Nguồn: metruyen.com
- Ngươi... Ngươi mau thả ta ra, kẻ phóng đãng, chẳng lẽ ngươi ăn phải xuân dược? Lúc nào lại trở nên có khí lực như vậy? Ngươi không buông ra, ta... Ta giết ngươi...
Đan Nhi bị Trần Tiểu Cửu tùy ý hôn vào môi phấn, tâm thần bối rối, mặt đỏ tai hồng, tim đập thình thịch, nàng khống chế mà không được, vội vàng né tránh hắn, ngoài mạnh trong yếu cãi cọ với hắn.
Trần Tiểu Cửu tuy rằng không phải kẻ phóng đãng, cũng là một kẻ phóng đãng còn không hề biết xấu hổ , là nam nhân bỉ ổi đáng khinh nhất, hắn vận khởi nội tức, chặt chẽ khống chế được vòng eo mềm mại của Đan Nhi, giữ chặt vào trước ngực, bàn tay to nắm hai má tinh xảo xinh đẹp của nàng, khóe miệng hiện ra một ý cười xấu xa, nhu tình vạn loại nói:
- Đan Nhi, nàng không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu, cho dù nàng là cọp cái, ta cũng sẽ là Võ Tòng oai phong, chuyên khuất phục lão hổ!
- Võ Tòng là người phương nào? Anh ta lợi hại lắm sao?
Đan Nhi kích động đáp lại .
Trần Tiểu Cửu cười thần bí nói:
- Anh ta là một kẻ đại khốn khiếp dám sờ mông lão hổ!
Trong lúc hắn nói chuyện, bàn tay to lướt qua vòng eo, không nhẹ không nặng nhéo vào mông nàng một phen:
- Ta quyết không thua kém so với tên khốn khiếp đó...
Đan Nhi đột nhiên giật mình run rẩy, tản ra dao động mê người, cắn môi, vẻ mặt đỏ ửng nói:
- Ngươi... Ngươi là tên khốn khiếp, ngươi là ác ma, ngươi dám cường bạo ta...
Nàng cái miệng nhỏ nhắn càng không ngừng mắng chửi, một đôi tay nhỏ bé hung hăng cắm bên trong da thịt ở phía sau lưng hắn, mười ngón dùng sức trợt xuống phía dưới, nơi đi qua, da thịt chỗ đó giống như hơi nước, truyền đến một cỗ thiêu đốt đau đớn toàn thân.
- Ta cũng muốn biết, là lão hổ ta lợi hại, hay là tên khốn khiếp ngươi lợi hại? Hừ... Dám dùng sức với ta,... Ngươi chờ chết đi!
Trong đôi mắt của nàng, tràn ra nhiều điểm lệ quang, đau khổ tranh cãi với hắn .
- Chết ở dưới bông hoa dù thành quỷ cũng phong lưu!
Trần Tiểu Cửu không chỉ có da mặt dày ra như bức tường, công phu kiên cường cũng vượt qua thường nhân rất nhiều, phía sau lưng truyền đến từng trận đau đớn, làm ruột gan hắn đứt từng khúc, nhưng lại càng thêm kích phát cỗ tà hỏa trong lòng hắn!
Hắn điên cuồng ôm chặt thân thể mềm mại của Đan Nhi, mở ra cái miệng rộng ra liều lĩnh đột nhiên bắt được cặp môi thơm của nàng, đầu lưỡi mềm mại như linh xà phun ra, len lỏi chạy đến mở hàm răng trắng nõn của Đan Nhi, tùy tiện thưởng thức hương thơm trong miệng lưỡi nàng!
Chỉ có điều một động tác thân mật triền miên như vậy, liền xúc động đến phòng tuyến dưới đáy lòng của Đan Nhi, hai tay của nàng rốt cuộc đã không còn phát ra khí lực.
Tuy rằng một chút nhu tình này là khát vọng ngày nhớ đêm mong của nàng, nhưng lúc này lại không cam lòng, bị Trần Tiểu Cửu dễ dàng đạt được, nàng liền hạ quyết tâm, bắp chân liền cong lại hất vào chân hắn, muốn thừa dịp hắn mất đi cân bằng là sẽ trong nháy mắt chạy ra khỏi ma chưởng dịu dàng của hắn.
Nhưng, tất cả mưu kế đều do sự ham muốn. Dù lấy lửa thiêu đốt trước mặt Trần Tiểu Cửu cũng là phí công , Thiên Hà Chi Thủy có mất đi cũng không dập tắt được ngọn lửa cực nóng đang thiêu đốt trong lòng hắn, thân thể mất đi cân bằng liền trong nháy mắt ngã về phía sau, hắn không xoay người điều chỉnh cân bằng, mà là mặc cho chính mình ngã bốn chân chỏng vó lên trời. Đan Nhi vẫn bị hắn gắt gao ôm chặt phía dưới, thân thể nhu nhược mềm mại không có xương, không tự chủ được ngã xuống tấm ngực rộng lớn của Trần Tiểu Cửu.
- A... Tiểu Cửu, ngươi điên rồi...
Đan Nhi trong lòng ma loạn, bàn tay Trần Tiểu Cửu tùy ý vuốt ve bên dưới. Nàng thở hổn hển, hỏa dục ở sâu trong lòng liền bốc cháy lên.
- Ta điên rồi, Đan Nhi, nàng là của ta, vĩnh viễn cũng trốn không thoát...
Trần Tiểu Cửu nháy mắt linh hoạt xoay người lại, đem Đan Nhi đặt ở dưới thân, toàn bộ sức nặng cơ thể đều đặt ở phía trên thân thể mềm mại của nàng, càng có thể cảm nhận sâu sắc được đôi gò bồng đào mềm mại và nhẵn mịn của Đan Nhi. Hắn kêu lên một tiếng làm tinh thần hăng hái thêm, đầu lưỡi càn rỡ luồn vào trong khoang miệng Đan Nhi lại bắt được cái lưỡi thơm tho liền giao lưu quấn, tận tình hưởng thụ trong miệng thơm.
Cỏ xanh trải đều giống như thiên nhiên rải bông nệm, mềm mại và dầy đặc, bên tai Đan Nhi truyền đến tiếng thở dồn dập của Trần Tiểu Cửu, ngửi được hơi thở nồng đậm nam tính của hắn, hai mắt mê ly, tuôn ra ngọn lửa mê tình. Nàng dùng một tia lý trí cuối cùng, hung hăng cắn vào đầu lưỡi không an phận của Trần Tiểu Cửu, cổ họng mơ hồ không rõ ô ô nói:
- Tiểu Cửu, đừng như vậy... Ta chịu không nổi... xin ngươi ...
Trần Tiểu Cửu chịu đựng đau đớn, vẻ mặt kiên nghị, nhẹ nhàng lắc lắc, đầu lưỡi bị Đan Nhi cắn, cũng mơ hồ không rõ nói:
- Đan Nhi, ta yêu ngươi... Ta thật lòng yêu ngươi mà...
Đang lúc hắn bó tay không biện pháp là lúc, trong đầu đột nhiên nhớ tới đến Khổng Nghi Tần đã truyền thụ lại