• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tang Vũ gần như kích động từ phòng bệnh đẩy cửa ra ngoài tìm Lương Ngân.

Lương Ngân đang tựa vào vai Trình Mạc Nhiễm chập chờn ngủ, Trình Mạc Nhiễm một tay ôm cô, đầu tựa trên tường, dường như cũng ngủ thiếp đi.

Tang Vũ chạy đến ghế dài nghỉ ngơi của bệnh viện liền nhìn thấy một màn ấm áp như vậy. Cô liền dừng bước, nơi đây rất yên tĩnh, Lương Ngân vốn dĩ ngủ không sâu, nghe tiếng bước chân liền tỉnh giấc, mở mắt ra liền nhìn thấy Trình Mạc Nhiễm đang ôm cô , anh nhắm mắt tựa đầu vào tường, sau đó quay sang bên trái liền nhìn thấy Tang Vũ đang ngẩn người.

" Tiểu Vũ! " Lương Ngân nhẹ giọng gọi , lúc này Trình Mạc Nhiễm cũng mở mắt ra.

" Khụ, mình đến để nói cho hai người biết Tiêu Nghệ tỉnh rồi! " Dễ nhận thấy Tang Vũ có chút lúng túng.

" Thật sao? " Lương Ngân vừa nghe tin Tiêu Nghệ đã tỉnh lập tức giãy khỏi vòng ôm của Trình Mạc Nhiễm đứng dậy chạy về phía Tang Vũ.

Tay chân Trình Mạc Nhiễm có chút tê, qua một lúc anh mới đứng dậy, Lương Ngân đã kéo Tang Vũ chạy đến phòng bệnh của Văn Tiêu Nghệ rồi.

" Tiêu Nghệ!" Lương Ngân thấy Tiêu Nghệ suy yếu tựa lưng trên giường nước mắt lập tức rơi xuống.

Tiêu Nghệ nhìn thấy Lương Ngân gượng cười.

" Cậu làm sao lại ngốc như vậy chứ? " Lương Ngân ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Tiêu Nghệ, bàn tay vuốt ve khuôn mặt hốc hác của cô đau lòng nói.

Hai người Đàm Cẩm Niên và Tang Vũ đứng bên cạnh gọt táo, một người nắm lấy cánh tay còn lại của Tiêu Nghệ thật chặt, chỉ sợ chốc lát liền mất cô.

" Anh ấy..... vẫn không đến có đúng không? " Văn Tiêu Nghệ nhìn ba người Lương Ngân, Đàm Cẩm Niên và Tang Vũ, ánh mắt lộ sự mất mác và cô đơn.

" Cái tên khốn kiếp đó khiến cậu thành như vậy mà cậu vẫn nhớ đến hắn ! " Tang Vũ trước giờ nhanh mồm nhanh miệng, không để ý gì liền nói ra.

" Tiểu Vũ, cậu trước tiên đừng làm Tiêu Nghệ kích động ! " Đàm Cẩm Niên kéo Tang Vũ lại nhỏ giọng nói.

Lúc này Văn Tiêu Nghệ đột nhiên khóc lên, cô khóc đứt quãng.

Ba người Lương Ngân lúc này cũng không biết nên làm sao, bốn người ôm nhau , nước mắt cũng từng giọt từng giọt rơi xuống.

" Tối ngày hôm đó mình nằm mơ thấy hai bảo bảo đến tìm mình! Ô...." Cơ thể Văn Tiêu Nghệ rất yếu, nhẹ nhàng ôm các cô nói.

Ba người ai cũng không lên tiếng , đợi Văn Tiêu Nghệ bình phục một chút, ba người lập tức ngồi bên giường của cô, chờ cô từ từ bình tĩnh lại.

" Tiêu Nghệ , cậu có biết hay không trên thế giới này đâu chỉ có Nhậm Nghĩa là đàn ông, huống chi đó giờ hắn không yêu cậu, cậu sao lại ngốc như thế? Ngốc đến nỗi tổn thương chính mình!" Đàm Cẩm Niên vẫn luôn là người lý trí nhất.

" Mình đúng là ngu, ngu đến nỗi nghe lời của anh ta,các cậu có biết mình có thể có hai bảo bảo không ? Đêm hôm đó , hai bảo bảo đến tìm mình , chúng lớn lên thật đáng yêu, hai đứa kéo tay mình nói : Mẹ, mẹ, tại sao mẹ không cần bọn con? Tại sao, tại sao mẹ không giữ bọn con lại! Ô.... " Cả phòng bệnh chỉ còn lại tiếng khóc của Tiêu Nghệ, không phải là Lương Ngân không khuyên, mà thật ra cô không biết nên khuyên thế nào, chuyện như vậy ai có thể nói rõ được đây.

Bốn người cứ im lặng ngồi trong phòng bệnh cho đến khi mẹ của Tiêu Nghệ bước vào.

Mẹ của Tiêu Nghệ là một người phụ nữ cao quý tao nhã, ngồi vào chỗ Lương Ngân nhường cho mình , bà vuốt ve gương mặt con gái nói : " Tiêu Nghệ à! Mẹ xin con, con đừng dọa mẹ nữa có được hay không? " Mẹ Văn đau lòng khóc.

Tiêu Nghệ thấy mẹ như vậy cũng đau lòng, bàn tay nhỏ bé mềm mại lau nước mắt cho mẹ " Mẹ, thật xin lỗi, để mẹ lo lắng rồi! Lần sau con sẽ không như vậy nữa!"

Hai mẹ con ôm nhau khóc, làm cho các cô cảm thấy thật chua xót.

Lúc này Văn Thao và bác sĩ đã nói chuyện với nhau xong, lập tức đến thăm con gái, nhìn thấy con gái suy yếu tiều tụy ông chỉ biết thở dài.

" Con à, điều nhiều nhất ba có thể làm chính là như vậy, nó lần này cố ý tổn thương con như vậy, hình phạt rất nặng. Ba chỉ có thể dùng tiền mua mạng của nó!" Văn Thao than thở.

" Cha, thật xin lỗi, thật xin lỗi..." Văn Tiêu Nghệ có chút kích động, ôm cha mình khóc thật to.

Lúc ấy, ba người Lương Ngân, Đàm Cẩm Niên và Tang Vũ đã ra khỏi phòng bệnh, để lại không gian cho một nhà ba người Tiêu Nghệ.

Đúng lúc này, Lương Ngôn và Vệ Nam cũng kịp đi đến, thêm vào đó, Trình Mạc Nhiễm cũng đang đứng ở ngoài cửa đợi bọn họ. Sáu người cùng tìm nơi ăn sáng. Bởi vì còn quá sớm các cửa hàng nhỏ vẫn chưa mở cửa, Vệ Nam và Trình Mạc Nhiễm lái xe vòng quanh thành phố N.

Đàm Cẩm Niên và Tang Vũ ngồi vào xe của Vệ Nam, Lương Ngôn cũng bị Vệ Nam mạnh mẽ kéo vào xe anh, thế mà cô gái nhỏ không biết chuyện này, vẫn cứ hét: " Chị, chị lại cãi nhau với anh Vệ Nam sao? Sao hai người không ngồi cùng nhau?" Vệ Nam tức giận trợn mắt, Trình Mạc Nhiễm trong lòng cũng có chút khó chịu, nghiêm mặt lại.

Lương Ngân ưu nhã ngồi vào xe của Trình Mạc Nhiễm sau đó cũng rất tự nhiên nói: " Anh lái xe đi!"

Trình Mạc Nhiễm nghe cô nói, không chần chờ liền lái xe tìm chỗ cho cô ăn.

Lương Ngôn đáng thương bị hai chọn áp chế, dĩ nhiên còn có anh Vệ Nam đột nhiên bá đạo, trừng mắt nhìn chằm chằm.

" Khụ... lời hôm qua em nói rốt cuộc có ý gì vậy?" Trình Mạc Nhiễm muốn hỏi Lương Ngân có thật là hôm qua cô đã đồng ý làm bạn gái của anh không , nhưng lời ra khỏi miệng có chút thay đổi.

" Lời nào cơ?" Lương Ngân đương nhiên biết ý tứ của anh nhưng vẫn cố ý hỏi lại, ai bảo người này bình thường luôn bá đại như thế!

" Em !" Đối mặt với cô, phong độ của Trình Mạc Nhiễm liền biến mất, có chút nóng nảy, còn có chút không nhịn được, nhiều nhất là có chút bất đắc dĩ.

" Cái gì?" Lương Ngân vô tội quay sang nhìn anh.

Ánh sáng mặt trời mỏng manh chiếu vào làn cho khuôn mặt Trình Mạc Nhiễm càng trở nên anh tuấn, trong nháy mắt, Lương Ngân có chút hoảng hốt.

" Không có gì, chỉ là muốn hỏi em muốn ăn cái gì thôi!" Trong lòng Trình Mạc Nhiễm thầm rủa chính mình: Trình Mạc Nhiễm từ khi nào ngươi trở nên nhát gan như vậy?

" Hahaha, Trình Mạc Nhiễm, em đáp ứng, đồng ý làm bạn anh rồi !" Lương Ngân cảm thấy vẻ mặt này thật sự không hợp với Trình Mạc Nhiễm nên không trêu chọc anh nữa.

" Két....." Trình Mạc Nhiễm kích động dừng xe lại, Lương Ngân thiếu chút nữa bay ra ngoài, cũng may có dây an toàn giữ cô lại.

Lương Ngân bị làm cho hết hồn, cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài rồi, lập tức trợn mắt nhìn anh, vừa định mở miệng trách, ai ngờ sau một khắc môi cô lập tức bị hôn. Lương Ngân cũng không giãy giụa, nhắm hai mắt lại.

Trình Mạc Nhiễm thấy Lương Ngân ngầm đồng ý trong lòng có một chút kích động, lực hôn từ nhẹ nhàng cũng chuyển sang mãnh liệt. Từ khóe miệng, từ từ Trình Mạc Nhiễm biến thành hôn sâu, khi lưỡi đụng chạm nhau, giúp đỡ nhau trong lúc hoạng nạn lại trở thành người yêu.

" Trời ạ!" Khi xe của Vệ Nam chạy tới gần xe của Trình Mạc Nhiễm, mắt Lương Ngôn mở to đột nhiên kêu lên, Vệ Nam nghe cô kêu lập tức dừng xe, vừa muốn nhìn sang phía Lương Ngôn xem thử, Lương Ngôn liền lập tức kéo cổ Vệ Nam lại, sau đó cứ như vậy, nghiêng người về phía trước, hai người cứ như vậy môi chạm môi, do lực quá lớn, môi của Vệ Nam bị Lương Ngôn hung hăng cắn một cái, liền buồn bực hừ một tiếng.

Người trong cuộc cũng quên mất phía sau mình còn có hai người nữa. Thời khắc này, Đàm Cẩm Niên một mực nhìn hai người khác ngoài cửa xe, hôn hừng hực khí thế. Còng Tang Vũ lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình. Đây là gì vậy? Người bạn nhỏ Ngôn Ngôn cư nhiên có thể thô bạo chơi trò cưỡng hôn !

Lúc này, thế giới lá một mảng hốt hoảng, mua vướng mắt, rốt cuộc đây là cái gì, thế giới này lại có thể điên cuồng như vậy?

Cuối cùng, Lương Ngân nhéo Trình Mạc Nhiễm một cái anh mới buông cô ra. Lương Ngân bị anh hôn đến thất điên bát đảo, gần như thở không ra hơi. Ai ngờ được Trình Mạc Nhiễm lại không buông cô ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Ngân đỏ bừng, mấy ngón tay đặt tại thắt lưng tinh tráng của anh nhéo một cái. Trình Mạc Nhiễm bị đau vội vàng buông Lương Ngân ra.

" Anh... anh..." Lương Ngân thở hổn hển không nói ra được một câu.

Trình Mạc Nhiễm thầm nghĩ nếu như lúc này Lương Ngân mặc dạ phục, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vậy kết quả sẽ rất đẹp ( thật ra ý anh là thơm ngon). Nghĩ xong, thừa dịp Lương Ngân không chú ý liền hôn cô một cái.

Lương Ngân xấu hổ đánh anh một cái, sau đó thẹn thùng quay đầu che giấu sự cuồng loạn trong lòng, khóe miệng khẽ cười. Sau đó thấy cảnh ngoài cửa sổ, cô lại cảm thấy không cười được.

Lương Ngân thấy được ánh mắt rất đẹp của Đàm Cẩm Niên, còn thấy được một đôi đang hôn nhau lại là Vệ Nam và Ngôn Ngôn...

Loạn rồi, thế giới này loạn cả rồi....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK