Đêm càng lúc càng sâu hơn.... Âm thanh của những giọt mưa lăn trên mái tôn nhà hàng xóm đang dần nhường chỗ cho tiếng những nhát chổi lớn của các bác lao công. Vy trở mình. Cô ko ngủ được. Cô cảm thấy hành động lúc ban nãy của mình thật ngốc nghếch. Giá như lúc đó cô bé bình tĩnh hơn và an ủi Thiên một cách trưởng thành hơn thì mọi chuyện đã tốt hơn rồi. Hành động ban nãy của cô chỉ khiến cậu thêm lo lắng cho cô mà thôi.Thật là... Những lúc đó, thật sự Vy ko là chủ được bản thân của mình. Cứ như có ai đó đang điều khiển cô bé vậy. Có lẽ là sự sợ hãi, sự sợ hãi của cô bé về một ngày nào đó cậu sẽ ko còn ở bên cô khiến cô hành độngnhư vậy. Vy hiểu, hiểu rằng mối quan hệ của hai người rất mong manh, dù tình cảm họ dành cho nhau là rất chân thành......
Một lọn gió sẽ mang theo hương thơm của những bông hoa dạ lan hương tới. Vy cảm thấy thanh thản hơn bao giờ hết trước những âm thanh và mùi hương quen thuộc của chốn phồn hoa mà bấy lâu nay cô bé gần như đã lãng quên. Cô cảm thấy mình nhẹ bẫng trong bộ đồ ngủ màu trắng và mái tóc xõa tới ngang lưng. Cô cảm thấy mình trưởng thành hơn nhiều so với lúc trước. Điều ấy khiến cô bé cảm thấy vui vẻ hơn!!!!
Vy khép cửa đóng cửa sổ lại và thả mình trên chiếc giường.... Cô bỗng cảm thấy buồn. Buồn một nỗi buồn nào đó mà chính cô cũng ko biết chính xác đó là nỗi buồn gì. Chỉ là cảm thấy rất buồn.... Một cảm giác cô đơn đến lạ lùng.... Cô bỗng cảm thấy nhớ,.... Cô bé mở điện thoại lên... Ko có tin nhắn, cũng ko có cuộc gọi nhỡ nào..... Cô bỗng cảm thấy hụt hẫng..... Cx chẳng thể trách cậu ấy được. Thiên cần thời gian để có thể tập trung vào kì thi sắp tới. Vy thở dài... Cô bé đưa mắt nhìn ra ngoài ban công. Dưới ánh điện nhạt nhòa của con phố, chậu cây xương rồng chợt nổi bật lạ kì giữa những giỏ lan trắng treo trên giàn và cả những khóm thủy tiên mà Vy tự tay trồng. Chậu xương rồng đó là món quà sinh nhật của Thiên tặng cô bé. Từ ngày chậu xương rồng ấy đến đây, Vy cảm thấy bớt cô đơn đi nhiều.....
Vy bật Zalo lên.Thiên thường gửi cho cô bé những bài hát mà cậu ấy hát. Cậu hát rất hay. Vy ko phải là người sành sỏi về âm nhạc nhưng cô nghĩ là mình đánh giá đúng về giọng hát của cậu ấy. Vy luôn cảm thấy xúc động mỗi khi Thiên hát một bài hát nào đó tặng cô bé. Mỗi lời nhạc đều chạm tới trái tim cô bé. Và lần này cũng vậy......
"Anh vẫn nhớ đến lúc em hé môi cười
Hay những lúc vu vơ hờn ghen....
Anh sẽ nhớ mãi mãi đến lúc bên em,
Dù cách xa trong tim hoài mong.
Tình yêu em trao anh khiến anh thay đổi
Để bình mình trong anh thức giấc,
Nhớ em! Viết nên bao câu chuyện,
Mà hai ta vẫn luôn nguyện cầu.....
Rồi bao đêm thầm mong, thầm mơ về em
Biết không anh đang suy tư?
Cuộc đời anh chẳng cần đâu những điều quá xa
Chỉ cần em hiểu anh và biết rằng:
Anh mãi mãi yêu em mà thôi (người ơi)
Vì trong anh em là điều duy nhất.
Dành cho em ngàn câu ca và thương yêu đó,
Dành cho em tia nắng ấm cùng bao cơn gió,
Dành cho em, dành cho em niềm đam mê tuyệt vời
Mà anh muốn nắm lấy trong giấc mơ.
