• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“. . . . . . Anh thật sự là tôi sao? Tính cách quả thực khác biệt quá lớn.” BEN lầm bầm nói,trong mắt y nhìn tôi mang theo chút tôn kính.

“He, thật ra thì tôi năm năm sau ,với hiện tại cũng có sự khác biệt. Trải qua những chuyện bất đồng sẽ trở thành người bất đồng . . .tôi nghĩ cậu đã cùng cậu của quá khứ khác nhau rồi.”

BEN cùng tôi tán gẫu suốt một đêm, chúng tôi yêu thích giống nhau, đối với rất nhiều thứ cách nhìn cũng không mưu mà hợp. Y một năm nay đều không cùng người bình thường khác tán gẫu, hiện tại liền giống như là đem toàn bộ chuyện có thể nói xổ hết ra ngoài. Tôi thỉnh thoảng cũng chen vào một miệng, nhưng phần lớn thời gian cũng chỉ mỉm cười nhìn y nói. Cùng bản thân nói chuyện với nhau thật ra thì cũng là chuyện rất thích thú . . . . Nếu như có cơ hội mọi người nhất định phải thử một lần.

Đến gần rạng sáng lúc anh Tô Văn đi làm trở lại. . . . . . Đoán chừng là phát hiện tôi không có ở trong phòng, do lo lắng nên ngay sau đó gọi điện thoại cho tôi .Trên điện thoại giọng nói anh Tô Văn so bình thường còn muốn bá đạo hơn nhiều, “Ở đâu.”

“Ở trên lầu.” Tôi dụi dụi con mắt, nhìn đồng hồ trên cổ tay kinh hô, “Anh, đã là buổi sáng ?”

“Ừ, em ở trên lầu làm gì.”

“Cùng BEN nói chuyện phiếm .” BEN giơ tay lên ngáp một cái, sau hướng trong miệng lấp một viên kẹo đường.

“. . . . . . Nha, hai đứa tình cảm ngược lại ngày càng tiến tốt.”

“Nào có nào có. . . . . .”

“Nhanh xuống cho anh.”Anh Tô Văn ngữ điệu mặc dù không có chút nào phập phồng, nhưng mơ hồ bất mãn vẫn gõ tỉnh đại não tôi vô tri vô giác,vội vàng cùng BEN giơ tay,chạy xuống lầu dưới.

Anh Tô Văn đứng ở hành lang ,tay trái còn cầm điện thoại di động, lông mày hơi nhướng .Đèn phòng khách không có mở, ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh tối mịt.Từ trong phòng chúng tôi tràn ra ánh đèn, chỉ chiếu sáng một nửa khuôn mặt anh Tô Văn ,một nửa kia là chôn trong bóng mờ. Tôi thân thể run lên, đánh cái hắc xì.Lúc trước đi tìm BEN‘ nói một chút ’ thì mặt trời còn chưa xuống núi, trong phòng nhiệt độ cũng không có lạnh như bây giờ ,tôi mặc một cái quần jean cùng cái áo T-shirt cũng đã cảm thấy rất ấm áp. Trong phòng BEN có lò sưởi, nhưng hành lang không có, chợt ra ngoài phòng, nhiệt độ chênh lệch làm cho người ta cực độ không thích ứng .

Dè dặt đi xuống thang lầu, tôi đưa tay kéo anh Tô Văn ngăn ở cửa không biết đang suy nghĩ gì ,hưng phấn vô cùng nói, “Anh, anh tuyệt đối đoán không được, hôm nay em từ chỗ BEN lấy được tin tức gì!”

Đang lúc tôi nói, BEN cũng lảo đảo đi xuống lầu.Y vừa dụi mắt vừa mở chốt đèn đại sảnh,vành mắt xanh lè cùng áo ngủ nhăn nhó thành đoàn hơn nữa một đầu tóc rối bời, đơn giản có thể cùng Mai Siêu Phong liều mạng. Thật ra thì tự tôi cũng không còn bao nhiêu, cổ áo ngủ cũng nhăn nhăn nhúm nhúm , phía trên nút áo cũng không biết lưu lạc đi nơi nào. Áo ngủ tuy là hàng hạ giá vỉa hè. . . . . nếu không phải bởi vì BEN lúc trước dùng sức lay tôi,cũng sẽ không nhanh như vậy liền như vậy.

Anh Tô Văn chợt dùng sức đem tôi lôi qua, động tác thậm chí có thể dùng thô lỗ để hình dung.Ngón tay anh sờ lên cổ tôi không khỏi có chút run rẩy. Tôi phản ứng chậm một nhịp, có lẽ là anh Tô Văn tốc độ quá nhanh, cơ hồ là nháy mắt bị ôm đến trong ngực anh Tô Văn .Mà nơi bị anh Tô Văn chạm qua sinh đau. Tôi nghi ngờ ngẩng đầu lên, chống lại hai tròng mắt anh Tô Văn đang híp lại.Ánh mắt kia tựa hồ bao hàm tức giận cùng đè nén trấn định, giống như là ngón tay đang xoa trên người tôi ,không ngừng run rẩy.

“Này, Tô Văn!” BEN thấy tôi mặt mờ mịt bị anh Tô Văn ‘ cưỡng ép ’ vào trong ngực, lập tức cơn tức liền lên tới, “Buông tay! Anh đang làm cái gì! Anh đang đối thân . . . . .” Y nghẹn đỏ mặt, đem hai chữ ‘ thân thể ’ nuốt trở về, nói bừa ,”Anh ở đây làm gì người của tôi?”

Ê, cậu nói như vậy dễ làm cho người ta hiểu lầm hơn đó . . . . .

Dường như anh Tô Văn đã hiểu lầm. . . . . .

“Người của cậu” Anh Tô Văn hơi nghiêng đầu, bộ mặt bình tĩnh, cười ôn hòa treo ở khóe miệng. Cái nụ cười này, ở trong mắt tôi. . . . . . cực kỳ đáng sợ ,quả thực không cách nào dùng ngôn ngữ đi hình dung.

BEN nhíu mày một cái, khôi phục trí nhớ sau, y đối với anh Tô Văn vẫn không có hảo cảm gì. Hiện tại y dứt khoát đưa ra móng vuốt, ý đồ kéo tôi từ trong ngực anh Tô Văn ra , “Buông tay buông tay. . . . . . cậu ta là của tôi ! Trên thế giới này không có ai so với tôi hiểu rõ cậu ta hơn !”

Lời này quả thật không tệ. . . . . . Nhưng saonghe vào trong tai lại là lạ đây. . . . . .

“Ừ. Tiểu Xương cũng nghĩ như vậy sao?”Anh Tô Văn thanh âm nhẹ nhàng, giống như lông vũ quét qua bên tai tôi.Tôi lần thứ hai rùng mình , liều mạng phủ định, “Làm sao có thể, em đương nhiên là, anh Tô Văn . . . . .” Cuối cùng nói không nổi nữa, ba người chúng tôi liền đứng ở hành lang mắt to trừng mắt nhỏ, thuần túy trao đổi ánh mắt .

BEN nhìn chằm chằm anh Tô Văn : ngươi đừng có mà cóc đòi ăn thịt thiên nga!

Quay đầu đối với tôi: anh và người này là quan hệ như thế nào ? !

Tôi đáp cái cười khổ: cái này, thật sự là, một lời khó nói hết. . . . . .

Anh Tô Văn nắm thật chặt tay của tôi, tôi không dám quay đầu nhìn lại vẻ mặt của anh, không thể làm gì khác hơn là toàn thân cứng ngắc mặc cho anh ôm.

Cuối cùng lão nhân gia rốt cục mở miệng, “Khuya lắm rồi, mọi người đi ngủ trước đi.Ngày mai rồi nói chuyện rõ ràng.”

BEN nghe xong rất phối hợp ngáp một cái, y và tôi nói chuyện cả đêm cũng mệt mỏi quá mức,cổ họng cũng khàn, hiện tại cũng không còn tinh lực cùng anh Tô Văn quyết liệt tiến hành thảo luận vấn đề ‘ ai là của ai ’, vả lại tài ăn nói của y cũng không lại anh Tô Văn . . . . .”Vậy đều đi ngủ sớm một chút đi, hơ . . . . .” Sau đó y lại lảo đảo lên lầu, bịch một tiếng cửa khép lại.

Hành lang chỉ còn lại tôi và anh Tô Văn , cái nhận thức này làm tim tôi đập thình thịch, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng.Anh Tô Văn hiện tại rất nguy hiểm. . . . . . Nói chuẩn xác, trên thế giới này đã tìm không ra sinh vật nào mỉm cười nguy hiểm hơn so với anh ấy!

“Anh, anh hãy nghe em nói. . . . . .”

“Em không cần phải nói.” Anh Tô Văn nửa đẩy nửa đem tôi mang về gian phòng, khóa trái cửa.

“A? Không, trong này nhất định có cái gì đó hiểu lầm. . . . . . anh ,anh phải tin em.”

