Beta: Dâu Tây 🍓
_________________
Bóng đêm mờ ảo quyến rũ.
Bờ cát lưu lại những dấu chân rất sâu nhưng sau đó lại bị sóng biển xóa mất.
Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, một dáng người cao lớn đang khom lưng cõng một cô gái nhỏ nhắn. Dưới mặt đất, bóng hai người chồng lên nhau, trông rất ngọt ngào và tình cảm.
“Mình nặng lắm không?” Diêu Mỹ Nhân gác cằm lên cổ nam sinh, nói nhỏ bên tai cậu.
Trong đêm tối, tiếng nói phát ra mềm như nước.
Thư Mạch dùng tay đỡ cô gái lên, “Quá nhẹ, cậu nên ăn nhiều thêm.” Cô gái có cân nặng thế này, so với cậu thì cũng chẳng thấm vào đâu, so với túi xi măng thì vẫn còn nhẹ hơn chán.
Hai người cứ im lặng như vậy mà bước đi, không biết đã đi được đến đâu, Diêu Mỹ Nhân chỉ cảm thấy càng lúc càng xa đám người kia, phía trước là một mảng đen tối, xung quanh chỉ có tiếng "xoạt xoạt" của sóng xô vào bờ.
Ban đêm, gió biển thổi lớn, Diêu Mỹ Nhân lại mặc mỗi áo cộc quần sóoc, gió lạnh thổi vào da thịt khiến cô phải ôm chặt chàng trai trước mặt.
“Lạnh sao?”
Thấy cơ thể xinh đẹp sau lưng đang dán chặt vào người mình, cậu càng cảm thấy căng thẳng.
“Hơi hơi. Cậu đã tỉnh rượu chưa?”
Đi lâu như vậy, cô đương nhiên có thể ngửi được mùi rượu rất đậm trên người cậu, chắc hẳn đã uống khá nhiều rượu.
Thư Mạch đột nhiên dừng bước, đôi mắt sâu thăm thẳm đen hẳn lại.
Cậu nói: “Mỹ Nhân, hình như mình vẫn còn say.”
“Sao thế? Cậu thấy đầu óc choáng váng sao? Mau để mình xuống đi.” Nghe vậy, Diêu Mỹ Nhân giật mình suy nghĩ, có lẽ là do ảnh hưởng của rượu.
“Ừ, mình hơi choáng đầu.”
Dứt lời, cậu cúi người, đặt cô gái xuống.
Diêu Mỹ Nhân vội đi đến đỡ cậu, “Có phải do ảnh hưởng của rượu không? Khó chịu lắm à?”
“Hơi hơi khó chịu.” Thư Mạch tựa vào người cô, để cho cô đỡ lấy mình.
“Vậy chúng ta về thôi, gió thổi mạnh lắm, nhỡ đâu bị cảm lạnh thì sao?” Cô đỡ lấy Thư Mạch và muốn quay về.
Thư Mạch dừng bước, giọng nói trầm thấp, khàn khàn, tựa như không thoải mái, “Không cần phải vội?”
“Hả?”
Diêu Mỹ Nhân nhìn cậu đầy nghi ngờ.
“Cậu sẽ giúp mình giải rượu.”
Diêu Mỹ Nhân: “... Giải rượu? Mình không biết.”
Thư Mạch vô cùng nhiệt tình nói tiếp, “Không sao, mình dạy cậu.”
Cậu đứng thẳng người, kéo hai tay Diêu Mỹ Nhân sang một bên, sau đó đặt tay ở sau lưng Diêu Mỹ Nhân, giam cầm cô trong lồng ngực của mình. Đường cong quyến rũ của cô gái dần hiện ra, cậu cúi đầu, môi mỏng khẽ mở, “Hôn mình đi.”
Diêu Mỹ Nhân đứng ngây tại chỗ.
Cậu lại tiếp tục mở miệng: “Cậu mau thơm thơm mình đi, mình sẽ tỉnh ngay.”
Diêu Mỹ Nhân dở khóc dở cười, có lẽ cậu đã say thật nên mới ăn nói bậy bạ như thế này?
Đường cong trên cơ thể dán chặt vào ngực của nam sinh, cô lập tức đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, “Thư Mạch, chúng mình đi về đi, được không?” Cô nhẹ giọng dỗ dành.
Lông mày Thư Mạch nhíu lại, biểu cảm trên mặt không được vui. Cậu dùng tay nâng cằm cô lên. Dưới ánh trăng, đôi môi đỏ mọng kiều diễm của cô mang theo sự quyến rũ, khiến người khác muốn hôn lên.
Mắt Thư Mạch thoáng hiện qua một tia u ám.
“Thư Mạch.” Chàng trai đang cách mặt cô chỉ có 1cm, hơi thở tỏa ra vừa nóng, vừa mang theo mùi rượu, “Cậu say rồi.”
“Vậy cậu giúp mình tỉnh rượu đi bảo bối.”
Diêu Mỹ Nhân đơ ra, mặt đỏ bừng lên, giọng nói của cô nhỏ như tiếng muỗi kêu, “Không... Không được gọi linh tinh.”
“Bảo bối, bảo bối...” Một tiếng thì trầm thấp, một tiếng thì khàn khàn, cậu dần dần dựa sát vào người cô, đến khi đã hoàn toàn dán chặt vào đôi môi mềm mãi của Diêu Mỹ Nhân, âm thanh va chạm giữa răng và môi vang lên, cậu mới chịu dừng lại.
Đầu lưỡi của nam sinh đột kích dữ dội, đâm thẳng mục tiêu để tấn công, môi cô gái bị chiếm đoạt trong tích tắc, hương rượu vừa đắng vừa cay cũng theo đó mà tràn vào.
Thư Mạch hôn rất mãnh liệt, tựa như muốn nuốt trọn cả cô vậy, cậu không ngừng mút mát bờ môi hồng căng mọng. Diêu Mỹ Nhân cảm thấy miệng lưỡi mình đau và tê dại, cô khẽ "ư ư" mấy tiếng.
Ban đêm, nước biển càng lúc càng dâng cao, lúc này, đầu óc Diêu Mỹ Nhân là một mảng mơ hồ. Dưới chân là nước biển lạnh buốt vỗ vào mắt cá chân, bên trên là một cơ thể nóng như lò lửa. Thư Mạch ôm chặt lấy người cô, nhiệt độ cơ thể cậu cao như lửa đốt, để cô được sống trong cả băng và lửa.
“Đau...”
Diêu Mỹ Nhân mơ hồ lên tiếng, hai tay phía sau lưng bắt đầu vùng vẫy.
Cơ ngực rắn chắc của nam sinh ép lên khuôn ngực mềm mại của cô gái, khiến cho nơi đang trổ mã của cô đau chướng. Cơ thể nữ sinh vốn mềm mại và yếu đuối hơn, làm sao chịu được sức ép đến từ cơ thể khỏe mạnh của nam sinh. Trong khi đó, Thư Mạch chỉ cảm thấy là mình đang ôm một đống bông vô cùng mềm mại và thoải mái, cậu không hề biết được rằng cô gái đã bị đau đến mức nước mắt cũng tuôn ra.
Đến khi Diêu Mỹ Nhân giãy giụa gay gắt, Thư Mạch mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi đỏ mọng. Nhìn xuống mắt cô cậu mới phát hiện ra bên trong ầng ậng nước mắt, khóe mắt ửng đỏ, đôi lông mày xinh đẹp cũng đang nhíu chặt.
Cậu vội vàng hỏi: “Cậu có sao không?”
Nước mắt chỉ trực rơi ra đang đọng trên hàng mi cong của Diệu Mỹ Nhân, “Cậu làm mình đau! Đồ khốn nạn, mau buông tay ra!”
Thấy cô gái nhỏ khó chịu, Thư Mạch bị dọa sợ, vội vàng buông cô ra, tưởng rằng mình đã vô tình khiến cô bị thương, gương mặt tuấn tú cuống cuồng lên, “Mình làm cậu đau? Ở chỗ nào? Để mình xoa giúp cậu nhé?”
Khuôn mặt Diêu Mỹ Nhân ửng đỏ, cô trừng mắt nhìn cậu, “Ai cần cậu xoa!” Tay vừa được buông ra đã vội vàng ôm lấy ngực. Gần đây ngực cô thường xuyên bị căng nên rất khó chịu, không ngờ hôm nay lại còn bị thế này.
Động tác đó đã khiến Thư Mạch hiểu ra mình làm đau cô ở đâu. Vừa rồi do cảm thấy thoải mái nên cậu cứ cọ lên người cô, ai dè lại khiến cô đau đến vậy.
Mặt cậu mang đầy ảo não, sau đó vội vàng đưa tay ra, cảm thấy vẫn không ổn, cậu lại buông tay xuống. Cậu do dự một hồi lâu mới hỏi: “Vẫn còn đau lắm à? Hay là mình giúp cậu xoa nhé?”
Diêu Mỹ Nhân cắn răng: “Thư! Mạch!”
Lúc hai người quay trở lại khách sạn đã là gần 10 giờ.
Vu Hiểu Tuyết đang nằm trên giường xem ti vi, thấy Diêu Mỹ Nhân mở cửa đi vào, cô bèn vội vàng ngồi dậy, mắt híp lại, nở nụ cười vô cùng xấu xa, “Mỹ Nhân, thẳng thắn sẽ được khoan hồng. Trễ như vậy mới về, nói mau, cậu và Thư Mạch đã làm gì hả?”
Diêu Mỹ Nhân cố tỏ ra bình thường đáp lại: “À, đi dạo trên bờ cát với Thư Mạch thôi mà.”
Biểu cảm rất bình tinh, cô không hề biết rằng dáng vẻ này đã bán đứng bản thân mình. Gương mặt trắng nõn vẫn còn nhuộm ít hồng hào, đôi mắt xinh đẹp đọng lại vài giọt nước, còn nữa, đôi môi đỏ mọng kia cũng hơi sưng lên, rõ ràng là vừa được yêu nên mới đau như thế.
“Chỉ đơn thuần đi dạo hay là trên đường còn làm một số chuyện khác?” Vu Hiểu Tuyết nheo mắt nhìn về phía cô, “Hề hề, lần sau có đi ăn vụng thì nhớ phải lau sạch miệng đấy. Cậu vào nhà vệ sinh mà ngắm mình qua gương đi.” Nhìn kiều diễm ướt át thế kia mà còn muốn giấu cô, chẹp chẹp, vẫn còn non và xanh lắm.
Bị bại lộ, lỗ tai Diêu Mỹ Nhân đỏ lên, cô vội chạy vào nhà vệ sinh.
Lịch trình của ngày thứ hai khá dồn dập. Buổi sáng, mọi người sẽ đạp xe dọc theo núi, vừa có thể ngắm biển khơi, lại vừa có thể ngắm phong cảnh trên đường. Buổi chiều, cả lớp sẽ đi thăm quan các danh lam thắng cảnh ở gần đấy.
Lúc về, Diêu Mỹ Nhân vẫn ngồi cạnh Thư Mạch, không hề bị kẹt xe, nhưng về đến nhà cũng đã là 8 giờ tối.
“Cậu mau thu dọn đồ đạc đi.” Diêu Mỹ Nhân cầm ba lô, thúc giục chàng trai trước mặt, “Ngày mai cậu còn phải đến thành phố B, tối nay nhớ ngủ sớm đấy.”
Thư Mạch đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, đôi mắt mang theo vẻ trách móc, "Cậu không muốn nói gì khác với mình sao?”
“Ngày mai mình đến tiễn cậu?” Diêu Mỹ Nhân hỏi.
“Không muốn cậu đến tiễn đâu. Nếu mai cậu mà đến, có lẽ mình sẽ không đi được.” Cậu thành thật từ chối.
“Vậy... Ngủ ngon?”
“Không phải!” Ánh mắt Thư Mạch mang theo sự giận dỗi và bi ai cùng cực.
“À! Cố gắng thi đấu nhé!” Diêu Mỹ Nhân làm động tác “cố lên”.
Lần đi thi đấu này, họ phải xa nhau gần một tháng, Thư Mạch đang thấy vô cùng hoảng loạn.
Cậu mím chặt môi đến nỗi trắng bệch cả ra, thấy vậy, Diêu Mỹ Nhân bật cười thành tiếng, “Ngày nào cũng sẽ nhớ đến cậu.” Cậu đã một mực nhấn mạnh, sao cô có thể quên được chứ.
Thư Mạch cố gắng không nhếch môi lên, liếc nhìn cô đầy oán trách.
Ngày hôm sau, nghe theo lời Thư Mạch nói, Diêu Mỹ Nhân không đưa cậu đi.
Trong sân bay, Thư Mạch khoác ba lô, lạnh lùng đi theo Quách Kiến, bên kia, Quách Thiến đang không ngừng nói chuyện.
“Thư Mạch, sao lại không trả lời mình?” Quách Thiến cảm thấy mình sắp nói đến cạn nước miếng rồi mà vẫn chưa đổi lại được một câu của Thư Mạch. Cô nhụt chí chạy đến chỗ Quách Kiến để than thở: “Ba, ba nhìn đi, Thư Mạch quá lạnh nhạt, cậu ấy không thèm để ý tới con.”
Quách Kiền bất đắc dĩ trả lời, “Con có thể ngừng nói một lúc được không? Lỗ tai của ba sắp bị con làm thủng rồi.” Bọn họ đã đi được bao lâu, cô nói bấy lâu, Thư Mạch không thèm để ý đến cô, cũng không có ý định muốn trả lời.
“Nhưng mà... Như vậy thì chán lắm, mọi người nói chuyện cùng con đi.” Quách Thiến tiếp tục nói, nhỏ giọng phản bác.
“Chán thì về nhà đi, ba đã nói rồi, chúng ta đến thành phố B để thi đấu, chứ không phải đi du lịch.” Quách Kiến nghiêm túc trả lời.
“Rồi rồi, con biết rồi, chỉ nói một xíu thôi mà.”
Quách Thiến không dám than phiền nữa, sợ ba cô sẽ đưa cô về nhà thật. Hiếm lắm mới được nghỉ hè, cô dĩ nhiên không muốn ở nhà cả ngày, hơn nữa... Cô quay đầu nhìn người có khuôn mặt lạnh như băng nhưng lại vô cùng đẹp trai bên kia, trong lòng trào lên niềm vui sướng. Có Thư Mạch đi cùng, dù không thể trò chuyện, cô cũng cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Thư Mạch lấy chiếc điện thoại mới mua ra. Cậu đã nghiên cứu kỹ cách sử dụng, số của Diêu Mỹ Nhân không chỉ được lưu lại cẩn thận, mà còn được in hằn trong đầu cậu. Cậu cúi đầu nhìn màn hình điện thoại đen thui, từ sáng đến giờ nó vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.
Đúng là đồ không có lương tâm!
Mặc dù cậu đã dặn hôm nay không nên đến tiễn cậu đi, nhưng đâu có nói không thể gọi điện thoại đâu. T-T
Hừ. Cô bé ngu ngốc!