• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảng thời gian dài cũng là lúc mà khi mọi thứ có thể trở nên xa lạ hoặc trở nên thân thiết nhau hơn, kể từ lúc gặp lại chị Tịnh Hương thì hầu như thời gian của Giai Kỳ đều bên cạnh chị mình trò chuyện đôi lúc Giai Kỳ mang một bộ mặt mít ướt hay là tức giận vì bị người chị thân yêu của mình trêu chọc .


" Tiểu Kỳ em không đi tìm chồng của mình sao . " Tịnh Hương vừa gọt trái cây vừa ân cần nhìn cô em mình quan sát , kể ra cũng là một tuần rồi Giai Kỳ hoàn toàn trở về nhà ở bởi ai đó hoàn toàn trốn biệt tích rồi .


Giai Kỳ chống cằm hơi nghiêng người đôi mắt xinh đẹp trở nên tinh ranh hơi nhìn về phía xa tay cầm lấy một miếng táo hơi đăm chiêu một chút rồi mới trả lời , " em nghĩ anh ấy bận công việc nên không muốn làm phiền anh ấy " .


" Ay za ai đó có chồng rồi trở nên thông minh hơn rồi không còn ngốc như xưa nữa . " Cốc nhẹ lên trán cô em đầy yêu chiều Tịnh Hương liền tay đút một miếng táo nữa vào cái miệng nhỏ rồi  không ngừng trêu .


" Em vốn luôn thông minh mà , thông minh mới vực dậy được tập đoàn Nhược Thị đó ... " Giai Kỳ cười tít mắt há miệng ngậm lấy miếng táo còn lại .


" Em .... " Tịnh Hương hơi sững người , ngạc nhiên nhìn em gái mình bao nhiêu năm nay rốt cuộc thì em ấy thực sự đã nhớ lại hay chỉ tiện miệng nói thôi , nếu là nhớ chỉ sợ rằng ...


Điều gì sau đó cô thực không muốn suy nghĩ tới cũng hy vọng rằng nó không xảy ra nếu không cả nhà Nhược gia thực sự không trả nổi món nợ này . 


" Chị , tại sao chị lại gọi chồng em là tiểu thái giám thối vậy ? " Giai Kỳ ngây ngốc lay lay chị đầy tò mò , thực muốn biết là năm xưa chồng yêu trông ra sao nha ...


" Chuyện đó ... " Tịnh Hương giả bộ nghiêm mặt như có vẻ quan trọng lắm , một vấn đề gì đó cực lớn phải mất nửa ngày cô mới nói tiếp " em về hỏi chồng em có phải tốt hơn không ... " 


Tịnh Hương cười đến đập bàn đập ghế nhìn cái vẻ mặt ấm ức của cô em lại một lần nữa bị mình trêu ..


Có những chuyện không thể nói ra chỉ mong nó mãi mãi là kí ức lãng quên .....


" Tịnh Hương , con chạy từ từ thôi ... " Nhược phu nhân vội vàng chạy lại dắt tay bé con nghịch ngợm lại , Tịnh Hương lúc hai tuổi khá là tròn như một chú heo con xinh xinh , cái má phụng phịu đi theo mẹ mặt lại không cam tâm tình nguyện , bé chỉ muốn ra vườn hoa kia chơi thôi không muốn ở cái buổi tiệc nhạt nhẽo này đâu .


" Tịnh Hương hoạt bát quá ... " một vị phu nhân hiền hậu đi lại bồng bé Tịnh Hương lên thích thú nựng hai cái má bánh bao của cô . 


" Là con nhóc tiểu quỷ thì có .. " Nhược phu nhân cười tít mắt với vị phu nhân xoa đầu cô rồi ân cần bồng Tịnh Hương lại nói , " Du Vân , cô đang còn mang thai đấy đừng bồng con heo nhỏ này ... " 


" Con không phải là con heo nhỏ , con là nữ hoàng .. " Bé Tịnh Hương lúc này mới chịu lên tiếng giọng nói tuy còn chưa rành rõi nhưng cũng khá là kiêu ngạo , bé không phải là con heo , con heo xấu xí lắm , bé là nữ hoàng , nữ hoàng của mọi người cơ ...


" Được được là nữ hoàng , nữ hoàng bé con .. " Nhược phu nhân nhéo cái mũi xinh xinh của bé mà trêu chọc , không trách mắng gì bé cả ... 


" Du Vân , Viễn Nhi đâu hôm nay sinh nhật mà chạy đi chơi rồi hả ... " Nhược phu nhân vừa bồng bé Tịnh Hương lại cùng Du Vân , người bạn tri kỉ đi vào lại buổi tiệc . 


Hôm nay tại Hàn gia mở một buổi tiệc lớn cho ngày sinh thần của tiểu công chúa nhỏ bé của mình Hàn Viễn Nhi cũng như là báo thêm tin vui Hàn phu nhân mang thai đứa con thứ hai .


Có rất nhiều thương nhân cũng như bạn bè đến góp vui những đứa trẻ nhỏ cũng đi cùng ba mẹ đã quen biết rất nhiều bạn . 


" Nó hả giờ thì đi tìm cậu bé Hạo Kiện chơi rồi , thật là hết nói nổi mà ... " Du Vân lắc lắc đầu với cô công chúa bướng bỉnh này rồi ...


" Haha trẻ nhỏ mà huống chi hai đứa nó chơi với nhau từ lúc chào đời tới tận bây giờ thật phải nói bà cùng Tần Huệ sinh khéo trùng khớp nhau như vậy , vừa khéo hôm nay cũng là sinh nhật của cậu nhóc Hạo Kiện luôn .. " 


Bé Tịnh Hương ngồi giữa lòng mẹ mà không khỏi nhăn mặt , mẹ và cô trò chuyện quên bé ở giữa rồi , bé buồn muốn ra vườn hoa chơi , vườn hoa nhà cô Du Vân rất là đẹp , đẹp hơn ở bữa tiệc nhạt nhẽo này . 


Bé Tịnh Hương khẽ kéo vạt áo mẹ mình nói nhỏ , " Mẹ , mẹ con muốn đi tìm ba . " 


" Không được ba con đang tiếp khách ... " Nhược phu nhân cúi xuống xoa đầu cô nhẹ giọng nói ," con đói rồi hả để mẹ lấy bánh cho con ăn nhé .. " 


Bé Tịnh Hương liền phụng cái má bánh bao khó chịu nhìn mẹ , con không đói con muốn đi chơi ...


Du Vân nhìn bé khó chịu mà không khỏi bật cười hơi ôm lấy bụng mình rồi vuốt tóc bé nhẹ nhàng hỏi , " Tiểu nữ hoàng có phải rất chán đúng không , hay con đi tìm Viễn Nhi chơi đi , nó cũng sau hậu viên đấy . " 


Bé Tịnh Hương liền cười tít mắt cô Du Vân đúng là hiểu mình nhất vội vàng nói cảm ơn rồi tụt xuống khỏi mẹ lạch bạch chạy nhanh ra sau hậu viên . 


Khuôn viên Hàn gia khá là rộng lớn như một cung đình vậy , đặc biệt có rất nhiều đường đi như một mê cung không cẩn thận là sẽ bị lạc nhưng bé Tịnh Hương không sợ bởi vì bé biết rất rõ từng ngóc ngách ở đây tuy bé hai tuổi nhưng thường xuyền được mẹ dẫn tới đây chơi với Viễn Nhi nên bé khá là biết rõ đường đi . 



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK