người thừa kế gia tộc. Không lâu sau ông ta phái người tới nói ba mẹ cậu đã bị người sát hại.

Ông ta gieo giắc vào tâm hồn một đứa bé ba tuổi lòng thù hận, rốt cuộc ông ta cũng thành công chế tạo một công cụ giúp ông ta thõa mãn tham vọng. Nhưng mười mấy năm nay chính cậu cũng không quên rằng người chia cắt gia đình cậu là chính ông ta.
-Ta sai lầm rồi, ta biết ta không nên đối xử với con như vậy, nhưng mà con có thể tha thứ cho ta. Tất cả những gì ta làm cũng chỉ vì muốn tốt cho con…
-Câm miệng. Tốt cho tôi hay muốn biến tôi thành công cụ giúp thỏa mãn lòng tham vô đáy của ông.
Đặng Vũ Khánh lạnh lẽo gằn từng tiếng. Ông ta cư nhiên không biết xấu hổ cầu xin cậu tha thứ cho ông ta. Hai mắt như hai lưỡi đao sắt bén thẳng tắp nhìn chằm chằm Đặng Chi Dân.
Rốt cuộc Đặng Vũ Khánh “hừ” mạnh một tiếng, không thèm liếc mắt đến người đàn ông đang đau khổ cúi đầu, cậu xoay người rời đi.
Cánh tay vừa chạm đến nắm cửa, Đặng Vũ Khánh hít sâu một hơi rồi nói.
-Kế hoạch của ông tôi vẫn sẽ giúp ông hoàn thành, Đặng lão gia.
Nói rồi bước nhanh ra ngoài, bỏ lại người đàn ông đang cúi đầu, ông ta hơi sửng sốt một chút, hai mắt lóe lên mãnh liệt rồi chanh chóng rất nhanh biến mất. Còn đâu vẻ mặt đau khổ không chịu nổi như vừa rồi.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cuối cùng ngày mới cũng đến.
VuHa- Sky vẫn náo nhiệt như thường lệ, hễ chỗ nào xuất hiện “Tứ Hải mĩ nam” thì chỗ đó gà chó không yên, đất trời đặc biệt rung động.
Đại minh tinh Minh Quân gần đây cũng đi học đều đặn hơn, nghe nói vì phải ôn thi Tốt Nghiệp, rước lấy không ít phiền toái, ngày nào cũng ba chân bốn cẳng chạy trốn đám fan girl.
Không lâu sau hắn cư nhiên ôm trọn giải vô địch Maraton toàn trường. Thật đáng kinh ngạc.
Không những thế, VuHa- Sky lại được một phen lột xác mới, với sự xuất hiện của các du học sinh mới “Nam thanh, nữ tú”, điển hình là Hoàng Tử Minh, và nhập học cách đây không lâu là bốn người Dương Thế Hy, Lê Trần Như Băng, Đặng Vũ Khánh, Huỳnh Ngọc Bảo Phi.
Và thế là hai ngày nay toàn trường lại một phen náo động mở cuộc bình chọn mĩ nam, đặc biệt sôi nổi, đặc biệt cuốn hút và kết quả đáng được mong chờ là:
Bảng xếp hạng mĩ nam tử, vị trí đứng đầu vẫn là Leader Trần Vũ Hải Nam với phong cách vương tử trời sinh.
Đáng ngạc nhiên nhất là xếp hạng thứ hai đã thuộc về Đặng thiếu gia- Đặng Vũ Khánh, cao ngạo, lạnh lùng và có chút bí ẩn.
Xếp hạng thứ ba là Hoàng Tử Mặt Trời- Hoàng Tử Minh với nụ cười ấm áp như ánh Mặt Trời.
Ấm ức tụt xuống vị trí thứ tư là bộ đội song sinh Hải Duy- Hải Lâm.
Vị trí thứ năm thuộc về Dương Thế Hy- anh chàng dịu dàng, lịch thiệp.

Vị trí thứ sáu là đại minh tinh, Vương đại thiếu gia- Vương Minh Quân.
Và cuối cùng vị trí người đàn ông độc thân hoàng kim, phong độ, lãng tử, thiên tài kinh doanh, được các quý cô ao ước trở thành bạn trai dù chỉ một ngày, đó chính là Hiệu Trưởng đại nhân- Nguyễn Hà Hải Phong.
Hải Phong là trường hợp đặc biệt cho nên không được xếp vào bảng xếp hạng “Mĩ nam tử”.
Các tinh tức bát quái trong trường này ngày nào chẳng có, điều này phải nói đến sự tích cực trong công việc của Đội trưởng CLB Tạp chí Lá Cải- Hà Hiểu Lam.
Từ chuyện, hôm qua đại minh tinh Minh Quân mặc áo màu gì, phong cách thời trang thế nào, cho đến cậu ta đi toilet mấy lần một ngày cũng đều trở thành chủ đề chính để dân tình VuHa- Sky lôi ra bàn tán.
Hải Nghi tay phải chống cằm, nhàm chán tựa người bên cửa sổ nhìn hai nữ sinh phía trước đang nói chuyện về Lục Đại Mĩ Nam, ánh mắt không dấu được si mê khi nhìn vào những tấm hình trong tạp chí, hiển nhiên không phát giác được cô vẫn đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Thật đáng ghét, họ như thế nào lại chỉ nhìn chằm chằm hình của Hải Nam, chán sống sao, cư nhiên đối với người của cô mơ tưởng, còn công khai như vậy lộ ra hai mắt trái tim.
Mặc dù đôi khi cô nhìn hắn cũng lộ ra hai mắt như vậy mê luyến, nhưng có chết cô cũng không thừa nhận.
Phải nói rằng CLB Tạp chí của Hiểu Lam làm ăn thật tốt a, số lượng tạp chí phát hành nhanh chóng được tiêu thụ, số lượng bán ra có thể lập kỉ lục về CLB giàu có nhất toàn trường.
Ngày nào Hiểu Lam cũng vác máy ảnh lén lén lút lút theo dõi hành tung của các vị Mĩ nam kia, còn có dụ dỗ, lừa tình, thậm chí cả hâm dọa Hải Nghi giúp cô ấy phỏng vấn sở thích, yêu ghét của bọn họ.
Ặc… nhắc mới nhở, hẳn là đến giờ rồi đi.
Thời gian không sai biệt lắm, ngày nào vào lúc này hắn cũng đến tìm cô đi ăn trưa, mấy ngày nay chuyện này hẳn là chuyện hiển nhiên nhưng vào lúc này cô có chút mong chờ.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa… Lục… lục… đại mĩ… mĩ… nam…”.

Nagy sau đó một trận hỗn hợp tiếng hét khác nhau tạo thành một âm hưởng loạn xạ, đinh tai nhức óc thế nhưng sống giữa một rừng toàn trai đẹp Hải Nghi sớm đã miễn dịch với những trường hợp thế này.
Khỏi nói cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
HẢi Nghi thản nhiên đứng dậy, chân một bước bước lên trên bàn, tay khoanh lại trước ngực, ngẩng gương mặt xinh đẹp nhìn mọi người, lạnh lùng phát ra hai tiếng.
-IM LẶNG.
Nhất thời mọi người hoàn toàn im lặng, không ai dám phát ra âm thanh nào, quay đầu nhìn cô gái cao ngạo, xinh đẹp đang đứng trên bàn mỉm cười tao nhã nhìn bọn họ, nhưng nụ cười này giống như mang theo hàn băng, làm cho người ta nhìn vào lại cảm thấy nổi da gà.
Như thế xinh đẹp cô gái; như thế tao nhã, quý phái; Một cỗ khí thế làm cho người ta nhất thời im lặng. Dù thế nữa cô cũng là viên ngọc quý trong tay Nguyễn Hà gia tộc, từng là tiểu công chúa trong truyền thuyết. Còn có thể là người thừa kế tổ chức Dark tiếng tăm lừng lẫy, như thế nào có thể giống như người bình thường.
Hải Nam mỉm cười nhìn vị hôn thê ẩn nhẩn tức giận, nhưng lại đặc biệt xinh đẹp mê người. Bộ dáng nữ vương khiêu khích nhìn hắn.
-“Lục đại mĩ nam” các người có thể sau này xuất hiện một cách bình thường hơn được không? Có biết hay không ảnh hưởng người khác?
Hải Nghi không chút khách khí nhìn sáu người bọn họ, như thế nào lại trùng hợp đứng chung một chỗ, đặc biệt chói mắt. Cũng may thị lực của cô rất tốt nếu không cũng sẽ như nam châm bị bọn họ hút vào đáy mắt không thoát ra được.
-Cái gì “Lục đại mĩ nam” chứ! Hừ, tôi nghĩ “Lục đại đại biến thái” thì đúng hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK