Hắn pha trò thế này, Minh Hoàn trái lại có phần xấu hổ.
Nàng cụp mắt xuống, lông mi dài che khuất tầm mắt: “Không được chính là không được.”
Bả vai Lưu Đàn khẽ đụng vào nàng: “Ta muốn.”
Minh Hoàn: “…”
Nàng cảm thấy Lưu Đàn thật đúng là phiền phức, làm nàng nhớ tới một con mèo hoang mà trước đây nàng từng cho ăn cơm. Chỉ cần trên tay nàng không mang theo đồ ăn, con mèo hoang đó sẽ cọ lên váy nàng meo meo làm nũng.
Trong lòng Minh Hoàn đã bớt sợ Lưu Đàn hơn chút. Nàng nhỏ giọng nói: “Vậy ngài nhắm mắt lại, không được nhìn lén.”
Lưu Đàn quay mặt về phía Minh Hoàn, rất nghe lời mà nhắm mắt lại.
Minh Hoàn nghĩ thầm, mình chủ động hôn hắn vẫn luôn tốt hơn rất nhiều so với hắn nhoài người về phía mình vừa gặm vừa cắn.
Thế nhưng, nhìn vào gương mặt tuấn tú này của Lưu Đàn, Minh Hoàn lại không biết nên làm thế nào hôn hắn.
Trực tiếp dán thẳng lên, hình như mũi của hai người sẽ đụng vào nhau mất.
Minh Hoàn giống như một con mèo có được một khúc cá nhưng lại không biết nên xuống miệng từ chỗ nào. Do dự hồi lâu, nàng mới nghiêng đầu, dán lên môi Lưu Đàn.
Lưu Đàn đột nhiên mở mắt ra. Hắn đảo khách thành chủ cắn môi dưới của Minh Hoàn.
Minh Hoàn không ngờ hắn sẽ mở mắt, nhất thời kinh ngạc, bị hắn bắt lấy thời cơ tách môi nàng ra.
Môi nàng mềm mại ấm áp, rất thơm, giống như vào miệng là tan ra, khiến cho người ta không nhịn được muốn thưởng thức thêm nhiều lần nữa.
Hắn quấn lấy lưỡi Minh Hoàn, từng chút một, càng đi vào sâu hơn.
Chờ tới khi kết thúc, Lưu Đàn chưa thỏa mãn mà mút cánh môi Minh Hoàn một cái.
Minh Hoàn thấy hắn lại có thể vô sỉ như vậy thì tức đến đỏ ửng cả mặt: “Điện hạ. Ngài, sao ngài có thể như vậy?!”
Lưu Đàn nhìn cô bé ngốc này: “Ta làm sao hả? Hoàn Hoàn nói tỉ mỉ ta nghe nào.”
Minh Hoàn tức giận sờ môi mình.
Chuyện vừa mới xảy ra, nàng làm sao mà nói ra miệng được.
Lưu Đàn khẽ mỉm cười: “Đừng giận. Hoàn Hoàn, nàng còn tức giận nữa là sẽ động thai đó.”
Minh Hoàn nói lẩm bẩm: “Đã nói không mở mắt ra…”
“Lần sau nhất định ta sẽ không mở mắt.” Lưu Đàn cười, nắm lấy tay Minh Hoàn đặt lên môi hôn một cái. Hắn hết sức đứng đắn mà lừa người ta, “Lần này là ta nhất thời ý loạn tình mê. Lần sau nếu ta còn như vậy nữa thì Hoàn Hoàn cứ cắn ta, được không? Dù Hoàn Hoàn cắn đau thế nào đi nữa ta cũng sẽ không phản kháng.”
Cảm giác tức giận trong lòng Minh Hoàn vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan. Nàng rút tay về, lấy khăn tay ra lau rồi lại lau: “Ta giận rồi. Điện hạ không dỗ được đâu.”
Lưu Đàn lại ôm lấy vai Minh Hoàn: “Vậy ta nhận lỗi có được không? Ta lấy bản thân làm quà xin lỗi, canh giữ trước giường của Hoàn Hoàn một đêm, tự tay hầu hạ, có được không? Nếu Hoàn Hoàn cần phục vụ đặc thù, ta cũng sẽ xin cởi áo tháo thắt lưng mà chiếu cố.”
Minh Hoàn nói: “Không cần đâu.”
Lưu Đàn bật cười khẽ: “Hoàn Hoàn, nàng thật đúng là bảo bối.”
Ngay cả khi tức giận cũng đáng yêu thế này.
Minh Hoàn cũng chỉ tức giận trong chốc lát thôi. Một lát sau, nàng đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, vô cùng không có chí khí mà nghiêng đầu ngã lên vai Lưu Đàn ngủ thiếp đi. Lưu Đàn ôm ngang nàng lên, mang nàng về phòng.
Đợi đến ngày hôm sau, lúc Minh Hoàn gặp được Lưu Đàn thì nàng cũng đã quên mất chuyện không vui ngày hôm qua.
Chưa tới mấy ngày, Minh Hoàn và Lưu Đàn đã về đến Mục Châu. Trước tiên nàng được đưa tới phủ Mục Vương gặp Mục thái phi.
Mục thái phi trông thấy Minh Hoàn thì càng nhìn càng mến. Bà lôi kéo Minh Hoàn nhìn kỹ một lượt: “So với trước kia cũng nở nang hơn chút rồi, xem ra Lưu Đàn chăm sóc con rất tốt.”
Minh Hoàn vừa nghe được hai chữ “Nở nang” thì thoáng có chút căng thẳng trong lòng, bởi vì, dù sao chăng nữa, nàng cũng không tiện nói cho Thái phi biết rằng nàng đã mang thai con của Lưu Đàn.
Nếu nói với Thái phi, e là Thái phi sẽ chê nàng không đứng đắn.
Thực ra thì Mục thái phi hoàn toàn không để ý tới chuyện này. Lúc còn trẻ bà chính là một người dám yêu dám hận, nếu thích, đâu để ý là đã kết hôn hay chưa, bản thân mình vui vẻ là được.
Lưu Đàn không muốn để cho Minh Hoàn về nhà. Hắn muốn Minh Hoàn ở lại Vương phủ với hắn. Mục thái phi lườm Lưu Đàn, nhân lúc Minh Hoàn đi thay áo, Mục thái phi nói: “Hoàn Hoàn có cha có anh. Con cho là mặt mũi mình to thế nào hả? Không thể ép buộc giam người ta lại. Hoàn Hoàn là đứa bé có hiếu, nếu con ngăn cản con bé về nhà, nhất định nó sẽ không vui đâu.”
Lưu Đàn nói: “Con chỉ nghĩ thầm trong lòng thôi mà. Mẫu phi, con nghĩ một chút cũng không được hả?”
Mục thái phi nói: “Một khi con đã nghĩ là chắc chắn muốn làm. Sốt ruột không ăn được đậu hũ nóng. Chờ cho Hoàn Hoàn qua lễ cập kê là các con có thể chuẩn bị thành thân rồi.”
“Không cần.” Lưu Đàn mỉm cười, “Tính nàng ấy như vậy, gần như sẽ cho rằng giữa nam và nữ nắm tay là có thể mang thai rồi. Bây giờ đang lo nghĩ về đứa cháu không tồn tại của người đấy. Thành thân thì càng sớm càng tốt.”
“Con —— “
Một lần nữa Mục thái phi bị sự vô liêm sỉ của Lưu Đàn hù dọa: “Lưu Đàn, sao con có thể lừa gạt người ta như thế hả?”
Lưu Đàn mỉm cười nói: “Lừa gạt mấy câu thôi mà. Mẫu phi, người không biết đâu, Hoàn Hoàn không ghi thù, để nàng ấy biết được, nàng giận nhiều nhất là một đêm thôi, ngày hôm sau là lại quên hết ấy mà.”
Con dâu là một người dịu dàng biết săn sóc, Mục thái phi đương nhiên là vui vẻ trong lòng. Bây giờ coi như bà cũng đã biết, đối phó với tính ngang bướng từ nhỏ của Lưu Đàn, tốt nhất là đưa cho hắn một cô gái dịu dàng như nước để hắn yêu thương. Nhưng là, con trai mình vô liêm sỉ thế này, cũng không thể để con gái nhà người ta bị ức hiếp được.
“Sau này con tìm thời gian nói cho người ta biết sự thật đi. Cứ lừa gạt như vậy, lòng con cũng không biết đau hả? Nếu qua mấy tháng nữa, có tình cảm rồi, Hoàn Hoàn hỏi con đứa bé đã đi đâu, con trả lời thế nào?”
“Con cũng tốt với người ta chút đi, đừng có luôn lừa gạt, trêu đùa người ta nữa. Lưu Đàn à, tình cảm giữa vợ chồng là cần phải bồi dưỡng cẩn thận.”
Minh Hoàn thay váy áo xong đi tới thì vừa vặn nghe được mấy lời Mục thái phi nói sau cùng.
Mẹ của Minh Hoàn đã phải chịu đựng bà mẹ chồng hung dữ. Mục thái phi lại là người khoan dung, trong lòng Minh Hoàn tự nhiên vô cùng tôn trọng bà.
Lưu Đàn nghe được tiếng bước chân. Hắn quay đầu nhìn về phía Minh Hoàn, cười với nàng.
Lưu Đàn lúc này mỉm cười thì cho người ta cảm giác như tắm gió xuân, cùng với người đáng sợ đã giết Tiết Thư Lễ khi đó giống như là hai người.
Minh Hoàn nghĩ thầm, giả dụ ngày nào đó nàng không còn được Lưu Đàn sủng ái nữa. Lưu Đàn muốn giết nàng để lấy vợ mới, hẳn là Mục thái phi sẽ bảo vệ nàng nhỉ? Nàng phải hầu hạ Thái phi thật tốt, không thể để cho Thái phi thất vọng.
Ngồi thêm một khắc nữa, Minh Hoàn được đưa về Minh phủ.
Minh Hoàn về tới ngôi nhà quen thuộc. Nhớ lại mấy ngày nay đi đường mệt nhọc, nàng tranh thủ thời gian đi tắm gội. Sau khi đi ra, nàng lại gọi quản gia tới hỏi ít chuyện đã xảy ra gần đây.
Dạo gần đây cũng không có chuyện gì, chỉ là sau khi Điền Vũ Vận bị thuộc hạ của Lưu Đàn đánh cho một trận, đưa về quê không lâu thì đã chết rồi. Cha của Điền Vũ Vận là một con sâu rượu, bản tính vô lại, cũng không thèm để ý tới tính mạng của đứa con gái Điền Vũ Vận này. Gã đã tới cửa đòi mấy trăm lượng bạc rồi mới bỏ đi. Nghe đâu, lúc móc bạc, là Sở thị lấy ra.
Minh Hoàn gật đầu, lại hỏi một vài chuyện khác, sau đó mới cho quản gia lui xuống.
Thực ra nàng vốn định bảo quản gia tìm đại phu tới bắt mạch cho mình, nhưng nàng dù sao cũng là gái chưa chồng, cho dù là lén qua lại với Mục Vương, nhưng cũng có ảnh hưởng tới danh tiếng. Do dự một chút, Minh Hoàn dự định buổi tối sẽ tới tàng thư các một chuyến, xem xem có thể tìm được sách thuốc về phương diện này hay không.
Suy nghĩ một lúc lâu, Minh Hoàn lại trang điểm đơn giản rồi đi gặp lão phu nhân Sở thị của nhà họ Minh.
Nàng và Sào Ngọc vừa đến chỗ ở của Sở thị thì nha hoàn trong viện đều giống như biến thành người khác vậy, nhao nhao dừng việc trong tay rồi hô một tiếng “Đại tiểu thư”.
Vừa nãy khi Minh Hoàn tắm gội, Sào Ngọc cũng đã hỏi thăm tin tức từ mấy nha hoàn được lưu lại, nói là không bao lâu nữa tiểu thư sẽ kết hôn với Mục Vương điện hạ. Sào Ngọc nghĩ thầm người trong phủ đều đã biết, chỗ Sở thị hiển nhiên cũng sẽ biết.
Bình thường ở Minh phủ, thực ra Minh Hoàn rất được lòng người, được người làm trong phủ rất kính trọng, cũng chỉ có ở chỗ Sở thị, từng đứa nha hoàn chết tiệt bị Sở thị đầu độc không coi ai ra gì, mỗi lần gặp Minh Hoàn đều sẽ làm như không thấy.
Sào Ngọc cười nói: “Ô, hôm nay có cơn gió nào thổi vậy, thường ngày, đối với đại tiểu thư các ngươi hoặc là phớt lờ, hoặc là đắc chí mà cãi lại đại tiểu thư. Hôm nay thế nào mà mắt từng người đều mọc lại rồi, gặp đại tiểu thư cũng biết chào hỏi nữa cơ đấy.”
Sào Ngọc xưa nay ăn nói ngoa ngoắt, mấy nha hoàn này đều biết. Tính tình Minh Hoàn rất tốt, đối xử với người ngoài lại ôn hòa lễ độ. Bọn họ nhao nhao cười nói với Minh Hoàn: “Thưa tiểu thư, xin chớ để chị Sào Ngọc hà khắc với chúng tôi nữa. Trước kia là chúng tôi không đúng, vẫn mong rằng về sau cô có thể rộng lượng, đại nhân không nhớ sơ suất của tiểu nhân ạ.”
Minh Hoàn đối xử với người ngoài ôn hòa là bởi vì người đó đáng được nàng ôn hòa. Nàng cũng không có gì hay để nói với người của Sở thị, đối với những kẻ ti tiện gió chiều nào theo chiều ấy càng là như vậy.
Minh Hoàn vẫn giống như ngày thường, nàng nói: “Lão phu nhân có ở bên trong không?”
Một nha hoàn trong số đó thưa: “Hai hôm nay, ngày nào lão phu nhân cũng nhắc tới cô đấy, mời cô vào ạ.”
Sở thị dĩ nhiên là nhắc mãi tới Minh Hoàn. Đặc biệt là chuyện đã xảy ra ở nhà họ Tiết đã được người âm thầm truyền tới tai bà ta. Sự việc cụ thể Sở thị cũng không rõ, hình như là nói vợ cả của chi trưởng nhà họ Tiết vô lễ với Minh Hoàn, làm cho Mục Vương điện hạ – cái gã hung thần ác sát đó cho người giết rồi.
Sở thị đã nghe nói về một vài chuyện của Mục Vương. Bà ta thấy con dâu không vừa mắt, tự nhiên cũng không hề yêu thích Minh Hoàn, nhưng hoàn toàn không ngờ được, cũng không biết Minh Hoàn nhặt được vận may ở đâu mà lại được Mục Vương điện hạ để mắt tới.
Cho dù Sở thị vừa thấy Minh Hoàn là nhớ tới đứa con dâu Tiết thị mà ngày xưa mình không hề thích, nhưng bà ta cũng không thể không tỏ ra vui vẻ hòa nhã. Bà ta thích Minh Ly hơn Minh Hoàn, bởi vì Minh Ly là cháu trai, Minh Hoàn là cháu gái. Bây giờ, Sở thị không thể không thay đổi quan niệm.
Bà ta là mẹ đẻ của Minh Trường Phong, là bà nội của Minh Hoàn, nhưng lại không có một chút xíu quan hệ nào với Mục Vương Lưu Đàn. Nghe nói Mục Vương giết người không ghê tay, đến lúc đó Mục Vương lật lại chuyện cũ, bí mật ngáng chân bà ta, thần không biết quỷ không hay có khả năng là bà ta sẽ không còn mạng nữa.
Vả lại, Sở thị nghe nói, sính lễ Lưu Đàn đưa tới cực kỳ quý giá nhưng cũng không đưa cho bà ta quản lý. Bà ta nhìn mà thèm.
Sở thị gặp Minh Hoàn thì hòa nhã hơn lúc bình thường rất nhiều: “Hoàn Hoàn à, ngồi xuống đi. Đoạn đường này, chắc là cháu vất vả rồi.”
“Cũng không vất vả ạ,” Minh Hoàn nói, “Cháu tới nhìn xem thân thể lão phu nhân có mạnh khỏe không, làm tròn chữ hiếu. Bây giờ thấy lão phu nhân nét mặt rạng rỡ, ngồi một lát rồi cháu phải đi tới chỗ cha cháu nữa ạ.”
Sở thị chỉ cho là tính tình Minh Hoàn mềm mỏng, cho dù trước đây có đắc tội thì bà ta nói mấy lời xoa dịu là có thể kéo lại quan hệ của hai người. Dù sao, đây cũng là cháu nội bà ta.
Nhưng lại không giống như Sở thị tưởng tượng. Mặc kệ Sở thị nói cái gì, Minh Hoàn đều trước sau như một khách sáo mà xa cách, cũng không dễ thân cận chút nào. Minh Hoàn nhìn như yếu đuối, thực ra là trong nhu có cương.
Trong lúc nói chuyện Sở thị đụng phải mấy cái đinh mềm nên cũng cảm thấy mất mặt, rất nhanh thì để cho Minh Hoàn đi về.
Trên đường đi, Sào Ngọc nói: “Tiểu thư ơi, trước đây lão phu nhân để người chịu nhiều oan ức như vậy, người cũng không thể bị bà ấy dỗ vài câu ngon ngọt là đã bị lừa về đâu ạ.”
Minh Hoàn dĩ nhiên là biết. Nàng hiểu rõ mẹ mình đã từng bị Sở thị ức hiếp thế nào, nàng sẽ không tha thứ.
Minh Ly và Minh Trường Phong đang bàn chuyện với khách. Minh Hoàn đi qua đó lúc này có phần không thích hợp, nàng bèn đi tới tàng thư các. Lúc này trời vẫn chưa tối hẳn, trong tàng thư các tuy âm u, nhưng không cho phép mang theo đèn vào.
Sào Ngọc đi theo Minh Hoàn học được một ít chữ, Minh Hoàn không muốn để cho nàng ấy biết mình xem sách gì, nên căn dặn Sào Ngọc chờ ở bên dưới.
Nàng vội vã đi đến tầng hai. Đang lật xem trong một đống sách thuốc thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng động: “Hoàn Hoàn đây là muốn đi làm nữ đại phu à?”
Minh Hoàn quay đầu lại: “Điện hạ!”
Lưu Đàn sao… sao luôn xuất quỷ nhập thần như vậy? Minh Hoàn khẽ thở ra một hơi rồi nói: “Điện hạ, sao ngài lại ở chỗ này ạ?”
Cửa sổ của tàng thư các rất nhỏ, ánh sáng không thể xuyên vào.
Lưu Đàn đang mặc áo bào màu mực đen, dáng người cao to. Hắn đứng chắp tay sau lưng: “Theo dõi nàng đó.”
… Biến thái.
Chỗ này có tầng tầng giá sách, không gian nhỏ hẹp, cũng có nhiều bụi, có phần khép kín, cũng có chút cảm giác áp bách.
Lưu Đàn mỉm cười nói: “Hoàn Hoàn này, nàng có cảm thấy chúng ta như đang yêu đương vụng trộm không?”
Minh Hoàn: “…”
Nàng đem sách nhét trở lại: “Điện hạ, ngài đừng nói đùa nữa.”
Lời vừa dứt, nàng đã bị kéo vào trong lòng Lưu Đàn. Cái gáy đập vào lồng ngực cứng rắn của Lưu Đàn, Minh Hoàn bị đau, bị hắn giữ lấy cằm: “Có giống không hả?”
Cái tư thế này, trái lại là rất giống.
Trong khung cảnh bị đóng kín như ở đây, Lưu Đàn thoáng có chút hưng phấn. Nói thật, hắn đâu có ngờ được, mình còn có thể chạm mặt Minh Hoàn ở tàng thư các. Đây là một địa điểm rất được.
Minh Hoàn nói bất đắc dĩ: “Giống ạ.”
“Nếu đã giống như yêu đương vụng trộm, vậy nên làm gì, nàng có biết không?”
Minh Hoàn không biết, nàng cũng không muốn biết.
Minh Hoàn hơi nhíu mày, một tay sờ bụng dưới: “Điện hạ, ngài không được làm loạn, trong lúc bị bất ngờ, ta bị động thai rồi.”
Lưu Đàn: “… động thai?”
Minh Hoàn lảng tránh ánh mắt, khi nói dối nàng không dám nhìn vào Lưu Đàn: “Dạ, có lẽ là con không muốn chúng ta yêu đương vụng trộm.”
Lưu Đàn muốn chặn cái miệng nhỏ đang nói dối của nàng lại. Cô bé ngốc nghếch này, nói dối cũng không nói cho có hình có dạng chút.
Lúc này, chỗ cầu thang đột nhiên truyền đến tiếng cọt kẹt, Sào Ngọc gọi: “Tiểu thư ơi, đại công tử đã hết bận rồi ạ, hiện giờ đang lên lầu tìm người. Người đang ở tầng mấy ạ?”
Tiếng Minh Ly đột nhiên vang lên bên cạnh cầu thang: “Hoàn Hoàn ơi? Em đang ở đây à?”
Minh Hoàn đẩy Lưu Đàn, làm ra một khẩu hình: “Ngài đi đi.”
Lưu Đàn cúi người xuống, chỉ chỉ lên mặt mình.
Minh Hoàn chẳng làm thế nào được, đành phải kiễng chân ngửa đầu hôn Lưu Đàn một cái.