Lương Ngân một bên an ổn làm việc ở tiệm, một bên hỏi han khắp nơi tìm thông tin của Mộ Nghĩa, đương nhiên điều kiện trước hết của chuyện này được tiến hành mà không kinh động đến Trình Mạc Nhiễm.
Cho nên khi lần sau Lương Ngân gặp Mộ Nghĩa, cô giấu Mạc Nhiễm mà đi gặp Mộ Nghĩa.Nhờ sự giúp của Tang Vũ mà Lương Ngân tìm được tin tức của Mộ Nghĩa, gia đình của Tang Vũ là gia đình tri thức điển hình , ba mẹ cô đều là giáo viên, dì và dượng cũng là giáo viên , mà dượng của cô đúng lúc lại là chủ nhiệm đại học của đại học B, thông qua nhiều con đường , Tang Vũ nghe được tin tức của Mộ Nghĩa, cô bèn lén lút nói cho Lương Ngân biết.
Lương Ngân cầm lấy địa chỉ mà Tang Vũ đưa tìm đến , đây là công trường nằm ở ngoại ô thành phố B, gần tới tháng mười một , thời tiết sớm đã chuyển lạnh, không nói là lạnh lẽo thấu xương nhưng cũng là lạnh và hiu quạnh , gió vào cuối thu xuyên qua lớp áo ngoài của Lương Ngân.
Sau khi xuống xe Lương Ngân rùng mình sao đó quấn chặt khăn quàng cổ lại rồi dựa theo địa chỉ tìm đến số lầu mà Mộ Nghĩa ở.
Chung quanh âm thanh tiếng máy móc, nhóm công nhân treo ngược cốt thép, khoa điện công dụng âm thanh ồn ào, Lương Ngân chỉ cảm thấy bên tai nghe ầm ầm, nhưng là vẫn là hướng công trình bên trong đi đến, những công nhân kia dường như không cảm thấy trời thu lạnh lẽo, đều mặc áo sơ mi ngắn tay bẩn thỉu hoặc là có nóng cũng đã tỏa hết toàn thân, Lương Ngân híp mắt tìm một hồi lâu mới tìm được Mộ Nghĩa, anh ta mặc một áo thun tay dài dường như ở trên cũng bẩn, nhưng mà so với những người khác anh cũng xem như là đã sạch sẽ nhất rồi, đúng vào thời gian được nghỉ trưa có công nhân ngồi ở trên nền cao hút thuốc, có công nhân tựa vào cột, chỉ có Mộ Nghĩa ngồi một mình nhìn ra phía xa ngẩn người, Lương Ngân nhìn đến bộ dạng của anh ta hiện tại trong lòng đau xót.
"Mộ Nghĩa!" Lương Ngân cũng không có để ý gì đến những công nhân, dứt khoát mở miệng gọi.
Mộ Nghĩa nghe được âm thanh lập tức quay đầu lại, cách đó không xa liền nhìn thấy, Lương Ngân mặc áo gió màu vàng nhạt, hắn chào hỏi cùng quản đốc lướt qua hai người cản trở bên trong, thong thả đi đến trước mặt Lương Ngân.
"Chúng ta đổi chổ khác nói chuyện đi, nơi này vừa ồn ào lại vừa bẩn." Nói xong Mộ Nghĩa đi thẳng đến phía trước dẫn đường cho Lương Ngân, Lương Ngân ở phía sau đi theo không nói một lời.
Trình Mạc Nhiễm vừa mới muốn tựa vào trên ghế nghĩ ngơi một chút, thư ký liền đi vào.
"Trình tổng, Lương Tiểu thư lần trước nói có chuyện gấp tìm ngài, cho vào được không...?"
"Để cho cô ấy vào đi!" Trình Mạc Nhiễm đối với bạn gái tới chơi cực kỳ vui vẻ, cô gái nhỏ này gần đây ngoan ngoãn không tưởng tượng nổi, giống như một con mèo nhỏ cực kỳ đáng yêu.
Lương Ngân được thư ký thông báo tiến vào văn phòng tổng giám đốc, mặt không chút thay đổi đi qua thư ký đi tới trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, lúc vừa chạm đến tay cầm cánh cửa hai tay của cô lạnh lẽo, cái loại lạnh lẽo đó càng thêm sâu đến tận xương tủy theo làn da lạnh đến trong lòng.
Lương Ngân cảm thấy được bản thân mình luôn cắn răng kiên trì, kiên trì hướng về phía Mộ Nghĩa mĩm cười, đến sau cùng cô cũng không quên mỉm cười với Mộ Nghĩa nói anh bảo trọng. Cứ như vậy mỉm cười ngồi xe, từ từ đi đến Mạc Nhiễm, sau đó với bộ dạng như không có gì ở nơi này trong tòa cao ốc đến trước cửa phòng làm việc của anh.
Trình Mạc Nhiễm ngồi ở trên ghế dựa chờ Lương Ngân, nhưng hồi lâu không thấy cô bước vào anh liền đứng dậy, đi đến cạnh cửa, mở của ra liền nhìn thấy Lương Ngân ngẩn người đứng ở trước cửa.
" Em làm sao lại ngơ ngẩn không đi vào vậy?" Trình Mạc Nhiễm thấy bộ dạng ngơ ngẩn của Lương Ngân nhịn không được liền đùa với cô, bóp cái mũi nhỏ của cô, sau đó nắm tay cô đi vào phòng ngồi trên ghế sô pha, nắm hai tay của cô cùng chiếc mũi nhỏ, anh phát hiện chúng thật là lạnh, chắc có lẽ do thời tiết quá lạnh.
Lương Ngân bộ dạng vẫn luôn ngơ ngác, Trình Mạc nhiễm trong lòng cũng sinh nghi, chẳng lẽ cô gái nhỏ này đã bị chuyện gì đã kích?
"Em sao vậy, bảo bối?" Trình Mạc Nhiễm hôn nhẹ lên trán lạnh như băng của cô.
Lương Ngân vẫn như cũ không biến sắc.
"Có chuyện gì không vui sao?" Trình Mạc Nhiễm hôn vào tai trắng nõn của Lương ngân, thở ra nóng rực.
"Anh hãm hại Mộ Nghĩa." Trình Mạc Nhiễm đang chuyên tâm hôn, đột nhiên nghe Lương ngân nói, thật khiến Trình Mạc Nhiễm chấn động. Cô nói không phải câu hỏi mà là câu trần thuật.
Hai tay của anh đang nắm bả vai nhỏ gầy của cô, từ từ cùng thân thể của mình khoảng cách kéo ra, Trình Mạc Nhiễm trong đôi mắt vốn là ánh mắt dịu dàng, từ từ đông lại lạnh xuống, anh khẽ cau mày, sau đó trong ánh mắt không còn ánh sáng nhu hòa.
Lương Ngân chống lại ánh mắt của anh, trước đó thấy Trình Mạc Nhiễm không còn nhận thức, cái đó cô thường tức giận phải bất đắc dĩ giậm chân, người đàn ông kia thường xuyên nóng nảy nhưng sẽ thương yêu nói rõ là không giống nhau ở đâu, nhưng giờ khắc này đây anh cực kỳ xa lạ, trong ánh mắt không thấy Tang Vũ hỏi thăm ,Lương Ngân cự tuyệt, để đảm bảo mình không làm việc điên rồ sau đó liền tự nhốt mình ở trong phòng, cô đã từng nghĩ tới, nếu có một ngày cô cùng bạn trai chia tay, nếu như vậy cô sẽ dùng thời gian một ngày cũng muốn đem tất cả trãi qua một lần, rồi ngủ một giấc sau đó từ từ quên đi, hiện tại cô đang suy nghĩ bọn họ trước kia bị giao dịch dẫn đến quan hệ, cô vẫn luôn là không nhớ nổi bởi vì đêm đó cô bị cho uống thuốc sau đủ loại, ngày thứ hai sau khi quan hệ tìm đến cô, họ trở thành kẻ đich trốn tránh còn anh thì đuổi theo gặp mặt liền rùm beng, lúc cô bắt đầu muốn có tình yêu mới anh xuất hiện đúng là âm hồn bất tán, dây dưa với cô, cô chính là như vậy không giải thích được vì sao lại thích anh, lần Tiêu Nghệ gặp chuyện không may anh kịp thời xuất hiện càng làm cho cô thêm cảm động, cô ở trong lòng của cô cũng ở đây từ từ tiếp nhận anh, anh bá đạo đối với cô như vậy cũng ôn tồn nói với cô, bảo bối, như vậy, như vậy, cô và anh chính là chậm như vậy đi cùng với nhau, bắt đầu mang theo ý đồ không thuần khiết mang theo mục đích cô cứ như vậy yêu anh, nhưng cô phát hiện anh không tin tưởng cô sau lưng hãm hại Mộ Nghĩa khiến Vệ Nam sa thải anh ta, anh còn theo dõi cô, khi yêu nhau kiêng kị nhất chính là nghi kỵ nhất chính là nghi kỵ, nếu không tin cô như vậy thì cần gì ở chung với nhau? Cô thậm chí còn hoài nghi anh có thể tham luyến của cô thôi sao?
Nhưng mà tại sao sau khi chia tay cô nhìn đến vẻ mặt bộ dáng của anh lòng cô lại quặn đau vậy? Đau liên tiếp như vậy giống như chỉ nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của anh là cô liền cắn răng không thể thở nổi, cô muốn chạy trốn, lúc anh xoay người đưa lưng về phía cô nói như muốn ngã quỵ xuống đất rồi, thật ra là cô cắn răng kiên trì đi ra ngoài, không quay đầu nhìn lại anh một cái, Lương Ngân nghĩ có lẽ sẽ đau, bất quá cũng chỉ là như vậy thôi cô sẽ khá hơn, chỉ là như vvaayj thôi cô sẽ khá hơn, trước cô đã trở nên kiên cường như vậy, Ngân Ngân, mày phải cố lên, không có Trình Mạc Nhiễm mày cũng sẽ kiên cường đi xuống.
Lương Ngân trong lúc lơ đãng mất hồn, thời gian ở cùng mọi người là mỉm cười, chỉ là xem ra so với trước kia là biết cười, so với trước kia là cố gắng làm việc mà thôi.
“Ngân Ngân, cậu thật sự không có chuyện gì chứ? Nếu trong lòng khó chịu, cậu hãy cùng mọi người nói vài câu, cậu đừng có như vậy dọa chết mọi người có được không, tại sao cậu lại trở nên như vậy. Không sao được đây”. Tang Vũ cắn chiếc đũa nhìn Lương Ngân im lặng ăn cơm, lại nhìn Cẩm Niên ăn cơm nghiêm túc nói.
“Thật sự không có chuyện gì, cậu xem mình không phải là tốt lắm sao!” Lương Ngân gõ đầu Tang Vũ cười.
“A…” Tang Vũ liếc mắt nhìn Đàm Cẩm Niên ra hiệu, vội vàng a… Một tiếng, cúi đầu bị Lương Ngân gắp cho thức ăn nhiều như quả núi nhỏ giống như lấy thức ăn đấu tranh.
Cuối cùng Lương Ngân mỗi ngày không quan tâm chuyện gì tập trung làm việc vô cùng nhuần nhuyễn, trong phòng ngủ cũng không có mở đèn, trong đêm đông ánh sao sáng dường như cũng rất ít, cô vuốt tóc cùng quần áo rồi nằm trên giường, trợn tròn đôi mắt muốn nhìn rõ trong phòng mọi vật, nhưng mà cô đều không thấy rõ, Tiểu Vũ nói cô thật không có chuyện gì sao? Làm sao không có chuyện gì đây? Trong lòng cô cảm giác đau thắt, không gian tĩnh mịch cô đơn hỗn loạn cùng bi thương tuyệt vọng, cô làm sao không có chuyện gì đây? Lúc đêm khuya trong giấc mơ cô bắt được cánh tay đã từng ấm áp của cô, nhưng mà cô sờ được cũng chỉ là không khí lạnh lẽo, chính cô tự nắm chặc đôi tay mình, cô nhớ anh, nhưng mà anh lại hãm hại người khác, cho nên bọn họ chia tay, chỉ là thói quen Lương Ngân nghĩ chỉ là thói quen nhớ đến anh mà thôi, từ từ sẽ khá hơn nhưng mà sao thói quen lại đáng sợ như vậy!
Gần đây trong cuộc sống, Lương Ngân dường như muỗi buổi sáng có thói quen lại lau nước mắt ở khóe mắt, sau đó tự nói với mình, một ngày mới bắt đầu hôm nay phải chăm chỉ làm việc, cuộc sống nghiêm túc, thật sự nghiêm túc… Quên, sau cùng câu kia chỉ là nói làm lại thật yếu ớt.
Theo thường lệ cô đi đến trường học thật là sớm, đã có mấy học sinh ở trên tự học, sau đó cô lặng lẽ đi tới đưa bản đề cho học sinh, liền nhẹ nhàng trở về phòng làm việc.
Vừa lúc đó điện thoại di động vang lên, trong lòng cô đột nhiên chấn động, theo bản năng liền chạy đến nhận, sau đó hít thở thật sâu ổn định tâm tình của mình, tập trung nghe giọng nói trầm ổn “Xin chào”.
“Lương Ngân, là tôi, Hàn Tô”. Điện thoại bên kia đích thị là giọng nói của Hà Tô Cẩm, Lương Ngân trong lòng thất vọng, cô ý thức được lập tức phỉ nhổ mình tại sao lại như vậy? Vẫn vòn ở đây chờ đợi cái gì?
“Hàn Tô!” Lương Ngân điều chỉnh giọng nói cùng cảm xúc của mình, tập trung giọng nói cho nhẹ nhàng lại một chút.
“Ừ, em quên tôi rồi, chỉ lo cho người yêu thôi, tôi đã đến đại học B được mấy tháng rồi, em cũng không có liên lạc với tôi!” Hàn Tô Cẩm vẫn là cậu bé có cảm xucsgif cũng sẽ không giấu đi.
Lương Ngân nghe Hàn Tô Cẩm nói có chút cười nhạo mình, lại cảm thấy Hàn Tô Cẩm có chút đáng yêu. “Không có, làm sao có thể quên được Hàn Tô Cẩm thiếu gia! Hiện tại tôi đang thực tập thôi, công việc quá bận cho nên không có liên lạc với cậu, sao rồi đi học bài vở nhiều không?” Lương Ngân biết Hàn Tô Cẩm là một cậu bé thông minh đương nhiên chỉ cần cậu cố gắng, cậu nhất định thành công.
“Ừ, bây giờ mới hỏi đến vấn đề này, em có thể trở về đại học B một lần để hỏi thăm, Hàn Tô Cẩm đã là nhân vật phong vân rồi! Tôi về sau sẽ không kém bạn trai em, tôi chỉ có thể giỏi hơn anh ta, em sẽ thích tôi chứ?” Hàn Tô Cẩm lời lẽ thẳng thắn.
Lương Ngân không khỏi bật cười, đúng không? Sẽ thích bất cứ kẻ nào sao?
“Nói với tôi, Lương Ngân, em nói tôi còn có cơ hội không?” Hàn Tô Cẩm vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Hàn Tô Cẩm, tính trẻ con của cậu lại nổi lên rồi, ôi đã nói rồi, tôi chỉ đơn thuần xem cậu là em trei thôi!” Lương Ngân lại kiên nhẫn giải thích.
“Ừ, biết em sẽ nói như vậy, thứ sáu tuần này 10 giờ tại khu trung tâm thành phố, tôi ở quán cà phê chờ em, tôi đem bạn gái giới thiệu cho em!” Hàn Tô Cẩm nói xong liền cúp điện thoại.
Lương Ngân nghe âm thanh “Tút… tút…” cười cười, trong lòng thay cậu ta vui vẻ, rốt cuộc cậu bé này chấp nhật lại không chết rồi.
Từ Trạm khí chia tay đã hơn nửa tháng, Lương Ngân trước sau không có gặp lại Trình Mạc Nhiễm, cũng khong có bất cứ tin tức gì của Trình Mạc Nhiễm, thậm chí ngay cả Vệ Nam cũng ít khi đến, hiện tại có lẽ bọn họ đều rất nhiều việc bận.
Trái lại Mộ Nghĩa gần đây thường xuyên hẹn cô ăn cơm trưa đốu diện trường 25, Mộ Nghĩa nói bây giờ anh đang giúp một tay cho công ty nhỏ của bạn, tuy nhiên chỉ là một công ty rất nhỏ nhueng mà, anh cảm thấy được như vậy cũng đã thỏa mãn. Lương Ngân cũng mừng cho anh. Thỉnh thoảng Mộ Nghĩa nói với cô chút chuyện không ngày trước, hỏi co chuyện không thể nào, anh ta hỏi, Ngân Ngân, nếu như anh nói nah không để ý cũng sẽ chờ em hiểu mới thoou, em có thể cho anh một cơ hội không?
Lương Ngân chỉ cười dịu dàng cự tuyệt nói cô không nghĩ tới chuyện này chỉ muốn thừa dịp còn trẻ làm việc thật tốt, chuyện tình cảm làm người mệt mỏi không chịu nổi. Mộ Nghĩa cũng không bắt buộc, rất xảo quyệt chuyển đề tài, sau đó hai người vui vẻ ăn bữa cơm.
Thời gian trôi qua rất nhanh đã đến thứ sáu, buổi sáng Lương Ngân không có lớp nên đi đến thẳng chỗ hẹn gặp Hàn Tô Cẩm.