• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lizxiq

Beta: Dâu Tây 🍓

________________

Tiết học chuyên ngành trôi qua rất nhanh.

Hệ thống máy tính được trang bị ở phòng máy của đại học B vô cùng hiện đại, Diêu Mỹ Nhân không ngừng gõ bàn phím, khi chuông tan học vang lên, những ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp mới dừng lại.

Vừa ra ngoài cửa cô liền bị một người đứng cách đó không xa chặn lại.

“Chào cậu, cho mình hỏi Phạm Cảnh Nghiệp có ở phòng này không?”

Dưới ánh sáng mặt trời, cô gái trước mặt đẹp hơn nhiều so với buổi tối hôm trước. Phó Tiệp Nhiên thu hồi ánh mắt, tươi cười dịu dàng hỏi.

Diêu Mỹ Nhân gật đầu, “Bạn học Phạm vẫn đang ở bên trong.” Vừa nói xong thì tiếng nói của nam sinh đó vang lên sau lưng.

“Tiệp Nhiên.”

Phạm Cảnh Nghiệp bước nhanh đến, vô cùng phấn khích khi nhìn thấy người đứng bên cạnh Phó Tiệp Nhiên là Diêu Mỹ Nhân, “Bạn học Diêu.”

Diêu Mỹ Nhân mỉm cười đáp lại.

“Chờ một chút.”

Phó Tiệp Nhiên cản cô gái đang có ý định định rời đi, mặt mũi ôn hòa như gió xuân, “Mình muốn cảm ơn vì vừa rồi cậu đã giúp đỡ, không biết cậu có thời gian đi ăn cơm với bọn mình không?”

“Tôi cũng không giúp được gì nhiều, không cần đâu, cảm ơn.” Diêu Mỹ Nhân không muốn nói nhiều, Dương Lê đang đợi cô ở căn tin.

Phó Tiệp Nhiên nhìn bóng dáng xa dần của cô gái, môi khẽ cong lên.

Mùa hè nóng nực đến mức không khí xung quanh như nghẽn lại.

Diêu Mỹ Nhân vừa đi từ thư viện ra liền bị một người nào đó cản lại. Mấy ngày nay, người con trai tên Phó Tiệp Nhiên này đã xuất hiện trước mặt cô rất nhiều lần.

Ngô Đan Quế huých nhẹ khuỷu tay vào người Diêu Mỹ Nhân, “Mỹ Nhân, cậu ta lại đến kìa, chắc chắn 100% là cậu ta có ý với cậu.”

Phó Tiệp Nhiên mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen, tay cầm theo áo vest đứng cách đó không xa. Mấy nữ sinh đi ngang qua liên tục liếc nhìn cậu, dù sao loại đàn ông xuất chúng như này cũng rất hiếm.

“Cậu thử cân nhắc lại đi?” Cô cảm thấy Phó Tiệp Nhiên và Diêu Mỹ Nhân rất xứng đôi.

“Đừng nói linh tinh, mình có bạn trai rồi.” Diêu Mỹ Nhân lập tức gạt đi.

Ngô Đan Quế bĩu môi: “Lâu lắm rồi không thấy bạn trai của cậu đến tìm cậu. Cậu nhìn thử Trần Nhã Hàm ở phòng bên đi, ngày nào bạn trai cậu ấy cũng chờ ngoài cổng, đúng là kiểu con trai mẫu mực mà.”

“Cậu ấy không giống họ.” Đôi mắt đen nhánh của Diêu Mỹ Nhân tràn ngập ý cười.

Một tháng nay Thư Mạch thực sự rất bận rộn, hai người cũng đã lâu không gặp nhau rồi. Cô biết so với cậu, nỗi nhớ của cô cũng chẳng là gì.

“Trời ơi, mình muốn gặp quá, không biết phải xuất sắc đến thế nào mới có thể chiếm được trái tim của mỹ nhân.”

Ngô Đan Quế híp mắt, sau đó giật lấy quyển sách trong ngực Diêu Mỹ Nhân, “Kìa, cậu ấy đang đi tới. Đi thôi, tiếp tục từ chối những người có ý định theo đuổi cậu.”

Diêu Mỹ Nhân liếc nhìn dáng người to béo nhưng lại không có chút sát thương nào của Ngô Đan Quế.

“Bạn Phó tìm tôi có việc gì sao?”

“Mỹ Nhân.” Phó Tiệp Nhiên gọi thẳng tên của cô gái, “Mình có thể hỏi cậu vài vấn đề về máy tính không?”

Diêu Mỹ Nhân không ngờ đối phương lại hỏi vấn đề này, “Tôi không biết nhiều về kiến thức chuyên ngành, chắc bạn học Phạm Cảnh Nghiệp có thể giúp cậu đấy.” Cô bình tĩnh nói tiếp, “Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước.”

Phó Tiệp Nhiên rất bất ngờ khi bị cô gái trước mặt kiên quyết tử chối. Tuy nhiên cậu ta vẫn không chịu từ bỏ ý định của mình, “Cảnh Nghiệp không giỏi về vấn đề mã hóa.”

Diêu Mỹ Nhân khẽ mím bờ môi đỏ mọng, “Xin lỗi, tôi không giúp được cậu.” Trước khi đối phương muốn mở miệng, cô lại tiếp tục nói: “Tôi không muốn bạn trai mình phải phiền lòng.” Nếu cô tiếp xúc với nam sinh khác, cậu ấy chắc chắn sẽ ghen, mà cô thì không bao giờ nỡ làm cậu buồn.

Bàn tay đang cầm áo vest bỗng nắm chặt, Phó Tiệp Nhiên đứng ngây ra một lúc, khuôn mặt cũng cứng đờ lại.

Bạn trai?

Haha, cô hoàn toàn không muốn lưu lại đường sống, dứt khoát chọc thủng ý đồ của cậu.

Nhiệt độ không khí xung quanh như hạ xuống mấy độ.

“Vậy từ giờ mình sẽ không làm phiền cậu nữa.” Ngay sau đó, Phó Tiệp Nhiên lên tiếng phá vỡ sự yên lặng, đuôi lông mày nhuốm vẻ lạnh nhạt che đi sự bướng bỉnh dưới đáy mắt.

“Nói xong rồi?”

Ngô Đan Quế ôm sách đi đến: “Chỉ cần cậu không hối hận là được.”

Diêu Mỹ Nhân nhận lại sách, “Không có gì đáng để hối hận cả, đi thôi.”

___________

Bên trong phòng ngủ được bày trí tinh xảo là một chiếc giường chiếm hơn nửa diện tích.

Giờ phút này, ngoài ban công, một cô gái có dáng người yểu điệu đang đứng đối diện với mặt trời.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô gái liền quay đầu lại, môi mỏng khẽ mở, “Anh Phó, anh về rồi.”

Phó Tiệp Nhiên thoáng khựng lại rồi lại tiếp tục bước đến, “Ừ, đợi lâu chưa?”

“Mới một lát thôi.” Mạnh Nghiên mở miệng: “Gần đây anh bận gì vậy, em thấy người ta nói anh suốt ngày đến đại học B.”

Phó Tiệp Nhiên ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của thiếu nữ, sau đó vội giải thích: “Đi tìm Phạm Cảnh Nghiệp.” Cậu cúi đầu dịu dàng đặt lên thái dương của cô một nụ hôn, “Sao vậy? Nhớ anh hả?”

Mạnh Nghiên rất thích được Phó Tiệp Nhiên chạm vào người, “Lâu lắm rồi anh không ở cùng em.”

Phó Tiệp Nhiên quan sát chóp mũi thẳng dài và đôi môi mềm mại được phủ một lớp son kem thơm ngon của thiếu nữ.

“Anh Phó…”

Mạnh Nghiên dâng đôi môi xinh đẹp của mình cho Phó Tiệp Nhiên tùy ý cắn mút.

Lúc này, Phó Tiệp Nhiên chợt nhớ đến bờ môi đỏ thắm tự nhiên, đầy đặn mềm mại hơn cả anh đào của Diêu Mỹ Nhân.

Cậu ta bế Mạnh Nghiên đi về phía chiếc giường lớn màu đen trong phòng.

“Tiệp Nhiên?” Mạnh Nghiên thở hổn hển.

“Suỵt, đừng nói không muốn, không phải em nhớ anh sao?”

____________

Ngày cuối cùng của tháng rơi vào thứ bảy nên Diêu Mỹ Nhân không ở ký túc xá mà sang biệt thự bên kia.

“Diêu Mỹ Nhân.”

Diêu Mỹ Nhân khá ngạc nhiên khi thấy Mạnh Nghiên xuất hiện ở đây: “Mạnh Nghiên.”

“Tôi vừa mới nhìn thấy một người giống cô, quả nhiên không nhìn nhầm.” Mạnh Nghiên mỉm cười.

Diêu Mỹ Nhân trả lời: “Trí nhớ của cô Mạnh tốt quá!” Dù sao thì họ cũng chỉ mới gặp nhau có một lần.

“Cô đến tìm Thư Mạch hả?” Mạnh Nghiên thuận miệng hỏi.

Xem ra Mạnh Nghiên không biết là Thư Mạch không ở thành phố B. Diêu Mỹ Nhân chỉ cười chứ cũng không nói gì thêm.

“Có muốn tâm sự với tôi một lúc không?”

Mạnh Nghiên đề nghị: “Dù sao chúng ta cũng có chung đề tài, cô cảm thấy thế nào?”

Cách biệt thự không xa là một quán cafe được bài trí độc đáo, trang nhã, nhuốm màu cổ điển.

Diêu Mỹ Nhân khẽ ngoáy cốc cafe trên bàn, “Cô muốn nói gì với tôi?” Cô có cảm giác chuyện Mạnh Nghiên muốn nói với cô không hề tốt đẹp gì.

Mạnh Nghiên tò mò không biết lát nữa khi nói xong, liệu đối phương có thể giữ được dáng vẻ xinh đẹp như bây giờ không.

Mạnh Nghiên nhấp một ngụm cafe, từ từ mở miệng: “Cô có biết tôi và Thư Mạch là thanh mai trúc mã?”

“Thư Mạch nói không phải.” Diêu Mỹ Nhân không thể không cắt ngang lời cô ta.

Mạnh Nghiên tức đến mức suýt nữa đã hất cafe trong ly ra ngoài, “Nhà họ Mạnh và nhà họ Phó đã quen nhau từ lâu, mà nhà họ Phó chính là nhà của Phó Tiệp Nhiên, chắc cô biết chứ nhỉ?”

Diêu Mỹ Nhân lập tức ngạc nhiên.

Cô ta nói tiếp: “Mười mấy năm trước, một người phụ nữ đã dẫn theo một bé trai bước vào nhà họ Phó, lúc ấy bà chủ nhà họ Phó mới mất chưa được ba tháng. Người đó tất nhiên là Tạ Thiệu Vân, còn bé trai là ai, chắc chắn cô cũng đã đoán được.”

Diêu Mỹ Nhân hơi ngây người, cô biết đó mới chỉ là khúc dạo mở đầu.

“Cô đã xem màn kịch mẹ kế xinh đẹp ra sức lấy lòng con chồng được chiều chuộng chưa?”

Mạnh Nghiên hồi tưởng, chậm rãi nói ra mọi chuyện, đó chính là quá khứ mà Diêu Mỹ Nhân không thể tham gia.

Mạnh Nghiên vẫn còn nhớ rất rõ, khoảng thời gian đó người nhà đã đưa cô đến làm bạn với Phó Tiệp Nhiên để giúp cậu nguôi ngoai nỗi đau mất mẹ.

Muốn trở thành bà chủ mới thì phải hao tổn rất nhiều công sức. Vì vậy Tạ Thiệu Vân đã ban phát cho đứa trẻ mất mẹ tình yêu thương của một người mẹ.

Khi biết Phó Tiệp Nhiên không thích Thư Mạch, bà ta cố tình tỏ ra xa lánh con trai của mình.

Sau này, ngày ngày Mạnh Nghiên đều thấy Phó Tiệp Nhiên nhận được sự quan tâm, được Tạ Thiệu Vân xúc cơm, gắp đồ ăn cho. Còn Thư Mạch thì ngồi lẳng lặng ở một góc yên lặng múc từng thìa cơm. Mãi đến khi Phó Tiệp Nhiên ăn no, Tạ Thiệu Vân mới liếc nhìn Thư Mạch một cái.

Cô biết cái vẻ sóng yên biển lặng đó chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài.

Nếu thành tích không bằng, Phó Tiệp Nhiên chỉ cần than phiền một câu là Thư Mạch sẽ không dám vượt qua cậu ta. Giải đấu không có tên, cậu ta chỉ cần làm nũng là Thư Mạch lại phải nhường nhịn, chỉ cần cậu ta nói không thích là Thư Mạch phải ở mãi trên cái gác nhỏ trong nhà…. Phó Tiệp Nhiên cứ bắt nạt Thư Mạch mà không hề cảm thấy mệt mỏi.

Mạnh Nghiên ngước nhìn cảm xúc lên xuống trong đôi mắt đen trắng của Diêu Mỹ Nhân.

Điều đối phương muốn biết cũng chính là thứ cô muốn nói cho đối phương nghe.

Tất cả mọi người trong nhà họ Phó đều biết chuyện Thư Mạch bị bắt nạt, nhưng vì cậu chỉ là con của chồng trước nên không ai dám giúp đỡ.

Tạ Thiệu Vân đương nhiên cũng biết những điều xảy ra với con trai mình, tuy nhiên bà chỉ coi đó là trò đùa của con nít nên cũng không nói gì thêm, hơn nữa việc lấy lòng Phó Diệu Quốc và Phó Tiệp Nhiên mới là quan trọng nhất.

Hôm đó, trong nhà họ Phó chỉ có Mạnh Nghiên, Phó Tiệp Nhiên, Thư Mạch và mấy người giúp việc.

Lúc đầu cô và Phó Tiệp Nhiên ngồi chơi với nhau ở dưới ở tầng một, lúc sau vì buồn chán nên cô đã năn nỉ tìm Thư Mạch xuống chơi cùng. Phó Tiệp Nhiên vui vẻ đồng ý, sau đó cậu ta xông thẳng lên gác mái, yêu cầu Thư Mạch giả làm chó, bò xuống đất để cho cậu ta cưỡi.

Thư Mạch cầm con rối gỗ, lông mày nhíu chặt, lắc đầu từ chối. Phó Tiệp Nhiên vô cùng tức giận khi có người dám cãi lại mình, cậu ta cướp lấy con rối trong tay Thư Mạch, “Không giả làm chó, vậy thì đưa món đồ chơi này cho tao.”.

“Không được, trả con rối lại cho tôi.” Thư Mạch bé nhỏ chạy nhanh đến giật lại.

Phó Tiệp Nhiên không kịp đề phòng nên đã bị Thư Mạch đẩy ngã xuống đất. Cái đứa con hoang đang ăn nhờ ở đậu lấy tư cách gì để đẩy cậu chứ, đúng là tự tìm cái chết.

Sau khi đứng lên, Phó Tiệp Nhiên lập tức lao về phía Thư Mạch, hai đứa trẻ vật lộn đánh nhau.

Lúc giúp việc đến thì cả Phó Tiệp Nhiên và Thư Mạch đều đã bị thương.

Sau khi biết chuyện này, Phó Diệu Quốc và Tạ Thiệu Vân đều rất tức giận.

Trong phòng khách yên tĩnh, Mạnh Nghiên nắm chặt làn váy, lo lắng quan sát Tạ Thiện Vân xoa thuốc cho Phó Tiệp Nhiên, dù sao thì cô cũng là người đã xúi Phó Tiệp Nhiên đến tìm Thư Mạch.

Cậu chủ nhỏ Phó Tiệp Nhiên bị cào xước khóe mắt, máu hơi rỉ ra, “Tiệp Nhiên, để mẹ xoa thuốc cho con.” Tạ Thiệu Vân khá bực mình với đứa trẻ đang quay lưng lại nhưng vẫn phải bình tĩnh dỗ dành.

Thư Mạch một tay ôm gấu, một tay ôm bụng đứng thẳng ở góc bàn trà, vừa rồi Phó Tiệp Nhiên đã đá vào đây nên rất đau. Đôi mắt đen tròn đựng đầy nước mắt, cậu cũng rất muốn được mẹ xoa bụng.

Thấy Phó Diệu Quốc không vui, Tạ Thiệu Vân vội nói: “Tiệp Nhiên, lát nữa mẹ sẽ dạy dỗ lại Thư Mạch, ngoan, mẹ rất lo cho con, để mẹ xoa thuốc cho con nhé?”

Phó Tiệp Nhiên nghe thấy thế mới ngừng chu miệng và quay người lại.

Nhà họ Phó nuôi một con chó săn cao khoảng nửa người, bình thường Phó Tiệp Nhiên cũng không dám đến gần nó, vì vậy cậu ta mới quyết định sẽ trả thù Thư Mạch bằng cách nhốt cậu cùng với con chó kia. Không phải không muốn làm chó sao? Vậy thì nên ở cạnh chó để học hỏi thêm.

“Mẹ, con không muốn, không muốn…”

Thư Mạch nhìn gác mái bị đóng chặt, tối đen đến mức chỉ nhìn thấy đôi mắt sáng bóng của con chó săn.

Đã lâu lắm rồi Tạ Thiệu Vân không nghe thấy con trai gọi mẹ, dù sao cũng là máu thịt của mình, bà không hề muốn con bị trừng phạt như vậy. Bà mở miệng: “Tiểu Mạch, con không nên đánh Tiệp Nhiên.”

“Cậu ấy lấy con rối của con.” Cậu bé Thư Mạch sụt sịt, “Đó là món quà ba tặng cho con, không thể cho cậu ấy….”

“Đủ rồi.” Tạ Thiệu Vân nhanh chóng cắt đứt lời của Thư Mạch, Phó Diệu Quốc đang đứng ở đây, bà ta không muốn thành quả của mình bị phá hủy.

Tạ Thiệu Vân lạnh lùng nói, “Con vào đó tự kiểm điểm đi, chó đã bị xích nên sẽ không thể cắn người, nếu con ngoan, mấy ngày sau chú Phó sẽ thả con ra.”

Đột nhiên bị người khác đẩy mạnh vào trong phòng gác mái tối tăm, một người luôn bình tĩnh như Thư Mạch cũng phải sợ đến mức gào thét điên cuồng: “Mẹ, con không muốn, đừng nhốt con với con chó này, con sợ lắm…”

Mạnh Nghiên trợn mắt nhìn cánh cửa bị khóa lại, trong giây phút cuối cùng, cô đã nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ đến cùng cực của Thư Mạch.

Quán cafe vang lên tiếng hát trầm thấp, bi thương khiến lòng người càng thêm đau xót.

Diêu Mỹ Nhận giận đến mức nắm chặt lòng bàn tay, mắt nổi lên lửa đỏ.

“Tôi nghĩ cô nên kiềm chế lại cảm xúc.” Mạnh Nghiên rất hài lòng khi thấy Diêu Mỹ Nhân mất bình tĩnh, “Chuyện kế tiếp còn thú vị hơn nhiều.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK