Giang Trình Dương gọi một ly cà phê kiểu Mỹ, rồi tìm một cái bàn trong góc cạnh cửa ngồi xuống.
Trong không khí phảng phất mùi hương cà phê thơm lừng, kết hợp với âm nhạc dịu nhẹ trong quán.
Giang Trình Dương lấy máy vi tính từ trong balo ra, đặt lên bàn tiếp tục viết bài luận văn mà hôm qua còn dang dở.
Nửa năm trước, đại học Nam Uyển và đại học Hoài Bắc cùng thành lập một tổ nghiên cứu công trình thí nghiệm gen di truyền.
Giáo sư Thẩm là người hướng dẫn tiến sĩ cho Giang Trình Dương cũng là người phụ trách đại diện cho đại học Hoài Bắc, còn bên đại học Nam Uyển do giáo sư Trương phụ trách. Hôm nay Giang Trình Dương được giáo sư Thẩm nhờ chuyển tài liệu cho giáo sư Trương, hai người hẹn gặp nhau ở quán Starbucks.
Giang Trình Dương khuấy cà phê trong ly, nhìn đồng hồ đã hơn hai giờ chiều, cách thời gian hẹn đã qua hơn 20 phút.
Anh tắt máy vi tính đi, gửi cho giáo sư Trương một tin nhắn, bên kia nhanh chóng gọi đến cho anh.
“Xin lỗi nha tiểu Giang, vừa rồi ba của thầy bị ngã ở tiểu khu nên thầy phải vội quay về, có lẽ thầy không thể đến gặp em lấy tài liệu được rồi.” Giáo sư Trưởng thở hổn hển, trong giọng nói đều mang theo vẻ áy náy.
Giang Trình Dương lập tức nói: “Không sao đâu giáo sư, chờ thầy hết bận em sẽ đưa tài liệu cho thầy cũng được.”
Giáo sư Trương càng áy náy hơn, “Như vậy quá phiền em rồi, hay thế này đi, chờ chút nữa thầy sẽ nhờ người khác đến đó lấy.”
Hai người tắt máy, Giang Trình Dương uống hết phần cà phê còn lại, sau đó mở máy tính ra lần nữa.
Cũng không lâu lắm, trước mắt Giang Trình Dương chợt xuất hiện một bàn tay, móng tay được cắt gọn gàng sạch sẽ, ngón tay vừa nhỏ vừa thon dài, làn da trắng mềm mại dường như có thể thấy được mạch máu màu xanh nhàn nhạt dưới da. Ngón tay hơi cong lại gõ lên mặt bàn một cái.
Giang Trình Dương ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái đang nghiêng đầu nhìn anh.
Cô bé kìa có mái tóc xù, mắt được vẽ mascara vừa đen vừa đậm, kết hợp cùng với đôi môi được thoa son hồng đậm và phấn mắt màu xanh lá cây, cả khuôn mặt giống như một cái bảng pha màu.
Giáo sư Trương tìm đâu ra một người thế này vậy?!
Cô gái đó thấy Giang Trình Dương ngẩng đầu thì hất cằm hỏi anh: “Anh là Dương Tử?”
Giang Trình Dương sửng sốt một chút, không ngờ giáo sư Trương lại gọi mình như vậy, anh cứng đờ gật đầu một cái.
Cô gái đó lặng lẽ bĩu môi, kéo cái ghế bên cạnh Giang Trình Dương ra, tự giới thiệu mình: “Tôi chính là Trương Du, gọi tôi Du ca là được rồi.”
Giang Trình Dương giật giật khóe miệng, không nói gì.
Anh nhìn cô gái đó suy nghĩ một lúc.
Trương Du chắc là con gái của giáo sư Trương rồi, à, giáo sư Trương thật vất vả mà.
Trương Du cũng đang quan sát Giang Trình Dương, đây chắc là đối tượng xem mắt thứ 40 hay 50 gì đó mà mẹ cô đã giới thiệu cho cô rồi, trừ dáng dấp đẹp trai hơn mấy người trước kia ra, những phương diện còn lại cô không tin có thể tốt chỗ nào, nhìn cái ánh mắt chằm chằm của anh ta thì biết rồi, đều giống như mấy tên đàn ông khác, đều là đồ háo sắc.
May mà hôm nay mình trang điểm đậm, lát nữa ra sức một chút dọa cho anh ta hoảng sợ bỏ chạy thì có thể đi ăn lẩu với khuê mật rồi.
Nhưng mà ăn lẩu gì thì được đây? Gần đây mình bị nhiệt miệng, hay là ăn lẩu nắm đi! Nhưng lẩu nắm thì không có mùi vị gì! Nếu không thì lẩu cay à?
Trương Du nâng mặt, trong đầu đang diễn ra một màn kịch chém giết đầy máu tanh.
Giang Trình Dương nhìn thấy biểu cảm thay đổi liên tục của cô thì ho khan một cái, anh lấy một bản tài liệu từ trong balo ra, đưa tới trước mặt cô nói: “Đây là tài liệu, cô xem trước có vấn đề gì không?”
Trương Du chớp chớp đôi mắt to tròn, cái quái gì thế? Xem mắt còn chuẩn bị cả tài liệu cơ à? Anh ta đang từ từ bộc lộ bản chất rồi sao?!
Cô đưa tay ra đẩy tài liệu lại nói: “Anh cất tài liệu đi, tôi có mấy vấn đề muốn hỏi anh.”
Giang Trình Dương đặt tài liệu lên máy vi tính, trong đầu thầm nghĩ không xem tài liệu cũng được, trực tiếp thảo luận về thành quả nghiên cứu chắc rất có năng lực.
Vì vậy anh ngồi thẳng lưng lên, gật đầu một cái.
Trương Du đè lên miếng dán mắt hai mí, cố ý nói: “Bình thường tôi cực kỳ thích đi dạo phố, mỗi lần đều phải tiêu mấy ngàn tệ mua đồ, mặc kệ mua về có dùng đến hay không, chỉ cần thấy là phải mua, đối với chuyện này anh có ý kiến gì không?”
Giang Trình Dương sờ cằm một cái, không ngờ nội dung nghiêm cứu của giáo sư Trương lại bình dị như vậy, anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô hẳn là bị hàng hóa kích thích rồi, sinh ra hiệu ứng ngược lại cần phải điều chỉnh, cái này so với việc đi tiểu tiện lúc muốn dừng mà không dừng được là một đạo lý.”
Trương Du nghẹn lời, nói cái gì mà đảo lộn trời đất vậy, người này e là kẻ ngốc rồi!
Sự kiên nhẫn của cô đã bị hao mòn hết, chuẩn bị sang kế hoạch tốc chiến tốc thắng.
“Tôi nói cho anh biết, tôi còn có rất nhiều tật xấu, chân tôi rất to, hơn nữa lúc ngủ lại hay nghiến răng và đánh rắm…”
Giang Trình Dương nhíu mày nhìn cô, hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì, anh tưởng tượng ra cô có một mặt khác như vậy đúng là không hề thích hợp chút nào.
Suy nghĩ một lúc lại không nhịn được bật cười.
Lúc anh cười lộ ra một cái răng khểnh, nhìn vào vừa ngoan ngoãn lại sạch sẽ, có một mùi vị ấm áp như ánh mặt trời.
Trong lòng Trương Du không hiểu sao lại run lên một cái.
Cô tỉnh táo lại, thử nhe răng hung tợn nói với Giang Trình Dương: “Có sợ không hả?”
Âm thanh đó mềm nhũn, không hề có lực sát thương tí nào.
Giang Trình Dương cười càng nhiều hơn.
Sắc mặt Trương Du đỏ bừng, hoàn toàn không dám truy hỏi nữa, cô thầm mắng mình không có tiền đồ.
Một lúc sau, tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ đi sự lúng túng của cô, Trương Du cuối đầu nhìn điện thoại.
Cô ngạc nhiên khi thấy trên màn hình hiện lên hai chữ “Dương Tử”, lại nhìn Giang Trình Dương yên tĩnh ngồi trước mặt, không khỏi há to miệng.
Ở phía gần đó, có một tên đàn ông dựa theo tiếng reo của điện thoại tìm tới, anh ta cười híp mắt với Trương Du nói: “Xin chào Trương tiểu thư, tôi là Dương Tử người đã có hẹn xem mắt với cô, Tạ Thiên Dương.”
Giang Trình Dương nhìn thấy mặt Trương Du từ trắng trở nên đỏ rồi lại từ đỏ chuyển sang xanh, rốt cuộc cũng hiểu vì sao từ khi hai người gặp mặt lại không nói chuyện đúng tần số rồi!
Trương Du xấu hổ cười cười, thừa dịp hai người không chú ý liền ôm túi chạy đi.
Một tuần sau, trong phòng họp chính của đại học Nam Uyển, mọi người đang tổ chức hội thảo về hạng mục công trình nghiên cứu gen di truyền.
Giáo sư Thẩm dẫn theo Giang Trình Dương và mất vị giáo sư ở đại học Hoài Bắc tham dự.
Hiệu trưởng của trường đại học Nam Uyển và giáo sư Trương tự mình ra nghênh đón bọn họ, mọi người nói chuyện với nhau, sau khi đến phòng họp thì tự ngồi vào chỗ của mình.
Giáo sư Trương vẫy vẫy tay với người dẫn chương trình trên đài nói: “Cá nhỏ, có thể bắt đầu được rồi.”
Cô gái trên đài mặc một cái áo sơ mi màu trắng cùng với quần âu màu den, tóc được cột lại gọn gàng ở sau tai, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần lại vui tươi.
Cô nhẹ giọng nói: “Đầu tiên hoan nghênh các vị giáo sư ở đại học Hoài Bắc đã đến trường học của chúng tôi…”
Giang Trình Dương luôn cúi đầu đọc tài liệu trong tay, nghe được giọng nói này liền ngẩng đầu lên nhìn.
Cô gái trên đài cũng đang nhìn thẳng về phía này, hai người chạm mắt nhau đều sửng sốt một lúc.
Giang Trình Dương cong môi cười, đây không phải là cô gái mấy ngày trước đã cùng thảo luận điều tiết việc mua sắm với mình đó sao?
Mặt Trương Du không khỏi đỏ lên, cô nhanh chóng dời ánh mắt đi, thật vất vả điều chỉnh lại trạng thái rồi tiếp tục dẫn chương trình.
Cũng may phần tiếp theo không xảy ra sai sót gì, đại khái là vì cô cũng không dám nhìn sang hướng Giang Trình Dương nữa.
Hội thảo nghiên cứu kết thúc lúc sẩm tối.
Lãnh đạo của đại học Nam Uyển làm chủ, mời mọi người ra nhà ăn ngoài trường để ăn.
Người ngồi trên bàn không phải là lãnh đạo thì chính là giáo sư, chỉ có Giang Trình Dương và Trương Du là hai tiểu bối duy nhất, vì vậy hai người đương nhiên được sắp xếp ngồi gần chỗ lối ra.
Trương Du tay chân mềm yếu đứng cả buổi chiều đã sớm đói bụng hoa mắt, nhưng cô là người kén ăn, món không thơm không ăn, hành gừng tỏi không ăn, món quá cay cũng không ăn, vả lại món ngon trên bàn mà cô có thể ăn được cũng không có mấy món.
Thật vất vả mới có món cô có thể ăn được được xoay đến trước mắt, nhưng lại bị người khác di chuyển đi mất.
Trương Du ngậm đũa nhìn đãi cải thìa càng ngày càng xa, trong mắt đầy ai oán.
Giang Trình Dương thấy dáng vẻ đó của cô rất buồn cười, duỗi tay ra giúp cô quay đĩa cải thìa lại, còn nhỏ giọng nhắc cô: “Mau gắp đi, không thôi lại bị xoay đi đó.”
Trương Du lặng lẽ nhìn anh một cái, lịch sự từ tốn gắp một đũa.
Sau đó, Giang Trình Dương một lúc lại xoay bàn đồ ăn, Trương Du gắp thức ăn, hai người phối hợp vô cùng ăn ý.
Rốt cuộc Trương Du cũng ăn no, cô sờ cái bụng no căng của mình nói với Giang Trình Dương: “Cảm ơn anh nha, hôm nay không có anh tôi khẳng định lại phải chết đối rồi.”
Cô cười cong mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lạn lộ ra một hàm răng chỉnh tề trắng như tuyết.
Giang Trình Dương bị nụ cười đó làm lung lay, anh ngượng ngùng quay đầu đi.
Mọi người sau khi ăn no lại bắt đầu tán gẫu, cũng không lâu sau liền thanh toán rồi rời đi.
Giáo sư Trương ở đại học Nam Uyển gọi Giang Trình Dương: “Tiểu Giang này, giúp thầy tìm cá nhỏ đi, con bé đi đâu mất rồi?”
Giang Trình Dương: “Mới vừa rồi cô ấy ra ngoài nghe điện thoại, giáo sư Trương đừng lo lắng, để em đi gọi cô ấy.”
Giang Trình Dương tìm một vòng trên lầu hai, cuối cùng tìm được Trương Du đang nghe điện thoại, giọng cô nghẹn ngào, câu được câu không nói: “Tại sao luôn thúc giục con tìm bạn trai vậy…”
“Con còn trẻ mà, cũng không phải đang sống ở nông thôn gấp gáp làm gì…”
“Đừng mắng đừng mắng nữa, con sai rồi, con biết rồi mẹ…”
Giang Trình Dương lúc này ở lại cũng không được mà đi cũng không xong.
Anh đứng trước cửa thang lầu chờ cô.
Cũng không lâu sau, Trương Du cúp điện thoại đi ra.
Cô vừa đi vừa lau nước mắt, dường như khóc còn không đủ, cô còn nấc lên hai cái.
Giang Trình Dương sợ mình sẽ hù dọa cô nên ho khan một tiếng.
Trương Du thấy Giang Trình Dương thì vội quay lưng lại lau mặt.
Giang Trình Dương: “Đi thôi, mấy vị giáo sư đang chờ bên ngoài.”
Trương Du nhìn anh một cái, bĩu môi ai oán nói: “Tôi không muốn về cùng bọn họ, anh có thể đi dạo với tôi được không?”
Giang Trình Dương nhìn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu đó của cô, cuối cùng vẫn gọi cho giáo sư Trương.
Quán ăn nằm ở trung tâm thành phố Nam Uyển, nơi này lúc nào cũng có nhiều xe cộ qua lại, đèn đuốc sáng trưng, Trương Du và Giang Trình Dương cùng đi dọc theo đường đi bộ.
Trương Du thấy Giang Trình Dương không hỏi gì cả, vì vậy một mình cô bắt đầu than thở nói: “Mỗi ngày mẹ tôi đều ép tôi tìm bạn trai, bà ấy nói nếu tôi không tìm thấy ai có thể nhặt một người nào đó cũng được, không có chuyện gì thì bắt tôi đi xem mắt, tôi đi xem mắt không thành công thì luôn mắng tôi, mắng cho đến khi có đối tượng xem mắt kế tiếp mới thôi.”
Cô ngẩng đầu nhìn trời, học theo cá vàng phun bong bóng.
Giang Trình Dương nhịn cười hỏi: “Cho nên ngày hôm đó cô nghĩ tôi là đối tượng hẹn hò, định dọa tôi sợ bỏ chạy à?”
Lại nhắc đến chuyện ngày đó, Trương Du quay khuôn mặt nhỏ nhắn qua, hừ hừ nói: “Đúng vậy, sao hả?!”
Giang Trình Dương liếc mắt nhìn cô, “Tôi thật sự không hiểu, dáng dấp cô cũng không kém, trình độ học vấn cũng cao, tại sao nhiều lần xem mắt vẫn không tìm được thích hợp? Không lẽ…”
Trương Du hiểu anh muốn nói gì, giận đến mức giẫm lên chân anh, cô trợn to mắt hét lên với anh: “Tôi thích đàn ông, đàn ông!”
Giang Trình Dương cũng không né tránh, cô giẫm lên một cái tựa như con mèo nhỏ cào thôi.
Hai người yên tĩnh lại.
Trương Du yên lặng cúi đầu, hai tay xoắn lại với nhau, một chân đá đá hòn đá dưới chân.
Bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt trong veo như nước hỏi Giang Trình Dương: “Thật ra thì tôi cảm thấy anh cũng không tệ, hay là tôi theo đuổi anh được không?”
Giang Trình Dương nhìn cô một hồi, cười lộ ra cái răng khểnh, anh lắc đầu một cái.
Trương Du cắn môi, chuẩn bị khóc cho anh nhìn.
Chỉ nghe Giang Trình Dương nói tiếp: “Vẫn nên để tôi theo đuổi em!”