• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Ngân lập tức xuống xe mà ở bên này Tang Vũ cũng không để ý nhiều như vậy, Lương Ngân lúc này không để ý cánh tay của hai người kia đã buông ra, môi Vệ Nam và Lương Nôn cũng tách khỏi nhau.

"Cái đó, kia cái gì...!" Lương Ngôn còn chưa giải thích rõ nên cảm thấy xấu hổ. Đang muốn giải thích thì lúc này lại bị Tang Vũ cắt đứt.

"Trời ạ! Lương Ngân đã tới!" Lúc này tất cả mọi người nhìn ra phía cửa sổ Lương Ngân có chút khí thế hung hăng đi tới, dĩ nhiên, phía sau Trình Mạc Nhiễm cũng vừa xuống xe, vẫn theo sát bước chân của cô.

"Chị em...." Lương Ngôn lời nói vẫn không nói xong, Lương Ngân cũng bắt đầu gõ cửa sổ phía bên Vệ Nam.

Vệ Nam mở cửa xe xuống, vừa muốn nói chuyện, liền nghe Lương Ngân kiềm chế tức giận, không để ý đến Vệ Nam, kính đáo nhìn Lương Ngôn nói: "Lương Ngôn, em xuống xe cho chị!"

Lương Ngôn có chút sợ, dĩ nhiên, lúc này ai cũng không có lập trường gì để nói chuyện, Vệ Nam không biết Lương Ngân muốn làm gì Lương Ngôn, cũng liền theo xuống xe.

Lúc này Trình Mạc Nhiễm cũng tới nơi, kéo Lương Ngân hỏi:"Em muốn làm gì?"

Lương Ngân cũng không trả lời anh, trực tiếp thoát khỏi cánh tay lôi Lương Ngôn đi.

Vệ Nam cùng Trình Mạc Nhiễm cũng không có ai đi theo sau, nhìn hai người đi trước mặt, trong xe Tang Vũ cùng Đàm Cẩm Niên cũng bắt đầu thở dài, cái này gọi là chuyện gì vậy! Loạn mất rồi.

" Chị kéo em đi đâu vậy?" Cánh tay Lương Ngôn vẫn bị Lương Ngân kéo, so với Lương Ngân cô đi chậm hơn, bị dùng sức kéo, cho nên cô bị đau.

Lương Ngân vừa nghe, trong lòng có chút tức giận.

"Nói, ai dạy em những điều này? Em có còn biết xấu hổ hay không? Ngay trước mặt hai chị, lại cùng đàn ông hôn nhau sao?” Thật ra Lương Ngân cũng không biết mình sẽ như vậy, nhưng mà, khi cô nhìn thấy Tang Vũ cùng Đàm Cẩm niên đều ở đây, hơn nữa Lương Ngôn con to gan hôn Vệ Nam như vậy, cô cảm thấy đứa nhỏ này có phải hay không đang học cái xấu.

"Cảm thấy xấu hổ?" Lương Ngân còn chưa ý thức được kích động của mình, cho dù ước nguyện ban đầu của cô là tốt.

"Lương Ngôn, em bây giờ là đứa bé hư!"

Lương Ngân tức giận nói.

“Đứa trẻ hư! Chị, sao chị không tìm hiểu rõ ràng tình hình mà còn mắng em nữa?” Lương Ngôn nói có chút buồn, trong lòng rất uất ức, em làm như vậy hoàn toàn là vì chị, vậy mà chị còn mắng em.

“Tình hình? Tình hình là trước mặt chị, cùng đàn ông hôn sao?” Lương Ngôn nghe trong giọng nói của Lương Ngân chói tai vô cùng.

“Chị, chị như vậy không phân biệt rõ phải trái? Nếu không tại chị với anh Trình hôn nhau ở trong xe mãnh liệt, em sợ anh Vệ Nam thấy, mới giúp chị cản trở anh ấy, gạt anh, chị còn nói em như vậy!” Lương Ngôn nóng nảy uất ức, tâm tình của đứa trẻ, nói vài câu xong, đôi mắt nhỏ liền hồng lên, sau đó uất ức nước mắt cứ như vậy rơi xuống.

“Em. . .” Lương Ngân nghe Lương Ngôn nói như vậy, trong lòng hoảng hốt, bỗng chốc hồi hộp, đúng vậy, mới vừa rồi Trình Mạc Nhiễm người này cũng không ngoảnh đầu lại nhìn, liền hôn cô, cô cũng không chú ý chuyện này. Nói cho cùng, Lương Ngôn cũng vì tốt cho cô, cô lại không có lương tâm mắng Lương Ngôn như vậy.

Lương Ngân tự biết mình đuối lý, vội vàng ôm lấy Lương Ngôn, lập tức giọng êm dịu nói: “Lương Ngôn, thật xin lỗi, là chị không đúng, chuyện đó, chị cùng anh Vệ Nam đã chia tay rồi, hiện tại bạn trai chị là Trình Mạc Nhiễm, những thứ kia cũng bình thường. . . thôi!” Hai chữ sau giọng nói xuống rõ ràng.

Lương Ngôn đang uất ức khóc nức nở, nhưng mà lúc nghe Lương Ngân vừa nói chia tay cùng Vệ Nam, đột nhiên trong lòng trống rỗng, sau đó vội vàng kéo mình với Lương Ngân ra một khoảng cách hỏi: “Sao lại như vậy? Chị, anh chị sao lại chia tay?”

Lương Ngân nhìn Lương Ngôn, lúc này cô có nên nói tại sao hay không, hay là nói, cô phải nói nguyên nhân sao?

“Chị nói, anh Vệ Nam người tốt như thế, sao chị lại cùng anh ấy chia tay?” Lương Ngôn có chút vội vàng muốn biết nguyên nhân chuyện này, bởi vì gần đây cô phát hiện Vệ Nam có chút không bình thường.

“Chính là, chính là không thích hợp nên chia tay!” Lương Ngân vẫn không nói ra nguyên nhân chính, nếu nói ra, Lương Ngôn làm như thế nào thoải mái đây?

“Em yên tâm đi, mặc dù chị cùng anh Vệ Nam không phải là bạn bè trai gái, nhưng anh Vệ Nam vẫn luôn là anh Vệ Nam, chị và anh ấy đã nói với nhau rồi, phải chung sống giống như lúc ban đầu vẫn là huynh muội, cho nên bọn chị bây giờ rất tốt!” Lương Ngân vỗ vỗ bả vai Lương Ngôn nói, rõ ràng trong lòng có chút chột dạ, nhưng vì vẫn sợ đứa nhỏ này suy nghĩ nhiều.

“Ồ” Lương Ngôn ồ một tiếng, cũng không biết có ý gì.

“Chuyện đó, em phải đi xin lỗi anh Vệ Nam, còn cường hôn anh ấy nữa.” Lúc này Lương Ngôn cảm thấy buồn phiền, cùng một chút xấu hổ.

“Ừ, đi trở về thôi!” Lương Ngân ôm Lương Ngôn nói, hai người liền quay trở về hai chiếc xe kia.

Một bữa ăn sáng lúng túng mà yên tĩnh, Tang Vũ có chút không chịu nổi, cô thích nhất sữa đậu nành cùng bánh tiêu nhưng cũng không ăn nhiều.

Đàm Cẩm Niên vẫn rất thông minh, một câu nói cũng không nói nhiều, cuối cùng Lương Ngân cũng giải thích cùng các cô, cho nên không cần thiết phải hỏi nhiều nữa.

“Thôi, chúng ta về bệnh viện thăm Tiêu Nghệ trước đi!” Trình Mạc Nhiễm đề nghị, mọi người cũng không có ý kiến, theo phương thức lúc đến mà trở về.

Chỉ là, lần này ở trong xe Trình Mạc Nhiễm đông hơn vì Tang Vũ và Đàm Cẩm Niên đi cùng.

Vệ Nam ở trong xe với Lương Ngôn, lúc này Lương Ngôn đang làm mặt dày xin lỗi Vệ Nam, chọc cho Vệ Nam cười ha hả không ngừng.

Lúc trở lại bệnh viện, Văn Tiêu Nghệ đang được mẹ chăm sóc bên cạnh , bởi vì Văn Thao đi giải quyết việc có liên quan đến Nhậm Nghĩa.

Văn Tiêu Nghệ thấy đám người bọn họ quay trở lại, rất vui vẻ, liền gọi mẹ đi về nhà. Nghe mẹ Văn dặn dò đôi câu rồi cùng mọi người chào tạm biệt.

Mấy cô gái nhỏ liền vây quanh Văn Tiêu Nghệ ríu rít, Vệ Nam cùng Trình Mạc Nhiễm nhìn nhau cười, sau đó tự động lui ra ngoài phòng bệnh.

Ngoài hành lang Trình Mạc Nhiễm cùng Vệ Nam, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, tự nhiên bị tiểu nha đầu kia cường hôn, bất luận là nguyên nhân gì, đối với Vệ Nam khó chịu này mà nói, thật đúng là có chút buồn cười.

“Bây giờ cậu tình cảm đắc ý, đừng đắc ý như vậy có được không?” Vệ Nam nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của Trình Mạc Nhiễm, trong lòng có chút khó chịu. Bất quá, anh cũng đang đợi thời cơ, chờ những chuyện này qua đi, anh cũng sẽ bắt sống tiểu nha đầu kia thôi.

“Được rồi! Mình cùng một chỗ với Ngân Ngân!” Trong lời nói Trình Mạc Nhiễm, nói thẳng lời muốn nói nhất.

“Cái này còn phải nói sao? Đã sớm nhìn ra rồi!” Vệ Nam cũng dùng lời chẹn họng Trình Mạc Nhiễm.

Hai anh em ở cùng chỗ này câu được câu không trò chuyện, nhưng việc đã trải qua cũng không còn quan trọng, bọn họ bây giờ, đối với tương lai tràn đầy lòng tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK