Quý Khoan không cưỡng lại được ánh mắt cố chấp của cô, bật cười dụ dỗ nói: “Ngon lắm!”
Tần Gia Niên nghe vậy mới hài lòng quay đầu đi.
Trời bên ngoài mưa càng ngày càng lớn, tài xế bỗng nhiên cho xe dừng lại bên đường.
Trong xe có vài vị khách đi lên trước nhìn quanh.
Tài xế sửa cả buổi, cuối cùng lau mồ hôi trên trán nói: “Xe hỏng rồi, chờ chuyến kế tiếp đi!”
Mọi người thì thào nghị luận một hồi rồi bất đắc dĩ xuống xe.
Tần Gia Niên thở dài một hơi đành đi ra ngoài theo mọi người, nhưng chưa đi được hai bước đã bị Quý Khoan kéo lại, “Mưa lớn quá, để anh gọi tài xế của ba đến đón chúng ta.”
Quý Khoan vừa nói vừa bấm số gọi đi nhưng không ai nghe máy, tắt máy gọi lại lần nữa nhưng kết quả vẫn không có ai nghe như cũ.
Tài xe đứng phía trước đang thúc giục: “Hai bạn học à, mau xuống xe tranh thủ bắt chuyến khách đi, tôi còn phải chạy chiếc này về để sửa nữa!”
“Đi xuống trước thôi.” Quý Khoan đáp một tiếng rồi cất điện thoại vào túi, một tay anh cầm cặp sách của Tần Gia Niên, một tay cầm túi đồ ăn vặt mà cô mua, sau đó cùng Tần Gia Niên xuống xe.
Mưa như thác đổ ào ào, hai người lại không mang theo ô.
Nước mưa theo gió thổi qua, chỉ trong chốc lát cả người đều bị ướt sũng nước mưa.
“Không được, nếu tiếp tục như vậy sẽ bị bệnh đó.”
Tần Gia Niên chỉ mặc một cái áo sơ mi bên ngoài, quần áo ướt dính bết lên người, một cơn gió thổi qua khiến cô lạnh run rẩy.
Quý Khoan nhìn xung quanh một vòng, sau đó dặn dò Tần Gia Niên: “Em đứng đây chờ anh, anh sẽ quay về ngay.”
Cả khuôn mặt Tần Gia Niên bị ướt nước mưa, cô miễn cưỡng mở mắt nhìn, ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Sau đó cô thấy Quý Khoan siếc chặt cặp sách rồi vọt vào trong màn mưa.
Bóng dáng anh cao lớn anh tuấn, vô tình mang lại cho người khác cảm giác an lòng.
Không lâu sau, Quý Khoan mang theo cái ô cuối cùng trong cửa hàng tiện lợi về.
Anh mở ô ra che cho hai người, mưa vẫn không ngừng rơi, bọn họ chen chúc đứng trong tạm xe nhỏ hẹp, trước mặt ngựa xe như nước chạy trên đường phố, phía sau lưng là nhà cao tầng đèn đuốc sáng trưng.
Quý Khoan đeo cặp sách màu vàng chanh của Tần Gia Niên lên vai, một tay cầm túi đồ ăn của cô, tay còn lại che ô cho cô.
Đúng lúc này điện thoại của Quý Khoan vang lên.
Anh gọi Tần Gia Niên một tiếng rồi nghiêng người nói: “Lấy điện thoại ra giúp anh.”
Tần Gia Niên nghe lời đưa tay ra thò vào trong túi quần của anh, quần anh không tính là chật nhưng cũng không rộng mấy, bàn tay Tần Gia Niên đưa vào lấy nhưng không lấy được.
Cô có hơi xấu hổ nhìn Quý Khoan một cái, chỉ thấy cả người anh căng cứng, mím chặc môi.
Tần Gia Niên cho là anh không có kiên nhẫn nên nhích lại gần thêm chút nữa rồi lấy lần nữa.
Điện thoại cuối cùng cũng được lấy ra, trên màn hình hiển thị tên người gọi đến là “Chú Triệu”.
Quý Khoan tỏ ý để Tần Gia Niên bắt máy, Tần Gia Niên làm theo rồi giơ điện thoại lên áp vào tai anh.
Dáng người Quý Khoan quá cao nên Tần Gia Niên cố gắng lắm mới duỗi tay tới bên tai anh.
Người gọi đến là chú Triệu, Quý Khoan nói với ông ấy vị trí mình đang đứng.
Ánh mắt nhìn người trước mắt, cổ tay trắng nõn của cô đang dán sát vào tai anh, anh vừa cúi đầu đã có thể nhìn thấy cái gáy hơi lộ ra của cô. Nước mưa làm ướt tóc cô, giọt nước chảy dài một đường từ sau tai chui vào bên trong cổ áo.
Hai người cách nhau rất gần, Quý Khoan dường như cảm nhận được hương thơm hoa anh đào trên người cô.
Anh nhanh chóng dời tầm mắt đi nơi khác, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
“Được.” Tần Gia Niên nghe ra âm thanh của Quý Khoan hơi khàn.
