• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùa đông lạnh giá dần lui đi, mùa xuân ấm áp từng bước từng bước đến gần.

Trên bầu trời sân bay Hoài Bắc có một chiếc máy bay đang từ từ  hạ cánh.

Một người phụ nữ trẻ tuổi đẩy một người đàn ông đầu đội mũ lưỡi ra đi ra khỏi lối đi VIP.

Người đàn ông ngồi trên xe lăng nói chuyện với người phụ nữ, giọng nói của anh trầm thấp lại trong trẻo lạnh lùng, “Chị, chị đã gửi chứng cứ vào thư điện tử cho em rồi chứ?”

Quý Tình gật đầu, “Chứng từ lời khai của Bạch Chỉ Hân cũng đã được luật sư tổng kết lại, còn có đoạn camera năm đó cũng đã gửi vào hòm thư của em rồi. Ngoài ra còn có một vài báo cáo giám định dấu vết cùng với vật chứng đều để ở nhà, tối nay chị đưa cho em.”

Sau khi xảy ra tai nạn xe cộ năm đó, ba Quý đã vận dụng quan hệ của mình ở cục cảnh sát và đội cảnh sát giao thông để họ cùng nhau tìm ra chân tướng của vụ tai nạn xe này.

Bọn họ theo dõi camera thì phát hiện có một chiếc xe Audi màu đen cùng với một chiếc taxi luôn đi theo sau xe của Quý Khoan, trải qua quá trình sàn lọc điều tra thì tìm ra được chủ nhân cảu chiếc xe đó là Lang Duệ, cánh sát cũng tìm được mảnh vỡ của xe Lang Duệ lưu lại trên mặt đường.

Còn vị tài xế taxi cũng đã khai ra hết vụ việc đó.

Người nhà họ Quý căn cứ theo miêu tả của người tài xế tìm được Bạch Chỉ Hân, không biết là do lương tâm trỗi dậy hay do bị bắt ép, cuối cùng Bạch Chỉ Hân đã nói ra hết toàn bộ chuyện đó, bao gồm cả những tấm ảnh trên sofa nhà Lang Duệ.

Sau đó cảnh sát điều tra trong camera của quán trà và tìm ra được người chụp ảnh là Hồng Vũ Vi, theo như lời khai của Hồng Vũ Vi, chính Dương Kiều đã sai cô ta theo dõi Quý Khoan và Bạch Chỉ Hân, cũng bảo cô ta chụp hình lại.

Đến đây, chân tướng xem như đã bại lộ.

Nhưng vì Quý Khoan không muốn làm sáng tỏ ngay nên cục cảnh sát đành lấy lý do chứng cứ không đủ nên tạm thời không lập án.

Quý Khoan quay đầu đi, nhìn bầu trời xanh biếc bên ngoài như biển khơi, trầm giọng nói một câu: “Có vài người đã tự do quá lâu rồi…”

Quý Tình tựa như không quá hiểu câu nói đó của anh, “Năm đó sau vụ tai nạn, ba đã tìm người tìm chứng cứ, khi có thể mang tên đó ra trừng trị vì sao em lại ngăn cản?”

Quý Khoan híp mắt nói: “Vì em muốn chính mắt nhìn thấy bọn họ bị trừng phạt.”

Quý Tình nhún nhún vai, đuôi tóc cũng lắc lư theo.

Hai người đi ra khỏi sân bay, một chiếc xe bảo mẫu đã đậu sẵn ở ven đường.

Quý Tình vỗ vỗ bả vai Quý Khoan, “Xuống đi đi, chị đẩy mỏi tay rồi!”

Quý Khoan không mặn không nhạt liếc nhìn Quý Tình một cái, rồi chậm rãi đứng dậy, xếp xe lặn lại đưa cho tài xế, sau đó sải chân dài bước lên xe.

Quý Tình đi theo sau lưng anh, lẩm bẩm: “Thật là không hiểu nổi em, chân đã khỏe lại vì sao còn muốn ngồi xe lăn về, em cũng không sợ xui xẻo hả?”

Quý Khoan không đáp lại, anh không khỏi xúc động trong lòng, chị gái nhà mình đến bây giờ còn độc thân không phải không có lý do.

Hai người vừa về đến nhà, mẹ Quý và dì giúp việc đã chuẩn bị một bàn ăn phong phú các món.

Tối đó, người một nhà cuối cùng cũng được đoàn viên bên mâm cơm.

Ba năm qua, Quý Khoan luôn ở Mỹ phục làm hồi chức năng, rồi còn đi học, người nhà thỉnh thoảng mới đi qua đó thăm anh vài ngày.

Người dẫn dắt cho Quý Khoan là giáo sư Smith, là một chuyên gia ở lĩnh vực kỹ thuật môi trường, ông ấy khá khá nổi tiếng ở Mỹ, trong lúc Quý Khoan đi học đã đi theo ông ấy điều tra nghiên cứu nhiều hạng mục, đạt được thành tựu nổi bật.

Năm ngoái, sau khi Quý Khoan tốt nghiệp đã khéo léo từ chối lời mời ở lại Mỹ của giáo sư Smith để tham gia vào ủy ban tài nguyên và môi trường ở nước nhà, vào đầu năm nay anh cũng tham gia vào hội nghị diễn đàn hội nghị châu Á Thái Bình Dương.

Không lâu sau, Quý Khoan được xem như một ngôi sao mới nổi trong lĩnh vực môi trường, được những chuyên gia trong nghề để ý đến.

Mặc dù vụ tai nạn đã tạo thành đả kích nặng nề đối với Quý Khoan, nhưng cũng may mọi chuyện đã thay đổi, tất cả bắt đầu đi vào con đường phát triển đúng đắn.

Sáng ngày hôm sau, Quý Tình đẩy Quý Khoan đến đài truyền hình Hoài Bắc để phỏng vấn.

Ở cổng chính của đài truyền hình có treo một màn hình led lớn, trên đó có một dòng chữ nhiệt liệt hoan nghênh rất to không ngừng chạy trên màn hình, giám đốc đài truyền hình và vài vị lãnh đạo trong ngành đã sớm chờ ngoài cổng lớn.

Quý Khoan vẫn đội mũ lưỡi trai như cũ, hơi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lang Duệ và Dương Kiều đứng ở cuối hàng.

Anh nhìn hai người đó rỗi khẽ cong khóe miệng, sau đó lên tiếng chào hỏi với giám đốc đài truyền hình.

Giám đốc là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, thấy chị em Quý Khoan đến thì cười lộ hết cả nếp nhăn, Quý Khoan và Quý Tình bị đám người đó bao vây đi đến phòng trang điểm.

Thợ trang điểm đã sớm chờ trong phòng, sau khi Quý Khoan vào thì trang điểm đơn giản cho anh.

Giám đốc lại gọi MC đến, MC phỏng vấn Quý Khoan là một chị gái ở đài truyền hình Hoài Bắc, là một người tao nhã và try kỷ, sau khi đến thì xác nhận lại nội dung phỏng vấn với Quý Khoan.

Chương trình phỏng vấn nhanh chóng được quay, toàn bộ quá trình MC luôn tân bốc Quý Khoan, nói anh đã tham gia bao nhiêu công trình bảo vệ môi trường của quốc tế, đạt được thành tựu cao thế nào, lại vì sao từ bỏ nơi có tương lai sáng lạn quay về nước phát triển.

Những lời nói đó tựa như đang biến anh thành anh hùng dân tộc.

Sau khi chương trình kết thúc, Quý Khoan đi ra khỏi phòng ghi hình, Quý Tình và một đám lãnh đạo đang chờ ngoài cửa.

Giám đốc đài truyền hình cười khanh khách nói: “Đã trưa rồi, tôi đã cho cấp dưới đặt bàn ăn, không biết Quý công* có nể mặt không?”

(Quý Khoan là kỹ sư môi trường, hay có thể hiểu là anh làm các công trình khôi phục môi trường nên gọi tắt là công-đây là chức danh)

Quý Khoan cười cười, “Giám đốc đã coi trọng tôi rồi, nhưng ăn cùng bữa cơm với mọi người là vinh hạnh của tôi.”

Anh nhìn Dương Kiều và Lang Duệ ở sau lưng nói: “Huống chi ở đây còn có hai người quen của tôi nữa mà.”

Giám đốc đài truyền hình cũng nhìn theo ánh mắt Quý Khoan, cười ha ha nói: “Vậy thì quá tốt, thật trùng hợp mà!”

Ở phía sau đám người, sắc mặt Lang Duệ xanh mét như tàu lá, Dương Kiều miễn cưỡng cong môi cười.

Mọi người cùng đi đến phòng ăn, Quý Tình đẩy Quý Khoan vào bên trong, sau đó mọi người theo thứ tự ngồi xuống.

Phục vụ mang đồ ăn lên, mọi người mời rượu nhau, không ngừng nịnh nọt lẫn nhau.

Quý Khoan ăn no thì chậm rãi đặt đũa xuống, cười với Dương Kiều: “Đàn em à, em thấy đàn anh bị tật nguyền ở chân nên không muốn nói chuyện với anh à?”

Mặt Dương Kiều đỏ bừng, cô ta há miệng nhưng một chữ cũng không nói được.

Quý Khoan không để ý tới cô ta, lại quay đầu sang hỏi Lang Duệ: “Anh à, mấy năm nay anh sống thế nào?”

Không đợi Lang Duệ trả lời, Quý Khoan lại nhìn giám đốc đài truyền hình cười nói: “Không dấu gì mọi người, chân của tôi là do tai nạn xe cộ, mọi người nói có quá trùng hợp không, lúc bị tai nạn tôi lại mơ hồ thấy người đụng tôi và anh Lang có dáng dấp vô cùng giống nhau.”

Anh nói xong thì tự ý cười lên.

Mấy vị lãnh đạo đài truyền hình đều là người tinh anh, nghe giọng điệu này của Quý Khoan giống như không phải bạn bè cũ lâu ngày gặp nhau hỏi thăm sức khỏe mà càng giống như khởi binh vấn tội hơn.

Mọi người đều hoài nghi trong lòng nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể phối hợp cười cười.

Việc phỏng vấn xem như thuận lợi, sau khi ăn xong giám đốc đài truyền hình và mấy vị lãnh đạo đó cùng đưa Quý Khoan và Quý Tình ra xe.

Trở lại trong đài, Lang Duệ gọi Dương Kiều đến phòng làm việc.

Bây giờ Dương Kiều đã là trường phòng hành chính, hiển nhiên không còn cái kiểu Lang Duệ nói gì cô ta nghe nấy nữa rồi.

Cô ta đẩy cửa phòng làm việc của Lang Duệ ra, bắt chéo chân ngồi lên sofa.

Lang Duệ nén giận hỏi cô ta: “Có phải Quý Khoan biết được gì hay không, hôm nay thái độ của cậu ta rõ ràng là muốn tìm tôi hỏi rõ.”

Dương Kiều nhún nhún vai, “Không liên quan đến tôi, tôi lại không phải là người lái xe đụng anh ta.”

Lang Duệ cắn răng, đi hai bước đến trước mặt Dương Kiều, nắm cổ áo cô ta lên nói: “Đừng quên là ai giúp cô leo lên vị trí này? Tôi có thể đưa cô lên cũng có thể kéo cô xuống!”

Trong mắt anh ta toàn là sự khinh bỉ, đây là ánh mắt mà Dương Kiều ghét nhất.

Mặc dù Lang Duệ là người đưa cô ta lên, nhưng mọi người đều thấy rõ thành tích mấy năm nay của cô ta, tại sao anh ta lại phải dùng loại ánh mắt này nhìn mình chứ!

Hai người trò chuyện một lúc cuối cùng vì không vui mà giải tán.

Dương Kiều về đến nhà bèn cẩn thận suy nghĩ lại.

Lang Duệ nói rất đúng, Quý Khoan nhất định đã biết gì đó, cho nên mới nói vậy trên bàn cơm.

Nếu như xảy ra chuyện thật, với tình cách của Quý Khoan khẳng định cô ta sẽ gặp phải chuyện không tốt lành gì, mà tên biến thái Lang Duệ kia cũng sẽ tự nhiên không bảo vệ cô ta.

Nhưng cô ta không phải là hung thủ làm chân Quý Khoan bị thương, nếu như cô ta giúp Quý Khoan kéo Lang Duệ xuống ngựa, nói không chừng Quý Khoan sẽ nể tình bạn cùng trường mà bỏ qua cho cô ta.

Dương Kiều lăn qua lộn lại khó ngủ, vì vậy đứng lên viết thư điện tử gửi đi cho Quý Khoan.

Ngày hôm sau, toàn bộ lãnh đạo của đài truyền hình Hoài Bắc đều nhận được thư này, bên trong miêu tả cặn kẽ quá trình Lang Duệ lái xe đụng Quý Khoan, còn kèm theo đoạn tin nhắn Lang Duệ nhắn cho Dương Kiều, chứng cứ vô cùng xác thực.

Cùng ngày hôm đó, Lang Duệ bị tạm thời cắt chức.

Trước khi rời đài truyền hình, Lang Duệ học theo Dương Kiều, mang nguyên nhân của vụ đâm xe bổ sung nguyên vẹn, gửi đi cho tất cả mọi người trong đài truyền hình.

Nội dung ghi Dương Kiều khích bác ly gián như thế nào, chụp ảnh gửi cho Lang Duệ, kích thích Lang Duệ nổi giận rồi lái xe đâm người. Sau này lại lấy việc đó uy hiếp anh ta để mình leo lên được vị trí trưởng phòng hành chính như hôm nay.

Đến đây, sóng gió ở đài truyền hình nổi lên bốn phía, so với lòng dạ ác độc của Lang Duệ thì người mưu kế tính toán như Dương Kiều là đáng khinh bỉ nhất.

Lúc này giám đốc đài truyền hình hủy bỏ chức vụ của Dương Kiều, đuổi việc cô ta.

Mặc dù Dương Kiều không ngờ Lang Duệ lại nói hết mọi ngọn nguồn ra, nhưng cô ta đã có kế hoạch chuẩn bị nếu vụ việc bị bại lộ.

Sau khi cô ta nghỉ việc ở đài truyền hình Hoài Bắc, dựa vào kinh nghiệm tích lũy mấy năm nay cùng với mạng giao thiệp rộng rãi của mình, cô ta đã tìm được việc làm ở một tòa soạn báo.

Nhưng điều mà cô ta không nghĩ tới chính là chuyện xấu cô ta đã làm nhanh chóng lan ra khắp Hoài Bắc, tòa soạn không chịu nhận cô ta, đài truyền hình nhỏ cũng không cần cô ta.

Cô ta đến nông nỗi như một con chuột cống ở trên đường phố.

Giám đốc đài truyền hình gọi đến cho Quý Khoan kể lại chuyện hai ngày nay.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Quý Khoan xoa xoa mi tâm, anh gọi Quý Tình lại nói: “Chị lấy chứng cứ giao hết cho cảnh sát đi, nên xử lý thế nào thì cứ xử lý như thế thôi.”

Quý Tình ngạc nhiên hỏi: “Sao em không tự đi xử lý?”

Quý Khoan lắc đầu nói: “Để bọn họ chó cắn chó đi, em không muốn lãng phí nhiều thời gian trên người bọn họ như vậy, em có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.”

Quý Tình giao hết tài liệu cho cảnh sát, ngày mở phiên tòa nhanh chóng đến.

Quý Khoan ủy thác cho luật sư ra tòa, còn anh không đến dự.

Bạch Chỉ Hân xem như là nhân chứng đến tòa làm chứng, cuối cùng Lang Duệ với tội cố ý gây thương tích bị tòa án tuyên phạt 12 năm tù giam.

Sau khi Lang Duệ đi lao dịch được một tuần lễ thì Quý Khoan đến nhà tù thăm anh ta.

Giám ngục nói với Quý Khoan tình huống Lang Duệ ở trong tù không tốt lắm.

Tính cách anh ta tàn nhẫn, mới vừa vào không lâu đã xảy ra mâu thuẫn với các phạm nhân khác, những người đó hợp lại đối phó với anh ta, đấm đá nhau là chuyện bình thường như cơm bữa.

Ngày hôm đó Lang Duệ không chịu đi gặp Quý Khoan.

Trước khi rời đi, Quý Khoan nhờ giám ngục nói lại với Lang Duệ, Quý Khoan nói: “Tôi và Bạch Chỉ Hân từ trước tới giờ hoàn toàn không có gì cả, tôi có bạn gái, hơn nữa chúng tôi rất yêu nhau.”

Ngày ra tòa hôm ấy, sau khi Bạch Chỉ Hân đứng ra làm nhân chứng xong thì cô ta quay về quê nhà ở nông thôn sống với người bà đã nuôi cô ta lớn lên, Bạch Chỉ Hân quyết định sẽ chăm sóc cho bà, vĩnh viễn rời khỏi nơi này.

Sau này, Dương Kiều vẫn không tìm được công việc thích hợp, mới đầu cô ta còn kiêu ngạo, không muốn cúi đầu, càng về sau tiền thuê phòng, tiền điện nước đều không trả nổi, mỗi ngày đều ăn mì sợi mà sống.

Một hôm, An Bằng liên lạc với cô ta, hỏi cô ta ở chỗ công ty của anh có thuê nhân viên vệ sinh, hỏi cô ta có muốn đến làm không.

Dương Kiều tức giận cúp điện thoại.

Một tuần sau, đến cả mì sợi cũng sắp hết, Dương Kiều đành gọi lại cho An Bằng.

“Đàn anh, em đã suy nghĩ kỹ rồi, công việc quét dọn vệ sinh lần trước anh đã nói em đồng ý làm.”

An Bằng cười nhạt: “Công việc quét dọn đó có người làm rồi, bây giờ chỉ còn lại việc chùi nhà vệ sinh thôi.”

Dương Kiều khẽ cắn răng, “Tôi làm.”
Lời của editor: Quý oppa chuẩn bị chiến dịch theo đuổi lại vợ:3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK