“Em thì không sao, có thể em không nhìn thấy.Tiểu Xương nếu quá gầy, ôm sẽ không thoải mái.”
“. . . . . .” Tôi cắn răng, đem ‘ vậy thì em ôm anh ’ cho nuốt trở vào. Ừ, không sai, phương pháp đối đãi lưu manh ,chính là so với người đó còn lưu manh hơn !Mà tôi bây giờ vẫn rất mất mặt. . . . . . Quên đi,sớm muộn sẽ có cơ hội. Tâm động không bằng hành động, ngày nào đó tôi liền thừa dịp anh Tô Văn chưa chuẩn bị, đem anh đẩy ngã, ha ha,chỉ là nghĩ chút vẻ mặt kinh ngạc của anh Tô Văn , là làm cho tôi hưng phấn.
“Em hôm nay cũng rất mệt rồi,có muốn trước tắm rồi ngủ một giấc không?Anh buổi chiều còn phải đi làm, không có cách nào ở nhà cùng em.”Anh Tô Văn rất quan tâm nói.Tôi tâm mang ý xấu, cũng không chú ý anh nói chút gì, ở chỗ đó gật đầu, trên mặt ngốc trệ không dứt, bên khóe miệng tựa hồ còn chảy ra một giọt nước trong suốt .
“Anh thấy em mệt mỏi không phải nhẹ.”Anh Tô Văn cau mày nhìn tôi một cái, sau đó tổng kết nói. Tôi tiếp tục tại nguyên chỗ cười khúc khích. Trong rương hành lý trừ một bó kem đánh răng và bàn chãi đánh răng ra,còn mang theo hai bộ áo sơ mi, quần lót. Anh Tô Văn dẫn tôi tới trước mặt phòng tắm,nhắc nhở tôi nhớ phải khóa cửa. Bởi vì nhà thuê chung, như phòng bếp, phòng tắm đều là xài chung , nếu không khóa cửa ,không nói chính xác là vị nhân huynh nào ở chung đang lúc tôi tắm đến một nửa thì phá cửa mà vào.
Tôi xác định cửa phòng tắm đã khóa sau đó xoay người, đối diện với phòng tắm nửa thủy tinh. Mặt kính phản chiếu ra một khuôn mặt thiếu niên ngây thơ ,nếu như bỏ qua hốc mắt sưng vù và thâm quầng,vẫn anh tuấn.. Ừ,gen di truyền không tệ, tôi bề ngoài coi như tiều tụy nhưng cũng rất được ưa thích.Tôi lại áp sát gương, làm cái mặt quỷ. Mắt tôi sừng hơi rủ xuống, lông mi không dày lắm, cả khuôn mặt ,làm cho người ta cảm thấy rất có cảm giác thân thiết. Thật ra thì bản thân tôi chính là người rất dễ gần.Tôi nhởn nhơ tự đắc suy nghĩ, khó được một phen tự kỷ,vừa khẽ hát mà tắm.Nhưng hát hát tôi liền cảm thấy khó chịu ,đem chuyện sau khi tới nước ngoài và đủ loại biến hóa của anh Tô Văn từ đầu tới đuôi suy nghĩ một lần, mà cà phê lúc trước uống còn dư lại trong miệng, chát chát.
Tôi làm gì để giúp anh Tô Văn đây? Học tập so ra kém anh, diện mạo không hơn anh, khí chất so ra kém. . . . . . trời ạ,tôi lại bắt đầu chất vấn cái vấn đề cũ rích,bình thường như tôi ( trừ điểm xuyên thời không trở lại quá khứ này ra),rốt cuộc là thế nào lấy được ưu ái của anh Tô Văn ?Là anh phẩm vị quá kém hay là tôi đem mình đánh giá quá thấp? Hoặc là đủ loại ưu điểm tôi thật ra thì còn chưa được khai thác ra . . . . . .
Quên đi,vấn đề này trên căn bản cùng lời kịch kinh điển trong Đại Thoại Tây Du phù hợp. Thích một người, cần lý do sao? Không cần sao? Cần sao?
Tôi lê lết từ trong phòng tắm đi ra, bọt nước không ngừng từ trên tóc lăn xuống, vì không để cho thảm lưu lại cả chuỗi giọt nước, tôi trên vai đắp một cái khăn .Áo sơ mi bởi vì size lớn hơn một số so với tôi,cho nên có chút rộng thùng thình, dán chặt ở trên da tôi.Bởi vì mẹ kiên trì muốn mua số lớn, nói sợ tôi cao hơn. Bà sống qua ngày khắp nơi là tính toán tỉ mỉ, nhưng chi phí cho tôi học đủ thứ ngay cả mắt đều không nháy mắt một cái. Mẹ, thật ra thì con đã bắt đầu nhớ mẹ, nhớ mẹ không ngại phiền toái càu nhàu cùng nụ cười hiền lành, tôi không có thời gian để lại cho thương cảm, người luôn phải nhìn về phía trước.Lập tức ,phải đi nâng cao trình độ và cuộc sống của tôi cùng anh Tô Văn.Tôi thật sợ anh Tô Văn mấy năm qua bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ mà ngã bệnh.
“Hey,cậu là ai?” Đang lúc tôi từ phòng tắm đi ra, cất bước hướng đại sảnh ,trước mặt lại xông tới một đứa con trai cùng tôi số tuổi xấp xỉ .Anh một đầu tóc ngắn, phần tóc trán nhuộm thành màu vàng cam, ánh mắt màu hổ phách rất là hữu thần, sóng mũi thật cao, ngũ quan có phần cảm giác hỗn huyết.Bởi vì y nói một hớp lưu loát Trung văn, khiến tôi lúc này liền đối với y sinh ra hảo cảm. Khụ khụ,tôi vừa ở trong lòng kiểm điểm,loại quần tụ trong lòng là cần sửa đổi một chút , dù sao không phải là người Trung Quốc ở nước ngoài đều là ‘ người tốt ’, nhưng trên mặt đã kéo ra một nụ cười thân thiện ,”Xin chào, tôi là em trai Tô Văn. . . . . . Xin hỏi cậu là?”
“Ồ?Chính là cậu .”Người con trai hỗn huyết nhìn đến nụ cười của tôi sau, thế nhưng thân thể lui về phía sau mấy bước, mặt của y chợt trầm xuống, vốn trong mắt không có chút nào gợn sóng chợt cuốn lên cuồn cuộn sóng biển, trong đó mang theo nghi ngờ cùng kinh ngạc, lập tức liền bị nồng nặc ác ý cùng phẫn hận thay thế . . . . . . Nhưng y rất nhanh liền đem cảm xúc đó dấu đi, đối với tôi ngoài cười nhưng trong không cười, mệt mỏi nói, “Tôi tên tiếng Trung là Liên Kỳ, cậu gọi tôi BEN là được.Nhân tiện nói một câu,tôi ở trên lầu.”
“À. . . . .” Tôi nhạy cảm nhận ra y không tốt, cũng ráng cười một cái, đưa tay phải ra, “Rất hân hạnh được biết cậu.”
“Ừ.” Y do dự đưa tay ra ,nhẹ nhàng đụng chạm tay tôi, sau đó như chạm điện mà rụt trở về, thật lâu đưa mắt nhìn tôi mấy giây sau, bước nhanh đi lên lầu.
Kỳ quái. . . . . . Loại mâu thuẫn cùng địch ý này là từ đâu tới? Tôi rõ ràng là lần đầu tiên nhìn thấy y .Chẳng lẽ tôi tướng mạo cứ như vậy đáng đánh đòn,để cho lần đầu gặp mặt người xa lạ cũng không nhịn được đối với tôi cau mày? Hơn nữa tên BEN này, tại sao lại làm cho tôi có loại cảm giác quen thuộc. . . . . .
Một loại dự cảm bất tường không khỏi từ trong không khí nhảy ra ngoài, trên người y mùi nước hoa mơ hồ làm tôi hắt hơi một cái. Tôi rụt tay,dời bước về phòng anh Tô Văn.Khi đó tôi hoàn toàn không nghĩ tới. . . . . . người con trai BEN này,sau này sẽ cùng cuộc sống tôi có bao nhiêu liên hệ. . . . . .
“Anh Tô Văn . . . . anh đi làm ở đâu?”Tôi ngồi ở trên giường, dùng khăn lông lau chùi tóc ướt. Anh Tô Văn đổi lại một thân áo T-shirtbằng len,động tác nhanh chóng dọn dẹp túi xách, ở một bên không xen tay vào được, chỉ có thể ngồi ở trên giường nhìn, cảm giác mình giống như là chướng ngại vật to lớn. . . . . Trong lòng nhất thời có chút khó chịu.Sau khi tôi tới nước ngoài,anh Tô Văn phải tiết kiệm hơn,mới có thể gánh cuộc sống hai người .Anh Tô Văn lãnh toàn bộ học bổng, mà tôi cũng chỉ có bảy mươi phần trăm. Nhìn như vậy, tôi đơn giản chính là sâu gạo cỡ bự.
“Đến nhà hàng làm, hôm nay có ca đêm, có thể phải tới mới về.”Anh Tô Văn thấy tôi cúi thấp đầu mặt buồn bã ỉu xìu ,lập tức mở miệng nói, “Tiểu Xương, thật xin lỗi, hôm nay không thể cùng em ra ngoài đi dạo. Ngày mai có rảnh rỗi anh tranh thủ.”
“Không không không, anh cứ đi . . . . em chỉ là cảm giác mình tới biến thành gánh nặng cho anh.”Tôi đầu tựa vào khăn lông ,nhẹ ngửi mùi xà bông mới tắm,”Em hình như cùng trước kia vô dụng, cái gì cũng không giúp được. Anh,em thật xin lỗi . . . . .”
“Ha ha, coi như là gánh nặng, Tiểu Xương cũng là gánh nặng ngọt ngào .”Anh Tô Văn một tay nâng lên cằm tôi, nhanh chóng hôn tôi một cái. Tôi đầu tiên là kinh ngạc trừng mắt nhìn, sau đó cũng ra sức hôn trả lại, chẳng qua là động tác so với anh Tô Văn vụng về rất nhiều.Coi như em rất đần, coi như em tạm thời cái gì cũng không giúp được. . . . . . nhưng em so với người trên thế giới này cộng lại yêu anh hơn, chiếu cố anh.
“Tốt lắm, không thể để cho ông chủ chờ lâu.”Anh Tô Văn vuốt vuốt tóc của tôi sau liền đi ra cửa, tôi một tay vuốt môi của mình, ngồi ở trên giường phát ngốc cả tiếng đồng hồ. . . . . . Tôi cũng muốn đi làm, kiếm tiền, giúp anh Tô Văn chia sẻ chi phí cuộc sống .Đối với người mới đến, người không quen nơi này, Anh văn cũng không coi là rất tốt, cũng không có cái kỹ năng gì đặc thù ,ông chủ nhà nào sẽ nguyện ý thuê tôi đây? Thật là nhức đầu a. . . . . .
Tôi nằm ngang ở giường, một tay chôn trong tóc, càng không ngừng gãi gãi.Cuối cùng hưng phấn cùng mệt mỏi đồng thời giáp công trầm xuống ngủ mất. �
Ngày hôm sau,anh Tô Văn mang tôi tới trường học nộp giấy tờ, trước khi nhập học còn một cuộc phỏng vấn ngắn.Tôi mặc dù ở cuộc thi so với bình thời khẩn trương hơn một chút, nói chuyện lắp ba lắp bắp,nhưng may mắn thành tích của tôi so với bản thân tôi đoán tốt hơn nhiều,tạm được thông qua vào trường. Tôi chọn tới chọn lui,cuối cùng vẫn là chọn khoa giáo dục.Bởi vì làm thầy giáo tiền lương rất cao, chưa tính thuế tiền lương hàng năm có thể đạt tới chừng mười vạn, sau thuế cũng có bảy tám vạn. Hơn nữa anh Tô Văn nói qua, tôi đây tính tình rất thích hợp làm giáo viên. . . . .
Lấy được thời khoá biểu sau, anh Tô Văn mang theo tôi đi thăm một vòng đại học. Bên này đại học thật sự là lớn ,tôi và anh Tô Văn dùng suốt một giờ mới có thể lượn quanh nó xong.Thư viện bốn tầng ,kiến trúc Gothic cổ xưa ,cách giữa thư viện và ký túc là bể phun nước. . . . . . Không hổ là đại học Melbourne lịch sử đã lâu ,cảnh trí xinh đẹp khiến người quên về.Tôi một hồi nhìn nhìn cái đó, một hồi sờ sờ cái này, cuối cùng rốt cục yên tĩnh ,tò mò nghiêng đầu hỏi, “Anh, anh học khoa gì?”
“Y khoa.”
“Y khoa a, thật đúng là thích hợp.” Tôi trong đầu xuất hiện hình ảnh anh Tô Văn khoác áo trắng,một tay cầm dao phẫu thuật máu chảy đầm đìa , một tay kia cầm ống tiêm . . . . . . Khụ khụ,nói thật, tôi bị hình ảnh đó làm như sét đánh,có chút hoảng sợ rùng mình một cái.
“Kia, anh, anh đi làm ở đâu?”Tôi dưới ánh mặt trời ấm áp duỗi lưng một cái, cảm giác kia cực kỳ thoải mái, “Em cũng muốn đi làm.”
“Em coi như xong .Anh làm trong nhà hàng ở phố người Hoa , người bên trong rất phức tạp.Hiện tại em chỉ cần học là tốt rồi.”Anh Tô Văn rất rõ ràng cự tuyệt đề nghị của tôi. Tôi lỗ tai trái vào phải ra,không chút để ý đá cục đá nhỏ dưới chân . . . . . . Tôi mới không muốn giống như mọt sách đợi ở nhà, cả ngày chỉ biết đi học. Mới vừa rồi người phỏng vấn có vội vàng giới thiệu một chút chế độ đại học ,tôi mặc dù nghe rất khó khăn, nhưng suy nghĩ một chút đại khái ý tứ của cũng hiểu, phiên dịch ra chính là, “Trường học của chúng tôi ủng hộ học sinh phát triển bộ phương diện . Ở đây 80% học sinh học đại học đi làm bán thời gian.Như vậy sẽ tích lũy kinh nghiệm xã hội đồng thời. . . . . . blahblahblah.”
Không để cho tôi đi làm. . . . . . Đó là không thể nào! Đại học khóa rất nhẹ, trong bảy ngày chỉ cần tới ba đến bốn ngày, mỗi ngày chia đều chỉ có ba, bốn giờ mà thôi. Khi đi học giáo viên thậm chí không điểm danh. . . . . . Chỉ cần tôi có thể bảo đảm cuộc thi và môn học đạt yêu cầu, vậy hết thảy đều không thành vấn đề. Trống đi bó lớn thời gian mà có thể dùng để làm chuyện mình muốn làm . . . . . Nhưng bên này đại học không có chế độ ký túc xá,có rất ít người ở túc xá đại học cấp.Anh Tô Văn mướn phòng cách đại học hơi có chút xa, ngồi tàu điện gần 30 phút mới có thể đến , giá phòng cũng tương đối thấp hơn rất nhiều.
Trung tâm thành phố Melbourne là mảnh đất phồn hoa nhất , mặc dù không có cách nào cùng đường cái Trung Quốc so sánh ,nhưng số lượng cũng coi như nhiều. Đánh giá chung quanh, khuôn mặt người Châu Á cư nhiên chiếm 50% trở lên! Dường như là bởi vì chính sách di dân Châu Úc tương đối rộng rãi, hấp dẫn nhiều người đến. . . . . . nơi có người thì có người Trung Quốc, lời này thật đúng là không giả. . . . . . Anh Tô Văn dẫn tôi đi dừng một chút, giống như là nghề nghiệp hướng dẫn du lịch giới thiệu cho tôi điểm đặc sắc của mỗi một con phố trên đường .
Tôi đứng ở trạm xe lửa to lớn phát ngây nửa ngày ,sau có chút chóng mặt đem tầm mắt chuyển dời đến giáo đường phía sau mình. Ở Trung Quốc nào có giáo đường khí phái như vậy ?Giáo đường kia rất cao giống như là một tòa thành lũy xuyên qua đây,trên nóc dựng một cái Thập Tự Giá ,đem mây trên trời cắt đi.Tôi quỷ thần xui khiến nghiêng đầu sang chỗ khác, đối với anh Tô Văn nói, “Anh, người nước ngoài đều là tới giáo đường kết hôn đi?”
Anh Tô Văn cùng tôi sóng vai đứng, nhìn lên giáo đường tản ra khí tức thần thánh,hoa thủy tinh dưới ánh mặt trời khúc xạ ra rực rỡ quang thải, giống như chúc phúc cho người đi đường ,”Ừ. Tiểu Xương, vậy sau này chúng ta cũng tới đó ghi danh kết hôn.”
“A? Hả? !” Tôi kinh ngạc mở to hai mắt, ngượng ngùng quét mắt anh Tô Văn , “Lộn xộn cái gì. Bây giờ nói cái này cũng quá. . . . . . có chút sớm.”
Ừ. . . . . . Thật ra thì anh thấy tôi nhếch môi đi? Nhìn thấy không?
Vì vậy ở dưới giáo đường dị quốc ,từng có hai thiếu niên quần áo sạch sẽ ,nghèo túng, đứng ở trước giáo đường, trên mặt hoặc nhiều hoặc ít treo nụ cười mơ ước. Tương lai luôn đáng giá chúng ta mong đợi .