Cô lấy điện thoại xuống, liếc nhìn Quý Khoan một cái, thật là kỳ quái, đàn anh đột nhiên trở nên dữ dằn thế này.
Hai người mang tâm sự riêng đứng chờ hơn mười phút, cho đến khi một chiếc xe hơi màu đen dừng trước mặt bọn họ.
Tài xế là một người đàn ông trung niên, đang che ô đi về phía trạm xe, chào hỏi: “A Khoan A Khoan, ở đây!”
Quý Khoan đưa cặp sách và túi đồ ăn cho tài xế, nói một tiếng chú Triệu rồi kéo Tần Gia Niên lên xe.
Hai người ngồi phía sau, Quý Khoan rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Tần Gia Niên, dịu dàng nói: “Mau lau nước đi, đừng để bị cảm.”
Tần Gia Niên nhận lấy khăn giấy, cô thấy tóc anh không ngừng nhỏ giọt thì đẩy hộp khăn giấy về phía anh, nói: “Anh cũng mau lau đi.”
Giọng nói cô không lớn nhưng trong không gian xe hơi kín mít này nghe dịu dàng đến lạ thường.
Chú Triệu nhìn sang, cười hiền hậu hỏi: “Cô nhóc là bạn gái của A Khoan à?”
Tần Gia Niên đang lau mặt nghe thế thì dừng tay lại.
Bạn gái gì?
Ai là bạn gái?
Bạn gái ở đâu ra?
Tần Gia Niên nhìn về phía Quý Khoan nhờ giúp đỡ.
Nhưng Quý Khoan làm như không nghe thấy, chỉ cúi đầu nghiêm túc lau nước, lau mặt, lau tóc, lau tay…
Tần Gia Niên cau mũi lại, muốn giải thích: ‘Chú…”
Chú Triệu thấy vẻ mặt cô vừa lúng túng vừa không biết phải làm sao liền ha ha cười, giơ tay lên chặn lời cô, nét mặt như hiểu rõ nói: “Không cần nói không cần nói, chú là người từng trải, chú hiểu, chú hiểu!”
Tần Gia Niên mở to mắt, có hơi không hiểu nổi tâm tư của ông chú kỳ quái này.
Sau đó cô liền nghe chú Triệu nói: “Nữ theo đuổi nam chỉ cách tầng vải mỏng, cô gái nhỏ, chú coi trọng cháu!”
Nghe vậy, Tần Gia Niên kinh ngạc há to miệng…
“Gia Niên…” Quý Khoan bên cạnh rốt cuộc đã lau xong nước mưa.
Tần Gia Niên không biết vì sao khi nghe anh gọi mình như vậy bỗng trong lòng như hóa thành vũng nước.
“Kẹo của em đâu?” Quý Khoan hỏi, một bên lấy khăn giấy cô đã lau ướt đi, rồi rút vài tờ khác đưa cho cô.
Tần Gia Niên lấy ra một túi kẹo.
Quý Khoan hất cảm ra dấu cho cô đưa kẹo cho chú Triệu, Tần Gia Niên nghe lời lấy ra một viên kẹo rồi đưa cho chú Triệu: “Chú ăn kẹo ạ.”
Chú Triệu cười ha hả nhận lấy.
Quả nhiên sau khi chú Triệu ăn kẹo vào thì không còn nói chuyện lung tung nữa.
Khi xe đi đến trụ sở phía Tây, ngoài trời mưa đã nhỏ lại.
Xe bên ngoài không được phép chạy vào trong trụ sở huấn luyện, chú Triệu dừng xe bên ngoài chờ, còn Quý Khoan đưa Tần Gia Niên về ký túc xá.
Lúc này có hơi trễ, dưới lầu ký túc xá của nữ còn lác đác vài người đi lại.
Quý Khoan không nhanh không chậm trả lại cặp sách và túi đồ ăn vặt cho cô.
Nhưng cô gái nhỏ lại cắn môi đứng bất động tại chỗ.
Quý Khoan nhướng mày hỏi cô: “Sao vậy, không muốn đi vào à?”
Tần Gia Niên hít sâu một hơi, giống như lấy hết dũng khí để hỏi: “Vừa rồi sao anh không giải thích cho chú Triệu hiểu rõ?”
Cô có hơi phiền não, không rõ là do anh hay do chính cô.
Dưới bầu trời đêm đen như mực, gió cuốn theo hạt mưa bay ngang qua mái nhà rơi trên bệ cửa sổ và bãi cỏ, mập mờ quấn lấy nhau, một giây cũng không chia lìa được.
Quý Khoan dùng đầu lưỡi đỡ hàm trên, hơi cúi người xuống, lưu manh hỏi cô: “Tần Gia Niên, em muốn biết cái gì?”
Tần Gia Niên tựa như ngừng thở, dường như có một điều gì đó sắp phá kén nở ra.
Nhưng mà tiếng bước chân của dì quản lý đã cắt ngang suy nghĩ của cô.
“Cô gái, cháu có đi vào không, dì còn phải khóa cửa nữa.” Dì quản lý cầm theo một xâu chìa khóa, nói với Tần Gia Niên.
“Dạ cháu vào ngay ạ.” Tần Gia Niên nhỏ giọng đáp lại.
Quý Khoan đứng thẳng người lên, khôi phục lại bộ dạng nghiêm túc như bình thường.
Anh giơ tay ra giúp cô mang cặp sách lên vai, nói: “Mau vào trong đi, nhớ phải tắm nước nóng không thôi bị cảm đó.”
Tần Gia Niên uể oải ừ một tiếng, cúi đầu đi vào trong.
“Gia Niên!” Tần Gia Niên đi được nửa đường chợt nghe Quý Khoan gọi cô phía sau lưng.
Cô quay đầu nhìn anh, anh đang nhàn hạ đứng trước cửa ký túc xá, hai tay bỏ vào túi quần, lười biếng cười với cô.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên mặt anh, những hạt mưa như ẩn như hiện trong màn đêm giống những vì sao lấp lánh trên bầu trời, những thứ đó dung hợp lại trở thành phong nền phía sau anh, gió nhẹ thổi bay vạt áo và làm tóc anh hơi rối, trông anh giống như một người lữ hành phong trần mệt mỏi vừa trở lại.
“Mấy ngày tới anh phải giải quyết việc trang trí nên sẽ không đến bên đây được.”
Tần Gia Niên mím môi, rốt cuộc bật cười thành tiếng.
“Vâng!” Cô đáp.
Lúc Tần Gia Niên về phòng ngủ mọi người đều đã rửa mặt xong, mấy người bạn học vây quanh cô tra hỏi một lát mới để cô đi tắm.
Sau khi tắt đèn, Tần Gia Niên vẫn còn đang dọn dẹp đồ đạc, bỗng nhiên phát hiện có một tin nhắn chưa đọc trong điện thoại.
“Anh là Quý Khoan, hãy lưu số của anh lại.”
Tần Gia Niên cầm điện thoại, nhìn đi nhìn lại nhiều lần sau đó lưu lại.
Cô nhập vào dòng tên người liên lạc hai chữ ‘Đàn anh’.
Nhìn một chút cảm thấy nó quá phổ thông.
‘Đàn anh Quý Khoan’
Có chút nghiêm túc quá.
‘Đàn anh A Khoan’.
Tần Gia Niên cười cười, sau đó suy nghĩ một chút lại xóa bỏ hai chữ đàn anh đi.
**
Những ngày quấn luyện quân sự sau này dường như nhẹ nhàng hơn lúc mới vào rất nhiều, Cung Đình Đình quay lại trường học trước khi kỳ quân sự kết thúc.
Cho đến khi kỳ quân sự chính thức kết thúc, danh sách kết nạp thành viên mới của hội sinh viên cũng đã có.
Cung Đình Đình trúng tuyển vào vị trí thư ký.
La Vũ Xuyên như ý nguyện được vào ban thể thao.
Còn Tần Gia Niên, không hề có tên trong danh sách.
Cuối tháng chín, đại hội thể dục thể thao của sinh viên năm nhất bắt đầu.
Trưởng ban thể thao An Bằng chỉ huy thành viên năm nhất và năm hai trong ban chuẩn bị cho đại hội, cuối cùng do bỏ ra quá nhiều sức nên bị cảm.
Trước khi đại hội bắt đầu cậu ta bố trí công việc lại lần nữa, toàn bộ quá trình nước mũi của An Bằng không ngừng chảy dài, cậu ta giống như một cô vợ nhỏ bị bắt nạt.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Quý Khoan nhìn cậu ta như vậy nên thuận tay ném qua cho một cái áo khoác.
An Bằng ghét bỏ ngửi hết bên trái lại ngửi sang bên phải.
Giống như bây giờ cậu ta có thể ngửi ra mùi gì được vậy!
“Anh Bằng, cái áo khoác đó là của em, rất sạch sẽ!” Người nói câu này là La Vũ Xuyên.
An Bằng nhìn cậu một cái, lúc này mới chịu mặc áo khoác vào.
Cậu ta bỏ tay vào túi áo khoác, chợt cảm thấy có vật gì đó nên lấy ra xem, thì ra là một viên kẹo.
Vừa hay đang bị cảm nên trong miệng không có mùi vị gì.
An Bằng vừa định lột ra ăn thì nghe La Vũ Xuyên nói: “Anh Bằng anh Bằng, em mua cái khác cho anh ăn, viên kẹo đó….”
La Vũ Xuyên đỏ từ mặt đến cổ, nhỏ giọng nói: “Viên kẹo đó em còn chưa ăn đâu…”
Quý Khoan nhìn lướt qua vỏ ngoài của viên kẹo, lại liếc La Vũ Xuyên một cái, rồi cười nói: “Tớ cũng từng ăn kẹo đó rồi, vô cùng ngọt.”
An Bằng liếm môi, mẹ nói, càng muốn ăn.