“Không cần giải thích. Anh tin em.”Anh Tô Văn nói, vừa đưa tay bỏ đi áo sơ mi tôi.Anh đem tôi đè ở trên cửa , khi trong mắt tôi đầy hoảng sợ, anh hôn lên môi tôi, giống như sợi bông .Tối nay anh Tô Văn . . . . . Nhiệt tình quá mức.

“Ư, anh ,em và BEN thật, không có, không có. . . . . .”

“Hừ. . . . . anh thật sự tin tưởng Tiểu Xương, anh chỉ là có ‘một chút’ khó chịu mà thôi.” Anh Tô Văn môi mỏng nhếch lên phía bên phải, hô hấp ấm áp của anh phả trên mặt tôi. Tôi chỉ thấy đầu một trận choáng váng , miệng càng thêm không rõ ,”Anh, không không, có gì từ từ nói.”

“Ừ. Lên giường nói.”Anh Tô Văn vẻ mặt đương nhiên nói.

. . . . . . Khốn kiếp, lên giường còn có thể nói sao? Bình thường tôi mặc dù cùng anh Tô Văn ngủ cùng cái giường , nhưng đó thật sự là thuần khiết ngủ cùng nhau mà thôi! Hãy nhìn bộ dáng anh Tô Văn giờ. . . . . . tôi bây giờ không cách nào đem hai chữ ‘ lên giường ’ và ‘ an toàn ’ liên hệ với nhau. . . . . . Vì vậy tôi ra sức vùng vẫy, đem khí lực toàn thân vận lên hai cánh tay ,dùng sức đẩy. . . . . . Vốn là cũng chỉ là ôm may mắn trong lòng, cũng không nghĩ đến anh Tô Văn bị tôi đẩy ra, anh không chỉ bị tôi đẩy ra, thậm chí bị tôi đẩy ngã ở trên giường!

Kỳ quái, tôi tay chân nhỏ thó, mấy năm trước nào dám trước mặt anh Tô Văn lỗ mãng. . . . . ? Vì vậy tình hình nghịch chuyển ,biến thành tôi dùng thể trọng của mình đè ở trên người anh Tô Văn, hai tay ngược lại cầm hai tay anh,chân trái quỳ giữa hai chân của anh, từ trên cao nhìn xuống anh. A a a, tôi làm được, đẩy, đẩy ngã anh Tô Văn rồi . . . . .

Tôi không thể tin nhìn hai tay mình, cảm giác mình từ một người bình thường thăng cấp thành Ultraman, toàn thân cao thấp tràn đầy lực lượng. . . . . . anh Tô Văn sắc mặt quỷ dị nhìn lại tôi, trong mắt có một chút kinh hoảng. Tôi vốn cho là anh Tô Văn chắc là sẽ không có loại tâm tình này , không nghĩ tới anh cũng là người phàm như tôi . . . . . . vì vậy một loại cảm giác kỳ diệu từ đáy lòng nảy mầm, tôi cúi đầu, nghiền ngẫm nhìn anh Tô Văn bị mình đè ở phía dưới , “Anh à. . . . . thì ra là ở phía trên cảm giác không phải tốt bình thường.”

Sau này tôi tổng kết, nguyên nhân năm đó tôi có thể đẩy ngã anh Tô Văn .Thứ nhất,một năm này anh Tô Văn dinh dưỡng không đầy đủ, rất có thể gây ra một căn bệnh tương tự loãng xương.Thứ hai, anh mới vừa đi làm trở về, đã sớm tinh bì lực tẫn, lúc này mới bị tôi một kích đắc thủ. Thứ ba, tôi còn không nghĩ ra . . . . .

“Tiểu Xương,em đi xuống.” Anh Tô Văn nhíu mày, muốn nâng lên cánh tay đẩy tôi ra. Tôi sao có thể cứ như vậy uổng phí buông tha cho cơ hội tốt này?Vội vàng chế trụ tay của anh, bởi vì tôi toàn thân cũng đè ở trên người anh Tô Văn , tư thế chiếm ưu thế, khiến anh Tô Văn rất khó có thể đẩy tôi ra. Vẻ mặt hoàn mỹ của anh cục xuất hiện vết rách, lông mày nhíu chặt ,vẻ mặt trấn định bị vẻ không xác định thay thế .

“Anh, anh nghe theo em đi.” Quỷ thần xui khiến , trong miệng tôi toát ra một câu như vậy .Anh Tô Văn nghe xong, khóe miệng tựa hồ, dường như, co rút một chút.

“Em muốn làm cái gì?”

“Đương nhiên là. . . . . .” Trong lòng tôi một trận lo lắng, trong lòng lộ vẻ do dự. . . . . . nhưng anh Tô Văn bị mình đẩy ngã ở giường, hiện tại rút lui ,đơn giản quá mất mặt. Vì vậy đâm lao phải theo lao,nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng quyết định đem ngôn ngữ hóa thành hành động, mở ra miệng mình, hướng xương quai xanh anh Tô Văn gặm .Giống như là con báo nhỏ bị đói bụng cả một tuần lễ , không có trình tự gặm cắn.

“A. . . . .” Trong miệng anh Tô Văn phát ra thanh âm khác thường . Nói không ra là bởi vì khoái cảm hay là bởi vì đau đớn. Mà tôi lại lấy được lớn lao khích lệ, dùng hàm răng đem áo khoác anh Tô Văn cắn xuống, đem dấu răng khắc trên người anh Tô Văn .Sau này tôi mới biết anh Tô Văn khi đó đang cố gắng nghẹn không cười ra tiếng.Nhưng khi đó tôi sao có thể biết? Còn vui mừng cho là mình kỹ thuật cao , mà anh Tô Văn chìm đắm trong kỹ xảo ‘ lão luyện ’ của tôi,dứt khoát bỏ qua giãy giụa, hai tay đặt hai bên bả vai tôi,mặc cho tôi định đoạt. Chậc, không nghĩ tới tôi làm chuyện này có thiên phú như vậy, tôi vừa thô lỗ túm mở quần áo anh Tô Văn,vừa si ngốc cười.

Anh Tô Văn da thật tốt, sờ lên giống như ngọc mơ hồ tán ra lãnh khí. Tôi không cách nào ức chế ,sờ soạng từ xương sườn đi xuống. Anh Tô Văn hơn nửa gương mặt đều chôn ở trong tóc, chỉ lộ ra cái cằm gầy gò cùng đôi môi hé mở, khẽ thở hổn hển, ngực của anh cũng theo đó lên xuống phập phồng, eo không có chút thịt dư sờ lên chật căng . Tôi một tay nhẹ đè bả vai anh Tô Văn, một cái tay khác đã hướng đai lưng quần jean vòng quanh. Một loại cảm giác kỳ diệu trong đầu tôi nổ tung. . . . . . Muốn đoạt lấy người phía dưới này, hung hăng, không chút do dự nào, không phải là bởi vì cái nguyên nhân gì khác ,chỉ là vì muốn đoạt lấy. . . . .

Vì vậy đại não tôi nóng lên, hai mắt sáng rực, dứt khoát buông hai tay đang đè anh Tô Văn, nhanh chóng cởi quần áo anh Tô Văn và tôi.Vui quá hoá buồn đoán chừng chính là miêu tả cho tôi . . . . đang lúc tôi vô cùng lo lắng cùng quần áo chiến đấu hăng hái thì anh Tô Văn lúc trước vẫn an tĩnh nằm ở trên giường , chợt dùng quái lực đem tôi từ trên người anh đẩy ra. Tôi nửa đầu óc còn cắm ở trong áo sơ mi ,bỗng một trận thiên toàn địa chuyển, ánh đèn cũng ảm đạm . Cũng không biết anh Tô Văn là thế nào làm được, cư nhiên tại mấy giây ngắn ngủi, đem tư thế hai người chúng tôi hoàn toàn nghịch chuyển. . . . . . Anh trên tôi dưới, tôi dưới anh trên. . . . . Như vậy không tốt, không tốt.

Cảm giác nguy cơ từ đầu ngón tay nhắn nhủ đến buồng tim, tôi mới vừa đem anh Tô Văn đè ở phía dưới thì cũng không còn nghĩ tới vạn nhất hậu quả ‘ đắc thủ ’, hiện tại mới sợ . Nhưng tựa hồ. . . . . . đã chậm. Anh Tô Văn dùng một cánh tay, đem một tay tôi giơ lên đỉnh đầu, áo sơ mi tôi cũng bị cởi ra.Lợi hại, thật là lợi hại, tại sao tôi vừa rồi không nghĩ ra phải làm như vậy . . . . . . Phi phi phi, bây giờ không phải là suy tính điều này . . . . . Tôi lắc đầu một cái, hoảng sợ không chọn lời nói, “Anh,đã trễ thế này, chúng ta vẫn là đi ngủ sớm một chút đi.”

“Vậy hồi nãy Tiểu Xương làm gì?”

“Em. . . . . Cái đó là . . . Giúp anh thay quần áo.” Lý do quỷ này,anh Tô Văn sẽ tin sao? Tự tôi nghe vào cũng cảm thấy gượng ép.Dè dặt ngẩng đầu lên, tôi nhìn lên anh Tô Văn trên đầu mình .Anh bởi vì trước kịch liệt động tác, hô hấp mất đi tần số vốn có, gương mặt nhiễm đỏ.Trái tim của tôi vừa bang bang nhảy loạn một trận, chỗ vừa rồi xuẩn xuẩn dục động từ tim tràn tới tay .Không muốn làm loại chuyện đó. . . . . . Tuyệt đối là nói láo. Nhưng vấn đề là, tôi muốn ở phía trên, ở phía trên, ở phía trên. . . . .

“Hiếm khi Tiểu Xương chủ động như vậy .Bất quá loại chuyện này,anh vẫn là thích tự mình làm.”Nghe lời này sau, tôi trong đầu phảng phất xuất hiện hình ảnh anh Tô Văn trong tay quơ hai con dao giải phẫu, hướng về phía con ‘ chuột trắng nhỏ ’cũng chính là tôi bị trói ở trên bàn mổ, nhợt nhạt mỉm cười hài hòa .Tôi đang tiến hành giãy giụa cuối cùng ,không cách nào kháng cự anh Tô Văn hôn xuống, ấn ở trên trán tôi, theo ánh mắt kinh ngạc của tôi, quen việc dễ làm ấn trên môi tôi.Cái hôn ướt át triền miên,tôi cố gắng chống cự, cuối cùng quân binh tan rã. Có câu như vầy: tôi có thể chống cự tất cả, duy chỉ có hấp dẫn.

Em có thể chống cự tất cả, duy chỉ có anh. . . .

Quần áo còn sót lại không nhiều lắm bị anh tay Tô Văn ném rơi xuống sàn nhà, lúc này đã không có người đi quan tâm ‘ sàn nhà bẩn hay không bẩn ’ , cả thế giới chỉ có thể nghe được tiếng thở dồn dập của đối phương ,chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ đầu ngón tay hạ xuống.

“Ưm, anh . . . .” Tôi đứt quãng nói, một câu nói bị tiếng rên rỉ nhiều lần cắt đứt, “A,anh, cái đó, anh ,anh

“Em lập tức sẽ biết. . . . . .”

Hồng Xương x Tô Văn tuyến end.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tô Văn cúi đầu nhìn cục cưng nằm ở trong lòng ngực mình. Hồng Xương bị cánh tay của mình vây chặt,tâm tình rất tốt, giống như là chợt nhớ tới chuyện gì quan trọng,Tô Văn một tay nâng cằm Hồng Xương , nói một câu, “Tiểu Xương, đi bấm lỗ tai đi.”

“Hả? Tại sao?” Hồng Xương buồn ngủ khẽ giương lông mày, cái động tác đơn giản này bị đôi mắt ngái ngủ sương mù làm nổi lên, nhưng lại ngoài ý muốn mang chút vị đạo khêu gợi.

Tô Văn rũ mắt, im lặng không lên tiếng đem đề tài dời đi, ngón tay thon dài cũng dời về phía thắt lưng Hồng Xương ,”Anh tặng em bông tai còn chứ?”

“Ừ.” Hồng Xương rốt cục nhận ra được nguy hiểm vội vàng ngồi thẳng người, đẩy cái tay đang vòng ở thắt lưng ra, mặt cảnh giác trợn to cặp mắt, “. . . . . . Sao.”

“Không có gì. Chúng ta bây giờ liền chuẩn bị đi.” Tô Văn nhếch đôi môi, nụ cười ôn nhuận nguyên vẹn thể hiện tâm tình khoái trá vô cùng .Hồng Xương nhíu mày một cái, ý đồ phản kháng. Không có kết quả. Cuối cùng cũng chỉ thỏa hiệp, vẻ mặt đau lòng vuốt ve vành tai mình,vừa mình an ủi, “Được rồi, dù sao hiện tại nam sinh bấm lỗ tai đều là mốt mới . . . . . Em cũng không thể vĩnh viễn theo sau trào lưu.”

Biết anh tại sao muốn đưa em đi bấm lỗ tai chứ? Bởi vì anh muốn ở trên người em, hạ một dấu ấn vĩnh viễn cũng không biến mất được.

Dĩ nhiên lời này Tô Văn là vĩnh viễn cũng sẽ không nói ra. Trời biết đất biết ngươi biết ta biết. Đối với Tô Văn mà nói, tình yêu là chuyện cực kỳ bá đạo .Nếu yêu nhau, sẽ phải chiếm đoạt tất cả của người nọ, bất kể là ánh mắt người nọ , thanh âm hay tâm tình hoặc là cảm tình đối với người khác . . . . . Chẳng qua là có chút ủy khuất cho con tiểu bạch thỏ tính cách không lạnh không nóng nào đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK