• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lâm Mộ Vân vừa mới buồn ngủ một chút nháy mắt bị tiếng thét chói tai của Thư Liên làm hoảng sợ đến bừng tỉnh, hắn nhanh chóng ngồi dậy, sau đó chạy như bay ra khỏi phòng, trong nháy mắt hắn mở cửa phòng ra, cửa phòng đối diện cũng được mở ra, đó là Thư Liên với vẻ mặt hoảng sợ chạy ra ngoài, thậm chí bởi vì quá mức kinh hoàng nên thiếu chút nữa té ngã, may mắn được Lâm Mộ Vân tay mắt lanh lẹ đỡ lấy.

"Làm sao vậy? Làm sao vậy?" Lâm Mộ Vân đỡ cả người Thư Liên đang run rẩy, nôn nóng dò hỏi.

Thư Liên run như cầy sấy, run rẩy mở miệng, "Cái lưỡi! Giấy! Ảnh phản chiếu! Có cái lưỡi!"

Lâm Mộ Vân nghe không hiểu gì, hắn theo bản năng muốn đến phòng Thư Liên xem xét, lại bị Thư Liên gắt đang sợ hãi giữ chặt lấy, hắn chỉ có thể tiếp tục trấn an Thư Liên, "Không có gì, không có gì......"

Nhưng mà trấn an như vậy hiệu quả cũng không tốt, đặc biệt là trong biệt thự  còn quanh quẩn tiếng bước chân cứ kéo dài kéo dài, cùng với tiếng khóc chói tai của trẻ con. Thư Liên theo bản năng bịt kín lỗ tai, khi ở phòng không để ý, ra cửa mới phát giác âm thanh này khủng bố như thế nào.

Thời điểm hai người ôm nhau sưởi ấm, một bóng hình nhẹ nhàng tới gần, sau đó đến bên lỗ tai hai người nhỏ giọng dò hỏi, "Có chuyện gì vậy?"

Lại là một tiếng thét chói tai, Thư Liên bị dọa đến thiếu chút nữa đứng lên chạy ngay, nhưng rất nhanh cô liền hoàn hồn, bởi vì giọng nói kia rất quen tai, tập trung nhìn kỹ, đúng là Trần Dương Hi. Thư Liên thiếu chút nữa tức chết, vậy mà trong nháy mắt sự sợ hãi phai đi không ít.

Lâm Mộ Vân cũng bị Trần Dương Hi yên lặng không một tiếng động làm hoảng sợ, lấy lại tinh thần tựa hồ ý thức được hành động ôm người của mình hiện giờ không ổn, nhưng lại không thể thoát ra, chỉ có thể giải thích nói, "Tiểu Thư hình như thấy ác mộng, có chút sợ hãi, Dương Dương em không cần nghĩ nhiều."

Tiểu Thất liên tục gật đầu, ngoan ngoãn nói, "Em không nghĩ nhiều, em thật không nghe được tiếng cười của trẻ em, cũng thật không nhìn thấy trong lòng ngực của hai người đang ôm đứa bé kia."

Sau vài giây yên tĩnh, là hai tiếng thét chói tai, cùng với hai người nhanh chóng tách ra.

Thư Liên và Lâm Mộ Vân theo bản năng đẩy đối phương ra, sau đó đồng loạt té ngã trên đất, trong ánh mắt bọn họ đều mang theo sự hoảng sợ.

"Ô kìa, em thật sự không nhìn thấy mà, hai người trốn làm gì vậy?" Tiểu Thất nghi hoặc vò đầu.

Người đầu tiên bình tĩnh lại chính là Lâm Mộ Vân, hắn vừa đi đỡ Thư Liên, vừa mở miệng nói, "Dương Dương, em không nên gây chuyện, nếu không em về phòng nghỉ ngơi trước đi."

Tiểu Thất ngoan ngoãn vừa muốn gật đầu, đã bị Thư Liên ngăn lại. "Đừng! Có lẽ cậu Trần có thiên phú khác người, phòng tôi vừa vặn có chút kỳ quái, hy vọng cậu Trần có thể đi vào xem một chút."

Lâm Mộ Vân không khỏi nhìn Thư Liên bằng ánh mắt ghi hoặc, nhưng ánh mắt Thư Liên lại kiên định, không còn cách nào, Lâm Mộ Vân chỉ có thể mở miệng lại lần nữa, "Dương Dương, nếu không......"

"Về trước đây về trước đây, không cần thúc giục." Tiểu Thất ngáp rồi xoay người chuẩn bị về phòng ngủ.

Lâm Mộ Vân và Thư Liên đều câm nín, cuối cùng vẫn là Lâm Mộ Vân da mặt dày mở miệng, "Không phải, Dương Dương, nếu không em đến phòng của Tiểu Thư nhìn xem đi."

Trần Dương Hi bước một bước, quay đầu nhìn về phía Thư Liên, "Trong phòng có cái gì kỳ quái sao?"

Nụ cười của Thư Liên cứng đờ, "Tôi cũng không thể nói chắc, có lẽ phải phiền cậu Trần tự mình đi xem."

Trần Dương Hi nghe xong cúi đầu, hồi lâu mới gật đầu đáp ứng, "Được rồi, nếu là do Mộ Vân yêu cầu, vậy tôi vào xem." Nói xong còn cười ngoan ngoãn với Lâm Mộ Vân một cái.

Một khắc kia, Lâm Mộ Vân tựa hồ cảm thấy trái tim của mình hơi đau đớn một chút, hắn rõ ràng ý thức được Thư Liên bị dọa thành như vậy, trong phòng khẳng định có vấn đề, nhưng vẫn yêu cầu Trần Dương Hi đi vào kiểm tra.

Dưới ánh nhìn chăm chú của hai người, Tiểu Thất đi tới trước phòng ngủ của Thư Liên, bởi vì hành động lao ra vừa nãy của Thư Liên, cửa phòng không có khép kín, mà là tự động đóng một phần, còn lộ ra ánh đèn trong phòng ngủ thông qua khe hở.

Thư Liên tuy rằng không dám vào phòng lần nữa, nhưng lại không muốn bỏ lỡ hình ảnh Trần Dương Hi vào phòng ngủ, vì thế túm chặt Lâm Mộ Vân, hai người đứng ở phía sau Trần Dương Hi, nhìn tất cả mọi thứ trước mắt.

Tựa hồ là vì kiểm tra trái tim hai người, Trần Dương Hi nâng lên tay, cực kỳ thong thả mà đẩy cửa phòng ngủ ra, theo khe hở càng lúc càng lớn, đáng lý ánh đèn trong phòng ngủ lộ ra sẽ càng ngày càng sáng, nhưng cùng với một tiếng xèo xèo, đèn trong biệt thự vậy mà bắt đầu lúc sáng lúc tối.

Dưới BGM tiếng bước chân và tiếng trẻ con khóc, cảnh tượng nhất thời rất quỷ dị.

Tiếng thét chói tai của Thư Liên mắc nghẹn trong cổ họng,  hô hấp  của cô tựa hồ đều đình chỉ, rõ ràng là sợ muốn chết, nhưng đôi mắt lại không nháy lấy một cái mà nhìn chăm chú vào động tác của Trần Dương Hi.

Khi cửa phòng mở ra, tình huống trong phòng Thư Liên dần trở nên rõ ràng, sau khi cửa phòng bị đẩy ra hoàn toàn, ánh đèn lập loè cũng càng lúc càng nhanh, Thư Liên hoảng sợ mà nhìn vào, ở dưới đèn giữa gian phòng ngủ kia, có một người đang treo cổ! Ánh đèn lúc sáng lúc tối, bóng người treo cổ kia cũng thoắt ẩn thoắt hiện. Đầu lưỡi người nọ đầu lưỡi cực kỳ dài, đôi mắt xanh trắng, nhìn chằm chằm cô một cách vô hồn!

Dưới cơn sợ hãi cực độ, Thư Liên mất đi năng lực phản ứng, hình ảnh làm tam quan cô điên đảo và mất đi năng lực phán đoán. Nhưng mà dưới tình huống như vậy, Trần Dương Hi ở phía trước lại có bộ dáng cái gì cũng không thấy, rất tự nhiên mà đi vào, hơn nữa còn dạo quanh phòng ngủ một vòng, sau đó thoải mái đi ra ngoài, "Trong phòng ngủ rất bình thường, một con gián cũng không có."

Thư Liên đã mất đi ngôn ngữ!!!

Hồi lâu sau cô run rẩy khó khăn nâng lên tay, chỉ vào người treo cổ ở trong phòng mở miệng, "Cậu không nhìn thấy sao? Cậu không nhìn thấy sao! Ở đó có một người đang treo cổ!"

