• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc xe thể thao màu xanh lá yên lặng nằm trên đường quốc lộ. Trong bóng đêm phá lệ nổi bật nhưng hầu như chẳng ai thèm quan tâm đến nó.
“Rừm, rừm, rừm”
“Két”
Chiếc xe moto phân khối lớn giống như tia chớp chạy như bay rồi trong khoảnh khắc dừng lại bên cạnh xe thể thao màu xanh lá.
Người đàn ông mặc đồ da màu đen bó sát người, đội mũ bảo hiểm thật to, xuống xe giống như vô ý đứng tựa người vào cửa xe thể thao. Ngay sau đó cửa kính xe hạ xuống, người mặc áo đen lập tức lấy ra một phần tài liệu đưa cho Đặng Vũ Khánh.
-Điều tra thế nào?
Nhận lấy phần tài liệu từ tay người áo đen, Đặng Vũ Khánh không lập tức xem, nhìn ra ngoài lạnh lùng hỏi.
-Điều tra được, 13 năm trước giám đốc Đặng Chí Hào cùng vợ là Tôn Thúy Hoa đều mất tích trong sự kiện “ma cà rồng” năm đó. Không những thế, sự kiện đó còn dẫn tới rất nhiều người trẻ tuổi biến mất. Các tổ chức thế giới cho tới nay vẫn đang không ngừng điều tra, vì việc này có liên quan tới tổ chức Dark. Nghe nói 13 năm trước tổ chức này có xảy ra tranh chấp một người trong số đó đã tách ra. Những thông tin khác tạm thời chưa tra được.
Người mặc áo đen nhanh chóng tóm tắt kết quả điều tra. Sự việc năm đó quả thật rất phức tạp có liên quan đến rất nhiều người, thậm chí ngay cả FBI cũng đang không ngừng tìm kiếm người được gọi là “Sát thủ ma cà rồng”.
-Tiếp tục điều tra.
Sắc mặt Đặng Vũ Khánh ngưng trọng vài phần, lạnh giọng ra lệnh. Người áo đen nghe thấy cũng không tiếp tục nhiều lời, nhanh chóng lái xe đi mất.
Nhìn phần tài liệu trên tay Đặng Vũ Khánh không rõ tâm trạng của mình lúc này là gì. Từ trong đó lấy ra một tấm hình, đó là hình ba mẹ hắn. Đã bao lâu hắn không nhìn thấy ba mẹ mình, đã bao lâu hắn không cảm nhận được tình cảm gia đình.
Từ nhỏ hắn so với người khác trưởng thành hơn hẳn. Không biết nở nụ cười thực sự lại khó đến vậy. Luôn bắt buộc bản thân mình phải chăm chỉ rèn luyện để một ngày nào đó có thể trả thù cho ba mẹ.

Ngày mà hắn chờ rốt cuộc đã đến thì hắn lại chần chừ. Bởi vì đối thủ lần này của hắn lại là người con gái hắn yêu.
-Ba, mẹ con phải làm sao đây?
Giọt nước mắt con trai rơi xuống trên bức hình, trong hình ba mẹ hắn vẫn cười hạnh phúc mà không hay biết rằng con trai của họ đang phải chịu khổ, đang từng ngày bị thù hận dày vò.
……………
Bên trong căn phòng bài trí sa hoa, tất cả đồ đạc được làm bằng gỗ thượng hạng. Người đàn ông tóc điểm bạc ngồi trên ghế được chạm trỗ hình rồng, tay cầm quải trượng đầu rồng. Ông ta ngồi dựa lưng vào ghế, hai mắt không giận mà uy nhìn người đàn ông mặc âu phục màu đen đang cúi đầu phía trước. Toàn thân tỏa ra hơi thở đáng sợ, khiến người ta không nhịn được run run.
-Thằng nhóc đó mấy ngày nay thế nào?
Cho đến khi người đàn ông áo đen kia suýt không nhịn được mà ngất đi thì rốt cuộc Đặng Chi Dân cũng âm trầm mở miệng nói.
Lưng áo người đàn ông áo đen đã ướt đẫm mồ hôi, nghe thấy tiếng hỏi mới khôi phục tinh thần, cung kính bẩm báo.
-Thưa lão gia, thiếu gia đang điều tra vụ án 13 năm trước.
Đặng Chi Dân vẫn không thay đổi sắc mặt, chỉ có chân mày khi nghe thuộc hạ bẩm báo thì nhíu lại.
-Nó tra được gì rồi?
-Thưa lão gia, hiện tại thì thiếu gia chỉ có trong tay một số thông tin cơ bản còn sự việc liên quan trong đó cậu ấy không có khả năng tra ra.
-Tốt. Ngăn chặn mọi tin tức về sự kiện năm đó, không cho nó có cơ hội điều tra ra bất kì việc gì. Không một ai có thể phá hủy kế hoạch của ta.
-Dạ, lão gia.
Người mặc áo đen cung kính lui ra ngoài, trong lòng thầm than, cái mạng này của hắn phải cẩn thận từng giây từng phút, bởi vậy mới nói “gần vua như gần cọp” mà.
Bên trong thư phòng Đặng Chi Dân mỉm cười đáng sợ, ánh mắt lạnh lùng không che dấu sát ý, giọng nói như ma quỷ đang nguyền rủa vang lên trong căn phòng tối tăm.
-Khá lắm, Đặng Vũ Khánh nếu muốn chết như vậy thì mày cũng sớm biết được cách cha mẹ mày chết như thế nào thôi. Rồi gia đình các ngươi sẽ sớm đoàn tụ. Kẻ nào dám chống đối ta sẽ không có cơ hội sống sót. Ha ha ha…
Tiếng cười ghê rợn truyền ra trong không khí, quỷ dị đến dọa người…
Đêm nay lại là một đêm không trăng. Một dấu hiệu cảnh báo chăng?
………………
Sáng sớm ánh nắng màu vàng nhạt xuyên qua lớp cửa kính không có màn che chiếu thẳng lên đôi mi cong vút, tạo nên một cái bóng mờ dưới mi mắt.

Hải Nghi nheo mắt, có chút không thích ứng được với ánh sáng này. Nhìn bài trí trong phòng có chút quen mắt. Quả nhiên ngay sau đó một giọng nói cợt nhã vang lên.
-Vợ à, em dậy rồi sao?
Chỉ thấy Hải Nam từ trong phòng tắm bước ra, cực kì cao hứng khi nhìn thấy cô thức dậy. Lon ta lon ton chạy đến bên cạnh cô, thấy cô hoảng sợ trừng lớn mắt thì cuống cuồng hỏi thăm.
-Vợ à, em sao vậy? Còn hoảng sợ sao? Không sao có anh đ…
“Bốp”
“Bịch”
“Rầm”
Hải Nam vốn định tới ôm cô vào lòng an ủi, nhưng không nghĩ tới cô thế nhưng lại đánh hắn, còn một cước đạp hắn xuống giường. Hải Nam vô tội ngẩng mặt lên nhìn cô, hai mắt cún con trên gương mặt yêu nghiệt chăm chăm nhìn cô, coi bộ sắp khóc đến nơi, muốn lên tiếng chất vần nhưng khi nhìn thấy Hải Nghi một bộ hung dữ trừng mắt nhìn hắn, thì uất ức ngậm chặt miệng.
Hải Nghi tức giận nhìn hắn trơ trội chỉ một cái khăn tắm che thân. Đây là phòng hắn không có lí do gì hắn không biết cô ở trong này. Chỉ có một nguyên nhân duy nhất đó là tên này cố ý.
Nhìn ánh mắt ai oán như tức phụ của hắn cô có một loại xúc động giống như nhìn thấy nàng dâu nhỏ bị mẹ chồng ức hiếp. Từ trong ánh mắt của hắn cô có thể khẳng định bà mẹ chồng không có lương tâm đó chính là Hải Nghi cô.
Mắt lạnh trừng trừng nhìn hắn nói.
-Trần Vũ Hải Nam, là anh cố ý.
-Hức, vợ à, sao em không nói là em cố ý gây tổn thương thể xác lẫn tinh thần người ta.
Hải Nam uất ức mở miệng, nhìn thế nào cũng giống một cô gái nhỏ tay yếu chân mềm.
-Ai bảo anh đưa tôi tới nhà anh hả?

-Gia gia nói nha. Gia gia nói vợ thì phải cướp về.
“Oạch”
Hải Nghi thực sự muốn ngất đi. Hắn ngốc sao. Đương nhiên là không phải. Trình độ mặt dày của hắn cô đã sâu sắc cảm nhận, trình độ gian xảo của cha hắn, cô cũng đã lĩnh hội đầy đủ. Còn ông đẹp trai không ngờ chính là cao thủ trong cao thủ a.
Không muốn tiếp tục nhiều lời với hắn. Hải Nghi nhìn hắn một bộ muốn nằm vạ dưới sàn, còn có mái tóc ướt sũng chưa khô, lo lắng hắn sẽ bị cảm nên có lòng tốt nhắc nhở hắn.
-Đứng dậy, đi thay quần áo nhanh lên.
Hải Nam nghe được cô quan tâm vui sướng bừng bừng, lập tức ngồi dậy chạy lại ôm cô một cái.
-Vợ à, em đây là sợ anh bị cảm sao?
Hải Nghi ngồi trên giường thấy hắn đột nhiên ôm cô, nhất thời cảm thấy có gì đó không ổn, không khỏi liếc mắt nhìn xuống.
Nhưng mà, không nhìn còn tốt, nhìn rồi mặt cô phút chốc đỏ bừng, lửa giận vừa mới hạ xuống lại như gặp được gió nhanh chóng bùng lên. Cô vận khí hét lên.
-HẢI NAM ANH LÀ TÊN BIẾN THÁI…
Không vì cái gì cả, chỉ là trong lúc Hải Nam nhiệt tình chạy tới ôm cô vợ nhỏ, động tác “vô ý” mà đánh rơi chiếc khăn tắm trên người. Thân hình hoàn mĩ lần thứ hai không chút che đậy hoàn toàn phơi bày trước mặt cô.
Đích xác là một yêu nghiệt nam nhân trong lời đồn!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK