Tiểu Thất nhìn ma bẹp sọ trước mặt, "Tiếc là anh hiện tại cái gì cũng không thiếu."
Ma bẹp sọ nghe xong cực kỳ mất mát, nhóc tựa hồ cũng ý thức được hiện giờ mình đang trong trạng thái này, kỳ thật cái gì cũng không thể đưa, trước đó, nhóc thậm chí còn không chạm được đến vật thể, càng không cần phải nói đến đánh bài. Nhóc ý thức được người trước mặt không đơn giản, nhưng mình lại không có cách nào mang lại bất cứ giá trị gì.
"Nhưng về sau anh muốn trồng một ruộng cải thìa lớn, sẽ cần công nhân, tốt nhất là loại có thể chơi đấu địa chủ không tồi." Tiểu Thất lại mở miệng nói.
Đôi mắt ma bẹp sọ lại sáng lên một chút, nhanh chóng blah blah trần thuật thành tích mình từng đạt được, "Em có thể! Chỉ số thông minh của em là 155, học cái gì cũng siêu nhanh! Liên tục đứng đầu kì thi Olympic Toán trong ba năm, không học cấp 2, nhảy lớp lên cấp 3, cũng từng trồng xương rồng bà! Chơi đấu địa chủ cũng không tồi......"
"Ồ wow!" Tiểu Thất cảm thán, "Em từng trồng xương rồng à!"
Ma bẹp sọ giới thiệu một đống sự tích huy hoàng của mình, "......"
Tiểu Thất vừa lòng gật đầu, "Cũng không tồi, tính là có kinh nghiệm làm việc, ngày mai ở ban công anh sẽ bắt đầu nuôi trồng quy mô nhỏ, trước tiên em xử lý ban công đi."
Ma bẹp sọ não liên tục gật đầu, tỏ vẻ mình nhất định sẽ nỗ lực làm việc, bảo đảm xong liền bắt đầu dùng ánh mắt đáng thương nhìn Tiểu Thất.
Tiểu Thất hắng giọng nói, học theo hình tượng uy nghiêm của quan thanh liêm trên TV lớn tiếng mở miệng, "Các hạ là ai! Có gì oan khuất, nhanh nói ra!"
Ma bẹp sọ nghe xong cảm động đến nước mắt đều chảy ra, kết quả chưa kịp mở miệng, Bang! Một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị phá ra.
Tiến vào đúng là Lâm Mộ Vân và Thư Liên, Thư Liên hiển nhiên gấp không chờ nổi mà điều đầu tiên làm khi xuống lầu là đi gọi Lâm Mộ Vân tới, Lâm Mộ Vân lúc ban đầu nghe xong còn có chút không tin, tuy rằng gần đây hành vi cử chỉ của Trần Dương Hi xác thật có chút kỳ quái, nhưng vẫn không tính là tinh thần có vấn đề. Kết quả hai người vừa đến cửa, liền nghe được bên trong Trần Dương Hi hét lớn một tiếng.
Thư Liên trốn ở phía sau Lâm Mộ Vân, chỉ vào Trần Dương Hi trực tiếp mở miệng, "Nhìn thấy không? Nhìn thấy không? Cậu ta điên rồi! Trần Dương Hi cậu ta điên rồi!"
Tiểu Thất trong tư thái uy nghiêm, "......"
Ma bẹp sọ cố nén nước mắt, "......"
【 Ha ha ha ha! 】 Đây là tiếng 5000 cười ầm lên không ngừng, đừng trách hệ thống không nhịn được, nó cũng không tiếp thu nhiệm vụ thế giới thần quái, cho nên cũng không có đổi MZ tệ để mà kích hoạt chức năng Mắt Âm Dương, từ đêm qua đến bây giờ, 5000 chỉ nhìn thấy một mình ký chủ biểu diễn, nếu không phải kiểm tra đo lường thấy ký chủ không thành vấn đề, nó cũng sẽ cho rằng ký chủ điên rồi.
"Dương Dương?" Nhìn Trần Dương Hi như vậy, trong lòng Lâm Mộ Vân tim đập thình thịch, tuy rằng sớm có đoán trước, nhưng thời điểm tận mắt nhìn thấy, vẫn chịu đã kích không nhỏ, hắn không khỏi nhớ tới thời gian ba năm này hai người cùng nhau trải qua những thời khắc vui vẻ, "Dương Dương, em có ổn không?"
Thư Liên kéo kéo Lâm Mộ Vân, "Bộ dạng này của cậu ta sao có thể còn ổn! Anh xem trên mặt đất! Cậu ta còn chơi đấu địa chủ đó! Còn thua?!"
Tiểu Thất, "......" Về việc thua trận này, ốc sên thật sự chỉ là nhất thời bất cẩn!
Theo hướng Thư Liên chỉ, ánh mắt Lâm Mộ Vân dừng ở bên chân Trần Dương Hi, thần sắc của hắn càng cảm động, "Dương Dương, anh thật sự không nghĩ, vậy mà gần đây em chịu áp lực lớn như vậy, em yên tâm, mặc kệ em biến thành bộ dáng gì, anh và Tiểu Thư đều vẫn sẽ luôn chăm sóc em!"
Nói như vậy, tay của Lâm Mộ Vân và Thư Liên tự nhiên cũng nắm lấy nhau.
Tiểu Thất ngan ngoãn nghe xong vừa lòng gật đầu, "Được ạ, vậy hai người đều có sống tốt đến một trăm tuổi nha." Nhân vật chính có ý thức như vậy thật đúng là khó thấy, "Mộ Vân đã kéo bà theo, nếu như vậy, ngày mai bà cũng cùng nhau đi rèn luyện đi!"
Nghe giọng điệu vô cùng bình thường, Lâm Mộ Vân và Thư Liên theo bản năng thu tay lại, ánh mắt hoài nghi của hai người nhìn về phía Trần Dương Hi, suy nghĩ người này rốt cuộc điên hay không điên?
"Đúng rồi, gần đây cháu có khám phá một ít phương pháp giảm bớt áp lực rất tốt, cháu cảm thấy cực kỳ hữu hiệu, tỷ như chơi đấu địa chủ, tỷ như gieo trồng ở ban công, tỷ như ăn cọng cải thìa ướp lạnh để bình tĩnh một chút, hai người cảm thấy thế nào?" Ở trong lòng Tiểu Thất đã tự giơ ngón cái, đã giải thích chơi đấu địa chủ chỉ là giải trí và giải tỏa, thắng thua không quan trọng, lại vì ngày mai trồng rau nên tìm lời giải thích hợp lý.
Lâm Mộ Vân và Thư Liên nghe xong nhìn nhau, hai người đều sinh ra nghi vấn giống nhau: Phương pháp giải tỏa như vậy thật sự bình thường sao? Nhưng mặc kệ nói như thế nào, xem trạng thái của Trần Dương Hi hiện tại, sớm muộn gì người cũng xảy ra vấn đề.
"Dương Dương em xác nhận mình không bị gì sao?", Lâm Mộ Vân không chắc chắn mà dò hỏi.
"Em rất ổn mà." Tiểu Thất ngoan ngoãn mỉm cười.
Thư Liên có chút không cam lòng mở miệng, "Vừa mới nãy cậu kêu có cái gì oan khuất gì đó là chuyện như thế nào?"
Tiểu Thất duy trì nụ cười, hai giây sau mở miệng, "Ôi chà, cháu đã quên mất rồi, không có lý do chính đáng thì làm sao bây giờ? Hai người có chấp nhận giải thích kiểu trả góp không, có khả năng cháu phải suy nghĩ thêm một chút."
Hai người chờ đợi lời giải thích nghiêm túc, "......"
Thư Liên cảm thấy mình bị chơi nhịn không được cười trào phúng một tiếng nói, "Không nghĩ tới cậu Trần còn rất có khiếu hài hước."
"Quá khen quá khen, so ra còn kém sự sáng suốt minh mẫn của bà." Tiểu Thất nhếch miệng nở nụ cười xán lạn, lộ ra cái miệng đầy răng trắng, cật thật tình khen ngợi, không nghĩ không chỉ có bảo mẫu ưu tú biết thưởng thức khiếu hài hước của mình, cả nữ chính cũng ưu tú như vậy.
Thư Liên châm chọc không thành nên hờn dỗi chỉ có thể ở phía sau Lâm Mộ Vân hung hăng trừng mắt nhìn Trần Dương Hi một cái.
Kết quả lại thấy ánh mắt của Trần Dương Hi ở phía đối diện sáng lên, Thư Liên đột nhiên thấy không ổn, cô cho rằng Trần Dương Hi muốn vạch trần hành vi vừa rồi của cô, lại thấy Trần Dương Hi dựng ngón cái lên với cô, "Ồ wow, đôi mắt của bà vừa nãy trừng lên còn lớn hơn so với ốc sên! Cháu đã nói bà không có năng lực là không đúng tí nào mà!"
Tức khắc Thư Liên thấy rất giận, cô tự hỏi mình đã nhẫn nại như vậy, nhưng mỗi lời nói của Trần Dương Hi đều từ góc độ xảo quyệt không tưởng tượng được, làm cô trở tay không kịp, muốn không giận cũng khó.
Lâm Mộ Vân thấy mọi chuyện không ổn, vội vàng mang Thư Liên ra khỏi phòng, hiện tại hắn có *một cái đầu đầy hai vấn đề lớn, trước kia Trần Dương Hi cũng thường xuyên có chút đột ý tưởng bất chợt hoặc đột nhiên nhảy nhót, nhưng khen người cũng chưa từng khen như vậy.
[*Gốc là 他现在是一个头两个大. Hình như là tựa Trung của bộ phim Me, Myself and Irene.]
Nhìn hai người rời đi, Tiểu Thất ở phía sau nhiệt tình vẫy tay, "Đừng quên, buổi sáng ngày mai chúng ta cùng đi rèn luyện, vì một trăm tuổi mà phấn đấu!"
Lâm Mộ Vân vừa mới trốn rèn luyện một ngày, "......"
Tích cực tiễn hai nhân vật chính hướng về phía trước, Tiểu Thất còn cảm thán, 【 Không hổ là nam chính nữ chính, rèn luyện cũng muốn làm cùng nhau, đây chẳng lẽ chính là tình yêu? 】
5000??? Tuy rằng mạch não của ký chủ này xác thật có điểm kỳ quái, bình thường cho dù sẽ không ảnh hưởng đến cốt truyện, ít nhất cũng không nên làm quần chúng hóng chuyện chứ.
Quần chúng hóng chuyện sau khi có lý do chính đáng, ốc sên tiếp tục trong phòng giảm bớt áp lực, "Nhóc Sọ Não, em nói tiếp đi, nói nỗi oan của em là gì, cầu xin anh làm cái gì? Là trừng trị hung thủ chặt thành tám đoạn hay là dùng làm phân bón?"
"Vậy đầu của em là như thế nào?" Tiểu Thất tò mò dò hỏi.
"Cái này ạ." Ma bẹp sọ sờ sờ đầu, "Khi em đi đường thì tự vấp ngã, sau đó ngã xuống con mương ven đường, vừa lúc trong mương có tảng đá, nó đụng vào đầu em."
Tiểu Thất, "......" Ma ở thế giới này sao đều có bộ sáng không thông minh như nhau vậy, "Vậy em tìm anh muốn làm cái gì?"
"Cha mẹ em vẫn luôn cho rằng em bị người ta lừa bán, tìm em suốt 20 năm." Ma bẹp sọ chậm rãi cúi đầu, huyết lệ rơi trên sàn nhà.
"Anh hiểu rồi, vậy anh sẽ mang đào thi thể của em chuyển phát nhanh cho cha mẹ em nha!" Tiểu Thất *lấy tay đấm, tỏ vẻ việc này rất đơn giản.
[*Gốc là 以拳击掌]
Ma bẹp sọ, "...... Em là muốn khiến cha mẹ an tâm, không phải muốn hù chết bọn họ, cảm ơn."
Nghe xong, Tiểu Thất quyết định uyển chuyển điểm đổi cách thức, "Vậy anh mang thi thể của em đốt thành tro trước, sau đó lại chuyển phát nhanh, như vậy có tốt hơn chút hay không?"
Ma bẹp sọ "......" Ông chủ là một ông chủ tốt, chỉ là hành vi có hơi quá đáng.
Cuối cùng, vẫn là ma bẹp sọ trình bày ý tưởng của mình, đó chính là báo mộng, chỉ là năng lực của nhóc hữu hạn, cũng không biết nên làm như thế nào.
Tiểu Thất nghe xong tỏ vẻ đều là vấn đề nhỏ, nhìn quanh bốn phía, phát hiện trong phòng không có gì giấy, vì thế chạy tới thư phòng, vừa lúc Lâm Mộ Vân ở bên trong xử lý công việc.
"Mộ Vân, có thể cho em một tờ giấy và một cây bút không?"
Lâm Mộ Vân tùy iện tìm giấy bút đưa qua, cũng tò mò dò hỏi, "Dương Dương đây là không cần bản vẽ, ngược lại định giấy bút vẽ truyện tranh?"
"Không." Tiểu Thất lắc đầu phủ định, vừa ra cửa vừa giải thích, "Em muốn vẽ bùa."
Lâm Mộ Vân???
Trở lại lầu 3, Tiểu Thất nhanh chóng vẽ một tấm bùa, sau đó hào phóng mà đưa cho ma bẹp sọ, "Cho em."
Nhìn dấu chân thỏ đầy trên giấy, ma bẹp sọ rầm mặc hồi lâu, mới duỗi tay tiếp nhận.
Sau khi ma bẹp sọ lấy được lá liền đi, trước khi rời đi tỏ vẻ mình sẽ nhanh chóng trở về làm công cho ông chủ, cũng nói cho ông chủ, tên mình không phải Nhóc Sọ Não, Tên mình là Cao Siêu.
Tiểu Thất tán dương, "Tên hay!"
Ma bẹp sọ vui vẻ phấn chấn rời đi.
Một hồi sau, Tiểu Thất thu bài poker, sau đó duỗi tay nhéo lưỡi của ma lưỡi dài, đem lưỡi dài của ma kéo lại, "Nhóc sọ não không ở đây, tạm thời cậu thế chỗ một chút đi."
Vì thế, trò chơi giảm áp lực vui sướng lại lần nữa bắt đầu, lúc này đây, Tiểu Thất không có thua nữa, một mâm cà rốt đều xuống bụng, nước bọt thèm thuồng của ma lưỡi dài chảy đầy đất.
Giữa trưa, Trần Hoa tới kêu Trần Dương Hi xuống ăn cơm trưa, lúc này Tiểu Thất mới ra khỏi phòng giảm áp lực, hai người Lâm Mộ Vân và Thư Liên đã ngồi vào chỗ, hai người vừa nói vừa cười, tựa hồ rất vui vẻ.
Thấy Trần Dương Hi đã đi tới, Thư Liên giống như tò mò dò hỏi, "Nghe Mộ Dương nói vừa nãy cậu muốn giấy vẽ bùa, vẽ bùa gì vậy, có thể cho tôi xem không?"
"Bùa báo mộng, vẽ một tấm đưa cho...... bạn cũ, bà à nếu bà thích, một hồi cháu lại vẽ cho bà một tấm." Tiểu Thất nhìn bàn đầy đồ ăn, tức khắc cảm thấy thèm ăn.
Thư Liên vốn là chỉ là muốn giễu cợt Trần Dương Hi, nghe xong nở nụ cười, "Tôi chỉ mới nghe qua bùa bình an, bùa nhân duyên, vẫn là lần đầu tiên nghe bùa báo mộng, ôi chà, một hồi cho tôi một tấm đi."
"Không thành vấn đề!" Tiểu Thất tỏ vẻ vẽ bùa chỉ là chút chuyện nhỏ, nếu muốn như vậy buổi tối ma lưỡi dài sẽ đi báo mộng để đưa bùa, đêm nay Nhóc Sọ Não không về, xem ra đấu địa chủ phải ba thiếu một. Xung quang đây thực sự thiếu ma, bằng không có thể bắt nhiều thêm mấy con nuôi ở trong nhà, văn có thể đấu địa chủ, võ có thể nuôi cải trắng, nghĩ là thấy thật tuyệt vời.