Trần Dương Hi nhìn qua, sau đó quay đầu lại, "Cô nói cái gì vậy? Cái gì tôi cũng không nhìn thấy, có phải gần đây cô chịu áp lực quá lớn hay? Muốn ngày mai cùng tôi làm thành một nhóm đi bệnh xem thế nào không.

Thư Liên không kịp thở, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

【 Ô kìa, xem ra cô ấy tương đối sốt ruột, buổi tối hôm nay phỏng chừng phải đi bệnh viện. 】 Tiểu Thất nói với 5000

Nhưng đợi một hồi lại không có tiếng trả lời, Tiểu Thất không khỏi mở miệng lại lần nữa,【 Nhóc Seri, cậu ở đâu? 】

【 Ở...... Khắp nơi...... Ở! 】Giọng của 5000 vang lên.

Tiểu Thất 【 Ồ wow, nhóc Seri, cậu bị kẹt à. 】

【 Không không...... Không...... Không bị kẹt! 】

Tiểu Thất °▽° giống như phát hiện ra thứ đồ kỳ quái mà thú vị 【 Nhóc Seri có phải cậu nhìn thấy gì hay không vậy? Tôi thật sự đến một con gián cũng không nhìn thấy ~】

【 Không không không...... Không không...... Không......】

【 Tôi biết, không có gián ~ giống như trong phòng chúng ta cũng sẽ không có con ma nào khác~~】 Tiểu Thất vui sướng tiếp tục câu chuyện.

5000 "......"

Lúc sau bất luận Tiểu Thất chọc 5000 như thế nào nó đều không có phản ứng, làm Tiểu Thất hoài nghi hệ thống có phải lại bị hỏng hay không, ai, thật nhớ 6362, ít nhất còn có tiếng răng va chứng minh nó vẫn tồn tại.

Đêm nay, Lâm Mộ Vân đã được định sẵn là không thể ngủ một giấc thật ngon, hắn nhanh chóng đưa Thư Liên đến bệnh viện, Trần Dương Hi tự nhiên cũng đi theo. Lâm Mộ Vân vừa nãy ngoại trừ nhìn thấy ánh đèn lập loè, cái gì cũng chưa thấy, chẳng lẽ gần đây tinh thần Thư Liên chịu áp lực lớn như vậy sao?

Trải qua kiểm tra, Thư Liên chỉ là sợ hãi quá độ, bác sĩ cấp cứu sau khi biết rõ tình hình đã uyển chuyển đưa ra đề nghị ngày mai lại đến khoa tâm thần tiến hành thêm một bước kiểm tra.


Tiểu Thất nghe xong vội vàng nhấc tay, "Thuận tiện cho tôi làm luôn nhé!"

Bác sĩ, "......"

Lâm Mộ Vân vô cùng xấu hổ, "......"

Ngày kế tiếp, xuất phát từ việc suy xét cẩn thận,Lâm Mộ Vân vẫn đưa Thư Liên và Trần Dương Hi đến khoa tâm thần, thấy Thư Liên còn chưa tỉnh, nên đem đơn đăng ký giao cho Trần Dương Hi, bản thân đi ra ngoài mua bữa sáng.

Tiểu Thất ngoan ngoãn tiễn Lâm Mộ Vân đi, sau đó ngồi ở trên giường bệnh ngơ ngác, bác sĩ cấp cứu đi ngang qua thấy thế lắc lắc đầu, thở dài rời đi, suy tư kẻ có tiền cũng không dễ dàng, một người bình thường kéo theo hai người bệnh tâm thần.

Tiểu Thất ngơ ngác một hồi đột nhiên ánh mắt sáng lên, móc di động ra, sau chụp hai tờ đơn trên bàn, viết một đoạn văn rồi đăng lên mạng.

Cho nên không lâu sau, cư dân mạng buổi sáng vừa rời giường, đã thấy được tin này.

【 Tôi và bà điên, cùng nhau đến khoa tâm thần của bệnh viện một chuyến, đăng ký đi du lịch ~】 Hình ảnh kèm theo là hai tấm vé đăng ký xếp so le lên nhau, là kiểu vừa lúc có thể thấy tên.

Cư dân mạng???!!!

【 Ha ha ha! Đây là kiểu đăng ký kỳ lạ gì vậy! 】

【 Đã gặp qua người khoe xe, khoe đồ ăn, đã gặp qua người đến bệnh viện tỏ vẻ thảm thương, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người đến khoa tâm thần du lịch, ha ha ha! 】

【 Anh Hi lại nảy ra ý tưởng kỳ lạ rồi, anh làm em cười xỉu! 】

【 Gần đây có phải tinh thần anh Hi chịu áp lực lớn không, chúng em không thúc giục nữa, phải chú ý nghỉ ngơi nha ~】

【 Cái người tên Thư Liên này là ai? Có phải là chị em siêu tốt không? 】

【......】

Các fans truyện tranh của Trần Dương Hi thật ra đã quen với mạch não nhảy nhót hằng ngày của Trần Dương Hi, ngoại trừ thả ha ha ha, cũng gửi kèm thăm hỏi và quan tâm.

Đương nhiên, cũng có người thắc mắ bắt đầu hỏi Thư Liên là ai? Thư Liên lộ diện với mọi người sớm hơn nhiều so với trong kế hoạch của Lâm Mộ Vân. Chỉ là lúc này mọi người không ý thức được vấn đề, ai bảo ba năm này Trần Dương Hi và Lâm Mộ Vân vẫn luôn điên cuồng rải đường chứ.

Lúc Thư Liên từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy được Trần Dương Hi không nhúc nhích ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm mình, sau khi giật mình không khỏi có chút hung hăng, "Ai cho cậu nhìn chằm chằm tôi!"

"Mộ Vân cho." Tiểu Thất ngoan ngoãn đáp lại, "Anh ấy bảo tôi phải nhìn chằm chằm cô, tôi hiểu mà, dù sao cô cũng vừa mới bắt đầu thần kinh, không có kinh nghiệm gì, nơi này lại là bệnh viện, nếu lỡ lại nhìn thấy cái gì đó kỳ quái thì không tốt, đương nhiên, tôi cái gì cũng không thấy được."

Thư Liên mới vừa tỉnh thiếu chút nữa lại tắt thở, hiện giờ trời đã sáng, cũng không có BGM quỷ dị, sau khi sợ hãi tiêu tan chính là phẫn nộ trào dâng, "Cậu giả vờ cái gì! Cậu khẳng định cũng thấy được! Là cậu giở trò quỷ đúng không! Tờ giấy kia chính là cậu lén nhét vào dưới gối đầu của tôi đúng không!"

"Không đúng." Tiểu Thất rất bình tĩnh.

"Khẳng định là cậu!" Tuy rằng không biết Trần Dương Hidùng thủ đoạn gì tạo thành mọi chuyển tối hôm qua, nhưng ở biệt thự kia, ngoại trừ Trần Dương Hi, những người khác không ai có động cơ làm như vậy!

"Không phải mà." Tiểu Thất phản bác.

Cuộc cãi vã của hai người rất nhanh đã thu hút các bác sĩ bên ngoài, trong đó còn bao gồm bác sĩ cấp cứu đang muốn tan làm, bác sĩ cấp cứu sau khi được mọi người chung quanh giải thích tình hình cơ bản một chút, quyết định để hai bác sĩ khoẻ mạnh ở ngoài cửa, chờ người nhà trở về sau đó lập tức đưa hai người đến khoa tâm thần.

Vì thế khi Lâm Mộ Vân vội vàng trở về, lập tức được cho biết đã chuyển phòng bệnh, lúc Thư Liên phẫn nộ chất vấn còn Tiểu Thất bình tĩnh phản bác, hai người vui sướng mà vào ở khoa tâm thần.

Chờ Thư Liên lấy lại tinh thần, mới phát hiện mìnhvậy mà lại vào khoa tâm thần! Nhân viên y tế chung quanh đều dùng ánh mắt đặc biệt bao dung để nhìn cô. Việc này làm cho không thể chấp nhận, vì thế bắt đầu quấy khóc với Lâm Mộ Vân đòi rời khỏi.

Tình huống tối hôm qua quá mức quỷ dị, làm Lâm Mộ Vân không thể lý giải, hắn chỉ có thể không ngừng trấn an Thư Liên, "Không có việc gì, chúng ta làm kiểm tra một chút thôi."

So sánh với Thư Liên, Tiểu Thất bình tĩnh hơn nhiều, thậm chí đi theo Lâm Mộ Vân cùng nhau an ủi Thư Liên, "Ừm, không sai, coi như kiểm tra sức khoẻ."

Lâm Mộ Vân, "......" Lời này rất quen tai, giống như  đêm qua hắn cũng nói với Trần Dương Hi như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK