Nhưng lão phát hiện ra suy nghĩ của mình rất khờ dại, rất ngây thơ.
Bạch đạo trước mặt sắc lệ duyên dáng, yêu kiều, mạn diệu nhẹ nhàng, không chỉ có dáng người thướt tha, còn giống như tiên nữ hạ phàm, bay lên chân không dính dất, một chút cũng không dừng lại.
Tự mình hăng hái đuổi theo, không bị bóng trắng bỏ rớt lại, đã là vạn hạnh, sao có khả năng mà đuổi kịp được?
- Đứa nhỏ nhà ngươi! Thật tức chết ta đây!
Tào công công tức giận cả mặt đỏ bừng, ngũ quan vặn vẹo, trong lòng sông cuộn biển gầm, giống như người bị đao đam chém đau tới mức khó chịu.
Lão quát lên một tiếng, vận khởi toàn bộ công lực, giống như cũng rời tên, liều chết đuổi theo, tốc độ bất chợt tăng lên rất nhiều.
Khoảng cách cùng bóng trắng kia cũng càng lúc càng được rút ngắn lại!
Cái bóng trắng mạn diệu tao nhã đó, đích thị là Độc Hoàng.
Võ công của nàng không cao nhất, nhưng khinh công lại xưng vô địch thiên hạ, đương nhiên, Thôi lão tổ đã tạ thế không tính trong này!
Độc Hoàng sợ Tào công công đánh mất niềm tin đuổi theo mình, cho nên mới cố ra vẻ, giảm bớt tốc độ xuống một chút.
Chỉ có điều vượt qua sức dự đoán của Độc Hoàng, lão thái giám này quả thật có vài phần bản lĩnh, chạy, búng người một cái, giống như con cóc cực lớn đã thành tinh, tốc độ cực nhanh, ngay cả bản thân mình cũng chưa từng thấy.
Nhìn Tào công công càng lúc càng gần mình, Độc Hoàng ngoái đầu lại cười cười, ngoắc ngoắc ngón tay, khe khẽ nói:
- Đến đây! Tên thái giám chết bầm…
Thanh âm trong trẻo xinh đẹp, quyến rũ lòng người.
Tào công công mới không nghĩ ra một người giống như tiên nữ như vậy sao lại muốn đoạt lấy bảo vật của mình? Chẳng lẽ nàng làm nữ nhân đủ rồi, cũng muốn chiếm lấy bảo vật để trở thành nam nhân sao?
Nghĩ đến đây, Tào công công càng thêm sốt ruột, ra sức đuổi theo.
Hai người bóng dáng một trước một sau, như tên rời cung, nhanh chóng rời xa đại quân một ngàn tử cấm vệ, biến mất trước mắt bọn họ!
Tào công công không ngừng thả ra tín hiệu, chỉ dẫn phương hướng cho đám tử cấm vệ.
Khang Thiết, Trần Tiểu Cửu thuộc đội thứ hai.
Tuy rằng cản không nổi Tào công công đuổi nhanh như vậy, nhưng miễn cưỡng có thể nhìn thấy bóng dáng của lão khom mình xuống.
Khang Thiết vẻ mặt mờ mịt, vừa nhảy tránh đòn, thở hổn hển, vừa dùng ánh mắt nghi ngại hướng nhìn Trần Tiểu Cửu. Gã mơ hồ cảm thấy sự việc có chút kỳ quái, nhưng không biết mấu chốt nằm ở chỗ nào.
Trần Tiểu Cửu hướng Khang Thiết khẽ mỉm cười trêu chọc:
- Ngươi nhìn ta làm gì? Nhó thật cho ngươi biết cũng tốt, trò đùa dai hôm nay chính là một tay ta đạo diễn đấy.
Khang Thiết hơi sửng sốt, dừng lại, nhìn bóng Trần Tiểu Cửu bay ra xa, mới vội vàng đuổi theo, kinh ngạc nói:
- Vì sao ngươi làm như thế?
Trần Tiểu Cửu nói từng chữ một:
- Giết thật vui vẻ!
Khang Thiết vô cùng lo lắng nói:
- Ngươi chạy nhanh dừng ngay kế hoạch này lại, Tào công công đã luyện thành kim cương bất hoại thân, cho dù mười người như ta cộng lại, cũng không phải đối thủ của lão.
Trần Tiểu Cửu cười ha hả nói:
- Khang huynh yên tâm, lần này ta đã chuẩn bị cao thủ, so với mười người như ngươi cộng lại, còn lợi hại hơn nhiều…
Vẻ mặt Khang Thiết khó hiểu:
- Ngươi ở đâu ra nhiều cao thủ như vậy?
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Cửu ca ta duyên tốt, ngươi ghen tị sao?
Khang Thiết lắc đầu liên tục :
- Không tốt ! Vẫn là không tốt ! Một ngàn tử cầm vệ kia đối với Tào công công trung thành và tận độc ! Nếu như bị bọn họ vây lại, cho dù có nhiều cao thủ, cũng là hữu tử vô sinh.
- Ta ngu như vậy sao ?
Trần Tiểu Cửu thần thần bí bí nói :
- Đám tử cấm vệ này, sớm muộn gì cũng tế phẩm chôn theo Tào công công, một lát ngươi sẽ thấy rõ ràng thôi.
Khi nói chuyện, bóng của hai người đã rơi lại sau Tào công công rất xa, dựa vào nhãn lực của Trần Tiểu Cửu, gần như rất nhanh lại thấy được cái bóng mờ nhạt của lão.
Trên mặt hắn nở nụ cười quỷ dị nói:
- Khang huynh, xem ra hai chúng ta cần thêm chút sức rồi!
Khi nói chuyện, nói vận khí công, trên mặt hiện lên một mảnh tường vân mây tía, bao phủ toàn thân, đây là chứng tỏ tử vi đạo công có chút thành tựu.
Ở trong trận giết đó, tốc độ cực nhanh, phát huy tới cực hạn, thả người vài cái, đã bỏ rơi Khang Thiết cách xa khoảng mười thước.
Thân hình quỷ dị, nhưng làm Khang Thiết hoảng sợ, thầm nghĩ Tiểu Cửu lúc nào trở nên lợi hại như vậy? Trước kia sao mình có thể một chưởng đánh bay được hắn?
Trong lúc nhất thời lòng hiếu thắng nổi lên, gã nhún vài cái, đuổi theo. Một hồi lại bị rớt xuống.
Vẻ mặt Khang Thiết xấu hổ:
- Trần Tiểu Cửu không hổ là huynh đệ của Diệp công tử, thật đúng là kỳ nhân!
Độc Hoàng và Tào công công từ đầu tới cuối vẫn duy trì khoảng cách mười thước, khiến Tào công công thấy được trong mắt, lại gấp ở trong lòng.
Mà Độc Hoàng giờ phút này đã dựa theo lời dặn dò của Tiểu Cửu, đi tới cánh đồng phía tây nam ra một địa điểm thần bí – Khốn Long đầm. Nơi này cũng là nơi Trần Tiểu Cửu và Nguyệt Thần lần đầu tiên quen biết nhau.
Chính là ở nơi này, Trần Tiểu Cửu và Hồng Hạnh một lần cuối chia tay bịn rịn, cũng nơi này, hắn cùng tứ đại hoa đán có một đêm hoan lạc nghiêng trời ngả đất khó quên.
Khốn Long đầm danh như nghĩa, mặc dù là một con rồng cũng muốn bị vây chết ở chỗ này.
Gốc rễ ở chỗ, đây là một khoảng đầm lầy lầy lội đến tận cùng, một khi trong lúc vô ý bước vào, chỉ biết càng lún càng sâu, cuối cùng bị đầm lầy bao phủ lấy, ngay cả thi thể cũng vĩnh viên không nhìn thấy mặt trời.
Mà Trần Tiểu Cửu, hoàn toàn đem Tào công công dẫn dắt tới tuyệt địa này.
Bóng Độc Hoàng lay động, thoáng đã tiến tới Khốn Long đầm.
Xa xa nhìn lại, Khốn Long đầm một mảnh đen tuyền, yên tĩnh như chết rồi vậy.
Đôi mắt Độc Hoàng quyến rũ tung bay, mang theo chút khiêu khích, nhìn về phía Tào công công, dịu dàng nói:
- Thái giám chết bầm, ngươi tới đây, đuổi theo ta, ta trả bảo bối lại cho ngươi, chơi đùa…
Tào công công ngây người một lúc, thấy Độc Hoàng nói năng tùy tiện nhẹ nhàng như vậy, liền lao vào Khốn Long đầm.
Nói đó lầy lội tối om, không ngờ một chút cũng không dính thân, tựa như tiên tử giáng phàm, vô dùng duyên dáng.
Tào công công đương nhiên cũng nghe qua ác danh của Khốn Long đầm, nhưng gần đây võ công của lão cực cao, tin tưởng hơn bao giờ hết ra sức bành trướng, thứ hai lão rất cần lấy lại bảo vật, trong lòng nóng như lửa đốt.
Lập tức cũng không cần nghĩ nhiều như vậy, cười lạnh một tiếng, thả người nhảy vào.
Bóng dáng mơ hồ bất định, tuy rằng khinh công không bằng Độc Hoàng nhưng bay đi bay lại như vậy, cũng không có chút gì nguy hiểm…
Khang Thiết và Trần Tiểu Cửu tới chỗ này, khi Khang Thiết nhìn thấy đầm lầy đen nghìn nghịt này, trong lòng gần như đã rõ ràng độc kế của Trần Tiểu Cửu: Khốn Long đầm này ngoại trừ mình không ai có thể xông qua được.
Nhưng bên trong một ngàn tử cầm vệ, còn có có thể phá tan được Khốn Long đầm này không?
Chỉ sợ một người cũng không có!
Mặc dù mình có thể xông tới, nhưng cũng sẽ trở thành đồng lõa giết chết công công.
Xem ra, Tào công công lần này quả thật là cửu tử nhất sinh rồi!
Trần Tiểu Cửu đắc ý nhìn Khang Thiết, không hề cố kỵ, nhún người bay vào Khốn Long đầm.
Khang Thiết thở dài một tiếng, cũng nhảy vào theo. Phía sau xuất ra bắn tín hiệu, gã biết rõ, tử cấm vệ thấy được tín hiệu nhất định sẽ không chùn bước mà tới.
Bọn họ căn bản sẽ không hiểu được Khốn Long đầm lợi hại như thế nào.
Chỉ cần bọn họ một chân bước vào đây, từ nay sẽ không còn trong bầu trời này, hoàn toàn ngăn cách với nhân thế!
Đây là kết cục của những ai giúp kẻ ác làm việc xấu, không thể trách người khác được.
Độc Hoàng vô cùng dễ dàng bay qua được đầm lầy, tới giữa Khốn Long đầm, non xanh nước biếc, không khí tươi mắt, cảnh vật cực đẹp khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Độc Hoàng một thân lụa trắng, đứng trên tảng đá, phong thái yểu điểu, nhìn ra Khốn Long đầm nhìn Tào công công cười duyên dáng.
Lão Tào nhanh chóng vượt qua đầm lầy, trên ống tay áo đã dính bùn đen kịt, mơ hồ có mùi hôi thối.
Lão bất kể thế nào cũng không nghĩ được, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Bóng trắng kia dẫn lão tới đây rốt cuộc là muốn thế nào…
Tào công công tiến lại gần Độc Hoàng, vẻ mặt tái dại, quái đản nói:
- Ngươi là ai? Còn không mau đem viên thuốc kia trả lại cho ta, nếu không, ta băm thây ngươi làm vạn đoạn, cho ngươi không thể siêu sinh.
- Ta là ai?
Độc Hoàng tự nhiên cười nói, che cái miệng nhỏ nhắn, cất giọng trong trẻo:
- Thái giám đáng chết, ngươi ngốc nghếch sao? Ta là tiên nữ muốn mạng ngươi.
Tào công công ngây người một lúc nói:
- Võ công của ngươi là đệ nhất thiên hạ, ai có thể muốn mạng của ta?
- Vậy còn không đơn giản!
Bàn tay nhỏ bé của Độc Hoàng nhẹ nhàng vung lên, viên thuốc kia bay vào rừng sâu, cười hì hì nói:
- Cái này có phải đã lấy được nửa tính mạng của ngươi rồi không?
Viên thuốc bay vào rừng rậm, tự như đá ném vào biển rộng, biết đi đâu mà tìm đây?
Tào công công đặt hy vọng cực lớn vào viên hoàn dược đó, cuối cùng lại chìm xuống đáy của Khốn Long đầm.
Cảm xúc của lão phút chốc trở nên cực kỳ táo bạo, giống như vạn tiễn xuyên tâm, ngũ quan của lão vặn vẹo, hiện ra vẻ khinh khinh thường có, nhấn mạnh từng chữ một:
- Ta … ta phải giết ngươi!
Đúng lúc này, Trần Tiểu Cửu, Khang Thiết cũng lập tức vọt vào.
Tào công công âm hiểm cười nói:
- Tiểu Cửu, đến thật tốt, con yêu nữ này đem viên thuốc của ta làm hỏng, ngươi nhất định phải báo thù cho ta.
Tiểu Cửu cười nói:
- Ta đương nhiên phải trợ giúp Tào công công, giết chết tiên nữ này!
Thân thể hắn thấp thoáng, đã phi thân bay về phía Độc Hoàng, hai tay khum lại, dường như muốn giết chết nàng vậy.
Đợi lúc bay qua người Tào công công, thân mình hắn uốn éo, một móng vuốt lớn đột ngột nhằm mặt lão Tào chụp xuống.
Một trảo đến quá bất ngờ, dù Tào công công võ công cao cường cũng bị dọa cho toàn thân toát mồ hôi lạnh!
Tào công công toàn thân lay động, bay tới hơn mười thước, vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Tiểu Cửu, ngươi nhận lầm người rồi, ngươi phải giết yêu nữ kia, tại sao lại quay ngược lại giết ta?
Trần Tiểu Cửu hướng Tào công công nhướn mày nháy mắt, cười cười nói:
- Tiên nữ dáng vẻ tinh xảo đặc biệt như vậy, ta như thế nào có thể buông tay độc ác bẻ hoa chứ?
Độc Hoàng nũng nịu cười nói:
- Tiểu Cửu, ngươi đúng là ngọt ngào nhất.
Trong nháy mắt Tào công công dường như đã rõ ràng mọi chuyện, mắt híp lại, trong con ngươi hiện ra ánh sáng lạnh, nghiến răng, nghiến lợi nói:
- Trần Tiểu Cửu, hóa ra ngươi cài đặt cạm bẫy, muốn tính mạng của ta sao?
Trần Tiểu Cửu lắc đầu, nói rất nhẹ:
- Không phải ta đặt cạm bẫy giết ngươi, là ngươi tự gây nghiệt chướng, không thể sống! Ngươi làm bao chuyện thương thiên hại lí, trong lòng ngươi biết rõ, còn cần ta nói rõ sao?
- Ha ha ha…
Tào công công ngửa đầu cười lớn, vươn bàn tay khô cạn già nua chỉ vào Trần Tiểu Cửu và Độc Hoàng líu lo giọng cười quái dị nói:
- Ngươi cho là, chỉ với hai người các ngươi có thể giết chết ta sao?
Lão dừng một chút, trở lại nói với Khang Thiết:
- Giết đôi cẩu nam nữ này cho ta.
Khang Thiết giơ tay lấy đao phong ra, vung qua vai nói đầy thâm ý:
- Tào công công, ta là sư huynh của Diệp Ngâm Phong…
- Ngươi… ngươi nói cái gì? Hóa ra ba người các ngươi cùng một phe sao?
Lão Tào sắc mặt xanh mét, hung hăng gào lên, mắng điên cuồng:
- Chỉ bằng ba người các ngươi, xa xa cũng không phải đối thủ của ta, ta giết các ngươi như lấy đồ trong túi.
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Ba người chúng ta đương nhiên không phải đối thủ của ngươi, cho nên, ta làm tang lễ cho ngươi, An Nam Tú bài một đội hình siêu cấp xa hoa!
Trần Tiểu Cửu tự tin vỗ tay.
Đang lúc hoàng hôn từ trong rừng bay ra bốn bóng ảnh bao vây lấy Tào công công ở giữa.
Đúng là như Hoa Như Ngọc, Hỗ Tam Nương, Y Đằng Tuyết Tử, La Đồng!
Tào công công nhìn những dáng người mạn diệu trên không trung liền biết, bọn họ cũng không phải loại tầm thường, đều là đối thủ hạng nhất khó vượt qua.
Cường địch tùy tùng, Tào công công tím mặt nghiêm giọng, trong đôi mắt u lãnh quét qua Hoa Như Ngọc, Hỗ Tam Nương, Y Đằng Tuyết Tử, Độc Hoàng, La Đồng, Khang Thiết, Trần Tiểu Cửu.
Lão biết rằng hôm nay rốt cuộc mình đã bị đánh bật gốc rồi.
Lúc này, lão chỉ hy vọng một ngàn tên tử cầm vệ kia có thể tới, chân chính giúp mình một tay.
Nhưng nhìn đầm lầy một mảnh đen tuyền, Tào công công trong lòng lạnh tới tận đáy: tránh không được sáng sớm nay ô nhã vây quanh mình kêu bậy, hóa ra là trời muốn mạng ta!
Chỉ bằng Khốn Long đầm, tử cấm vệ làm sao có thể vượt qua mà vào tới đây ?
Tào công công không giận ngược lại cười lớn, nghiêm mặt nói:
- Các ngươi quả thật tâm địa độc ác, ta muốn các ngươi phải bồi thường mạng cho ta.
Trần Tiểu Cửu không để ý tới những lời nói ngang ngược của lão, ánh mắt đảo qua mọi người một lượt, sau đó thận trọng phất tay, bảy cái bóng đều một nhịp hướng Tào công công đánh tới.
Trong nhất thời, đao quang kiếm ảnh, khắp bốn phía đồng loạt nổi lên…
Khốn Long đầm xưa vốn tịch mịch nặng nề, hôm nay bởi một cuộc săn bắt mà bỗng chốc chấn động tới trời cao.
Một phiến cỏ xanh non mơn mởn.
Đám bảy người Hoa Như Ngọc, Trần Tiểu Cửu đồng loạt xuất kiếm ra tay với Tào công công, từng chiêu từng chiêu không chút nể mặt, mang theo thế lôi đình vạn quân. Thầm muốn đem Tào công công nhanh chóng giết chết!
Tào công công vốn tưởng rằng luyện thành kim cương bất hoại thân liền có thể vô địch thiên hạ, gặp phải đối thủ quá hống hách, cũng có thể giành được thắng lợi. Nhưng đám Hoa Như Ngọc bảy người, từng cái kinh thái tuyệt diễm, đều vượt qua cao thủ hạng nhất.
Tào công công bị bảy cao thủ bậc nhất bao vây vào giữa, mặc dù cũng là cao thủ vô địch thiên hạ, cũng chỉ e hữu tử vô sinh.
Vừa khéo chính là, bảy người này đều có phân công rõ ràng.
Tào công công ỷ vào khinh công trác tuyệt, muốn cướp đường chạy trốn, nhưng khinh công Độc Hoàng so với lão còn cao minh hơn, luôn chặn đường phía trước, đem lão giết trở lại.
Nếu sử dụng chiêu số chính diện, La Đồng, Khang Thiết cứng rắn như vậy, không e sợ bất kỳ kẻ nào.
Tào công công cùng Khang Thiết La Đồng đánh được ba chưởng.
Tuy rằng lão biết mình chiếm được thế thượng phong tuyệt đối, hai người bọn La Đồng Khang Thiết tuy rằng lợi hại, nhưng căn bản không phải là cao thủ của lão. Chỉ có điều sẽ tiêu hao lượng lớn công lực.
Cùng hai tên thực lực siêu tuyệt này đấu vài chưởng, chỉ e tốc độ tử vong của mình sẽ tăng nhanh.
Cho nên ngẫm lại, Tào công công đành dùng hai chữ khéo léo, từ trong đám người xoay quanh, qua lại không ngớt, giảm bớt đấu chính diện cùng bọn họ, mong cầu cơ hội thoát thân.
Nhưng đây chính là điểm mạnh của Hoa Như Ngọc và Hỗ Tam Nương.
Hai người thân pháp nhẹ nhàng lấy nhu thắng cương, như giòi trong xương, gắt gao quấn quanh người lão một tả một hữu. Bởi vậy lão loay hoay thành một mớ rối rắm, không thể không trở mình đánh chính diện.
Mà Khang Thiết, La Đồng như bóng với hình, hai tay vươn ra hướng về phía của lão.
Nhưng cái Tào công công lo lắng nhất chính là hai người Y Đằng Tuyết Tử và Trần Tiểu Cửu.
Lão có kim cương bất hoại thân, đao kiếm tầm thường khó có thể tổn thương tới lão. Mặc dù bị La Đồng hay Khang Thiết đánh vài chưởng, cũng chỉ có thể đẩy lùi vài bước. Nhưng lão thật sự sợ lưỡi kiếm trong tay Trần Tiểu Cửu.
Bằng nhãn lực của mình, Tào công công hoàn toàn có thể nhận ra, cái chuôi kiếm này lóe ra ánh sáng thanh mang, nhất định không phải vật bình thường, nếu thanh kiếm này đâm vào người mình, nhất định sẽ tạo nên một lỗ thủng lớn.
Hơn nữa Trần Tiểu Cửu con người này cực kỳ âm hiểm, cầm kiếm trong tay sẽ bất động, tìm được cơ hội liền nhanh như tia chớp đâm tới.
Một kích không trúng, liền lui trở lại, chờ thời cơ tiếp tục ám sát.
Một bộ dạng hung ác đó, hoàn toàn giống như một con sói đói!
Mà Y Đằng Tuyết Tử tuy rằng thân thủ, lực công kích kém hơn một chút. Nhưng trong tay nàng lại ôm theo một cây đàn cổ, bàn tay mềm mại lướt trên từng phím đàn, sinh ra tà âm khiếp đảm hồn người, khiến cho lòng người nảy lên những đau đớn khó nói thành lời.
Bởi vậy, Tào công công đột ngột quyết định, hướng về Y Đằng Tuyết Tử nhào đến.
Trên khuôn mặt trắng nõn của Y Đằng Tuyết Tử xẹt qua một nụ cười rất nhẹ, rụt rè trốn sau lưng Trần Tiểu Cửu, đang thương nói:
- Tiểu Cửu, tên thái giám chết bầm đang giết tới, ngươi phải bảo vệ ta…
Trần Tiểu Cửu cầm Hiên Viên kiếm vung lên, Tào công công sợ đến mức so với con thỏ chạy trốn còn nhanh hơn, xoay người chuyển hướng tấn công La Đồng.
Trần Tiểu Cửu ngoái đầu về phía Y Đằng Tuyết Tử hấp háy mắt cười, thầm nói:
- Đây cũng xem như anh hùng cứu mỹ nhân được nhỉ?
Còn không đợi nàng đang xấu hổ đỏ mặt hồi đáp, Hoa Như Ngọc cầm roi quất vào mông hắn, giận dữ sẵng giọng:
- Cái này khóa miệng chàng lại, lúc nào cũng lẳng lơ đưa tình sao?
Trần Tiểu Cửu hướng Y Đằng Tuyết Tử nhún vai, lại vội vàng tham gia vào cuộc chiến.
Trong nháy mắt áp lực đối với lão Tào tăng lên mạnh mẽ, trên gương mặt ngăm đen toát ra từng trận mồ hôi lạnh, lão tranh thủ rút ra chút thời gian quý giá, đem tín hiệu bắn một tia ra ngoài.
Trần Tiểu Cửu hoàn toàn có thể phá tan tín hiệu đó. Nhưng đây đúng là điều hắn đang mong chờ được thấy. Đội tử cấm vệ chiến lực hùng mạnh, không làm cho bọn họ hao binh tổn tướng, chết đi vài người, sao có thế làm mất đi nhuệ khí của bọn chúng?
Một ngàn tử cấm vệ nhận được tín hiệu, tuy rằng không biết cụ thể xảy ra chuyện nguy hiểm gì, cũng tranh nhau nhằm hướng này chen tới.
Đám tử cấm vệ kiến thức hạn hẹp, cũng không hiểu được lợi hại của Khốn Long đầm!
Tuy rằng nhìn về phía trước tối đen một mảnh, vẫn quơ đao thép, làm việc nghĩa không chùn bước lao vào vũng lầy.
Bên cạnh đầm lầy hơi cứng, đám tử cấm vệ đầu tiên đi vào, còn chưa biết thế nào là khó khăn. Nhưng là hơn hai mươi mét đầu tiên, mới cảm giác không ổn, dưới đáy chầm chậm và kiên định lún xuống làm bọn chúng kinh sợ toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Trong nháy mắt chúng ý thức được đây có thể là một tử huyệt, liền vội vàng muốn quay trở lại.
Nhưng bọn chúng cũng chỉ là những người xuất sắc trong đám phàm nhân, có thể có được khinh công cao minh hay không?
Giữa lúc đang thất kinh, trở lại vài bước, đầm lầy đen thui liền mở rộng cái miệng tối om của mình ra, một miếng nuốt tới đầu gối tử cấm vệ. Cứ thế một ngụm nữa, liền nuốt tới cổ của chúng.
Lại thêm một hơi, tử cấm vệ hai mắt mở to, khàn giọng gào thét, liền biến mất không một tiếng động cuốn vào trong vũng bùn.
Sau đó, trên mặt đầm lầy lại khôi phục một mảnh yên tĩnh, coi như chưa từng có chuyện gì giống như vậy vừa xảy ra.
Bên trong một ngàn tử cấm vệ, xung phong lên phía trước cũng có năm trăm người đang rơi vào vũng bùn, muốn sống, đã là hoa trong gương, trăng trong nước, gần như chỉ còn tồn tại trong ảo tưởng.
Tử cấm vệ chạy trốn chậm, nhưng âm soa dương thác nhặt về một cái mạng.
Cả đám đứng bên cạnh vũng bùn trơ mắt nhìn đồng chí trong đó bị bùn lầy nuốt chửng, lòng nảy sinh hoảng sợ, đôi mắt kinh hãi tìm kiếm lão Đại, không còn lỗ mãng xung phong lên phía trước như vừa rồi.
Chỉ trong chốc lát, hơn năm trăm tử cấm vệ đã nằm gọn trong đáy Khốn Long đầm.
Những Tử cấm vệ còn lại ngoại trừ tim đập nhanh, bối rối, mờ mịt luống cuống, còn lại chỉ có thể trơ mắt đứng ngây ra nhìn từng luồng pháo sáng bay trong không trung…
Tào công công trong lòng âu lo, đã lạnh lẽo tới cực điểm rồi!
Lão vẫn chờ đợi, nhưng không thấy tử cấm vệ đến cứu viện, cũng đoán được tử cấm vệ chắc chắn đã bị Khốn Long đầm ngăn cản, một ngàn tử cấm vệ e rằng cũng lành ít dữ nhiều.
Đang lúc lo âu, ngực trái bị La Đồng đánh một chưởng, huyết mạch quay cuồng, một hồi đầu váng mắt hoa.
Hoa Như Ngọc một đạo roi quét qua, tiến nhanh trên mặt đen thui xấu xí của lão để lại một vết máu!
Dáng người gầy yếu của lão thái giám liền bay ra ngoài…
Hoa Như Ngọc cùng mọi người vây kín lấy lão, trên gương mặt xinh đẹp quyến rũ thoát như trút được gánh nặng, điềm tĩnh nói:
- Lão tặc cố hết sức đi ra ngoài, còn chưa chịu chết sao?
- Ha ha… Nhận lấy cái chết sao?
Tào công công híp mắt, ngũ quan vặn vẹo, trên mặt xuất hiện một vòng hơi thở xanh đen, phảng phất như có âm hồn Địa ngục, ở bên cạnh lão quanh quẩn bồi hồi.
- Các ngươi đã để cho ta chết, vậy các ngươi hãy cùng chôn theo ta đi, một tên cũng đừng mong còn sống ra ngoài!
Đang lúc mọi người vô cùng kinh ngạc, lão thái giám lấy ra ngân châm, tử huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu xuống tới đại huyệt toàn thân đều đâm đầy kim châm, xa xa nhìn lão giống như một con nhím lóng lánh thật tức cười.
Trần Tiểu Cửu chấn động!
Trong ấn tượng của hắn, Tiểu Đạo Đồng trong đối chiến cùng Nguyệt Thần, trọng thương không dậy nổi, chính là dựa vào công phu kim châm đâm huyệt mà chuyển bại thành thắng!
Hắn biết, đây là kim châm đâm huyệt, trong thời gian ngắn hội tụ nội tức tuyệt đỉnh công phu, tự nhiên đối với thân thể chính mình tổn thương rất lớn, nhưng đồng thời có thể đem công lực của bản thân trong một thời gian ngắn nâng cao lên mấy lần, đạt đến trình độ siêu phàm.
Trần Tiểu Cửu đưa mắt nhìn Hoa Như Ngọc, Hỗ Tam Nương, ngưng trọng nói:
- Đều phải vạn phần cẩn thận, lão già này muốn xuất ra tuyệt chiêu…
Tào công công cười lớn dữ tợn:
- Các ngươi không cho ta sống, ta đây cũng tuyệt đi cửa sinh của các ngươi! Để lại mạng đi!
Lão hét lớn một tiếng, nhắm ngay Khang Thiết, song chưởng xuất chiêu mang theo uy thế không gì địch nổi đẩy ra cực mạnh.
Khang Thiết trốn không kịp, trong lúc vội vã xuất chưởng chống trả.
Ầm…
Một tiếng rung trời trầm đục vang lên!
Khang Thiết tựa như chiếc lá bay phất phơ chầm chầm rơi ra ngoài, ngã xuống đất không dậy nổi, một ngụm máu tươi trào ra, đi vào hôn mê.
Uy phong một chưởng, lợi hại như vậy.
Lão thái giám cười hô hố, híp đôi mắt ti hí lại, phẫn hận khó có thể diễn tả được, xoay người đánh về phía Hoa Như Ngọc, gào thét nói:
- Nạp mạng đi!
Trần Tiểu Cửu lúc này cũng không dám lơ là, chủ quan, Hiên Viên kiếm trong tay vung lên, đem thân thể Tào công công ép lui, mới hướng về phía mọi người nói:
- Bắt đầu làm theo kế hoạch, săn lão thái giám.
Y Đằng Tuyết Tử nghe vậy, ôm đàn tỳ bà, nhảy ra khỏi vòng tròn.
Trần Tiểu Cửu hít một hơi thật sâu, đem tử vi đạo công điều chỉnh đến cực hạn, hô hấp thông thuận, tự tin cười lạnh một tiếng:
- Tên thái giám chết bầm, ngươi cuối cùng cũng phải chết dưới kiếm của ta.
Hiên Viên kiếm trong tay dưới ánh mặt trời vẽ ra một đạo kiếm quang quỷ dị, tinh quang chợt lóe lên đầy huyễn hoặc, thân kiếm nảy lên run rẩy không ngừng.
Mà tầng tầng kiếm quang bắn ra chói lọi, mũi nhọn cánh mỏng xé rách không khí, nâng đỡ tiếng xé gió tưởng như tiếng quỷ khóc sói gào, giống như có ai đó đang gào thét.
Tào công công cảm nhận được uy lực của Hiên Viên kiếm, da đầu gối không khỏi run lên!
Trần Tiểu Cửu ở chính diện giằng co, khiến sĩ khí của lão thái giám vừa nâng cao lại rơi chậm xuống, công lực của lão cao tới đâu, một đôi tay bình thường cũng đấu không lại Hiên Viên kiếm.
Lão nổi giận gầm một tiếng, sợ hãi liên tục lui về sau.
Trần Tiểu Cửu tranh thủ cơ hội, trên mặt đều phủ sương mù tím, mũi kiếm không rời khỏi gương mặt đầy nếp nhăn của Tào công công.
Hoa Như Ngọc, Hỗ Tam nương, Độc Hoàng, La Đồng đều đang ẩn sau lưng hắn, chờ cơ hội đánh lén lão già.
Mà Y Đằng Tuyết Tử đang vững vàng trên ngọn cây, nhắm đôi mắt đen dài, dáng vẻ yên lặng tựa như tiên nữ đang suy tư, khiến cho lòng người càng lay động….
Bàn tay mềm mại lướt trên phím đàn, âm thanh triền miên, giống như khói bếp uốn lượn dâng cao, phất phơ kéo dài, bao phủ lấy một phương Niết bàn.
Trên bầu trời một con hùng ưng lướt qua.
Từng nốt nhạc điêu linh mạn diệu, con chim phảng phất như bị mất trọng lượng, thu cánh kêu thảm một tiếng, thẳng tắp ngã xuống cỏ xanh, cũng không giãy dụa thêm chút nào.
Cùng lúc đó, Hoa Như Ngọc, Tiểu Cửu, La Đồng, Độc Hoàng, Hỗ Tam nương cũng vung tay thông qua ánh sáng màu vàng tía trên bàn tay Trần Tiểu Cửu, xóa bỏ được uy hiếp từ tiếng đàn của Y Đằng Tuyết Tử đối với bản thân mình.
Tiếng đàn truyền đến, trong đầu lão thái giám đau muốn nứt ra, hỗn loạn, trong lòng không ngờ còn nảy lên ý niệm kỳ quái muốn chết trăm lần.
Lão biết mình chắc chắn đang trúng loại mê ảo nào đó.
Trong giây lát hét ra một tiếng cực lớn!
Công phu sư tử rống hống hách cực hạn, hướng về phía tiếng đàn tản đi…
Ầm…
Tiếng đàn đột nhiên tắt, dây đàn của Y Đằng Tuyết Tử bị trùng đoạn, đôi môi phấn hồng khẽ nhếch lên, trào ra chút máu đỏ!
Thừa dịp Tào công công xuất ra công phu sư tử rống, công lực trong nháy mắt giảm xuống nhanh chóng, Hoa Như Ngọc, Độc Hoàng, Hỗ Tam nương, La Đồng toàn lực xuất công, nháy mắt gây loạn.
Bốn người xông lên, Hỗ Tam nương, Hoa Như Ngọc túm được cánh tay lão, Độc Hoàng, La Đồng ôm được chân lão!
Tào công công nét mặt dữ tợn, ra công dùng sức, muốn thoát khỏi gông cùm.
Trần Tiểu Cửu lẫm liệt cười lớn một tiếng, Hiên Viên kiếm nhằm đầu lão ta bổ xuống.
Quang hoa lóng lánh chói mắt giữa trời, một đạo thanh mang đột ngột ngưng tụ thật lớn thông suốt trời đất, thoáng như một kiếm oai đến cửu khung, xé rách sự yên tĩnh của Khốn Long đầm!
Tào công công sao có thể ngăn cản thanh mang của Hiên Viên kiếm?
Lúc này, trong đôi mắt lão chỉ còn lại sự sợ hãi, kinh hoảng, cũng mơ hồ cảm nhận được tử thần đang triệu tập.
Rắc rắc…
Cơ thể hoàn chỉnh của Tào công công nhận được lực bổ Hoa Sơn của Trần Tiểu Cửu, chia làm hai nửa, máu tanh tung bay bốn phía, cùng với cỏ xanh rừng rậm, tạo thành một bức tranh tương phản tuyệt đẹp.
Đám người Hỗ Tam nương, Độc Hoàng, Hoa Như Ngọc, La Đồng trên thân cũng nhuốm đầy máu, giữa không trung đều tự buông nửa thân xác của Tào công công ra.
Bịch!
Theo tiếng từng mảnh thi thể rách nát của lão thái giám rơi xuống đất, cũng đồng thời tuyên bố chấm dứt trận đấu.
Trần Tiểu Cửu dáng người tuấn vĩ chầm chậm hạ xuống, nắm chặt Hiên Viên kiếm trong tay, chằm chằm nhìn thi thể của Tào công công ở đó ngẩn người.
Hoa Như Ngọc rút roi đánh vào mông hắn, sẵng giọng:
- Lão thái giám chết rồi, chàng còn bày đặt cái gì nữa?
- Chết sẽ là như vậy?
Hắn thở phào một cái, dáng người lảo đảo ngã ra mặt đất.
- Tiểu Cửu, chàng… chàng làm sao vậy?
Hoa Như Ngọc vội vàng nhào về phía trước, khuôn mặt xinh đẹp gấp tới độ nổi lên một tầng đỏ bừng.
Được Hoa Như Ngọc gắt gao ôm vào lòng, cảm nhận được một khối mềm mại trước ngực, thẩ xác và tinh thần Trần Tiểu Cửu cực kỳ thoải mái. Hắn nhắm mắt lại vùi vào trong lòng nàng, dụi đầu vào ngực nàng, lén lút thổi lên những lời ngọt ngào:
- Vẫn là lão bà tấm lòng rộng lớn, mềm thật, ta thoải mái muốn được ngủ thiếp đi.
- Phì… Chàng cái người, chính là không có chút đứng đắn.
Hoa Như Ngọc thuận tay ném hắn ra ngoài, tuy rằng hai người ân ái triền miên bao lần, nhưng mỗi lần nghe những lời tâm tình của hắn, nàng vẫn cảm thấy ý loạn tình mê.
Trần Tiểu Cửu vừa rồi bởi dùng sức quá mạnh, cơ thể có chút mệt mỏi, được Hoa Như Ngọc ôm vào trước ngực nghỉ ngơi đôi chút, tinh thần đã khôi phục lại phần nào.
Hắn đứng dậy đi tới trước mặt Y Đằng Tuyết Tử, nhìn khuôn mặt quyến rũ của nàng hơi tái, khóe miệng mơ hồ có một vết máu, vội lôi bàn tay nhỏ của nàng lại, quan tâm hỏi:
- Tuyết Tử, tỷ không sao chứ?
Y Đằng Tuyết Tử bị Trần Tiểu Cửu nắm bàn tay, cảm nhận được hơi ấm từ trong tay hắn, chút khó chịu trong lòng không ngờ giảm đi rất nhiều. Nàng nhìn ánh mắt đưa tình đầy ẩn ý của hắn, trên mặt không khỏi có chút mị hoặc thẹn thùng lướt qua.
Đôi mắt nàng đảo vòng quanh, nhẹ giọng nỉ non:
- Ta không sao, chỉ hơi mệt một chút.
Nàng đưa mắt lên lập tức gặp gương mặt như sương lạnh của Hoa Như Ngọc đang nhìn mình, giờ mới hiểu lại, Trần Tiểu Cửu đang cầm tay mình, đã bị Hoa Như Ngọc nàng ấy nhìn vào trong mắt.
Y Đằng Tuyết Tử rút tay lại, không ngờ rằng Trần Tiểu Cửu hắn còn bắt lại nhanh hơn, tránh không khỏi.
Tuyết Tử gấp gáp, liếc mắt sang hắn một cái sẵng giọng:
- Tiểu Cửu, mau buông ra.
Trần Tiểu Cửu chưa ngửi thấy mùi nguy hiểm, vô lại nói:
- Sờ tay một chút làm sao vậy? Còn thẹn thùng gì? Ngực của tỷ ta đã sờ qua! Mềm như vậy, co giãn như vậy….
- Tiểu Cửu… ngươi đừng nói nữa…
Y Đằng Tuyết Tử ngoái đầu nhìn lại, u oán lườm hắn một cái, trong đôi mắt quyến rũ hàm chứa sự xấu hổ, làm cho người ta thương tiếc không thôi.
Nàng dùng sức giãy cánh tay ra, đỏ mặt nói một hơi:
- Cho ngươi tác quái, lão bà ngươi ở phía sau trơ mắt nhìn ngươi đưa tình đó.
- Hả?
Trần Tiểu Cửu được Tuyết Tử nhắc một câu, mới mơ hồ cảm thấy phía sau có một chùm sáng sắc nhọn đang nhằm về mình.
Ngoái đầu lại nhìn đã thấy Hoa Như Ngọc sắc mặt như băng, một khuôn mặt xinh đẹp lạnh lẽo khiến người ta như có một cỗ hàn khí đập vào mặt.
Hắn bị Hoa Như Ngọc bắt quả tang thông dâm, trong lòng không yên, theo bản năng buông bỏng bàn tay tham lam, ngượng ngùng cười nói:
- Hoa Nhi, Tuyết Tử bị thương, ta chỉ kiểm tra cho nàng ấy một chút.
Y Đằng Tuyết Tử đỏ mặt, nhìn Hoa Như Ngọc tròng mắt lạnh như băng, lắp bắp nói:
- Ta …ta bị thương thật…
Hoa Như Ngọc nén cơn tức giận trong lòng, ngoái đầu nhìn Độc Hoàng nói:
- Độc Hoàng tỷ tỷ, Tuyết Tử bị thương, phiền tỷ giúp nàng ấy xem lại thương thế.
Nói dứt lời, lại liếc mắt sang Trần Tiểu Cửu một cái, nói với Độc Hoàng:
- Có vài người, không biết giả vờ hiểu biết, cầm lấy tay người ta, rốt cuộc là xem bệnh gì? Hay là xem mỹ nhân đây? Phì… Thực đáng ghét!
Độc Hoàng nhìn dáng vẻ hơn thua của mấy người, trong lòng thầm cười, lại không dám cười ra tiếng, che miệng lại, đến mức gương mặt quyến rũ đỏ bừng, trông giống như hoa hồng thật mê người.
Trần Tiểu Cửu đi theo sau lưng Hoa Như Ngọc ngượng ngùng, dạ thưa nói:
- Hoa muội, ta…
- Ngươi cái gì? Ngươi về điểm tâm tư này ta còn chưa biết hay sao?
Hoa Như Ngọc không để ý đến mọi người đang nhìn hai người tranh luận, nhấc chân hung hăng nhằm mông Trần Tiểu Cửu đá một cước.
Nhìn dáng vẻ hắn chau mày đầy ủy khuất, nàng u oán nói:
- Giả bộ cái gì? Tâm tư của ngươi ta còn nhìn không ra sao? Ngươi thành thật một chút cho ta, cho ngươi ăn vào miệng đấy, ta liền biết, còn không có ăn vào miệng, người lập tức ngậm miệng lại cho ta, bằng không, ta không tha cho ngươi.
Phụ nữ có chồng hung hãn quá!
Trần Tiểu Cửu muốn nói gì lại thôi, thầm nghĩ: ta không so đo với nàng, nàng không cho ta ăn, ta sẽ không ăn sao? Cùng lắm thì ăn vụng chút…
Tâm tư của hắn lúc này không đặt vào cuộc hơn thua với Hoa Như Ngọc, quay đầu sang nhìn Khang Thiết vẫn ngồi khoanh chân, đôi mắt khép chặt, vận công chữa thương, trên đỉnh đầu bốc lên tầng tầng sương trắng.
Trong tất cả mọi người, chỉ có Khang Thiết bị Tào công công đánh chính diện một chưởng, bị thương nặng nhất!
Trần Tiểu Cửu đi đến phía sau Khang Thiết, hai tay đỡ lưng gã, vận khí tử vi đạo công, chữa thương cho gã.
Chỉ trong chốc lát, đỉnh đầu Khang Thiết đã còn còn sương trắng bốc lên, điều này chứng tỏ tổn thương trong cơ thể của gã đã được thanh trừ, phần còn lại cần tĩnh dưỡng điều trị thêm.
Gã phun ra một ngụm máu đọng, chậm rãi thu công, hướng Trần Tiểu Cửu nói:
- Đa tạ Trần công tử đã hết sức tương trợ.
Trần Tiểu Cửu cười cười mà nói:
- Nên cảm ơn chính là ta mới đúng, không phải ngươi. Nếu ngươi có xảy ra chuyện gì không may, ta biết nói thế nào với đại ca?
Đại ca mà hắn nói, đương nhiên Khang Thiết hiểu, đó là chỉ Diệp Ngâm Phong.
Gã khẽ che ngực, trên mặt có chút màu mè:
- Diệp công tử nếu biết Tào công công bị chúng ta giết chết, không biết sẽ cao hứng thành bộ dáng gì nữa? Đây chính là cường địch Diệp công tử dùng trăm phương ngàn kế muốn diệt trừ.
Trần Tiểu Cửu cũng thở phào một hơi, vỗ lên cánh tay Khang Thiết nói:
- Bây giờ còn lại vài tên yêu nghiệt, Khang huynh phải nghĩ biện pháp giải quyết nốt bọn họ chứ.
Khang Thiết chỉ về nơi xa, do dự nói:
- Trần công tử nói chính là đám tử cấm vệ đó sao?
Trần Tiểu Cửu gật đầu, trong mắt lộ ra chút quỷ dị, hướng dẫn từng bước nói:
- Khang huynh có thể nghĩ lý do ổn thỏa để thoái thác, đem cái chết của Tào công công quy kết lên trên người Oa Khấu, uy vọng của ngươi lớn, chỉ cần nói thật chân thành, tử cấm vệ nhất định sẽ tin là thật.
- Tiểu Cửu cao minh!
Khang Thiết trong quyết tâm âm thầm tán thưởng, nghi vấn hỏi:
- Ta làm thế nào lừa được đám tử cấm vệ này?
- Thì nói Oa Khấu sợ hãi uy thế của Tào công công, phái cao thủ ám sát lão, nhiễu loạn sau lưng Đại Yến ta, Tào công công bất hạnh gặp nạn, mà tên thích khách kia, nghe nói là một kẻ tên là Ma vương vô cùng lợi hại.
Khang Thiết hướng ngón tay cái về phía Trần Tiểu Cửu, trong lòng nghĩ ngợi chọn lời một chút, thả người bay ra khỏi Khốn Long đầm, tiến đến lừa gạt đám tử cấm vệ.
Tử cấm vệ lúc này chỉ còn lại vài trăm người, đang đứng bên bờ Khốn Long đầm nhìn xung quanh, không ai dám bước thêm nửa bước!
Xa xa thấy Khang Thiết từ Khốn Long đầm bay ra, vội vàng thức dậy chút ý thức.
Khang Thiết ngụy trang vẻ bi thương, lên tiếng khóc lớn:
- Tào công công bị tặc nhân giết chết…
- Cái gì? Đây … đây có phải thật không?
Đám tử cấm vệ lập tức loạn như ong vỡ tổ.
Khang Thiết đưa ra vài giọt nước mắt, đem áo ngực xé toang, lộ ra một vết thương miệng đen nhánh, bi thương nói:
- Mọi người xem, kẻ giết chết Tào công công, còn đánh ta trọng thương, còn nói thả cho ta về để ta hồi báo tin, y xưng là Ma Vương của Oa Khấu, giết hại Tào công công chỉ muốn cảnh cáo chúng ta: Ai dám nhúng tay vào việc thành Mộ Bình, đầu người đó sẽ rơi xuống đất…
- Ma Vương?
Đám tử cấm vệ vừa nghe, trong lòng không khỏi căm phẫn:
- Ma Vương là đồ gì, dám giết Tào công công của chúng ta, Tào công công là người tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng? Hoàng thượng long nhân nổi giận, có thể đem chúng ta giết chết hay không?
- Đúng đấy, Khang tướng quân, ngài nhất định phải nghĩ biện pháp, bảo vệ tính mạng của các huynh đệ.
Thân là tầng lớp bán mạng thấp nhất, vĩnh viễn không thể biết được chân tướng sự việc, cũng không thể thao túng vận mệnh của mình, đối mặt với long nhan nổi giận, trong lòng chỉ có sự thấp thỏm, bàng hoàng.
Khang Thiết không ngờ đám tử cấm vệ này dễ gạt như vậy, vội vàng cất cao giọng nói:
- Vì kế hoạch hôm nay, chúng ta đành phải phong tỏa tin tức, đuổi tới Mộ Bình, bắt lấy Ma Vương, vì Tào công công báo thù rửa hận, mới có thể nhận được sự tha thứ của Hoàng thượng.
Đám tử cấm vệ đồng thanh tán thành, dưới sự dẫn dắt của Khang Thiết, thu hẹp đội quân bất An Nam Tú, từ từ nhằm về hướng dịch quán để bàn bạc kỹ hơn!
Trần Tiểu Cửu tính toán thời gian tốt rồi, dặn dò Hỗ Tam nương, mọi người trở về núi chỉnh đốn binh lực thật tốt, bất cứ lúc nào sẵn sàng chờ lệnh xuất phát.
Trần Tiểu Cửu mang theo Y Đằng Tuyết Tử rời đi, cũng không để ý Hoa Như Ngọc gương mặt lạnh lẽo, ánh mắt lãnh diễm, càng đem Y Đằng Tuyết Tử ôm chặt vào lòng, vận khởi tử vi đạo công, bay ra khỏi Khốn Long đầm.
- Mẹ nuôi! Người xem Trần Tiểu Cửu, tên háo sắc!
Hoa Như Ngọc tức giận tới mức dậm chân!
Hỗ Tam nương mỉm cười an ủi nàng:
- Tính tình Tiểu Cửu ngươi còn không biết sao? Hắn đang đánh cuộc với sự tức giận của ngươi, ngươi yên tâm, hắn tuyệt đối sẽ không làm điều xằng bậy đâu.
Hoa Như Ngọc thở dài u oán nói:
- Con … con cũng không phải oán hận tính đa tình của hắn, chỉ cần đừng để còn nhìn thấy hắn cùng nữ nhân khác liếc mắt đưa tình, xưng huynh gọi muội, thì… thì cứ tùy theo hắn đi. Mắt không thấy, tâm không phiền!
Trần Tiểu Cửu lo lắng không đem Y Đằng Tuyết Tử đặt ở Túy Hương lầu, mà đi thẳng tới Chu phủ.
Quay đầu bảo người gọi tất cả đám người Đan Nhi, Song Nhi, Tuệ Nương, tiểu Đường trở về. Lại gọi quân đoàn Anh Mộc tới, đem Chu phủ vây lại chật như nêm cối!
Đan Nhi, Song Nhi, Tuệ Nương, tiểu Đường muội muội, Mỵ nhi đếu hết sức kinh ngạc.
Trần Tiểu Cửu nói với bọn họ:
- Hôm nay dù có việc gì cũng không cho các ngươi đi, ở lại trong phủ, ai dám không nghe lời, ta sẽ đánh vào mông người đó.
Lại quay sang nói với Anh Mộc:
- An nguy của Chu phủ ta giao lại cho ngươi, thời điểm mấu chốt, cũng chớ lơ là, ai dám xông vào trong phủ, giết không tha, có nghe hay không?
Anh Mộc lắc lắc mái tóc đỏ ưỡn ngực nó:
- Yên tâm đi, Cửu ca, hết thảy cứ giao cho ta, ngay cả con ruồi, ta cũng không cho tới.
Mỵ nhi nhíu mày, lo lắng nói:
- Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?
Tiểu Cửu an ủi:
- Nàng không nên hỏi nhiều, chỉ cần sống qua hôm nay là tốt rồi.
Đan Nhi bĩu môi, túm tay hắn lầm bầm bảo:
- Chuyện này có gì nguy hiểm sao? Ta cũng có võ công, ta cũng muốn theo ngươi.
Trần Tiểu Cửu nghĩ thầm, võ công đó của nàng, ngoại trừ chỉ có thể khiến người phiền thêm, còn có thể làm điều gì?
Hắn nhẹ nhàng vuốt vành tai Đan Nhi, trêu đùa nói:
- Đan Nhi ngoan! Đợi ta trở về thương nàng…
Đan Nhi xấu hổ, sẵng giọng:
- Tiểu Cửu, ngươi nói bậy bạ gì đó? Ai cần ngươi thương ta?
Nói vậy thoáng đã thấy bóng hắn rời xa, sải bước ra ngoài…
Trần Tiểu Cửu đi vào phủ đệ của Chung Bân, đã thấy Chung Bân đang chắp tay sau lưng, trong phòng gấp đến độ xung quanh loạn chuyển! Chung Việt trời lạnh vẫn cầm trên tay cây quạt phe phẩy, một đầu toát đầy mồ hôi lạnh.
Chung Bân nhìn thấy hắn tiến đến, vội kéo vai hắn, lo lắng dò hỏi:
- Tiểu Cửu, như thế nào đây? Làm xong chưa?
Trần Tiểu Cửu bưng lên ba chén trà thơm, đưa cho hai người, mình một chén, chạm cốc, dương dương tự đắc nói:
- Chung tri phủ yên tâm, việc lớn đã thành.
- Ha ha ha…. Tốt! Thật tốt quá!
Chung Bân cười ha hả, hai mắt tỏa ánh sáng, trong đôi mắt tràn ngập vui sướng của thắng lợi.
Ông suýt làm đổ cả chén trà, hét lớn một tiếng:
- Người tới, khám nhà!