Mọi âu lo hãy quên đi vì anh ở đó
Là chiếc bóng mỏng bên em
Dìu bước em đi,
Ở trên con đường dài có hai chúng ta."
Giai điệu bài hát ngọt ngào như một viên mật đang tan dần trong lòng cô bé. Vy chợt nhớ tới khuôn mặt của Thiên và cả những cử chỉ ân cần của cậu....
" - Đây là chậu cây xương rồng mà chính tay Thiên trồng từ ngày mà hai chúng ta bắt đầu hẹn hò. Giờ Vy sẽ là người chăm sóc nó nhé. Xương rồng là loài cây mà Thiên thích nhất, nó có sức sống bền bỉ và mãnh liệt. Nó giống tình cảm của hai chúng ta. Tên của nó là Tiểu Viên Viên, là mảnh ghép của tên hai chúng ta..."
Giọng nói ấy chìm dần vào trong khoảng ko hư vô. Chẳng còn bao nhung nhớ, phiền muộn. Chẳng còn những suy tư, phân vân. Vy đã ngủ thiếp đi. Chậu câu xương rồng khẽ rung rinh trong bầu ko khí mát mẻ cuối thu. Mưa đã ngừng rơi từ bao giờ. Dưới phố, tiếng chổi của các bác lao công vẫn đều đều...
..............................................................
Lại thêm một tờ giấy được vo tròn và ném xuống sàn nhà. Chiếc sàn gỗ đã trắng xóa những giấy là giấy. Thiên chau mày mệt mỏi. Cậu ko thể tập trung được. Hình ảnh Vy với đôi mắt ướt chạy vào trong nhà luôn trăn trở trong duy nghĩ của cậu. Nó khiến trái tim cậu buốt lên... Thiên bật điện thoại lên. Cậu lặng lẽ ngắm nhìn Vy trong những tám hình mà cậu lén chụp khi cô bé ko để ý....
" Vy chăm chú cẩn thận từng nét mực trên cuốn sổ nhật kí màu trắng quen thuộc"
" Nụ cười hồn nhiên của cô bé khi nhận được quà"
" Vy xinh xắn mỉm cười trong chiếc váy đầm màu trắng dưới ánh nắng ban mai của một ngày xuân ấm áp"
"...... "
Khoảng thời gian qua dù hai người đang quen nhau nhưng rất kín đáo. Mọi người trong trường ngoại trừ Châu Giang và Khánh Du ra thì ko ai hay biết. Vy ko muốn làm, tâm điểm chú ý của mọi người và của cánh báo chí. Ko biết hiện giờ Vy sao rồi??? Cũng đã khuya rồi ko biết cô bé đã ngủ chưa??? Thiên rất rất rất muốn nhắn tin cho Vy để chúc ngủ ngon cô bé như mọi đêm, rất muốn nghe giọng nói của cô bé nhưng lại sợ làm cô bé mất giấc. Hơn nữa cậu cũng đã từng tự hứa với bản thân sẽ ko để bất cứ việc gì ảnh hưởng tới công việc học tập của mình. Thế nhưng.... Cậu đã hiểu...... Cậu đã sai khi nghĩ mọi thứ đơn giản như vậy..... Đã nhầm khi nghĩ rằng chỉ cần tạm thời xa Vy thì mọi thứ sẽ ổn, cậu sẽ có thể tập trung vào việc học. Nhưng..... Để quên đi người mình yêu thương là điều ko quá khó nhưng nó cần một khoảng thời gian khá dài....... Và cho dù có thể rời xa cô ấy nhưng trong trí óc vẫn luôn có hình ảnh của người con gái ấy thì mọi chuyện sẽ chẳng có chuyển biến tốt đẹp hơn. Tại sao ngay một điều đơn giản như vậy mà bây giờ cậu mới nhận ra cơ chứ?????
Cuộc sống là một bản nhạc dài... Có đôi khi là những nốt nhạc cao vút, dôi khi là những nốt nhặc trầm và cũng có khi là những khỏang lặng. Một khoảng lặng như thời gian tạm thời xa cách của hai người đang yêu. Khoảng lặng ấy là thời gian để suy nghĩ về tình cảm của nhau. Và sau những khỏang lặng ấy, họ sẽ nhận ra được nhiều điều hơn trong cuộc sống, tự hoàn thiện bản thân để cùng nhau đi tiếp trên quãng đường còn dài phía trước. Và một tình yêu đẹp đẽ cũng nhờ sau những khaorng lặng mà thành
Danh Sách Chương: