“Bài này làm sao vậy, Hồng Xương. . . . . .”
“Hồng Xương Hồng Xương!”
Mấy người hỏi còn chưa tính, nhưng cũng không thể đừng tứ chi tiếp xúc nha! Có câu cự ly sản sinh mỹ, nhưng nữ lớp tôi bất đồng lộ tuyến, mỗi một người đều dán chặt tôi, trong một vòng bên ngoài một vòng, gió thổi không lọt. Trong phòng học vốn không có cài đặt máy điều hòa ,toàn dựa vào quạt gió trên đỉnh đầu.Tôi nói xong một bài mồ hôi đầm đìa, khổ không thể tả. Đây quả thực so với chạy 10.000m còn muốn hành hạ người hơn.Huống chi mùa hè, nữ sinh y phục mặc lại ít. . . . . .
Nếu như không phải bởi vì anh Tô Văn , bây giờ tôi, ít nhất cũng có thể quen người bạn gái đi. Trước đã nói qua, tôi thích loại nữ sinh thành thục quan tâm, nữ sinh tới hỏi bài tôi,thật đúng là có một hai người thuộc sở thích tôi. Nhưng tôi trừ nói tiếng đáng tiếc ra, cũng không có ‘ý tưởng không an phận nào’.
Tôi ghét nhất người bắt cá hai tay , cho dù tinh thần đã lệch cũng không có thể tiếp nhận.Tình yêu nhất định phải thành lập trên cơ sở công bình.Nếu như tôi không làm được điểm này ,cũng chưa có tư cách yêu cầu anh Tô Văn cũng làm như vậy. Vốn là , anh Tô Văn gì cũng so với tôi ưu tú hơn,nhưng cũng ‘ thủ thân như ngọc ’, cho tới bây giờ chưa nghe nói qua xì căng đan anh và nữ sinh .So lại,ngược lại tôi xì căng đan không ít.
Anh Tô Văn biết ung dung thản nhiên đi cự tuyệt người khác. Tôi lại không được. Thấy từng khuôn mặt khẩn cấp , tìm kiếm trợ giúp thì vốn định muốn cự tuyệt luôn là bị cứng rắn nuốt trở lại trong bụng. Được rồi. Tôi đây tính tình, trên căn bản có thể được định nghĩa là sinh vật sắp bị tuyệt chủng thế kỷ hai mươi mốt : người quá tốt.
Choáng váng đầu trở lại phòng ngủ,Hạ Phi mới mua CD đang chiếu vũ khúc tiết tấu cực nhanh , nhạc Anh RAP bùm bùm như mưa ,theo nhịp trống chấn động . Tôi ngáp, có chút buồn cười nhìn Hạ Phi .Phi Tử nhìn môn Lý liền nhức đầu ,rốt cuộc tìm được cách không váng đầu khi học Lý.Vừa nghe nhạc vừa học , Aiz,đây thật đúng là cánh rừng to, loài chim nào cũng có.Cách học cổ quái vậy đoán chừng cũng chỉ có thể áp dụng trên người Hạ Phi .
“Học như thế nào ?” Vì nhạc quá lớn ,tôi nâng lên thanh âm, lớn tiếng hỏi.
“Hoàn hảo.Học hai ngày nữa còn kém không nhiều lắm.” Hạ Phi nhẹ nhíu mày một cái, nghiêng đầu nhìn tôi một cái. Tôi đối với anh cười cười, dùng giọng khích lệ nói, “Cách mạng chưa thành công, đồng chí còn cần cố gắng.”
“Ừ. Hồng Xương.Đừng quá miễn cưỡng.”
“Tôi biết.”
Lời quan tâm kia giống như là một cỗ dòng nước ấm, rót vào bả vai đau xót của tôi,cùng đại não sắp trướng lên nổ tung.Tôi thở nhẹ một hơi, cảm giác đầu óc so với mới vừa rồi tỉnh gấp mấy lần. Tôi nghiêng đầu, lặng lẽ ở trong lòng niệm một câu: . . . . . . Phi Tử, cám ơn cậu.
Cuối kỳ thi qua đi cả trường học bọn tôi đều chè chén say sưa một trận.Học sinh lớp 12 đem sách, bút cái gì cũng từ lầu cao nhất ném xuống, hướng về phía học sinh cùng thầy cô ở dưới lầu tiến hành công kích.Đây là cách làm tương đối cực đoan , nhiều học sinh lớp 12 vội vàng trao đổi bút ký,vội vàng ở các góc trường chụp ảnh chung. Nơi đây đã từng làm bọn họ cảm thấy buồn tẻ, hận không thể hủy đi xây lại trường học, giờ phút này lại trở nên đáng yêu vô cùng. Người luôn vào thời điểm mất đi mới sẽ quý trọng. Tôi dựa vào thang lầu ba, ánh nắng mùa hè toát ra, kéo dài một đường hành lang .
“Tiểu Xương. Cùng về nhà.”Thanh âm anh Tô Văn liên tục, đang tạm dừng bỗng nhiên nhảy ra.Nửa năm trước ,người nói lời này là tôi.Nửa năm trước ,tôi cùng anh Tô Văn vẫn chỉ là đơn thuần là quan hệ anh em.Mà bây giờ anh, rất nhanh sẽ phải rời đi, ngồi phi cơ hướng tới đất nước xa lạ. Đây cũng là lần cuối cùng, anh và tôi cùng về nhà.
“Anh, máy bay anh ngày mấy đi?”
“Ngày 26.”
“Chỉ có một tuần lễ a. . . . . . Vậy chúng ta thừa dịp này đi ra ngoài chơi một chút?”
“Chơi cái gì?”
“A, xem phim, đi dạo gì đó.”Tôi loay hoay nửa ngày, cuối cùng mới từ trong kẽ răng nặn ra một câu, “Chính là chuyện tình nhân thường làm. . . . . . đi tới nơi hẹn hò bình thường . . . . .”
Không nói, cũng sẽ không có cơ hội. Ra nước ngoài sau, anh Tô Văn sẽ bận rộn hơn. Không thể nào rút ra thời gian cùng tôi làm loại chuyện trong mắt anh hoàn toàn là lãng phí thời gian .
Được rồi. Mỗi người theo đuổi lãng mạn đều không đồng dạng .nghĩ lãng mạn trong đầu anh Tô Văn chính là: trong nhà có người nấu cơm cho anh.
Aiz.Mặc dù tôi hết sức không muốn nói . . . . . nhưng yêu cầu này cũng có chút quá thấp !
“Được.”Anh Tô Văn ngược lại ngoài dự liệu đáp ứng tôi, “Muốn đi đâu?”
“Ách, anh Tô Văn anh thế nhưng đáp ứng, thật là. . . . . . Khụ khụ,cái đó, em còn chưa nghĩ ra đây.” Tôi ngượng ngùng gãi gãi đầu, cười khan với anh Tô Văn.
“Muốn đi sở thú không?” Anh Tô Văn đề nghị làm tôi có chút xấu hổ. Loại nơi sở thú này,hình như là kể từ khi tốt nghiệp tiểu học sẽ không đi qua ? Tiềm thức tôi luôn cảm thấy sở thú là nơi làm người ta không thoải mái .Bất đồng chủng loại động vật bị giam ở trong lồng, nhìn loài người đối với chúng chỉ chỉ chõ chõ. Lồng giam nhỏ hẹp, nhốt tất cả tự do của chúng.
“Không. . . . . . vẫn là đừng đi vườn thú .”
“Vậy Aquarium?”
Aquarium? . . . . . . Cái này hình như có thể mạnh một chút, nhưng trên căn bản không có gì khác nhau đi? Chẳng qua là bốn cái chân trên đất chạy biến thành cái đuôi trong nước bơi mà thôi. Bất quá quên đi, tôi tạm thời cũng nghĩ không ra cái gì tốt hơn ,không thể làm gì khác hơn là gật đầu tán thành.
Buổi chiều mặt trời chói chan bao phủ mặt đất, đem bóng tôi dưới chân kéo đến ba thước ,tôi nghiêng đầu, trong lúc giật mình phát hiện mình chẳng biết lúc nào đã cao lên,vốn là anh Tô Văn so với tôi cao hơn nửa cái đầu, xa xa vừa nhìn là có thể biết ai cao ai thấp. Nhưng bây giờ cũng không rõ ràng như vậy. Ném đi vấn đề gót giày cao thấp,tôi cùng anh Tô Văn chênh lệch có thể chỉ còn lại ba, bốn cm mà thôi.
Xem ra trong hai năm qua sữa tươi không phải là uống chùa , tôi có chút vui vẻ nghĩ đến, khóe miệng bất giác nhếch lên.
“Đang suy nghĩ gì đấy? Cười như hồ ly.”
“He he. Đang nghĩ qua mấy năm em có thể cao hơn anh Tô Văn .”
Anh Tô Văn ánh mắt híp lại, cẩn thận quan sát tôi. Tôi có chút không được tự nhiên thừa nhận ánh mắt rửa tội của anh Tô Văn, thiếu chút nữa không đi thuận, “Em nói như vậy, thật đúng là làm anh có chút cảm giác nguy cơ.”
“Cảm giác nguy cơ?” Tôi không khỏi hỏi ngược lại. Thân cao cùng cảm giác nguy cơ có quan hệ gì?
“Tiểu Xương ở nước ngoài sẽ rất được ưa thích đi.Như vậy xem ra vẫn là ở đây an toàn hơn.”Anh Tô Văn nói một chuỗi dài làm tôi như rơi vào trong sương mù . Sau đó anh lời nói xoay chuyển,giống như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, “A. Đứa bạn gọi Hạ Phi của em , hiện tại thế nào?”
“Hắn rất tốt . À, hắn và Thi Thi không hổ là bạn tốt của em . . . . . Tư tưởng cũng tương đối lạc quan.Đối với đồng tính luyến ái cũng không cái gì mâu thuẫn ,sau đó đối với em cũng không có kỳ thị. Hai người bọn họ cuộc sống tác phong cũng không có vấn đề gì, học tập rất cố gắng, tính tình cũng tốt càng thêm không phản đối. . . . . .” Tôi châm chước dùng từ, dùng sức đem bọn Hạ Phi điểm tô cho đẹp.Anh Tô Văn nói không chừng còn ghi hận năm đó Hạ Phi đánh anh một quyền kia đây. Tôi vì Hạ Phi nói một chút lời hay, nói không chừng còn có thể gia tăng một cái ấn tượng về Hạ Phi trong lòng anh Tô Văn.
“Không có gì cảm xúc sao. Thật đúng là chôn sâu. Ha ha.” Anh Tô Văn mặc dù trên mặt mang nụ cười, nhưng một loại khí chất tương tự sát khí làm mất đi mỉm cười tràn đầy. Tôi đánh cái run,tay chân luống cuống nói, “Cái đó, anh, anh đừng nói càn, Hạ Phi cho tới bây giờ chưa gạt em.”
“Quên đi, anh tin em,Tiểu Xương.”
“Ừ?”
“Loại chuyện như di tình biệt luyến ,em không làm đi ?”
A. Thật là lối suy nghĩ vượt bậc.Tôi chậm chạp nửa giây sau mới gật đầu đáp ứng, “Ừ. Tự nhiên sẽ không.”
“Anh thích nhất em điểm này.” Anh Tô Văn mỉm cười trên mặt sâu hơn ,thân thể hơi hướng tới tôi.Nếu như không phải là bởi vì giờ phút này chúng tôi đứng ở đường cái , tôi trăm phần trăm khẳng định anh Tô Văn sẽ hôn lên môi tôi.
May mắn chúng tôi ở trên đường cái. May mắn anh Tô Văn lý trí vẫn còn .Anh chẳng qua là đưa tay gạt tóc mái tôi ra,ngón tay của anh nhẹ nhàng xẹt qua gò má tôi.Động tác đơn giản này bị anh Tô Văn làm, lại có vẻ ôn nhu cực hạn, giống như là ma pháp , khiến người hít thở không thông. Tôi nghĩ mặt tôi rất mất thể diện . . . . . . lại đỏ. Đèn đường đối diện sáng lên, anh Tô Văn cùng tôi không gián đoạn dòng người, sóng vai xuyên qua con đường.
Nếu như thời gian có thể dừng lại .Như vậy hãy để cho nó dừng lại ngay lúc này.
Còn thừa lại một tuần, tôi hận không thể đem một ngày chia làm hai ngày .Ngắn ngủn một tuần, tôi cùng anh Tô Văn đem cả thành phố vòng quanh một lần. Trước kia chưa từng ăn chơi , trải qua trống rỗng, cũng bị lắp đầy. Như vậy, cho dù Tô Văn rời đi một năm kia ,tôi cũng sẽ có cơ hội lơ đãng nhớ về anh. Có lẽ là khi đi ngang qua nơi chúng tôi từng cùng nhau nắm tay, có lẽ là ở vòng quay cao chọc trời cách mặt đất xa xôi nhất . . . . .
Ký ức có liên quan anh Tô Văn , từng điểm một,cho dù là thật nhỏ, chi tiết râu ria , tôi đều không quên.
Đối với tình cảm anh Tô Văn, theo mùa hè tiến tới gần mà tăng nhiệt độ. Tôi không nỡ để anh Tô Văn rời đi,một chút đã cảm thấy khổ sở. Suốt một năm, ba trăm sáu mươi lăm ngày, muốn tôi không có lúc nào nhớ người này.Nếu như chúng tôi có thể cứ như vậy an an phận phận ở đây tốt, không hy vọng xa vời anh mỗi ngày có thể rút ra thời gian phụng bồi tôi đi dạo phố ,chỉ cần có thể thường gặp mặt liền đủ.
Bất quá. . . . . . không cách nào chối bỏ anh, cái quyết định ra nước ngoài này trình độ nào đó ,là cần thiết. Dù sao giấy không gói được lửa,sớm muộn mẹ cùng bác Tô cũng sẽ biết quan hệ tôi cùng anh Tô Văn .Nhưng tôi cùng anh Tô Văn cho dù ngày đó ra sao.Tôi đơn thuần hy vọng có thể lừa một ngày hay một ngày.Anh Tô Văn so với tôi hơn nhiều, anh từng giải thích cho tôi :thứ nhất, chúng tôi bây giờ số tuổi còn chưa đủ lớn,người lớn có thể sẽ không nói chuyện với chúng ta, chỉ biết trách cứ mình không có hảo hảo giáo dục con của mình, để cho họ sai lầm lạc lối,đi lên con đường đồng tính luyến ái đáng xấu hổ .. Nếu như chúng ta vẫn ở đây,cùng cha mẹ ở cùng,sẽ làm cho bọn họ sinh ra một loại cảm giác chúng ta vĩnh viễn chưa trưởng thành .Ra nước ngoài,cùng bọn họ xa cách,loại cảm giác này sẽ nhạt dần.Thứ hai, sau này cùng bọn họ ngả bài, nếu như nói thẳng,ít nhất sẽ không bị đuổi ra khỏi cửa, không nhà để về .Ừ, ra khỏi nước có thể so với bỏ trốn gì đó hay hơn.Thứ ba, tạm thời còn chưa nghĩ đến, sau này bổ sung.
Tôi rất hâm mộ anh Tô Văn mọi việc đều để ý tới, bất kể gặp phải cái gì, cũng có thể đầu óc bình thản ung dung giải quyết .Trong trí nhớ của tôi, anh đã làm chuyện gì,chưa từng có gì làm người tôi thất vọng qua.Nếu không vừa mới bắt đầu liền không làm, nếu không liền làm rất hoàn mỹ, giống như là lãnh đạo trời sanh .Ở bên cạnh anh Tô Văn chưa bao giờ dùng quan tâm, chỉ cần theo kế hoạch của anh từng bước từng bước tiêu sái, đã cảm thấy sẽ không có lỗi sai.Nói thế nào đây. . . . . . anh Tô Văn trên người có chứa một loại cảm giác an toàn, như áo sơ mi trắng của anh tản mát ra mùi xà bông thơm say lòng người. Ừ. Thành thục có thể tin, TYPE tôi thích nhất .
Lại nói tiếp,tiêu chuẩn nữ sinh tôi thích ,chẳng phải là dựa theo khuôn mẫu anh Tô Văn in ra ? Tôi hiện tại cũng không chính xác mình đến tột cùng là trước thích nữ sinh thành thục ,hay là bởi vì anh Tô Văn mà yêu ai yêu cả đường đi thích loại hình nữ sinh này.
Tình yêu sẽ làm hạ thấp chỉ số thông minh một người .Lời này một chút cũng không giả. Tôi chỉ có thể cầu nguyện trí thông minh của mình sau khi anh Tô Văn rời đi khôi phục lại bình thường.
Có lẽ là tôi và anh Tô Văn ánh mắt nhìn đối phương vô cùng ôn nhu, cũng có lẽ là một chút động tác nhỏ vô cùng thân mật .Một tuần cuối cùng này,mẹ luôn là dùng ánh mắt phức tạp, bất động thanh sắc quan sát tôi và anh Tô Văn .Trước kia bà đối với hai người chúng tôi ‘ thân cận ’ cũng cầm thái độ ủng hộ ,nhưng bây giờ bà nhìn thấy tôi cùng anh Tô Văn vai sánh vai ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi thì cư nhiên sẽ tìm các loại lý do cố ý kỳ quái tách tôi ra.Tỷ như cái gì, “Tiểu Xương, giúp mẹ xuống lầu dưới lấy chai Sinh Trừu Vương.”
. . . . . . Trời mới biết nhà chúng tôi mua về sau ngay cả mở cũng không có mở bình xì dầu, nó đã sớm cỏ dại lan tràn .
Nếu như chỉ là một lần, hai lần tôi còn có thể lừa mình dối người xem kia là ngẫu nhiên. Nhưng khi mẹ phản phản phục phục, không ngại phiền toái ‘ ám hiệu ’ sau, tôi rốt cục cảnh giác .
Sau đó,mỗi lần mẹ hay bác Tô ở nhà thì tôi cũng tận lực tránh cùng anh Tô Văn tiếp xúc,thậm chí cũng không dám nhìn anh Tô Văn . Cùng anh Tô Văn ra cửa võ trang đầy đủ, lại mang kính râm và nón,không giống như hẹn hò,càng giống như là diễn tập phần tử khủng bố thi hành nhiệm vụ chính thức . Đi ở trên đường cái làm ra một bộ như không có chuyện gì xảy ra nắm tay anh Tô Văn , ôm, hôn cái gì, cho tôi mượn can đảm tôi cũng không dám làm. Có tật giật mình cảm giác ước chừng chính là như thế, giống như sau lưng vẫn có một ánh mắt đang ngó chừng mình, vô luận tôi đi tới nơi nào.