Những người có sức khỏe cường tráng sớm đều đã đi tha hương, còn lại chỉ là những người già phụ nữ và trẻ nhỏ.
Lúc này, Hoa Như Ngọc lãnh hội được quang cảnh thê lương, trong lòng cũng biết, binh sĩ, cũng là lợi khí quốc gia. Vừa không thể tự tiện can qua, cũng không thể ức hiếp bất cứ ai.
Hoa Như Ngọc vốn rất mạnh mẽ, cũng rất bất mãn với nỗi buồn thương nhớ của Tiểu Cửu với Tuyết Tử.
Nhưng thấy dáng vẻ đáng thương của Tiểu Cửu, lại lạnh lùng với lời răn dạy của hắn, dù sao cũng không nỡ, đành kiên trì tới cùng không để ý tới hắn, để hắn lại nơi ảm đạm đó.
Dù sao có mẹ nuôi ở đó cùng hắn, cũng không sợ Tiểu Cửu tự sát, hay làm liều.
Chỉ là điều khiến Hoa Như Ngọc không ngờ tới, bản thân vừa dẫn đại quân vào thành, thì nghe thấy tiếng gào thét của Ô Nhã truyền tới,.
Trong chốc lát, Trần Tiểu Cửu, Hỗ Tam Nương, liền xuất hiện trước mặt Hoa Như Ngọc.
Hoa Như Ngọc thấy khuôn mắt ửng hồng của Tiểu Cửu, liền nói;
- Mới vừa thương tâm một lát, đã không khóc lóc nữa rồi sao? Trong lòng chàng không phải chỉ có Tuyết tỷ tỷ thôi sao? Ta và Mỵ Nhi, Nguyệt Thần tỷ tỷ đều cách chàng một ngọn núi.
Độc Hoàng, Hỗ Tam Nương nghe những lời ghen tuông đó của Hoa Như Ngọc, đều không nhịn nổi mà cười thành tiếng.
Bạch công tử cũng phá lên cười.
Trần Tiểu Cửu kẹp ngựa đứng lên, Ô Nhã hiểu ý Tiểu Cửu, đầu ngựa ghì sát vào đầu Bạch công tử, ngựa của Bạch công tử căn bản không chịu được đầu của Ô Nhã.
Kêu lên ỉu xìu, giơ chân trước lên, khiến Bạch công tử chật vật ngã xuống đất.
Phụ nữ, La Đồng, Hắc Sơn, Từ Hạt Tử đều cười thành tiếng.
Hoa Như Ngọc lườm Bạch công tử, khinh thường nói:
- Ta tưởng huynh có bản lĩnh thế nào, mặt lúc nào cũng lạnh lùng.
Bạch công tử thất điên bát đảo, lại không hề mang thân phận Hoàng tử ra để ép người, chỉ lắc đầu cười nói:
- Nếu ta có những người bạn như các nàng, bảo đảm hàng ngày đều được cười trên ba lần.
Mọi người nghe vậy đều cảm thấy Bạch công tử rất quái dị, nhưng lại rất thẳng thắn.
Trần Tiểu Cửu thừa lúc Hoa Như Ngọc không chú ý, liền tung người bay sang ngựa của Hoa Như Ngọc, rồi giữ eo nàng ở phía sau.
Hoa Như Ngọc giật mình, mặt lạnh nói:
- Chàng làm gì vậy? Bị người ta nhìn thấy rồi, thì còn đâu là uy nghiêm nữa? Chàng mau cút đi cho ta.
Trần Tiểu Cửu là một kẻ vô lại, không chỉ ôm eo Hoa Như Ngọc còn dùng cằm cọ vào chiếc cổ trắng nõn của nàng, đầy xuân ý nói:
- Ta nghĩ thông rồi, Hoa nhi, ta không thể vì một cái cây nhỏ, mà đánh mất cả một rừng cây được.
- Cây nhỏ? Hừ… là một cây đại thụ mới đúng?
Hoa Như Ngọc mặt lạnh sẵng giọng nói, trong lòng cảm nhận được sự dịu dàng của Tiểu Cửu, rất ngứa, rất tê dại.
- Cây nhỏ, tuyệt đối là cây nhỏ, Hoa nhi, nàng mới là cây lớn che trời trong lòng ta, ta xin thề, khi ở trước mặt nàng, ta tuyệt đối không nghĩ tới Tuyết …
Đầu Trần Tiểu Cửu sát vào cổ Hoa Như Ngọc, nỉ non nói:
- Chỉ cần nàng đừng dùng chiêu mất tích với ta là được rồi.
Trong lòng Hoa Như Ngọc cảm động, thừa lúc Tiểu Cửu không chú ý, lại một cước đá hắn xuống, nói:
- Không nói dễ nghe chút, muốn ta bỏ chàng sao? Hạ bối.
Đoàn người đã chiếm xong khu vực phủ đệ nha môn.
Hai ngàn binh sĩ Thiết Giáp doanh, cùng năm trăm cự giác cung thủ cũng sớm đã hết dược hiệu, ai cũng bủn rủn cả người, cơn buồn ngủ tràn lan.
Còn Bạch công tử lượng thuốc nhiều nên đã hoàn toàn bình phục, vội chỉ huy những binh sĩ này xây dựng cơ sở đóng quân tạm thời, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Những lão nhân đó, đột nhiên nhìn thấy đại quân đi tới, ai cũng sợ hãi vô cùng.
Hoa Như Ngọc xuống ngựa, cười an ủi nói:
- Các vị đại gia thúc thúc, đại thẩm, các vị không cần sợ hãi, bọn ta là binh sĩ của Đại Yến, đã thu phục được phản quân và Oa Khấu, từ nay về sau, Mộ Bình thành thái bình rồi, có thể sống những ngày tốt đẹp.
- Thái bình rồi? Ta mới không tin.
- Đúng đấy, Oa Khấu rất lợi hại, ai dám gây sự chứ?
Sự nghi ngờ ùn ùn.
Hoa Như Ngọc đưa mắt nhìn, La Đồng dẫn Tạ Kim còn cả các tù binh lên, chỉ vào bọn chúng, nói với bách tính:
- Mọi người xem, đây chính là tên đầu sỏ của phản quân, đã bị chúng ta tóm gọn.
- Người ỉu xìu, bị trói chân, đeo gông đều đã trở thành tù binh của Đại Yến, bọn chúng thua rồi, ngoài chết ra, những kẻ sống sót đều ở đây.
- Tên đầu sỏ cũng bị bắt rồi sao?
Có một số người dân tỏ ra kinh ngạc.
Một bà già bu lại, nhìn kỹ Tạ Kim, chợt khóc rống lên nói:
- Đúng không sai, tên khốn khiếp này là lãnh đạo Oa Khấu, hắn còn tới nhà ta, bắt con ta đi làm tráng đinh, con ta không biết sống chết sao rồi.
- Thật vậy, lên đánh chết y đi.
Lão bách tính lập tức hưng phấn lên, ai cùng vừa kêu vừa khóc xông lên, muốn đánh chết Tạ Kim, Tạ Kim liên tục cầu xin tha thứ.
Lúc này lão bách tính mới kinh ngạc phát hiện, Tạ Kim không ngờ là dân Đại Yến.
Trong lòng họ vô cùng phẫn nộ, nhào lên, gạch, ngói vỡ, đập vào đầu Tạ Kim, khiến cả người y đều là máu.
Hoa Như Ngọc đợi bách tính hả giận xong, mới “bảo vệ” Tạ Kim, nói với bách tính:
- Chư vị phụ lão, bây giờ đã dẹp được cường đạo, Mộ Bình thành nay đã thái bình, mọi người có thể an tâm sống qua ngày, phụ nữ còn chạy nạn bên ngoài đều nên tìm về quê cũ.
Bách tính vui mừng chảy nước mắt.
Một cụ bà nói:
- Hiện tuy thắng rồi, vài ngày nữa Oa Khấu lại tới xâm lược thì phải làm sao?
Mọi người nghe vậy, đều lo lắng.
Hoa Như Ngọc vung đao, giục ngựa, giơ đầu, hùng hổ nói:
- Oa Khấu tới một tên, giết một tên, tới một đội, giết một đội, chỉ cần có Hoa Như Ngọc ta ở đây, trên đất của Đại Yến, tuyệt sẽ không cho phép Oa Khấu quấy nhiễu nửa bước, cho dù là miền biển, ta cũng phải bảo vệ như trung thổ, để mọi người tuyệt sẽ không chịu sự quấy rầy của Oa Khấu.
Bách tính nghe vậy kích động rơi lệ, đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Có vài đứa bé bảy tám tuổi, không biết lấy được pháo từ đâu, đốt vang lên, bắt đầu ăn mừng.
Nghe tiếng pháo nổ trong trẻo kia, thấy trên mặt mọi người kích động vừa khóc vừa cười, trong mũi Hoa Như Ngọc cũng thấy cay cay.
Nàng chợt cảm thấy, mình không thích hợp làm một tên trộm cắp, cũng không bị thù hận làm mờ mắt, trước sau mình còn có một trái tim hướng về Đại Yến.
Bố trí ổn thỏa xong hành trang, Trần Tiểu Cửu, Bạch công tử, Hoa Như Ngọc cuối cùng cũng có cơ hội ngồi xuống, trò chuyện với nhau.
Trần Tiểu Cửu tuyệt đối sẽ không giấu diếm tâm tư với Bạch công tử, đi thẳng vào vấn đề nói:
- Hoa đương gia là con gái ruột của Hoa Vô Ý nguyên soái, là nữ trung hào kiệt, đương nhiên, cũng là người phụ nữ của ta, nguyện vọng duy nhất của nàng khi còn sống là báo thù cho cha.
- Không.
Hoa Như Ngọc mặt lạnh lùng, cắt ngang lời Tiểu Cửu, bổ sung nói:
- Bây giờ lại thêm một cái là vì nước vì dân, trong xương tủy ta đã bị ảnh hưởng sâu sắc nhất của cha ta, ta không thể quên đi sứ mệnh bảo vệ Đại Yến của cha ta,
Bạch công tử nghe vậy liền biến sắc, đứng dậy bái một cái rất sâu với Hoa Như Ngọc, trong mắt lóe lên sự hưng phấn, vỗ tay nói:
- Hoa đương gia, nàng có trí tuệ như vậy, ta rất mừng.
- Bạn của ta rất ít, bọn họ chỉ biết nghe lời của ta, bọn chúng rất vô vị, bọn chúng là người gỗ, bọn chúng rất cứng nhắc, cũng không dám có chút sắc thái gì với ta, cho tới khi ta gặp được Tiểu Cửu, mới bị tính cách vừa khôi hài vừa ngang tàng của hắn thu hút, cũng coi hắn là tri kỷ của mình.
- Nhưng ta chợt phát hiện, Hoa đương gia và Tiểu Cửu mạnh mẽ như nhau, cũng có thể làm bằng hữu tốt của ta, huynh đệ của Hỗ gia trại hào phóng, nhiệt tình, hoọhọ đều là bằng hữu của ta.
Trần Tiểu Cửu hừ một tiếng:
- Bằng hữu nhiều không đáng giá, huynh rút cuộc muốn nói gì, đừng quanh co nữa, vội chết đi được.
Bạch công tử thở ra một hơi, từng chữ một nói:
- Nếu Hoa đương gia là bằng hữu của ta, việc của Hoa đương gia chính là việc của ta, mối thù của Hoa đương gia chính là mối thù của ta.
- Nếu người cha hồ đồ kia của ta nghe thấy lời sàm ngôn này, liền vấn tội Hoa lão gia, khiến Hoa lão gia phải tha hương, vậy thì trước những lời gièm pha, che mắt thị phi, những kẻ khốn khiếp đem hết ra trước công lý, sau đó ông ý là cha ta, nhưng ta tuyệt đối sẽ không nuông chiều, ta giúp mọi người đối phó ông ta.
Trần Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc ngơ ngác nhìn nhau rồi lại ngạc nhiên.
Bạch công tử lại đắn đo nói:
- Chỉ là, việc báo thù vô cùng phức tạp, phải làm cho rõ, từ từ tìm hiểu không muộn, mà việc cấp bách…
Bạch công tử dừng lại một lát, mới do dự nói:
- Việc cấp bách là để Hoa đương gia nhanh chóng nhậm chức Hoa nguyên soái của Thiết giáp doanh, canh giữ Mộ Bình, mới là việc chính.
Hoa Như Ngọc nghe vậy, trong ánh mắt lạnh lùng, diễm lệ lộ ra sự mong đợi.
- Biết người biết ta.
Trần Tiểu Cửu đi tới vỗ vai Bạch công tử, trịnh trọng nói:
- Việc này khó vậy sao? Nếu có thể làm xong việc này, Tiểu Cửu vô cùng cảm kích.
Bạch công tử cười:
- Việc này không khó, Thiết Giáp doanh là do ta điều khiển, ngay cả Cự Giác cung thủ, thực ra cũng là tách ra từ Thiết Giáp doanh.
- Hơn nữa, Hoa đương gia đương nhiên là nữ lưu, nhưng anh hùng của Đại Yến không phải là ít? Với thân phận nữ nhi, nhậm chức nguyên soái Thiết giáp doanh, chỉ cần năng lực hơn người, lại có công lao, cũng không làm việc nghịch đạo, chẳng qua….
- Chẳng qua cái gì?
Trần Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc đồng thanh hỏi.
Bạch công tử do dự nói:
- Chỉ là thân phận thực sự của Hoa đương gia quá mức mẫn cảm, nếu công bố trước công chúng, chỉ có thể mang tới sự chấn động cho triều đình, bá quan phản đối, cho nên, chỉ có làm uất ức Hoa đương gia giả tạo một chút khiến mọi người đều có thể chấp nhận thân phận, việc này mới có thể thành.
Hoa Như Ngọc nhíu mày rất lâu, mới gật đầu nói:
- Chỉ cần có thể báo được đại thù, có thể vì nước vì dân, chống lại cường đạo, cho dù thay tên đổi họ, ta cũng cam tâm tình nguyện.
Bạch công tử gật đầu nói:
- Hoa đương gia trí tuệ hơn người, khiến người ta khâm phục.
Trần Tiểu Cửu kéo bàn tay thon thả của Hoa Như Ngọc, cười nói:
- Việc giả tạo thân phận, còn cần có lão hồ ly Chung Bân kia giúp đỡ, còn Thiết giáp doanh, cự giác cung thủ, tổng cộng hơn hai ngàn người còn chưa giải được độc, ta và Độc Hoàng còn cùng phải trở về Hàng Châu, gom góp thảo dược mang tới.
Tiểu Cửu, Độc Hoàng, hai người liền lên ngựa chạy về phía Hàng Châu.
Ngựa của Độc Hoàng căn bản không thần mã như của Tiểu Cửu, được nửa đường Độc Hoàng và Tiểu Cửu cùng ngồi trên Ô Nhã, vội vàng về Hàng Châu.
Với tính cách của Tiểu Cửu, trên đường đương nhiên không thể thiếu trò đùa giỡn.
Lợi dụng đủ loại cớ, sờ sờ, xoa xoa, vô cùng vui vẻ, chỉ khiến Độc Hoàng đỏ mặt, mới thoải mái cười to.
Tốc độ của Ô Nhã rất nhanh, chỉ trong vòng hai ngày, đã tới được Hàng Châu.
Lúc này, tin tức chiến sự vẫn chưa về tới Hàng Châu, tất cả mọi người đều không biết Thiết Giáp doanh đã đại thắng trở về, tên Chung Bân vẫn đang ngồi trong nha môn mặt cau mày có, nghĩ tới việc chiến sự ở Mộ Bình thành.
Tiểu Cửu và Độc Hoàng mệt mỏi trở về, đến khiến Chung Bân vội vàng đứng lên, giật mình kinh hãi.
Chung Bân nhìn quần ảo như dã nhân của Tiểu Cửu, sửng sốt hồi lâu, mới lắp bắp nói:
- Tiểu Cửu, ngươi…ngươi sao lại trở về nhanh vậy?
- Chiến sự đã đánh xong rồi, ta không về, còn ở đấy làm gì?
Rồi đĩnh đạc ngồi trên ghế, cầm lấy tách trà đầy, đưa cho Độc Hoàng, cười nói:
- Đi đường vất vả, tỷ uống cho ấm người.
Độc Hoàng bưng chén trà nóng trên tay, trong lòng cũng thấy ấm áp, nhìn vào mắt Tiểu Cửu, cũng tràn đầy nụ cười ấm áp.
Chung Bân cũng không có tâm trạng nhìn hai người bọn họ.
Thiếu thân, ngượng ngùng nói:
- Trận này nhanh như vậy đã đánh xong rồi sao? Rút cuộc là thắng….hay là thua?
Hỏi tới chỗ mấu chốt, Chung Bân tuy khả năng chịu đựng cũng mạnh, nhưng cũng không kìm nổi trái tim đập loạn lên.
Trần Tiểu Cửu cười ha ha, bưng chén trà, thần bí nói:
- Chung đại nhân, Tiểu Cửu ta đã từng khi nào đánh bại chưa?
- Vậy....vậy là thắng...thắng rồi?
Chung Bân bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt kích động mà đỏ sẫm.
- Đâu chỉ có thắng, mà là đại thắng, là toàn thắng.
Trần Tiểu Cửu nói năng rất có khí phách.
- Toàn thắng thì quá tốt rồi, quá tốt rồi…
Chung Bân kích động, râu trên cằm, đều bị túm thành một bó to.
Chung Bân thân là tri phủ một phương, lại cũng vẫn kích động nhảy lên.
Lão đỏ mặt, đi đi lại lại trong phòng, lầm bẩm nói như điên:
- Tốt, quá tốt rồi...thắng là tốt, thắng là tốt rồi.
Chung Bân bỗng nhiên lớn tiếng nói:
- Người đâu, mau tới đây, lập tức truyền tin Thiết Giáp doanh đã toàn thắng Oa Khấu tới toàn thành, ta phải cùng vui với bách tính, để bách tính biết quân uy của Đại Yến chúng ta.
Sư gia nghe vậy, liền sai người đi làm.
- Khoan đã.
Tiểu Cửu vội vàng ngăn hành động báo tin vui của Chung Bân.
Chung Bân thấy được tâm tư của Tiểu Cửu, dặn dò sư gia chờ, mới u oán nói:
- Làm sao? Tiểu Cửu, còn có chỗ nào không thỏa đáng hay sao?
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Mộ Bình thành tuy đã toàn thắng, nhưng Bạch công tử rất khiêm tốn, còn không muốn nói lời viên mãn như vậy, đối ngoại chỉ nói Thiết Giáp doanh vừa đánh là thắng, bao vây phản quân ở núi Phượng Hoàng, như vậy mới phù hợp được với tâm ý của Bạch công tử.
Chung Bân là một nhân tinh, đương nhiên biết Tiểu Hoa công nhất định có dụng ý khác, liền vội sai sư gia truyền lệnh xuống, dán thông báo.
Vốn dĩ Trần Tiểu Cửu nói như vậy, chính là vì đã thương lượng với Bạch công tử.
Nếu báo lên triều đình, Thiết Giáp doanh toàn thắng triều đình, vậy thì đội ngũ Thiết Giáp doanh đó sẽ trở về kinh, binh sĩ cũng phải giải thể, tá giáp quy điền.
Những tướng sĩ này cũng là giành được phần thưởng, sẽ thăng quan, dời tới địa phương khác để nhậm chức.
Như vậy, đều sẽ không có lợi với Bạch công tử và Hoa Như Ngọc, có nghĩa là tự tay xé đi tấm vương bài trong tay.
Nhưng phàm là những người thông minh đều sẽ không làm những việc tự chui đầu vào rọ như vậy.
Còn đối với việc tuyên bố đại thắng, tuy công lao phong thưởng sẽ nhỏ hơn là toàn thắng một chút, nhưng có Bạch công tử chu toàn, sự phong thưởng này sao có thể ít chứ?
Kể từ đó, lợi ích càng nhiều.
Vừa có thể Thiết Giáp doanh vẫn nằm trong tay Bạch công tử và Hoa Như Ngọc, cũng có thể khiến cho Hoa Như Ngọc như vậy đối diện với Hoàng Thượng.
Ai biết tên thổ phỉ này phát ra uy thế có thể trên triều đình sẽ đâm Hoàng đế mấy đao?
Trần Tiểu Cửu không muốn giết tên Tạ Kim và hơn ba trăm binh sĩ chính là vì dụng ý này.
Chỉ cần có màn trướng, khi cần thiết, liền có thể vứt nó vào trong núi Phượng Hoàng, chơi trò mèo vờn chuột.
Triều đình cử người tới điều tra quân tình, cũng sẽ không để lộ ra dấu vết.
Hơn nữa, con cá lớn Tạ Kim này nếu giết thì thật là đáng tiếc, đợi thời cơ chín muồi, cũng có thể biến y thành nhân chứng vạch trần quỷ kế của Định Nam Vương.
Đương nhiên, lúc này Trần Tiểu Cửu mới không thể nói thẳng việc này ra.
Tiếp đó Trần Tiểu Cửu lại báo cáo việc Thiết Giáp doanh thiếu lương thực và thiếu dược liệu, Chung Bân vừa nghe vội vàng sai người đi làm.
Thật ra, lương thực của Hàng Châu hiện giờ đều nằm trong tay Phan gia, Phan gia đã thay thế Thạch gia, trở thành đại thương gia số một ở Hàng Châu.
Còn dược liệu thì nằm trong tay Trần Tiểu Cửu.
Vốn dĩ Trần Tiểu Cửu nói như vậy, chính là muốn Chung Bân lấy bạc trong kho ra, tiền này mình không thể tiêu sao?
Chung Bân ngươi dò xét nhà của Thạch Đầu Trù, trong miệng toàn bộ đều là dầu, thế nào cũng phải nhổ ra một chút.
Chung Bân hiểu được ý của Trần Tiểu Cửu, sai người mang ra một công văn, dẫn Độc Hoàng đi nhận bạc.
Trong phủ nha, chỉ còn lại hai người Chung Bân và Trần Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu mới từ từ nói cho Chung Bân nghe về việc Hoa Như Ngọc nhậm chức nguyên soái Thiết Giáp doanh, chỉ khiến Chung Bân kinh ngạc cười lăn lộn.
- Việc này…việc này có thể thành sao? ả là thổ phỉ, sao có thể trong chốc lát trở thành nguyên soái chứ? Chung Bân suy nghĩ hồi lâu vẫn không có lời đáp, thầm nghĩ Bạch công tử làm ra những việc không đâu.
- Vậy sao không thành? Quân công của Hoa Nhi không ai bằng, có khả năng Chung đại nhân thử đi đánh một trận xem thế nào? Còn không trực tiếp ợ ra rắm sao?
Trần Tiểu Cửu không chút nể tình đáp lễ nói:
-Nếu không phải Hoa muội muội đánh thắng trận, mũ mão của Chung đại nhân e cũng không thể bảo toàn, giả dụ Bạch công tử chết ở núi Phượng Hoàng, Chung đại nhân, chỉ e cả nhà Chung đại nhân ông đều bị tịch thu tài sản, ta cũng không tiếc phải nói ông…
Trần Tiểu Cửu đe dọa một lát, liền dọa cho Chung Bân sợ tới mất hồn.
- Tiểu Cửu, ngươi đừng nói nữa, bổn đại nhân đương nhiên biết được lợi hại trong đó.
Chung Bân liên tục xua tay nói:
- Ngươi nói cần ta phối hợp với ngươi làm gì? Ta không thể từ chối.
- Thế mới đúng chứ.
Trần Tiểu Cửu vừa lòng gật đầu, thần bí nói:
- Ta muốn Chung đại nhân làm giả một thân phận hợp lý cho Hoa muội muội, còn cả La Đồng, Hỗ Tam Nương , Từ Hạt Tử và Hắc Sơn, phải tra ba đời, không thể lộ ra một chút thân phận bất hơp lý.
Chung Bân đau đầu, cũng biết thân phận hơkp pháp nhiều như vậy, trong chốc lát, không dễ làm giả.
Nhưng lão biết mình không thể từ chối, cũng vội vàng đồng ý.
Sau khi Tiểu Cửu và Chung Bân nói chuyện xong, liền vội về nhà, rời khỏi Hàng Châu bao ngày rồi, những người phụ nữ kiều mỵ yêu thương của mình cũng không biết sẽ nhớ mình thế nào đây?
Song Nhi nhất định sẽ khóc nóc nỉ non.
Đan Nhi ngoài lạnh trong nóng, nhất định trước mặt mọi người mắng mình, sau lưng thì sụt sịt.
Còn Tuệ Nương phần lớn sẽ may cho mình một bộ quần áo thật bảnh trai.
Tiểu Đường muội muội hẳn là sẽ vừa kéo bàn tính, vừa nở nụ cười ngọt ngào, cầu nguyện cho mình.
Còn Chu Mỵ Nhi...ha ha..., tiểu nha đầu Mỵ Nhi nhất định sẽ giả bộ một người chị cả, nói với tất cả các bà vợ của mình:
- Các tỷ muội, đợi Tiểu Cửu chiến thắng trở về, chúng ta sẽ cử hành hôn lễ, cùng gả làm vợ của Tiểu Cửu ..
Trần Tiểu Cửu nghĩ mà thấy vui, vừa đi tới cửa nha môn, liền thấy Mỵ Nhi, Tuệ Nương, Tiểu Đường muội muội, còn cả Đan Nhi, Song Nhi đều đang nhìn về phía cửa, đợi mình xuất hiện.
Trong mắt tràn đầy nước mắt nhớ nhung, khóe miệng phấn hồng lại nở ra nụ cười hạnh phúc.
- Cửu ca, huynh về rồi..
Song Nhi, Tiểu Đường muội muội dịu dàng nhất cũng bổ nhào vào lòng Tiểu Cửu đầu tiên.
Đan Nhi quả nhiêm mặt lạnh nói:
- Có gì mà nhớ nhung, mới xa nhau chưa tới mười ngày mà thôi…
Ngoài miệng thì cao giọng như vậy, trong mắt lại không cầm được nghiêng nhìn hắn.
Tuệ Nương, Chu Mỵ Nhi đều là những người phụ nữ kiêu ngạo, đợi Song Nhi, Tiểu Đường muội muội khóc lóc xong, mới bước lên nói chuyện.
Tuệ Nương đương nhiên phải quan tâm tới quân đoàn Anh Mộc, nghe họ không sao, cũng yên tâm.
Chu Mỵ Nhi có dáng vẻ chị cả, quan tâm nhất là tình trạng của Hoa Như Ngọc, biết là không sao, mới nói:
- Hoa tỷ tỷ thật là một trợ thủ đắc lực của huynh.
Nụ cười rất miễn cưỡng có chút ghen tuông.
Trần Tiểu Cửu ngay trước mặt các cô gái, thơm Chu Mỵ Nhi, cười nói:
- Hoa muội muội là trợ thủ đắc lực của ta, Mỵ Nhi là nội trợ hiền của ta, các nàng đều lợi hại như vậy.
Chu Mỵ Nhi cuối cùng cũng nở ra nụ cười hiểu ý, lại cười hỏi tình hình của Hỗ Tam Nương , nhẹ nhàng kéo cánh tay Tiểu Cửu, nói không ra sự thân thiết.
Trong chốc lát, Trư Ngộ Năng cũng vui vẻ tới, không biết chạy tới từ thanh lâu nào, quần áo lộc xộc, quai hàm còn sót lại dấu son môi.
Trư Ngộ Năng đi lên như một con gấu, cười ha ha nói:
- Tiểu Cửu, ta nhớ ngươi chết đi được, có một cô nàng đúng giờ đã lột sạch quần áo đợi ta tới ngủ cùng, nhưng ta nghe thấy huynh đệ ngươi đã trở về, không nói không rằng, liền đá nàng ta sang một bên, vội vàng chạy tới gặp ngươi, Tiểu Cửu, thấy ta có đủ ý không?
- Đủ ý, đủ ý…
Thấy khuôn mặt đầy xuân ý của Trư Ngộ Năng, Trần Tiểu Cửu cũng rất vui.
Vừa đi vài bước, huynh đệ Phan thị, Thôi Châu Bình, Chung Bân, Phương Văn Sơn đều biết tin tới hỏi thăm Tiểu Cửu.
Huynh đệ Phan thị dẫn mọi người tới quán Phúc Vân ăn uống.
Rượu uống chưa đủ độ, men say hòa với niềm vui.
Trần Tiểu Cửu còn mời cả Thôi Viễn Sơn, Phan Giao Long, còn cả các đại chưởng quỹ của các dược đường cùng tới, mọi người tụ họp đông đủ, không say không về.
Lúc này, thành Hàng Châu cũng vô cùng náo nhiệt.
Từ sau khi Chung Bân dán thông cáo Thiết Giáp doanh đại thắng ra, thành Hàng Châu khắp đường phố đều vang tiếng pháo nổ, còn cả múa sư tử, có cả đèn lồng, cả múa ương ca.
Đem hết sức chúc mừng thắng lợi.
Những nạn dân tới từ Mộ Bình thành đều không có tâm trạng đi chúc mừng lung tung, trên mặt họ mang theo sự hưng phấn, ai cũng kết thành đội, vội trở về Mộ Bình thành.
Cố thổ khó rời.
Mộ Bình thành bị tàn phá không chịu nổi, cũng là nhà của họ, chỉ cần có thể không đánh nhau, sống bình an, cuộc sống nhất định sẽ càng ngày càng náo nhiệt.
Tiểu Cửu nán lại hai ngày ở Hàng Châu.
Trong hai ngày này, Độc Hoàng đã thu thập xong tất cả các thảo dược cần thiết, lương thực cũng đã đầy đủ.
Điều khó xử nhất có thể đáng quý nhất là, Chung Bân cũng đã làm giả xong thân phận giả cho đám người Hoa Như Ngọc không chút dấu vết, còn ngụy tạo hộ tịch, giao trong tay Tiểu Cửu.
Đám người Tiểu Cửu không trì hoãn nữa, vội vàng xuất phát.
Năm ngày sau, cuối cùng cũng tới Mộ Bình thành.
Có lương thực, các tướng sĩ không phải lo âu về sau, tiếng hoan hô vang lên như sấm động.
Độc Hoàng chế biến dược liệu thành công, binh sĩ Thiết Giáp doanh, cự giác cung thủ uống xong, độc tính toàn bộ tiêu tan, các huynh đệ vừa hồi phục lại bộ dáng sinh long hoạt hổ, trong lòng vô cùng khâm phục đám người Hoa Như Ngọc, Hỗ Tam Nương , Độc Hoàng.
Bạch công tử cũng không trì hoãn, cử người vượt sáu trăm dặm, mang theo thân phận ngụy tạo của Hoa Như Ngọc, cả tình hình chiến trận, cùng báo lên triều đình, cho tới khi đợi triều đình ban thưởng đội Thiết Giáp doanh.
Chủ yếu là phong thưởng cho Hoa Như Ngọc, Hỗ Tam Nương , La Đồng một quan chức võ tướng chính thức.
Mười lăm ngày sau, lệnh phong thưởng của triều đình cuối cùng đã ban xuống.
Bổ nhiêm Hoa Như Ngọc là nguyên soái của Thiết Giáp doanh, La Đồng là phó soái, Hỗ Tam Nương , Độc Hoàng là quân sư, Hắc Sơn, Từ Hạt Tử là tham tướng.
Còn quân đoàn Anh Mộc, lại được phong làm tiên phong.
Tất cả tướng sĩ của Thiết Giáp doanh, đều vô điều kiện nghe theo sự điều hành của Bạch công tử.
Còn lại, là các phong thưởng nhỏ bé, vị thái giám kia đọc thế nào cũng đọc không hết – Phong thưởng thực sự quá nhiều.
Trần Tiểu Cửu kéo Hoa Như Ngọc lên, một tay nhận lấy thánh chỉ.
Hắn cũng không để ý tới đối mắt u oán tức giận của vị công công kia, chỉ vào một hàng chữ trên đó, giả bộ hành lễ với Hoa Như Ngọc nói:
- Tiểu nhân tham kiến Hoa đại nguyên soái.
Hoa Như Ngọc cười run cả người, xua tay nói:
- Miễn lễ….