Lưu Đàn ôm lấy hai má nàng: “Vì sao chứ? Lẽ nào trong khoảng thời gian này Hoàn Hoàn không nhớ ta sao? Không nhớ một chút xíu nào sao?”
Minh Hoàn nói: “Điện hạ đừng hỏi nữa. Ta muốn đi ngủ.”
Nàng rầu rĩ không vui quay người đi.
Đàn ông đều chẳng ra gì. Rõ ràng từng có một đoạn tình cảm với công chúa Xứng Tâm, nhưng lại quay đầu cưới mình.
Bây giờ công chúa Xứng Tâm đã quay lại. Hắn đã để ý tới nàng ta thế thì ngày mai nàng về nhà ở cho xong.
Lưu Đàn cứ hôn mí mắt Minh Hoàn: “Không được, ta không cho phép nàng ngủ. Ta nhất định phải nghe nàng nói ra.”
Minh Hoàn bị hắn hôn đến chóng mặt, nàng nói: “Điện hạ, ngày mai ta còn muốn về nhà, chàng đừng hôn ta nữa.”
Lưu Đàn sửng sốt: “Về nhà? Đây không phải là nhà nàng hay sao? Nàng còn muốn đi đâu nữa?”
Minh Hoàn không biết có nên hỏi về chuyện Lưu Đàn có quan hệ với công chúa Xứng Tâm hay không. Nàng sợ sau khi hỏi xong thì Lưu Đàn sẽ nổi giận.
Có lẽ, Lưu Đàn sẽ cho nàng…
Nàng vốn dĩ đã không hiểu rõ tính cách của Lưu Đàn. Ở chung với Lưu Đàn cũng chưa tới nửa năm, khuôn mặt chân thật của hắn, nàng thực sự không rõ lắm.
Minh Hoàn cảm thấy trong lòng buồn bực: “Ta nhớ anh trai, cũng nhớ cha ta nữa.”
Lưu Đàn càng thấy khó chịu hơn. Hắn véo cằm Minh Hoàn: “Vậy ta thì sao? Ta rời nhà lâu thế mà Hoàn Hoàn không nhớ ta sao?”
Minh Hoàn khẽ bĩu môi. Nàng quả thực không nhịn nổi nữa, nước mắt rơi xuống.
Thật ra, Minh Hoàn có rất nhiều lời muốn nói. Nàng đơn độc tới nhà Lưu Đàn. Nàng không hiểu tính tình Lưu Đàn, không hiểu chuyện cũ của hắn. Nàng thực sự rất sợ một ngày nào đó không cẩn thận sẽ chọc giận hắn.
Minh Hoàn cũng không phải là người thích nói ra tâm sự dưới đáy lòng.
Nàng lấy tay lau mắt, cảm thấy bản thân thực sự quá yếu đuối, thật chẳng có chí khí gì hết, lại còn khóc nữa chứ.
Minh Hoàn nói: “Trong phủ có người khác nhớ nhung điện hạ là đủ rồi, điện hạ cũng chẳng thiếu chút nhớ mong của ta.”
Lưu Đàn trông thấy Minh Hoàn không hiểu sao lại rơi nước mắt, cả người hắn thực ra có hơi luống cuống.
Kỳ thực hắn cũng không thích con gái khóc. Hắn luôn cảm thấy đàn bà con gái quá yếu ớt, khiến người ta rất chán ghét.
Thế nhưng, hắn lại sợ Minh Hoàn khóc.
Kiếp trước, Minh Hoàn được hắn cưới về nhà, lúc bị hắn bắt nạt nàng luôn khóc như hoa lê đẫm mưa. Khi đó hắn chỉ cảm thấy bực bội. Nàng càng khóc thì Lưu Đàn sẽ càng ức hiếp nàng ác hơn. Sẽ ép buộc nàng tới khi ngất đi, để cho nàng không khóc được nữa.
Nhưng lúc này hắn lại không nỡ bắt nạt Minh Hoàn.
Khi nàng rơi lệ, không hiểu sao ngực hắn lại có cảm giác đau đớn.
Lưu Đàn nói: “Chỉ có mẫu phi nhớ thì cũng không đủ. Ta hi vọng Hoàn Hoàn cũng nhớ ta cơ.”
Gò má Minh Hoàn đang bị hắn ôm lấy. Hắn cúi đầu hôn đi nước mắt trên mặt nàng: “Đừng khóc, được không? Hoàn Hoàn, hễ nàng khóc là cả trái tim ta cũng muốn tan nát.”
Minh Hoàn cắn môi. Mắt nàng đen nhánh, ướt đẫm, mang theo ánh nước lấp lánh. Khóe mắt nàng có màu đỏ rất nhạt, quyến rũ khó diễn tả.
Minh Hoàn nói khẽ: “Công chúa Xứng Tâm cũng rất nhớ chàng.”
“Ta cần nàng ta nhớ thương làm gì.” Lưu Đàn nói lơ đãng, ngay sau đó dường như phát hiện ra điều gì, hắn chợt mở to mắt, “Hoàn Hoàn, nàng đang ghen hả?”
Thoáng chốc Minh Hoàn cũng hiểu ra cái gì đó, nàng nói: “Điện hạ, chàng không nhớ công chúa Xứng Tâm sao? Đã lâu chàng không có gặp nàng ta rồi.”
Lưu Đàn lờ mờ nhận ra Minh Hoàn đang giận dỗi bởi vì công chúa Xứng Tâm đến. Nàng đang ghen với nàng ta.
Hắn chưa thấy Minh Hoàn ghen bao giờ.
Vừa nghĩ tới việc Minh Hoàn ghen vì hắn, lòng nàng nhớ tới hắn là tâm trạng Lưu Đàn phơi phới.
Hắn muốn trêu ghẹo Minh Hoàn một chút xíu: “Chắc là có nhớ nàng ta chút ít. Sao nào, Hoàn Hoàn không hài lòng à?”
Minh Hoàn vốn đã thở phào nhẹ nhõm nhưng bởi vì những lời này của Lưu Đàn, nàng lại cắn cắn môi, hốc mắt đỏ lên.
Một lần nữa Minh Hoàn quay lưng về phía hắn, nhắm mắt lại: “Mới không thèm đâu. Ta buồn ngủ lắm rồi, muốn đi ngủ.”
Lưu Đàn xoay vai nàng lại: “Hoàn Hoàn không muốn nghe chuyện cũ của ta và công chúa Xứng Tâm sao?”
Minh Hoàn ngáp khẽ một cái: “Buồn ngủ quá. Ta ngủ đây, có chuyện gì thì mai điện hạ hẵng nói nhé.”
Nàng không khóc cũng không ầm ĩ, thậm chí cũng không hề làm nũng.
Lưu Đàn vốn tưởng rằng, Minh Hoàn ghen thì sẽ khóc tới mức không thở được, sau đó sẽ đỏ vành mắt mà cầu xin hắn đừng thích công chúa Xứng Tâm, muốn hắn chỉ thích một mình nàng. Đến lúc đó, hắn có thể ôm Minh Hoàn vào lòng mà dỗ nàng, nói rằng hắn chỉ thích một mình nàng thôi.
Không ngờ, nàng chẳng có phản ứng gì, lại còn muốn quay người đi ngủ.
Lưu Đàn vuốt tóc Minh Hoàn: “Được rồi. Ta không bắt nạt nàng nữa. Nàng muốn ngủ thì ngủ đi.”
Ngày hôm sau lúc Minh Hoàn tỉnh lại thì bên người đã trống không. Xưa nay Lưu Đàn luôn dậy rất sớm. Hắn quen luyện kiếm vào buổi sáng.
Minh Hoàn gọi thị nữ đi vào rửa mặt chải đầu.
Sắc mặt Minh Hoàn có phần nhợt nhạt. Nàng dùng tay thoa đều chút son, sau đó vỗ nhẹ lên mặt mình, để cho khí sắc của mình thoạt nhìn tốt hơn chút ít.
Xong xuôi, Minh Hoàn đi tới chỗ Thái phi.
Buổi sáng, Mục thái phi chép kinh Phật một lát. Lúc gặp Minh Hoàn, bà thấy vẻ mặt Minh Hoàn không đúng lắm: “Lưu Đàn ăn hiếp con hả? Sao mắt đỏ lên thế kia?”
Minh Hoàn lắc đầu, nàng nói: “Thưa mẫu phi, đêm qua con mơ thấy cha và anh trai con. Đã có mấy tháng con chưa gặp cha con rồi, con muốn về thăm nhà, mấy ngày nữa sẽ quay lại ạ.”
Rõ ràng Mục thái phi có thể nhìn ra, nguyên nhân không phải là như vậy.
Lưu Đàn vừa về mà Minh Hoàn đã rời đi. Chưa biết chừng tối hôm qua vợ chồng son đã cãi nhau.
Để đôi bên bình tĩnh lại một chút cũng tốt. Mục thái phi không muốn quản nhiều quá. Chuyện tình cảm, người bên ngoài không tiện nhúng tay vào.
Mục thái phi nói: “Hoàn Hoàn à, ta cũng rõ con hiếu thảo với cha mẹ. Mấy ngày qua, mỗi ngày còn đều tới chỗ ta thỉnh an, ta biết con là cô gái có tình có nghĩa. Nếu con đã nhớ cha con thì về thăm nhà một thời gian đi, dù sao thì cũng chẳng xa xôi gì.”
Minh Hoàn được Thái phi cho phép, nàng mỉm cười: “Cảm ơn mẫu phi.”
Mục thái phi bảo Minh Hoàn ngồi bên cạnh mình uống ly trà: “Lưu Đàn nó thẳng tính, suy nghĩ cũng thẳng tuồn tuột, không biết làm thế nào lấy lòng phụ nữ. Hoàn Hoàn à, có rất nhiều chuyện con đừng tranh cãi nhiều với nó.”
Minh Hoàn gật đầu: “Con biết ạ.”
Mục thái phi cũng biết Minh Hoàn không phải là cô gái có lòng dạ hẹp hòi. Bà vỗ nhẹ vai Minh Hoàn, bảo nàng đi về.
Minh Hoàn về tới sân viện mà Lưu Đàn còn chưa trở lại. Nàng hỏi thị nữ, thị nữ nói vừa nãy công chúa Xứng Tâm dậy rất sớm, ở trên đường gặp được Lưu Đàn. Hẳn là hai người có lời muốn nói.
Minh Hoàn gật đầu. Đồ đạc đã thu thập xong cả rồi, nàng cũng không có quá nhiều quần áo, một bọc là có thể mang đi. Minh Hoàn gọi Sào Ngọc rồi ngồi kiệu đi ra từ cửa sau.
...
Công chúa Xứng Tâm vất vả lắm mới gặp được Lưu Đàn dĩ nhiên là muốn nói thêm với hắn mấy câu.
Nàng ta vừa gặp thì đã phải lòng Lưu Đàn. Trong kinh thành cũng có không ít đàn ông vây xung quanh nàng ta, nhưng đám quần là áo lụa đó, đa số đều là một dạng thư sinh trắng trẻo. Công chúa Xứng Tâm thích người có khí phách đàn ông anh tuấn dũng mãnh như Lưu Đàn hơn.
Nàng ta đã rung động ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Đàn.
Thế nhưng Lưu Đàn chưa bao giờ coi trọng cô công chúa là nàng ta. Trước đây cũng bởi vì nàng ta dây dưa quá mức, hắn mới làm nàng ta bị thương.
Bên hông Lưu Đàn đeo thanh kiếm, hắn nhìn ả đàn bà thô tục ăn mặc một màu vàng lóa mắt ở phía trước, đầu lông mày hơi nhíu lại.
Công chúa Xứng Tâm lên tiếng: “Mục Vương, lần này ta tới là mang theo ý chỉ của phụ hoàng. Phụ hoàng hi vọng chúng ta có thể ở bên nhau.”
Lưu Đàn nói lạnh lùng: “Ta đã có Vương phi rồi.”
Công chúa Xứng Tâm nói: “Ta không ngại làm thiếp. Mặc dù sẽ khiến cho thiên hạ chê cười, nhưng là, Mục Vương, ta không sợ bị chê cười, bởi vì ta vẫn luôn nhớ thương chàng.”
Lần này nàng ta thổ lộ rất lộ liễu.
Trong lòng nàng ta thấp thỏm bất an.
Đương nhiên là nàng ta không muốn làm vợ lẽ. Đường đường là công chúa, sao có thể làm vợ lẽ được, nhưng mà, chỉ cần Lưu Đàn ưng thuận để cho nàng ta vào phủ, tự nhiên nàng ta sẽ có biện pháp đuổi Minh Hoàn đi.
Sở Tinh Trạch đã nói, chỉ cần nàng ta dùng lý do này, ít nhiều gì Lưu Đàn cũng sẽ nể mặt nàng ta.
Dù sao đi nữa, công chúa Xứng Tâm cũng là công chúa của triều Lương, là con gái của hoàng đế.
Trong mắt Lưu Đàn lóe lên một tia chán ghét: “Làm trắc phi của ta? Ngươi xứng sao?”
Mặt công chúa Xứng Tâm thoáng chốc trắng bệch.
Bị sỉ nhục thế này, nàng ta có chút khó mà chấp nhận nổi.
Công chúa Xứng Tâm nói: “Ta không xứng ở bên ngươi, lẽ nào Minh thị thì xứng sao? Ta là công chúa, thân phận tôn quý hơn nàng ta. Ngươi ở bên ta, chúng ta kết thông gia, phụ hoàng sẽ cho ngươi rất nhiều chỗ tốt.”
Lưu Đàn ghét nhất là kiểu con gái chủ động theo đuổi ngược thế này. Hắn lạnh lùng nói: “Ta cũng chẳng hiếm lạ gì lợi ích của các ngươi. Cái tôn quý của ngươi chẳng qua là hoàng đế cho ngươi. Ở trong mắt ta, Vương phi của ta còn tôn quý hơn ngươi nhiều.”
Công chúa Xứng Tâm bị chọc tức sắc mặt cũng hơi tái đi. Nàng ta mất hết mặt mũi, cũng không biết nên làm sao phát tiết bất mãn trong lòng.
Trước khi bỏ đi, Lưu Đàn còn nhắc nhở một câu: “Ta khuyên ngươi nên bớt chút động tác đi. Nếu ngươi dám làm ra chuyện gì tổn thương tới Vương phi, ta nhất định sẽ không để cho ngươi sống mà ra khỏi Mục Châu đâu.”
Công chúa Xứng Tâm âm thầm nắm chặt hai tay.
Thực ra nàng ta tin lời Lưu Đàn, chỉ là đáy lòng không quá cam tâm.
Công chúa Xứng Tâm không cam lòng bị Minh Hoàn vượt qua như vậy.
Rõ ràng nàng ta có xuất thân tốt hơn, sẽ mang tới cho Lưu Đàn nhiều thứ hơn. Minh Hoàn chỉ vẻn vẹn dựa vào gương mặt đó đã cướp mất người mà nàng ta muốn, cướp đi địa vị mà nàng ta muốn, nàng ta cực kỳ không cam lòng.
….
Lưu Đàn về tới nơi ở. Hắn không biết Minh Hoàn đã dậy chưa. Có điều, hôm nay nhất định hắn phải thử thăm dò nàng một phen.
Hôm qua, thật sự hắn không nhìn thấu cảm xúc của Minh Hoàn.
Rốt cuộc là nàng ghen hay không ghen đây?
Lưu Đàn cảm thấy hẳn là Minh Hoàn thích hắn, nhưng mà trước giờ nàng cũng chưa từng nói ra. Điều này làm cho lòng Lưu Đàn không chắc chắn.
Theo lý thuyết, hai người xa cách lâu ngày gặp lại, tiểu biệt thắng tân hôn, Minh Hoàn nên thuận theo hắn mới đúng, nhưng nàng vẫn cự tuyệt giống như trước kia.
Điều này khiến cho Lưu Đàn không khỏi nghĩ nhiều.
Lưu Đàn đi vào trong phòng nhưng vẫn không nhìn thấy Minh Hoàn. Hắn có chút ngạc nhiên: “Vương phi đâu rồi?”
Một thị nữ thưa: “Vương phi về nhà mẹ đẻ rồi ạ. Vương phi nói là nhớ người nhà, một thời gian nữa sẽ trở lại ạ.”
Lưu Đàn đột nhiên nhớ tới lời Minh Hoàn nói hôm qua. Hắn vốn tưởng rằng Minh Hoàn đang nói đùa, kết quả, nàng lại đi thật?
Trong nháy mắt Lưu Đàn sa sầm sắc mặt.
Hắn cũng không muốn Minh Hoàn về nhà. Minh Hoàn đã vào cửa nhà hắn thì chính là người của hắn. Hắn chỉ muốn Minh Hoàn nhớ hắn thôi.
Nếu Minh Hoàn nhớ người khác, hắn sẽ ghen.
Thị nữ thấy sắc mặt Lưu Đàn không đúng lắm nên vội vàng nói: “Điện hạ không nên nghĩ nhiều à. Nhất định là Vương phi rất nhớ ngài, có điều mấy ngày gần đây, công chúa Xứng Tâm ở lại trong phủ, mỗi ngày sau khi Vương phi thỉnh an Thái phi xong thì còn phải đi tới chỗ công chúa hầu hạ, cuộc sống cũng mệt mỏi. Nô tỳ nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Vương phi mà cũng rất đau lòng. Hẳn là Vương phi về nhà nghỉ ngơi một thời gian. Vương phi sẽ quay lại sớm thôi ạ.”
Lưu Đàn hơi nheo mắt: “Vương phi còn đi tới chỗ công chúa Xứng Tâm hầu hạ nàng ta? Người hầu trong phủ đều chết hết rồi hả, tại sao cần Vương phi đi hầu hạ?”
Thị nữ run bần bật: “Đây là công chúa Xứng Tâm yêu cầu ạ. Vương phi cũng nói rằng, điện hạ nhờ Vương phi tiếp đãi công chúa Xứng Tâm chu đáo.”