Tiếng hô vừa dứt.
- 11 vạn!
- Phi đuổi ăn mày, 13 vạn!
Đấu giá càng trở nên gây gắt nhanh chóng giá cả bị đưa lên con số trên trời 25 vạn. Tranh đấu bây giờ chỉ vẻn vẹn có Lâm Thần, Vương gia cùng Lưu Vân Tông.
- Chư vị tại hạ nhận mệnh gia phụ đến đây cũng vì cỗ quan tài này nếu 2 ngươi nhường lại cho ta ắt có hậu báo! - Mục Giang cố nén 1 sắc mặt tốt khí hướng 2 người cầu khẩn.
- Ha Ha, Mục công tử nói thật dễ nghe a! Chi bằng nhường lại cho Vương gia ta ắt có 1 vị trí trưởng lão thế nào???
Hai thế lực lớn đều đã mở lời chỉ còn mỗi Lâm Thần hắn chẳng có hậu thuận to lớn chỉ có tiền thì không ít thôi, nhàn nhạt ra giá bơ đẹp hai người kia.
- 30 vạn!
- Cái gì 30 vạn a! Thật là nhiều tiền tiêu không hết mà!
- Hắn là ai vậy lại dám tranh phân với 2 đại thế lực sợ không còn mạng để dùng bảo rồi.
.......âm thanh nhao nhao nghị luận.
Sắc mặt Vương gia chủ lẫn Mục Giang tối sầm sát khí không tự chủ thả ra hiển nhiên đối với Lâm Thần án tử đã định sẵn.
Nhận thấy 2 bên chẳng có ý tứ ra giá Kha chấp sự dõng dạc hô.
- Đã vậy món vật này thuộc về Lâm công tử! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Vạn Kim Thương Hội chúng tôi!
Mọi người tán ra về người mau được vật phẩm cũng đến phòng mà kết toán. Vương gia người đã có dị động bên Lưu Vân tông cũng không kém bất quá Lâm Thần còn tại Vạn Kim Thương hội nên rất trung thực.
Soát!
- Lâm công tử món hàng của ngươi đây, dựa theo cây thảo dược mà ngươi nhờ đấu giá quá tính toán công tử chỉ cần đưa thêm 10 vạn linh thạch!
Lâm Thần không do dự ném 1 bút giới trữ cho Kha Tân bên trong chứa tương ứng 10 vạn linh thạch. Kha Tân cũng giật mình lại đánh giá 1 lần nữa thanh niên trước mặt, phải biết 1 người ra ngoài lại đem theo 10 vạn linh thạch lại có thể thoái mái chi trả như thế rất không bình thường.
Lâm Thần đứng tại cỗ quan tài tần ngần 1 hồi hắn phát hiện không có biện pháp nào thu vào giới trữ đến thử dùng bạo lực oanh ra mở cũng không để lại vết xước.
[ Chủ nhân có thể nhờ Ma Phương năng lực đến giải khai nha, qua xem xét chất liệu của cỗ quan tài này không kém ngài có thể thay làm nguyên liệu chế tác pháp khí ]
- Ừm tiêu tốn bao nhiêu đừng lòng vòng!
[ Cái này phong cấm thuộc loại cao cấp có chút đắt ắt phải 200 ma năng đi ]
- Ngọa tào ta chỉ còn có 140 ma năng nha quá hố người! Chậc xem ra phải nghĩ cách kiểm điểm ma năng mới được.....
Chợt tâm tình chợt lóe sáng.
- Không phải còn vài con ruồi nhặng muốn đoạt ta bảo vật sao! Hắc hắc!
Lâm Thần thần niệm bao phủ cỗ quan tài muốn đưa nó vào Ma Phương Thời Không, thật may lần này lại thành công.
Hắn bước ra Vạn Kim Thương Hội ung dung hướng ra Long Nha thành 1 đường đi thẳng Mộ Long Quật.
Thẻ!Thẻ!
Dao động âm thanh rất nhỏ lại cách rất xa bất quá hoàn toàn không thoát khỏi Lâm Thần thần niệm, với Liệp Hồn Cô thì ẩn núp đối với hắn toàn gân gà.
Rất nhanh Lâm Thần đã tại phụ cận Mộ Long Quật, hắn bất ngờ đứng lại mỉm cười ngoái lại sau lưng.
- Ta bảo sao nãy giờ nghe thối thối té ra có mấy con ruồi bâu sau lưng!
Một câu này dọa cho đám ẩn mình tu sĩ giật mình nhiều hơn là phẫn nộ.
- Mẹ nó tên này quá mức dám mắng chúng ta!
Loạt xoạt! Loạt xoạt!
Gần hai mươi thân ảnh phóng ra bủa vây Lâm Thần đém hắn gắt gao khóa nhốt.
- Tiểu tử khôn hồn giao ra bảo vật lại quỳ xuống tạ lỗi tự đoạn hai tay lão gia có thể để ngươi đi!
- Ngọa tào đâu ra thơm thế! Khôn như mày quê tao đầy! - Lâm Thần bất giác chửi thề 1 tiếng. Quả thật hắn đối với điều kiện của đối phương phi thường mẫn cảm không giận cũng uổng.
Ánh mắt sắc lạnh màu đen đục ngầu khẽ lưu chuyển, sát khí đáng sợ của 1 kẻ 1 mình đồ sát 1 cái tông môn thả ra ngùn ngụt khiến cho không khí cũng trở nên nặng hơn.
Lên rồi thần thái về đỉnh phong! Tuyệt kĩ liếc mắt dọa đái 1 nắm!
Tu vi thả ra Đan giới cảnh viên mãn lại có chân khí áp bức viễn siêu Nguyên Anh đỉnh phong.
- Đến đi mấy con gà ta cho các ngươi cơ hội cuối ra tay!
Một đám nhìn nhau thằng này muốn khích thằng kia lên trước, bọn chúng giờ này tâm tình có chút hoảng đối với Lâm Thần khí tỏa ra đoán chừng có nhiều hơn đến cũng chưa đủ nhân gia nhét kẽ răng.
- Sợ gì chúng ta nhiều Nguyên Anh cảnh như vậy lại đi sợ 1 tiểu oắt con! LÊN CHO TA!
Soát!
Chục người nhất tề đánh ra mạnh nhất công kích hiển nhiên muốn lấy tại số đông dùng thao tác lôi đình chiếm ưu thế.
Ánh sáng lập lòe màu sắc đa dạng chân khí tứ tung cuông phun, 10 đòn tấn công mang đều mang theo 10 vạn cân lực lượng tả hữu đều nhắm 1 hướng oanh tới.
RẦM!
Âm thanh nổ mạnh khói tung mù mịt mặt đất cũng bị đánh ra cái hố sâu.
- Hắn đâu?
- Không phải bị oanh tan xác rồi chứ!
Một đám nhao nhao phóng thích thần niệm tiềm kiếm dị động bất quá thủy chung vô dụng, bỗng nhiên..........
Trảo thủ sắc bén như lợi khí lạnh lùng đặt tại cổ 1 tên.
- Tìm ta sao?
Tên kia sợ hãi quay đầu lại nhìn bất quá chưa kịp thể hiện hết nỗi sợ lên khuôn mặt thủ cấp của hắn đã quay hơn chục vòng tại chỗ máu tươi văng tung tóe.
- Mọi người áp lưng vào nhau cẩn thận!
Một đám áp lưng vào tạo thế tử thủ vô công nhưng cái này đối với Lâm Thần có tác dụng không? Xin thưa điều này chỉ khiến chúng chết nhanh hơn thôi!
Chia rẻ chết lẻ tẻ nhưng đoàn kết thì............chết hết 1 lượt!
Vù!
Âm vang xé gió cuồng bạo trảo thủ hóa long, chiêu Long Trảo đầy uy lực mang theo bàng bạc Long Thần khí đánh xuống.
ẦM! ẦM! ẦM!
Một đám người giờ khác gì đống thịt vụn bầy nhầy trông phát khiếp, miểu sát chỉ trong 1 đòn phi thường sảng khoái.
[ Đánh giết 10 tên Nguyên Anh sơ kì thu hoạch 100 ma năng, ma trị ]
Đột nhiên Lâm Thần hướng không trung hét lớn.
- Xem thỏa mãn chưa đến lúc ra đây cho đại gia thu phí rồi! - kèm theo tiếng hét Lâm Thần thi triển Nhiếp Hồn Thuật 1 cỗ túc sất chi khí hóa thành muôn vạn mũi tên vô hình đánh đi.
VÙ! VÙ!
[ Đánh giết 2 tên Nguyên Anh trung kì thu hoạch 20 ma năng, ma trị ]
Liền theo đó 2 cái xác từ không trung rơi xuống không 1 vết thương nhưng khí tức không còn.
- Ngọa tào lại mạnh như vậy! Không ổn! - Mục Giang ẩn nấp từ xa tự dưng 2 tên thủ hộ vô thanh vô thức bị đánh hạ liền nảy lên cỗ bất an cảm giác.
Hắn ba chân bốn cẳng huy động toàn lực” rặn ỉa khi táo bón “ chạy như gắt mô tơ vào đít.
- Dễ đi như vậy sao!
Du Long Bộ kết hợp Di Hình Hoán Ảnh tạo hàng chục tàn ảnh uyển chuyển mà dũng mãnh vọt tới trước mặt Mục Giang.
- Định làm Hoàng tước rình sau sao? Không tệ bất quá ngươi chạm phải bác thợ săn rồi!
Vừa nói Lâm Thần vừa tuôn trảo toan 1 phát đập chết tươi Mục Giang.
Beng!
Xung quanh Mục Giang bỗng nhạn nhạt tầng hộ chướng ngăn toàn bộ công kích ở ngoài.
- Ha Ha hộ thân phù mà phụ thân ta cho đã kích hoạt hắn sẽ đến nhanh thôi! Chờ lấy thiên thu vạn diệt đi, ha aha haha!
- Ngưu như vậy?
Lâm Thần oanh tiếp mấy trảo thủy chung vẫn vô pháp đánh vỡ bích chướng. Hắn đánh ra Long Trảo kèm với Toái Cốt 1 đòn bất quá chỉ khiến bích chướng run lên 1 chút lại yên tĩnh. Hắn nổi giận thật nổi giận!
Soát!
Nhẹ nhàng không dùng tí lực Lâm Thần thọc tay xuyên màn bích chướng tóm lấy cổ Mục Giang.
- Ặc...sặc....s.....sao ngươi có thể......Tha cho ta cha ta là Lưu Vân tông tông chủ!
Không tệ Lâm Thần hữu kinh vô giác phát hiện không gian chi lực mình lĩnh ngộ có thể đánh xuyên cái bích chướng này, với điều kiền không dụng tới chút chân khí tuần Không Gian pháp tắc quấn lấy tay Lâm Thần cho phép hắn dễ dàng xuyên qua bắt lấy Mục Giang.
Đột nhiên từ rất xa âm thanh phẫn nộ ập tới.
- Tiểu tử dừng tay cho ta!!!!!!!!!!!!
- Cha.......cha.....cứu con....mau giết tên này! - Mục Giang mừng như điên khi biết cha hắn đến hắn liền chuyển bại thành thắng rồi.
Lâm Thần nhíu mày tâm tình có chút gấp.
[ Mục Sơn
Cảnh giới: Phân Thần trung kì.
Lực chiến: 4600
Thần hồn: 3200 ]
Lâm Thần vùng mình thoát khỏi áp lực ném trả Mục Giang về phía âm thanh vọng tới.
Phốc!
Ánh sáng lóe lên 1 thân ảnh xuất hiện tiếp lấy Mục Giang trong nháy mắt. Không tệ, hắn là Mục Sơn phụ thân Mục Giang năm nay gần 70 nhưng hào khí vẫn mạnh mẽ sinh cơ bừng bừng chứng tỏ hắn tấn cấp Phân Thần đã lâu.
Tu sĩ tu luyện đến cảnh giới càng cao ở độ tuổi càng thấp sẽ có tình huống phản phác quy chân tuổi thọ càng kéo dài duy chỉ khi thọ nguyên sắp hết mới thật sự già yếu. Đến Phân Thần tu sĩ trung bình đã có 300 năm thọ nguyên, ở độ tuổi 70 Mục Sơn đạt tới Phân Thần phải nói thiên phú không sai.
Mục Giang sau trở về vòng tay phụ thân sắc mặt trở lại dáng vẻ ngạo ngễ xem trời bằng vung hắn toan hướng Lâm Thầng mắng vài câu cho bỏ tức thì..........
Ột! Ột!
Chân khí trong cơ thể tán loạn kinh mạnh rối tung mù cả cơ thể bị phình lên như quả bóng.
Nhận ra dị biến của con Mục Sơn đem chính mình chân khí đè áp lại chân khí bạo tẩu trong người hắn.
Phụt! Máu văng ba thước Mục Giang ngã xuống uể oải khiến Lâm Thần có chút thất vọng.
Hắn đối với Mục Giang lại giở chiêu cũ thả vào cơ thể đối phương Túc Sát Chi Khí để hắn trở nên bạo tẩu nổ tung ngay vòng tay chính mình phụ thân. Một chiêu này thâm độc bất quá............hắn thích!
Nhưng Mục Sơn thực lực mãnh mẽ ngoài Lâm Thần nghĩ lại có thể đem Túc Sát Chi Khí khu trừ ra nhưng Mục Giang tuy giữ được cái mạng nhưng tiền đồ đến đó liền chấp dứt, kinh mạnh rối mù vỡ đoạn thần hồn thương tổn nếu không có nghịch thiên đan dược liền từ đó cam chịu kiếp phế nhân.
Mục Sơn nhay mày trừng trừng nhìn đứa con bị phế ngay tại chính mình vong tay hắn muốn bạo tẩu, hỏa khí phát cuồng lẫm liệt sát khí như sắc bén lợi khí phăm phăm đâm hướng Lâm Thần.
- Aaaaaaaaaaa! Ngươi tiểu tử ta Mục Sơn phát thệ nếu không đối với người dày vò chết đi sống lại ta tu vi vĩnh viễn không tiến!
Ngay lập tức cỗ đặc thù năng lượng đối với lời phát thệ của Mục Sơn phản ứng hình thành Thiên Địa kí kết. Trái lời thệ......Thiên Địa bất dung!