Môi Minh Hoàn rất mềm. Mềm mại vô cùng.
Lưu Đàn rất muốn đè nàng xuống mà hôn cho đủ. Một nơi chật hẹp thế này chính là có thể làm cho hắn hưng phấn nhất.
Chỉ là ——
Minh Hoàn đẩy vai Lưu Đàn: “Đi mau!”
...
Minh Ly loáng thoáng nghe thấy tiếng nói. Hắn đi qua đó.
Minh Hoàn mặc một bộ váy áo trắng như tuyết, đang đứng yên lặng trước giá sách. Trong tay nàng đang cầm một quyển sách.
Minh Ly mỉm cười nói: “Hoàn Hoàn ơi. Em ở chỗ này mà vừa rồi anh gọi sao em không lên tiếng?”
Minh Hoàn nắm quyển sách trong tay, ngẩng đầu lên nói: “Đương nhiên là bởi vì em muốn để anh tìm em đó. Xem xem anh phải mất bao lâu mới có thể tìm được.”
Bên hông Minh Ly có giắt một cây quạt. Hắn rút quạt ra, rồi nâng tay dùng chuôi quạt gõ nhẹ lên đầu Minh Hoàn: “Em đó, cái con bé này. Cùng đi xuống đi, giờ cha đã hết bận rồi. Khoảng thời gian này không gặp, cha cũng nhớ em lắm đấy.”
Minh Hoàn nói: “Em cũng rất nhớ anh và cha. Trong khoảng thời gian này, cha vẫn khỏe chứ ạ?”
Minh Ly thu lại mấy phần vui vẻ: “Mỗi ngày cha đều uống thuốc. Hoàn Hoàn không cần phải lúc nào cũng thấp thỏm trong lòng. Nếu cha biết em lo lắng tiều tụy, trong lòng cha nhất định sẽ khó chịu. Hai anh em mình làm tròn đạo hiếu là cha đã đủ thỏa mãn rồi. Những cái khác, không miễn cưỡng được.”
Minh Hoàn khẽ gật đầu: “Anh ơi, em biết rồi ạ.”
Từ sau khi Tiết thị, mẹ ruột của Minh Hoàn ra đi, ngoài mặt thì Minh Trường Phong nhìn có vẻ như không sao nhưng Minh Hoàn và Minh Ly lại biết rõ, sức khỏe của Minh Trường Phong ngày một kém đi. Đáy lòng Minh Trường Phong không vui vẻ, dùng cái gì khác cũng không bù đắp nổi.
Minh Hoàn đi theo Minh Ly xuống khỏi tàng thư các, tới chỗ ở của Minh Trường Phong.
Đã gần tối, ở chỗ Minh Trường Phong, người hầu đã chuẩn bị xong cơm tối. Một trai một gái ngồi ở hai bên của Minh Trường Phong. Ba người cùng nhau dùng cơm.
Chờ tới khi ăn xong bữa tối, súc miệng rửa tay xong, Minh Trường Phong mới nói: “Hoàn Hoàn à, lần này, Mục Vương điện hạ đưa con trở về, chắc hẳn con đã biết chuyện của cả hai từ miệng ngài ấy rồi.”
Minh Hoàn cụp mắt xuống.
Việc cưới xin gì đó, thông thường là do mẹ đẻ tới nói cho biết, nhưng mẹ nàng đã qua đời, những việc này cũng chỉ có thể để cho cha nàng thương lượng với nàng.
Minh Hoàn nói khẽ: “Mục Vương điện hạ, ngài ấy… ngài ấy là người tốt. Nhưng mà, cha ơi, lúc đó con không có ở nhà, sao cha lại đột nhiên đồng ý mối hôn sự này ạ?”
“Mục Vương điện hạ nói các con đã có tình ý với nhau. Lúc đó ngài ấy còn mang một miếng ngọc tím tới cho cha xem.” Minh Trường Phong nói, “Phủ Mục Vương gây áp lực, lại có tín vật chắc chắn, cha nghĩ ắt hẳn con có ý với Mục Vương điện hạ, cho nên mới đồng ý. Chẳng lẽ Hoàn Hoàn cũng không ưng Mục Vương điện hạ à?”
“Con…”
Minh Hoàn nhớ rõ, lúc ấy nàng vẫn còn gọi anh xưng em với Lưu Đàn. Hắn xem nàng như em gái, hai bên có tình ý với nhau ở đâu chứ?
Hơn nữa, miếng ngọc tím đó cũng là Lưu Đàn thấy đẹp nên kiên quyết đòi nàng cho. Nàng căn bản không muốn tặng, sao lại thành tín vật đính ước rồi?
Nhưng vì không để cho cha lo lắng, Minh Hoàn cũng không dám để lộ ra quá nhiều cảm xúc thật.
Minh Trường Phong nhạy bén cảm nhận được điểm khác thường: “Sao thế? Lẽ nào Hoàn Hoàn con cũng không nhìn trúng Mục Vương điện hạ à?”
Minh Hoàn quay đầu đi: “… Cũng không phải ạ. Con chỉ không ngờ là điện hạ chẳng giữ mồm giữ miệng, lại nói hết với cha thôi ạ.”
Minh Trường Phong cười ha hả nói: “Thanh niên trẻ tuổi khí thịnh, thường không che giấu được. Hơn nữa, nếu ngài ấy không nói, cha cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng mà đồng ý mối hôn sự này.”
Màn đêm dần khuya, Minh Trường Phong nói với Minh Ly: “Ly Nhi, con đưa em con về đi. Hoàn Hoàn đi đường vất vả, nhất định là mệt rồi, để con bé đi về nghỉ ngơi cho sớm.”
Minh Hoàn bèn đi ra ngoài cùng Minh Ly.
Hai người đi cùng nhau, còn có Sào Ngọc – thị nữ của Minh Hoàn cũng đi cùng. Minh Hoàn và Minh Ly ở đằng trước, Sào Ngọc ở phía sau. Minh Ly nói: “Hoàn Hoàn này, vừa nãy lúc em nói chuyện với cha, vì sao phải nói dối hả?”
Minh Hoàn chớp chớp mắt: “Em đâu có nói dối đâu?”
“Lúc nói đến chuyện cưới xin của em với Mục Vương điện hạ, biểu cảm của em không đúng. Tính cha đại khái. Anh với em lớn lên cùng nhau, anh hiểu rõ nét mặt với cử chỉ của em nhất đấy. Sao nào? Có phải em không thích Mục Vương điện hạ không?”
Minh Hoàn nói: “Anh này, anh chẳng biết ngượng tí nào hết. Rõ ràng chính mình còn chưa cưới vợ, lại ở chỗ này to miệng hỏi em. Anh cứ yên tâm được rồi, nếu không thích, em tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng đâu.”
Nàng vò cái khăn trong tay áo.
Trên thực tế, đi đến một bước ngày hôm nay, trong bụng nàng có lẽ đã có đứa bé của Lưu Đàn. Nếu là nói không thích gì đó… với tính cách xấu xa đó của Lưu Đàn, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng.
Bây giờ nhớ lại tình trạng bi thảm của Tiết Thư Lễ, tuy rằng nàng không còn hoảng hốt giống như lúc ban đầu, nhưng rốt cuộc đáy lòng vẫn có mấy phần sợ hãi.
Bất tri bất giác, cả người Minh Hoàn đổ mồ hôi lạnh.
Đột nhiên nàng có một ý nghĩ không tốt lắm.
Thế nhưng, ở trước mặt Minh Ly, Minh Hoàn cũng không để lộ ra.
Minh Hoàn nói: “Anh ơi, anh cũng hiểu em mà. Nếu em không thích, Mục Vương điện hạ sẽ còn ép buộc em hay sao? Anh không cần lo lắng cho em đâu.”
Minh Ly vỗ vỗ vai Minh Hoàn: “Được —— Hoàn Hoàn, anh tin lời em.”
Minh Hoàn được đưa đến trước cửa viện, Minh Ly lúc này mới xoay người muốn rời đi.
Hai người là anh em cùng cha cùng mẹ, bề ngoài gần giống nhau, tính tình cũng giống hệt nhau. Trong đêm khuya này đây, Minh Ly và Minh Hoàn đều mặc áo trắng giống nhau.
Gió đêm vù vù, thổi bay áo bào của Minh Ly. Dung mạo Minh Ly thanh tú, mặt mày hòa nhã điềm đạm như trích tiên vậy.
Trong mắt hắn có mấy phần ấm áp: “Hoàn Hoàn này. Nhà chúng ta tuy rằng không sánh được với phủ Mục Vương, nhưng cũng không phải là gia đình dựa vào con gái để cầu vinh hoa phú quý, sẽ không để cho em bị ức hiếp mà khuyên em chịu đựng. Anh tin em gả vào phủ Mục Vương sẽ có thể làm hết bổn phận của mình. Nếu Mục Vương ức hiếp em thì em cứ trở về, trong nhà sẽ luôn giữ lại một chỗ cho em.”
Minh Hoàn “vâng” một tiếng.
Từ nhỏ nàng đã thân với anh trai, tình cảm của hai người đương nhiên là không giống những người khác.
Nàng tiến lên ôm lấy anh trai mình. Hành động thân mật thế này, thực ra rất nhiều năm trước đây, kể từ lúc Minh Hoàn hiểu chuyện thì đã không làm nữa.
Minh Hoàn nói: “Hoàn Hoàn sẽ luôn nhớ tới cha và anh.”
Nàng lui về phía sau mấy bước, mỉm cười nói với Minh Ly: “Anh cả, sắc trời đã khuya, anh vẫn nên quay về nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Minh Ly nhìn Minh Hoàn đi vào cửa, lúc này hắn mới xoay người rời đi.
Ánh trăng như nước, trong trẻo rắc đầy mặt đất. Dáng người Minh Ly cao to kéo ra một cái bóng thật dài trên mặt đất. Minh Ly vừa cảm thấy vui mừng, lại vừa cảm thấy không vui. Vui mừng chính là vì em gái mình đã tìm được người đàn ông có thể giao phó cả đời, việc quan trọng nhất trong đời đã định xong rồi. Không vui là vì em gái mình đi tới nhà người khác, sau đó sẽ không thể gặp mặt thường xuyên, nhất định sẽ nhớ nhung lo lắng.
...
Lưu Đàn giống như đã bị ngâm một lần trong biển giấm, cả người đều chua loét, đến độ nổi bọt khí rồi.
Hoàn Hoàn của hắn vậy mà chủ động đi ôm Minh Ly.
Lại có thể chủ động đi ôm gã đàn ông khác!
Trước khi Minh Hoàn bước vào nhà, Lưu Đàn chặn đường nàng.
Minh Hoàn bị dọa cho giật nảy mình: “Điện hạ…”
Vóc dáng Lưu Đàn cao to, chặn kín con đường trước mặt nàng.
Minh Hoàn đột nhiên phát hiện, ánh mắt hắn nhìn mình lúc này giống hệt ánh mắt hắn nhìn mình lúc ban đầu mới gặp.
Lưu Đàn vẫn luôn dùng ánh mắt nóng rực lại si mê như vậy nhìn nàng.
Đây là ánh mắt để nhìn em gái hay sao?
Minh Hoàn nhớ lại ánh mắt của anh cả nhà mình.
Khi Minh Ly nhìn nàng thì luôn ấm áp mà bình tĩnh, có chút cưng chiều, thế nhưng, tuyệt đối sẽ không giống như Lưu Đàn, như là dùng ánh mắt của mãnh thú nhìn chằm chằm con mồi để nhìn nàng.
Ngập ngừng một chút, Minh Hoàn nói: “Điện hạ, ngài thật sự có một cô em gái ạ?”
Lưu Đàn: “…”
Ghen tuông trong lòng hắn đột nhiên tan biến, trái lại hắn bắt đầu căng thẳng: “Hoàn Hoàn, sao nàng lại muốn hỏi chuyện này?”
Minh Hoàn chỉ là đột nhiên ý thức được, trong lúc đầu óc u mê, vậy mà mình sắp gả cho Lưu Đàn rồi.
Nàng hoang mang, tay chân luống cuống, căn bản chưa nghĩ tới tương lai mình phải làm sao, phải làm thế nào nhưng Lưu Đàn lại đã chuẩn bị chu đáo cả rồi.
Đem nàng từ thế thân của em gái ruột trở thành vợ tương lai, hình như Lưu Đàn thay đổi quá tự nhiên, quá nhanh.
Từ lúc nàng đi vào phủ Mục Vương, rồi đến lúc kết nghĩa anh em với Lưu Đàn, rồi đến lúc nàng mang thai, hết thảy những chuyện này, giống như có một đôi tay đang thúc đẩy.
Minh Hoàn chớp mắt, nói: “Hôm nay ở trong Vương phủ, ta nghe thị nữ nói, ngài cũng không có cô em gái nào cả. Trước kia là ngài lừa gạt ta.”
Lưu Đàn biết, toàn bộ người hầu trong phủ Mục Vương đều sẽ không nói huyên thuyên, mà cũng sẽ không khua môi múa mép trước mặt Vương phi tương lai.
Minh Hoàn đột nhiên nhắc tới chuyện này, nhất định là nàng đã phát hiện ra gì đó. Nếu như còn tiếp tục lừa gạt nữa, nàng có nghi ngờ, sớm muộn gì cũng sẽ bị vạch trần. Chẳng thà sớm thừa nhận, như vậy còn có cơ hội vãn hồi.
Lưu Đàn nói: “Đúng là ta đang gạt nàng. Nhưng là, ta cũng có nỗi khổ trong lòng.”
Minh Hoàn nổi giận: “Điện hạ lừa người ta thì còn có thể có nỗi khổ gì chứ?”
“Đời này ta chỉ lừa nàng một lần này thôi.” Lưu Đàn tiến lên hai bước, nắm chặt lấy tay Minh Hoàn, “Chủ yếu là bởi vì, ta thích Hoàn Hoàn quá. Trước đây Hoàn Hoàn thờ ơ với ta, cho dù ta muốn theo đuổi cũng không biết làm thế nào.”
Minh Hoàn nói khẽ: “Ta không tin đâu.”
“Ta nói thật,” bên ngoài gió lớn, Lưu Đàn nắm tay Minh Hoàn đi vào trong, “Từng câu đều là thật. Hoàn Hoàn, nếu nàng không tin ta —— “
Lưu Đàn lập tức nghẹn lời, thực sự không nghĩ ra câu kế tiếp phải nói cái gì.
Minh Hoàn sợ hắn thề độc, nàng nắm lấy tay Lưu Đàn: “Được rồi, ta tin ngài là được rồi.”
Lưu Đàn ôm lấy hai má Minh Hoàn, hôn lên trán nàng: “Hoàn Hoàn à.”
Đúng là một cô bé ngốc nghếch.
Minh Hoàn nói: “Cũng không biết vừa rồi chúng ta có bị Sào Ngọc với người hầu bên ngoài nhìn thấy hay không nữa. Điện hạ ngài liều quá đấy, ngài đi ra ngoài nhìn xem trong viện có người nào khác hay không đi.”
Lưu Đàn biết Minh Hoàn hay xấu hổ. Hôm nay hắn muốn quấn lấy nàng, ở lại đây ngủ cùng nàng. Nghe nàng nói xong, hắn nói: “Ta đi xem ngay đây, chắc chắn là không có người nào khác, Hoàn Hoàn cứ yên tâm.”
Dứt lời, Lưu Đàn quay người lại, đi ra cửa. Hắn vừa bước ra ngoài, Minh Hoàn lập tức đóng cửa lại, khóa trái bên trong.
Lưu Đàn: “???”
Hắn quay đầu đi tới gõ cửa: “Hoàn Hoàn ơi!!!”
Minh Hoàn nói: “Đêm đã khuya rồi, điện hạ vẫn nên đi về nghỉ ngơi đi.”
Nàng ngẫm lại vẫn còn có hơi tức giận. Trong lúc u mê, nàng đã bị lừa sắp phải lấy chồng rồi. Lưu Đàn mang lòng bất chính tiếp cận nàng. Trước đây lúc thân cận nàng, hắn luôn miệng nói anh em gì đó, nàng còn tin nữa chứ, quả thực bị Lưu Đàn đùa giỡn xoay vòng quanh mà.
Lưu Đàn nói: “Nàng vẫn còn đang giận đúng không? Được, là ta có lỗi. Ta đứng ở chỗ này cả đêm để bày tỏ áy náy.”
“Ta đi ngủ đây. Ngài muốn đứng đó thì tùy ngài.”
Minh Hoàn lên giường, nằm xuống, nhưng ngủ cũng không yên ổn.
Sau nửa canh giờ, nàng đoán Lưu Đàn cũng nên đi rồi. Nàng rón ra rón rén xuống giường, mở cửa, hé ra một khe hở thì phát hiện người vẫn đang đứng ở chỗ đó.
Minh Hoàn: “…”
Minh Hoàn chợt mềm lòng. Nếu để cho Lưu Đàn đứng cả đêm, chắc chắn hắn sẽ bị đau chân. Hắn lừa gạt người ta cũng là bởi vì yêu mến, huống chi, vừa rồi Lưu Đàn nói hắn chỉ lừa một lần này thôi. Có ai chưa từng nói dối một lần đâu chứ. Lần này, nàng vẫn nên tha thứ cho Lưu Đàn đi thôi, nếu có lần sau, nàng nhất định phải giận nữa. Minh Hoàn mở cửa ra: “Điện hạ đi vào ngồi một lát, ta đã tha thứ cho ngài rồi. Đi vào ngồi một khắc, rồi điện hạ về đi.”
Lưu Đàn biết ngay Minh Hoàn nhẹ dạ.
Hắn đưa một tay ra, sắc mặt hình như không tốt lắm: “Nửa canh giờ không nhúc nhích, chân ta tê rần rồi.”
Minh Hoàn vội vàng đi tới dìu hắn, Lưu Đàn thuận thế dựa vào cơ thể mảnh mai của Minh Hoàn, ôm lấy eo nàng. Hắn dù sao cũng nặng, vai Minh Hoàn bị hắn đè lên có chút mỏi. Minh Hoàn cũng không để ý lắm, nàng nói: “Chúng ta đi vào. Điện hạ, ngài đi vào ngồi một lát.”
Hắn liếc nhìn một cái nhưng là cái giường của Minh Hoàn.
Giường của Minh Hoàn rất nhỏ, xem ra rất mềm, màn giường được treo ở hai bên trái phải, chăn đệm có màu sắc nhẹ nhàng, dường như mang theo hương thơm trên người nàng.
Lưu Đàn ôm lấy Minh Hoàn: “Chân ta suýt chút nữa là hỏng rồi. Ta muốn ngủ cùng Hoàn Hoàn, Hoàn Hoàn có đồng ý không?”
Muốn ngủ trên giường của nàng. Ngủ với nàng ở chỗ mà nàng đã ngủ từ nhỏ đến lớn.
Minh Hoàn nói: “Không được, còn chưa có thành thân…”
Lưu Đàn cười khẽ một tiếng. Hắn giữ lấy cằm nàng, cắn môi nàng.
Liên tục ngấu nghiến, thăm dò, cắn mút, Lưu Đàn biết, làm thế nào mới có thể khiến cho mạch suy nghĩ của nàng hỗn loạn.
Minh Hoàn bị hắn hôn đến mềm nhũn cả chân, cả người ngây ngất nặng nề, bị Lưu Đàn ấn lên giường, tiếp tục bị hắn hôn.
Chăn mền hỗn loạn, giường nhỏ vang lên tiếng cót két, dường như không chịu nổi trọng lượng của hai người. Minh Hoàn bị hắn hôn, môi cũng sưng lên, hắn chơi xấu cắn một ngụm lên má Minh Hoàn, để lại dấu răng. Cuối cùng, Lưu Đàn nằm đè lên nàng: “Có cho ngủ không? Không cho ngủ trên giường, ta sẽ ngủ với nàng.”
Lưu Đàn cũng không có khốn nạn đến mức cướp đi trong trắng của nàng vao lúc này. Không thể cướp được, nàng vẫn cho là mình đang có thai, lời nói dối này… Cái này hình như có chút khó giải quyết. Vẫn nên để qua một thời gian nữa, chờ tới đêm động phòng hoa chúc khi hai người thành thân, chiếm được nàng rồi lại nói. Khi đó, cho dù Minh Hoàn tức giận cũng không làm thế nào được, dẫu sao đã vào cửa nhà hắn thì chính là người của hắn. Hơn nữa, sau khi động phòng, cô bé này dù có tức giận, cũng phải có sức mới giận được.
Trong mắt Minh Hoàn lấp lánh ánh nước. Bị Lưu Đàn hôn đến mê mẩn, nàng khẽ thở dốc, lần mò trên người Lưu Đàn: “Trên người Điện hạ giấu một thanh kiếm. Nó chọc vào ta, đau quá.”
Lưu Đàn: “…”
Lưu Đàn nhanh như chớp, không cho nàng sờ tới. Vốn định ở lại đây, nhưng nhìn dáng vẻ đơn thuần ngốc nghếch mà không ghi thù của nàng thì thực sự không thể ở lại thêm nữa.