• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lizxiq

Beta: Dâu Tây 🍓

_________________

Căn phòng được bài trí theo tông màu ấm, vừa đơn giản lại ấm áp, ngoài ban công trồng vài loại hoa khiến căn phòng tràn đầy sức sống và rực rỡ hơn. Rõ ràng đây không phải là phong cách mà chàng trai yêu thích, chắc chắn cậu đã ủ mưu từ trước rồi.

Hai người ngồi xuống bộ sofa mới tinh vừa tươi mát lại nhã nhặn màu xanh nước biển. Diêu Mỹ Nhân nhìn Thư Mạch đang ngồi cách mình khá xa, sắc mặt cậu hơi tái nhợt, đôi môi nứt nẻ, không còn sáng bóng như thường ngày.

“Cậu bị ốm thật à?” Khi nhận được tin nhắn, cô cứ tưởng là Thư Mạch lừa cô.

Thư Mạch dựa vào sofa, đôi mắt đen nhánh khép hờ, “Ừ, mình bị sốt.”

Có lẽ do ngồi ngược sáng nên khuôn mặt nam sinh mới ôn hòa hơn, đôi mắt sáng hẳn lên.

“Mình xem nào.” Diêu Mỹ Nhân lo lắng chạy qua sờ lên trán cậu. Lòng bàn tay mát lạnh của cô gái khiến Thư Mạch thoải mái nhắm mắt lại, thở nhẹ một hơi.

“Hơi nóng, Thư Mạch, bọn mình đến bệnh viện đi.” Diêu Mỹ Nhân kiểm tra nhiệt độ, sau khi chắc chắn là cậu bị sốt, cô bắt đầu sốt sắng, “Có phải bị cảm nắng vào lúc tập quân sự không?”

“Ừ.”

Khi cô gái định rút tay về, Thư Mạch vội vàng nắm chặt lấy. Giọng cậu vừa nhỏ vừa đong đầy tình cảm, “Mình không muốn đến bệnh viện, uống thuốc là được rồi.”

Nói mãi mà vẫn không chịu đi bệnh viện, đây là lần đầu tiên cô thấy Thư Mạch nũng nịu như trẻ con.

Diêu Mỹ Nhân không trả lời.

“Mình uống thuốc rồi nằm nghỉ một lát là ổn.” Cậu nhắc lại thêm một lần nữa, “Không đến bệnh viện được không?” Đối diện với đôi mắt đen nhánh ướt át và vẻ ngoài đáng thương của cậu, Diêu Mỹ Nhân đành phải thỏa hiệp: “Thuốc ở đâu?”

“Trong ngăn tủ bên kia.” Thư Mạch ngồi yên trên sofa, lặng lẽ quan sát dáng vẻ bận rộn vì cậu của Diêu Mỹ Nhân, sau khi lấy thuốc, cô đun nước rồi đổ ra pha.

Diêu Mỹ Nhân đặt nước lên bàn trà, “Nước vừa mới đun xong nên hơi nóng, để nguội rồi hãy uống.”

Giọng nói tựa như gió xuân thổi ngang tai của cô gái đã khiến lòng Thư Mạch rục rịch, cậu không kiềm chế được mà kéo Diêu Mỹ Nhân lại gần, sau đó tách hai chân ra đặt cô lên đùi.

Cô gái đáng yêu nằm trong ngực cậu vừa có da thịt mát mẻ lại có khung xương nhỏ nhắn xinh xinh. Còn gì tuyệt vời hơn khi được ôm cơ thể này vào giữa mùa hè nóng bức, “Khi nào cậu dọn đến đây ở?” Cậu gác đầu vào cổ cô, thủ thỉ dụ dỗ.

Tư thế của hai người bây giờ quá thân mật, Diêu Mỹ Nhân khẽ giãy giụa, “Mình….Còn đang nghĩ mà.” Đôi mắt tròn xoe thoáng chuyển động.

Tay Thư Mạch bắt đầu trườn lên eo cô: “Mình đã đợi mười ngày rồi.”

“Để mình nghĩ thêm đã.” Diêu Mỹ Nhân vội lảng sang chuyện khác: “Nước nguội rồi, uống thuốc đi.”

Thư Mạch buông tay xuống rồi dựa người vào sofa.

Ngay sau đó, cô liền nghe thấy chàng trai giận dỗi nói: “Không uống đâu, nếu cậu không yêu mình thì cứ để mình chết vì bệnh đi.”

“Thư Mạch…”

Diêu Mỹ Nhân dở khóc dở cười, “Cậu uống thuốc trước đã.”

Thư Mạch liếc nhìn cô một cái, “Vậy cậu đồng ý đi.” Nói xong, cậu liền cúi đầu, bày ra dáng vẻ mất tinh thần, trông vô cùng đáng thương.

Diêu Mỹ Nhân nhìn cậu một lúc lâu, “Được.”

“Cậu mau nói lại lần nữa!” Thư Mạch ngồi thẳng người lên.

“Mình nói là được.”

Diêu Mỹ Nhân thở dài, nếu cậu thật sự muốn như vậy thì cô đành phải đồng ý.

Môi Thư Mạch khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong vô cùng đẹp mắt.

“Nước nguội rồi, mình uống thuốc đây.”

Nằm bên phải khu đất rộng lớn là một căn biệt thự được bài trí xa hoa, bên trong có ghế sofa màu đỏ được nhập khẩu từ nước ngoài, thảm Ba Tư sang trọng, đèn thủy tinh lấp lánh trên trần nhà,…

Một thiếu nữ da dẻ trắng nõn, mặc váy trắng, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, ngũ quan xinh xắn yêu kiều đang ngồi trên sofa. Cô ấy đưa cho người phụ nữ bên cạnh một cái cốc sứ in hình bông hoa, “Dì Tạ, dì uống trà đi.” Nhớ đến gò má tuấn tú lạnh lùng của người kia, mắt cô thoáng hiện lên chút xao động.

“Người vừa rồi….Là Thư Mạch ạ?”

“Ừ.” Người phụ nữ tên Tạ Thiệu Vân nhẹ nhàng nhận lấy, dưới đáy cốc trắng là những đầu ngón tay được sơn màu đỏ thắm. Bà nhấp một ngụm trà, lông mày khẽ nhíu lại, “Lần trước khi Tiệp Nhiên nhận ra nó, bảo nó ở thành phố B, dì đã không tin, không ngờ hôm nay lại gặp được, đã vậy lại còn ở ngay khu này.”

“Có lẽ đây chính là duyên phận.” Mạnh Nghiên mỉm cười đáp lại.

Khuôn mặt Tạ Thiệu Vân được chăm sóc kĩ lưỡng nên không hề có một nếp nhăn nào, bà bình tĩnh nói, “Có lẽ vậy, ai mà biết được.”

Thấy Tạ Thiệu Vân tỏ ra khá lạnh nhạt khi nói về Thư Mạch, Mạnh Nghiên cũng không quá ngạc nhiên, trong ấn tượng của cô, khi còn nhỏ bà ấy cũng dùng thái độ đó để đối xử với Thư Mạch.

Sau khi suy nghĩ một lúc, cô thử dò hỏi, “Dì Tạ, nếu Thư Mạch đến, dì tính…”

Không đợi đối phương nói xong, Tạ Thiệu Vân đã cắt ngang, “Nó lớn rồi, dì cũng không giúp gì được cho nó, trong nhà còn có Diệu Quốc và Tiệp Nhiên, vì vậy Thư Mạch không nên xen vào cuộc sống của dì.” Không biết là giải thích hay là tự an ủi chính mình, “Nó đã đến thành phố B, muốn gặp lúc nào mà chẳng được, không nhất thiết phải ở chung một chỗ.”

Mạnh Nghiên gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Cô chuyển đề tài, “Anh Tiệp Nhiên về rồi ạ?”

Nhắc lên Phó Tiệp Nhiên, mắt Tạ Thiệu Vân liền ánh lên ý cười, “Đúng vậy, lần trước do thua một cuộc thi nên nó đã buồn bực đến mức phải chạy đến tận nước F để giải sầu. Vì phải tham gia cuộc thi quốc tế UIA nên nó mới về đây.”

“Anh Tiệp Nhiên thua ạ?” Mạnh Nghiên rất ngạc nhiên, “Đây là lần đầu tiên cháu nghe nói anh ấy thua đấy, anh ấy gặp phải đối thủ mạnh ạ?”

“Khá mạnh, nhưng nó không nói rõ đối phương là ai.”

“Có lẽ anh Tiệp Nhiên không cố gắng hết sức thôi, làm gì có ai giỏi hơn anh ấy được? Dì Tạ, dì yên tâm đi, cuộc thi lần này, anh Tiệp Nhiên chắc chắn sẽ về nhất.”

Tạ Thiệu Vân đặt cốc xuống, ý cười nhạt hiện lên trên môi, “Hy vọng là vậy.”

___________

Nam sinh lăn lộn mãi mới ngủ được, ngọn tóc hàng ngày hơi vểnh lên giờ cũng ngoan ngoãn cụp xuống, điều đó khiến cô cảm thấy rất…..đáng yêu.

Cô sờ trán Thư Mạch, có lẽ do vừa uống thuốc nên thuốc vẫn chưa phát huy tác dụng, nhiệt độ cơ thể vẫn nóng như cũ.

Bây giờ đã là chiều rồi, sợ Thư Mạch tỉnh dậy sẽ đói, vì vậy Diêu Mỹ Nhân đành cắn môi đi xuống bếp.

Do mới chuyển đến ở nên trong tủ lạnh có rất ít nguyên liệu, cô muốn nấu cháo với một ít đồ ăn.

“Cho hai muôi gạo.” Diêu Mỹ Nhân lẩm bẩm, cố gắng nhớ lại các bước mà mẹ nấu cháo. “Gạo phải vo ba lần nước, sau đó cho nước vào một nửa nồi.”

Chuẩn bị xong việc nấu cháo, Diêu Mỹ Nhân bắt đầu rửa rau xanh, mấy việc nhỏ như thế này không thể làm khó được cô.

Thư Mạch bị tiếng “Leng keng leng keng” nhức tai đánh thức. Nghe thấy tiếng động, cậu vội đi đến cửa phòng bếp.

Có thể là do bị dính nước nên dầu trong chảo mới bắn tứ tung, cô gái không tránh kịp đã bị bỏng nhẹ, “A!” Diêu Mỹ Nhân vội vàng lùi lại.

“Bị bỏng rồi hả?” Thư Mạch bước nhanh về phía trước, cẩn thận quan sát tay cô.

“Không sao đâu.” Diêu Mỹ Nhân lắc đầu, vừa rồi hơi đau nhưng giờ hết rồi. “Cậu dậy sớm thế? Có phải do mình làm ồn không?”

Thư Mạch chăm chú nhìn vết đỏ hơi phồng lên ở cánh tay trắng mịn của cô gái.

“Không ngủ được.” Cậu cầm lấy cánh tay của Diêu Mỹ Nhân rồi giơ lên trước mặt mình, “Nghe nói khi bị bỏng, dùng nước bọt bôi sẽ khỏi nhanh hơn.”

Diêu Mỹ Nhân bĩu môi, đang định mắng cậu nói dối thì cậu đã vươn đầu lưỡi ra liếm vùng da đỏ ửng.

Cảm giác vừa ướt vừa nhột truyền thẳng đến đại não.

Sau hơn mười giây ngẩn người ra, mặt Diêu Mỹ Nhân đột nhiên đỏ lên, “Cậu… bẩn quá.”

“Mình không quan tâm.” Thư Mạch mỉm cười.

Diêu Mỹ Nhân tiếp tục bĩu môi, “Ý mình là nước bọt của cậu rất bẩn, rất mất vệ sinh.”

Khóe miệng Thư Mạch lập tức cứng đờ.

Nửa tiếng sau cháo mới được nấu xong.

“Cậu nếm thử đi.” Diêu Mỹ Nhân đưa cháo cho Thư Mạch, “Bên trong có cẩu kỷ [*] và thịt nạc, không biết mùi vị thế nào nữa.”

[*] Cẩu kỉ: Hay còn gọi là củ khỉ hay kỷ tử là tên gọi chung của ít nhất 2 trong số khoảng 90 loài thực vật của chi Lycium. Đó là Lycium chinense và Lycium barbarum (cẩu kỷ Ninh Hạ). Chúng là hai loài thực vật có quan hệ gần trong họ Cà (Solanaceae). Bản địa cây củ khởi có lẽ là vùng Đông Nam châu Âu trải rộng sang Tây Nam châu Á nhưng cây này ngày nay chủ yếu trồng ở Trung Hoa với 7 loài được ghi nhận trong Quần thực vật Trung Hoa.

Thư Mạch múc lên, thổi mấy cái rồi bỏ vào miệng, thấy vẻ mặt căng thẳng của cô gái, cậu nghiêm túc nếm thử, sau khi nuốt xuống, cậu mới trả lời: “Cũng được.”

“Thật không?”

Thư Mạch cười gật đầu, “Hóa ra Mỹ Nhân nhà ta cũng có khả năng nấu cơm.”

Diêu Mỹ Nhân cười híp cả mắt vì được khen ngợi.

Thấy nam sinh ăn hết nửa nồi cháo, Diêu Mỹ Nhân càng tự tin vào tay nghề của mình.

“Cậu ngồi đấy đi, mình đi rửa bát.”

Diêu Mỹ Nhân ấn Thư Mạch xuống sofa, còn bản thân thì đi thu dọn bát đũa. Thấy trong nồi vẫn thừa một ít cháo, cô bèn dùng tay quệt một cái rồi bỏ vào miệng, ngay sau đó sắc mặt liền thay đổi.

“Phụt, phụt.”

Mặn, rất mặn.

Cô xoay người đi ra ngoài thì thấy Thư Mạch đang há to mồm uống nước.

Diêu Mỹ Nhân đột nhiên xuất hiện khiến Thư Mạch sợ đến mức làm rơi chiếc cốc, “Cậu nấu cháo ngon lắm, mình hơi khát nước thôi.”

“Cậu lừa mình.”

“Mình…Không lừa cậu đâu, thật đấy, cậu đừng khóc, mình rất thích, đừng khóc.” Thư Mạch luống cuống tay chân, không ngừng nghĩ cách dỗ cô gái nín khóc.

Thư Mạch vội chạy đến ôm chặt cô vào lòng.

“Ngoan, đừng khóc, mình sai rồi.”

Thư Mạch vô cùng hoảng hốt và sợ hãi vì không biết lí do tại sao cô gái khóc, “Không khóc, không khóc…” Cậu chỉ có thể vụng về lặp đi lặp lại một câu, “Không khóc”.

Một lát sau, Diêu Mỹ Nhân cố chớp mắt, nghẹn ngào mắng, “Đồ ngốc.”

“Sao cậu ngu vậy.” Cô dùng sức kéo đầu cậu xuống, “Thư Mạch, mình muốn hôn cậu một cái.”

Nói xong, cô đặt môi mình lên môi đối phương, đầu lưỡi chui vào hang động nhỏ ẩm ướt.

Khi lưỡi lọt vào trong miệng cậu, cô có thể nếm được vị mặn nhàn nhạt của cháo và nước. Không thể hiểu vừa rồi cậu lấy dũng khí ở đâu để ăn hết nồi cháo đó.

Người Thư Mạch khẽ run lên, cô gái ngây thơ đùa nghịch lung tung, nhiều lần chạm đến chỗ mẫn cảm của cậu, khiến cậu suýt nữa đã mất kiểm soát.

Diêu Mỹ Nhân tưởng đối phương không thoải mái nên muốn rút đầu lưỡi lại, không ngờ lúc đó đối phương lại dùng sức ôm chặt rồi liếm mút.

“Thư Mạch…” Cô vừa thở gấp vừa nói, “Lần sau không được làm chuyện ngu ngốc như vậy.”

“Vậy lần sau cậu cũng đừng khóc.” Giọng nói của cậu dịu dàng đến mức có thể chảy ra nước, “Mình sẽ đau lòng.”

Diêu Mỹ Nhân chớp mắt, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, “Nếu cậu còn làm việc ngu ngốc như vậy, mình sẽ khóc, khóc mãi, khóc mãi…”

Từ khi gặp cậu, hỉ nộ ái ố [*] của cô đã không còn do cô kiểm soát.

[*] Hỉ, nộ, ái, ố: Hỷ nghĩa là vui mừng, hoan hỷ. Nộ nghĩa là tức giận, bực tức. Ái nghĩa là yêu thương, yêu mến. Ố nghĩa là thù hận, căm ghét mức độ thậm tệ. Ghép lại khi người ta sử dụng 4 từ này cùng lúc thường để chỉ những cảm xúc khó kiềm chế của con người. Đạo Phật thường sử dụng bốn từ này cùng với Ai, Lạc Dục cũng để khuyên mọi người kiểm soát được tâm tư, từ đó dần có được tâm hồn tĩnh lặng.

Thư Mạch khẽ nhéo chóp mũi ửng đỏ vì khóc nhè của cô gái, bất đắc dĩ nói “Sợ em rồi, tâm can của anh.” [*]

[*] Tâm can: Là tim và gan, được coi là biểu tượng của những tình cảm sâu kín tận đáy lòng của con người.

Buổi tối, Diêu Mỹ Nhân nằm ngủ ở trên chiếc giường mềm mại của Thư Mạch mà không hề suy nghĩ gì hết.

Lúc này, ở phòng bên cạnh, Thư Mạch lại lật người thêm lần nữa, đại não không ngừng nhớ đến bờ môi mềm mại ngọt ngào như kẹo bông, quả thực đây chính là một loại tra tấn đầy ngọt ngào.

Thư Mạch trợn tròn mắt, yên lặng nhìn trần nhà, trong bóng đêm, ánh mắt cậu đong đầy tình tứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK