• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Meg
Tên Ngũ Hoàng tử ngu xuẩn kia…

Ninh Hoàn không tin gã là kẻ có đầu óc để bày ra trò này.

Hiện giờ người ngợm cả hai còn đang dính bẩn, Ninh Hoàn gọi nha hoàn chuẩn bị nước để tắm gội.

Hai mắt Mộ Cẩm Ngọc không nhìn được gì, Ninh Hoàn chỉ có thể dắt hắn đi, sau khi tắm xong thì vừa lúc Triệu Nghi cũng tới nơi.

Ninh Hoàn nói với Triệu Nghi: “Đột nhiên điện hạ không nhìn được nữa, Triệu thái y xem thử tình hình của ngài ấy đi.”

Triệu Nghi đã ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người Mộ Cẩm Ngọc, dù đối phương đã tắm rửa sạch sẽ song mùi hương ấy vẫn chưa mất đi.

Triệu Nghi nói: “Có khi nào là do điện hạ uống rượu quá ㅡ”

“Hẳn là không phải vậy.” Ninh Hoàn nói, “Bổn cung nghi có người hạ độc vào rượu của Thái tử.”

Triệu Nghi bắt mạch cho Mộ Cẩm Ngọc, vạch mí mắt hắn lên quan sát: “Có dấu hiệu trúng độc, nhưng tạm thời chưa xác định được là độc gì. Thần cũng không dám tùy tiện chữa trị ngay bây giờ, để thần về chuẩn bị một ít giải dược cho điện hạ rồi quay lại.”

Ninh Hoàn gật đầu.

Y đích thân tiễn Triệu Nghi rời đi, cả hai đi thẳng một đường ra phía ngoài, sắc trời lúc này đã nhuốm màu u ám, bên tai chỉ vang vọng lại tiếng gió thổi xào xạc vào những tán trúc, Ninh Hoàn nhẹ giọng lên tiếng: “Mong Triệu thái y sẽ không để lộ chuyện này ra, nếu có người hỏi thì cứ nói Thái tử điện hạ vừa mới tới hành cung, thân thể chưa thích ứng nên bị cảm lạnh.”

Triệu Nghi hơi sửng sốt, sau mới chắp tay với Ninh Hoàn: “Thần đã hiểu.”

Ninh Hoàn biết kẻ hạ độc sẽ tới để thăm dò, là Hoàng đế hay Nhạc Vương thì kiểu gì y cũng sẽ tra ra được, y phải biết được ngọn ngành gốc gác thì mới có thể đúng bệnh hốt thuốc.

Mộ Cẩm Ngọc còn chưa thích ứng với việc đột nhiên bị mù, hắn đi đi lại lại trong phòng rất cẩn thận, cố gắng không làm vỡ đồ đạc của Ninh Hoàn.

Buổi tối khi nằm ngủ chung, Mộ Cẩm Ngọc mãi chẳng thể nào yên giấc. Song đây cũng không phải lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện như thế này, cái chức vị Thái tử của hắn vốn đã bị rất nhiều người lăm le nhòm ngó, cho nên Mộ Cẩm Ngọc cũng không thấy lo lắng lắm.

Nhưng hắn cùng Ninh Hoàn chỉ vừa mới tỏ lòng không lâu.

Mộ Cẩm Ngọc ôm lấy người nọ từ sau lưng: “Em có chê cô là người mù không?”

Ninh Hoàn đương nửa mê nửa tỉnh: “Ừm?”

“Ninh Hoàn, em có ghét bỏ cô bị mù không?”

Ninh Hoàn không biết tại sao Mộ Cẩm Ngọc lại có suy nghĩ này, mặc dù hắn bị mù thì cũng là một người mù rất tuấn tú, hai tròng mắt mất tiêu cự không hề ảnh hưởng gì đến ngũ quan anh tuấn của đối phương.

Ninh Hoàn đáp: “Thái tử điện hạ đi ngủ sớm một chút, chuyện này cần phải tra xét rõ ràng, ngày mai còn phải đối mặt với nhiều việc lắm đấy.”

“Cô phải nghe em thề.” Mộ Cẩm Ngọc ôm siết y chặt hơn, “Nếu không cô cứ thấy bất an.”

“Sẽ không chê ngài.” Giọng nói Ninh Hoàn rất nhẹ, “Khi còn ở phương Bắc, cả người điện hạ dơ hề hề ta cũng có ghét bỏ ngài đâu, yên tâm được chưa?”

Mộ Cẩm Ngọc ngửi ngửi hõm cổ y: “Em hôn một cái cô mới tin.”

Ninh Hoàn im lặng một lúc.

Tuy rằng y không phản cảm chuyện thân mật, nhưng chung quy vẫn thấy không quen lắm, ngay cả hôn môi với Mộ Cẩm Ngọc cũng mới được có vài lần.

Hiện giờ đối phương đang không nhìn được gì, Ninh Hoàn cũng không muốn so đo với một người bệnh, y chỉ muốn dỗ cái người này đi ngủ để bản thân cũng được yên giấc.

Ninh Hoàn hôn lên đôi môi mỏng của đối phương: “Được rồi, Thái tử đi ngủ đi.”

Khóe môi Mộ Cẩm Ngọc cong lên: “Mỗi khi cô bị ốm là em sẽ ngoan ngoãn nghe lời vậy sao?”

Bàn tay to lớn của Mộ Cẩm Ngọc nâng eo Ninh Hoàn lên, kéo người vào trong lòng mình, vóc người cả hai có sự chênh lệch không hề nhỏ, Ninh Hoàn bị đối phương bao phủ dưới thân rất dễ dàng.

Ninh Hoàn hơi khó thở: “Điện hạ định đè chết ta à…”

Mộ Cẩm Ngọc hôn xuống bên thái dương y: “Chúng ta có thể hôn thân mật hơn không?”

Ví dụ như dùng lưỡi một chút.

Ninh Hoàn không biết phải đáp lại kiểu gì, nếu Mộ Cẩm Ngọc muốn làm vậy thật thì y cũng không ngăn nổi, song đối phương lại hỏi ý kiến của y trước, vậy thì trước tiên cứ từ chối đã, y im lặng một lúc: “Tối mai đi.”

Mộ Cẩm Ngọc hỏi tiếp: “Chuyện chiều hôm nay làm, tối mai lại làm tiếp?”

Ninh Hoàn nghiến răng: “Nếu mỗi ngày đều làm một lần, không bằng Thái tử chặt tay của ta đi mà dùng.”

Cổ tay y đến giờ vẫn còn đang nhức đây.

Bây giờ Ninh Hoàn cũng đã hiểu được những câu miêu tả mập mờ về Mộ Cẩm Ngọc trong cuốn thoại bản rồi, đối phương đúng là người được thượng đế lựa chọn, xuất thân Hoàng gia vẻ ngoài anh tuấn thì thôi đi, vậy mà các mặt khác cũng mạnh mẽ vượt mức bình thường.

Mộ Cẩm Ngọc nắm lấy bàn tay Ninh Hoàn đưa lên môi, mỗi một ngón tay hắn đều tỉ mỉ hôn một lần.

Lồng ngực Ninh Hoàn xuất hiện cơn tê dại nhè nhẹ, y áp lòng bàn tay lên môi Mộ Cẩm Ngọc: “Được rồi, chúng ta ngủ thôi.”

Dù vẫn đang mở to mắt, song Mộ Cẩm Ngọc lại chỉ có thể nhìn được một khoảng không tối đen, hắn không biết vẻ mặt Ninh Hoàn lúc này sẽ như thế nào, chỉ có thể dựa theo giọng nói để tưởng tượng.

Mộ Cẩm Ngọc cảm thấy chắc chắn là người nọ đang hai mắt long lanh, gò má đỏ bừng.

Sau khi cả hai tỉnh lại vào buổi sáng ngày kế, các nha hoàn bắt đầu nối đuôi nhau bê nước vào và hầu hạ việc chải đầu.

Chuyện của Mộ Cẩm Ngọc đám nha hoàn cũng không được cho biết, tuy lúc hầu hạ các nàng cứ thấy có gì đó là lạ, song lại không thể nói rõ được lạ ở chỗ nào.

Sau khi hạ nhân rời đi, Ninh Hoàn mới nói với Mộ Cẩm Ngọc: “Hẳn là hôm nay đám người theo dõi chúng ta sẽ truyền tin về cho người hạ độc, tuy nha hoàn đều là người của mình nhưng rất có thể các nàng sẽ nhiều lời để lộ chút manh nối, trước mặt các nàng điện hạ cũng phải cư xử bình thường, muốn làm gì thì kêu A Hỉ đi làm.”

Mộ Cẩm Ngọc cũng biết đạo lý này.

Ngũ Hoàng tử vẫn luôn mong ngóng Mộ Cẩm Ngọc xảy ra chuyện, cả đêm qua gã đều không ngon giấc, sau khi tỉnh ngủ cũng vội vàng hỏi tên thái giám đi theo gã: “Sao Mộ Cẩm Ngọc không có chút tin tức gì thế? Hắn không bị mù sao?”

Ý tưởng hạ độc này là do tên thái giám theo hầu gã đề xuất, độc cũng là do hắn chuẩn bị.

Gã thấy dạo gần đây dáng vẻ của Mộ Cẩm Ngọc cứ phải gọi là xuân phong đắc ý, trong lòng càng ngày càng ghen ghét khó chịu.

Mới hôm nọ, tên thái giám bên người gã có nói vài câu khích tướng: “Xuất thân của Thái tử không hề minh bạch, ngôi vị Hoàng đế rõ ràng phải để ngài hoặc là Nhạc Vương ngồi mới đúng. Hiện giờ Thái tử còn đang qua lại hợp tác với Thu gia, nếu mai sau hắn mà lên ngôi thật thì Thẩm gia cùng điện hạ ngài làm sao mà có trái ngọt để ăn được? Hiện trong tay nô tài đang có bí dược gia truyền, có thể khiến người dùng dược bị mù mắt, chẳng phải mới đây Khánh Vương Thế tử uống quá nhiều rượu mà đột nhiên không nhìn thấy gì sao, điện hạ cũng nên gài bẫy Thái tử một phen mới đúng? Chắc chắn sẽ không có ai nghi ngờ ngài hết.”

“Nếu lần này mà thành công, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không giữ lại một vị Thái tử bị mù, sau này Nhạc Vương đăng cơ thì điện hạ sẽ lại lần nữa được phong Vương, đám người Thu gia cũng phải trả giá lớn.”

Tên thái giám nọ nói năng vừa lý lẽ vừa có đầu có cuối, Ngũ Hoàng tử vốn đã là kẻ đầu óc không thông minh cho lắm, vừa nghe đã tin đối phương răm rắp, lập tức lên kế hoạch hạ độc.

Hiện giờ làm thì cũng đã làm xong rồi, song Ngũ Hoàng tử lại lo sau khi Mộ Cẩm Ngọc bị mù thì đi mách tội với Hoàng đế, khăng khăng đổ tội cho gã, làm gã lo ngay ngáy suốt cả buổi tối, vậy mà hôm sau lại chẳng có chút tin tức gì từ phía Mộ Cẩm Ngọc, đám hạ nhân chỉ báo lại vài câu: “Sáng sớm Thái tử có đi dạo với Thái tử phi trong rừng trúc, cả hai đều trông rất nhàn nhã thong dong.”

Ngũ Hoàng tử không tin một người bị mù mà còn có thể thong dong được, gã lừ mắt nhìn tên thám giám đang đứng bên cạnh.

Thái giám nọ cũng chỉ nghe lệnh của người khác, hắn vội vàng truyền tin lại cho thủ hạ của Hoàng đế.

Nửa canh giờ sau tin tức cũng đã đến tai lão.

Hoàng đế cho người đi điều tra một chút, đúng là tối hôm qua có thái y đến chỗ của Thái tử, song nguyên nhân không phải hai mắt Mộ Cẩm Ngọc có vấn đề, mà là bị cảm lạnh.

Thời tiết ở hành cung mát mẻ lạnh lẽo hơn kinh thành rất nhiều, ban đêm còn có thể hạ nhiệt độ xuống mức hơi lạnh quá, mới đến vài hôm mà bị cảm lạnh cũng rất bình thường.

Hiện giờ đối phương vẫn chưa có hành động gì, Hoàng đế cũng không tiện chủ động qua xem, sở dĩ lão lợi dụng Ngũ Hoàng tử là bởi không muốn xung đột trực diện với Mộ Cẩm Ngọc, với cái tính tình thất thường ấy của hắn, ai biết được đối phương sẽ gây ra chuyện gì.

Bên phía Mộ Cẩm Ngọc không có tin tức gì có thể là do hạ nhân của Ngũ Hoàng tử quá vô dụng nên việc mới không thành, hai mắt cần phải mù vẫn chưa mù, hoặc cũng có thể là hắn đã mù rồi nhưng giả vờ như không có chuyện gì, chỉ đang giấu giếm tin tức với người ngoài. Nhưng mấu chốt ở chỗ Mộ Cẩm Ngọc vốn không phải loại người ổn trọng trầm tĩnh, nếu thật sự đang giả vờ thì chắc chắn có người đứng sau lưng kiềm chế cảm xúc cho hắn.

Hoàng đế vốn định nhân lúc hai mắt Mộ Cẩm Ngọc không nhìn được gì mà tước hết binh quyền trong tay hắn, lấy mỹ danh là để hắn nghỉ ngơi dưỡng bệnh. Mù chính là chuyện ảnh hưởng đến quãng đời từ nay về sau, cho dù dăm ba năm nữa Mộ Cẩm Ngọc có thể dần dần khôi phục thị lực, thì bấy giờ hắn cũng đã không thể nào nhúng tay vào chuyện triều chính nữa.

Lão phái thêm vài tai mắt đi thám thính chỗ ở của Mộ Cẩm Ngọc, quanh cung Thái tử đều được canh gác vô cùng nghiêm ngặt, thủ hạ của lão có dò la thì cũng không lấy được tin gì có ích, lúc báo cáo lại cũng giống hệt những gì mà Ngũ Hoàng tử nghe được, chỉ thấy Thái tử cùng Thái tử phi ngồi trải chiếu ở giữa rừng trúc, bên trên đặt đồ ăn cùng chén rượu, thoạt nhìn vô cùng nhàn nhã tự tại.

Thái tử cứ thong dong thoải mái như vậy, trái lại khiến Hoàng đế thấy vô cùng khó chịu.

Lão đành phải cho lan truyền tin tức Chung Tân đã từng chữa khỏi rất nhiều ca bệnh liên quan đến mắt, hiện giờ còn trị khỏi được cho Khánh Vương Thế tử, e là không còn đại phu nào hiểu biết về mắt hơn Chung thái y. Sau đó lão còn dặn dò Chung Tân một phen, nhất định phải tìm mọi cách gặp được người trong cung Thái tử.

Đến ngày mười lăm cùng tháng đó, Hoàng đế tổ chức một buổi tiệc ngắm trăng, song Thái tử vẫn cứ cáo ốm vì chưa hết cảm lạnh, sợ tham gia sẽ lây bệnh cho Hoàng đế.

Hoàng đế tổ chức buổi tiệc này vốn định một mũi tên trúng hai đích, đồng thời xử lý cả Mộ Cẩm Ngọc và Ngũ Hoàng tử, cuối cùng Mộ Cẩm Ngọc không xuất hiện, Ngũ Hoàng tử thì lại ngoan ngoãn hầu hạ Thẩm quý phi suốt cả buổi tối, lão không soi mói được cái gì nên đành nghẹn một bụng tức giận, nhìn thấy Thẩm quý phi cũng chướng mắt.
“Là Hoàng đế làm.” Mộ Cẩm Ngọc cười lạnh, “Mấy cái trò tép riu này lão làm với cô cũng chẳng ít, đường đường là vua của một nước, vậy mà lại thích chơi kiểu hèn hạ như vậy.”

“Đối phương còn thả ra tin tức Chung Tân diệu thủ hồi xuân, đây là muốn chúng ta gọi Chung Tân đến khám.”

Ninh Hoàn đắp khăn lạnh đã thấm nước thuốc lên mắt Mộ Cẩm Ngọc: “Ngoại trừ Triệu Nghi ra, mời bất cứ một thái y nào khác tới chỉ sợ sẽ khiến Hoàng đế chú ý, hiện giờ điện hạ cáo ốm không đến, e là hôm khác Hoàng đế cùng Nhạc Vương sẽ đích thân qua thăm.”

Thời tiết hôm nay oi bức hơn bình thường không ít, dù sao cũng là mùa dễ giảm cân. Ở đằng sân sau được đặt một cái giường trúc, Ninh Hoàn và Mộ Cẩm Ngọc cùng ngồi đó hóng mát.

Ninh Hoàn dựa vào người Mộ Cẩm Ngọc: “Ta cũng đã cho người đi điều tra, độc dược dùng để hại điện hạ không phải do Chung Tân chuẩn bị, bên cạnh Hoàng đế còn có một vị đại phu khác biết phối độc, chắc hẳn là người của Ngự Dược Phòng, y thuật của đám người bên đó còn cao hơn Thái Y Viện một chút, có biết phối độc cũng không lạ. Chung Tân đã nghe chuyện của điện hạ rồi, hiện giờ hắn đang tìm giải dược giúp chúng ta.”

Cây cỏ mọc ở sân sau rất um tùm tươi tốt, tối hôm qua còn mới có một trận mưa to đổ xuống, mặt đất còn chưa hết ẩm ướt, một con rắn hoa đang từ từ trườn lên theo chân giường trúc.

Ninh Hoàn vừa thấy con vật này thì không nhịn được mà chau mày lại.

Y vốn đã không ưa rắn, cái cách mà thứ không chân này chuyển động làm y thấy rất khó chịu.

Mộ Cẩm Ngọc sửng sốt: “Làm sao vậy?”

Ninh Hoàn nói: “Có rắn, điện hạ đưa dao dăm cho ta, ngồi yên đó đừng nhúc nhích, nó có thể sẽ cắn ngài.”

Ninh Hoàn không hay mang vũ khí bên người, còn Mộ Cẩm Ngọc thì ngược lại, lúc nào hắn cũng cầm theo vật phòng thân. Giờ đây hai mắt hắn còn chưa nhìn lại được, Ninh Hoàn lo đối phương lại bị rắn độc cắn nữa thì hỏng.

Mộ Cẩm Ngọc tập trung lắng nghe tiếng động, hắn đột nhiên duỗi tay chộp chuẩn xác vào mình rắn, con vật còn không thô bằng hai ngón tay này đã nhanh chóng mất mạng.

Mộ Cẩm Ngọc là người tập võ nên dĩ nhiên tai thính mắt tinh, tuy giờ đây hai mắt không dùng được, song chỉ cần tai thôi hắn cũng có thể cảm nhận được nguy hiểm.

Ninh Hoàn vò khăn để hắn lau tay.

Mộ Cẩm Ngọc nói: “Có phải em không thích chỗ này không?”

Nơi bọn họ đang ở tên là Thanh Trúc Hiên, không được tính là chỗ thoải mái trong hành cung, mọi người đều biết nơi đây thường xuyên có rắn nên đều không muốn dọn vào, Mộ Cẩm Ngọc thân là Thái tử vốn cũng không nên vào đây ở, hắn đáng nhẽ phải được sắp xếp một chỗ tốt hơn rất nhiều.

Nhưng lúc đấy hắn cũng không nghĩ xa như vậy, bản thân Mộ Cẩm Ngọc vốn đã chẳng để ý đến việc ăn mặc ngủ nghỉ cho lắm, nếu thoải mái được thì tốt, còn không có thì hắn chắp vá lại vẫn chẳng sao, tuy xuất thân Hoàng thất song hắn lại không có thói quen sống xa hoa kén chọn.

Vậy nên khi vào ở rồi Mộ Cẩm Ngọc cũng không thấy có gì bất ổn, cho đến giờ hắn mới nhận ra, bản thân mình không bắt bẻ nhưng người khác lại không giống thế, Ninh Hoàn đã quen sống trong nhung lụa, y không thích phải chịu thiệt một chút nào.

Ninh Hoàn vứt khăn vào chậu nước: “Ta thích chỗ ở của Hoàng đế.”

Mộ Cẩm Ngọc bế bổng y lên rồi đi vào phòng.

Tuy hiện giờ hắn vẫn không nhìn thấy gì, song đã nhớ kỹ từng ngõ ngách trong sân viện này, không cần ai dắt cũng có thể đi lại bình thường. Ngoại trừ A Hỉ ra, tất cả hạ nhân còn lại đều không biết mắt Mộ Cẩm Ngọc đang có vấn đề.

Hắn cắn lên vành tai người trong lòng: “Đợi cô lên làm Hoàng đế, cô sẽ xây cho em một tòa kim ốc.”

Ninh Hoàn ngước mắt: “Còn chưa đợi được kim ốc của điện hạ, tay của ta cũng sắp tàn phế luôn rồi.”

Y không rõ tại sao tinh lực của Mộ Cẩm Ngọc lại có thể nhiều đến thế, người bình thường hẳn là không bì kịp với hắn đâu. Mấy ngày vừa qua hôm nào cũng làm, Ninh Hoàn cũng có chút ăn không tiêu.

Mộ Cẩm Ngọc ôm người về phòng, có lẽ là do hai mắt không thấy gì nên hắn càng làm càng quá đà, dục vọng chiếm hữu của hắn thật sự rất lớn, cho dù chưa làm đến bước cuối thì trên người Ninh Hoàn cũng bị cắn mút ra một đống ô mai.

Mộ Cẩm Ngọc không hiểu rõ về chuyện này, còn Ninh Hoàn thì cái hiểu cái không nhưng vẫn giả vờ là hiểu. Mỗi khi Ninh Hoàn có ý kháng cự lại là Mộ Cẩm Ngọc lập tức mở miệng gặng hỏi, có phải em chê cô bị mù hay không. Sau nhiều lần thì Ninh Hoàn cũng đã từ bỏ việc giãy giụa, dù sao đối phương cũng chẳng thấy gì, tạm thời y cứ nhẫn nhịn để kệ hắn trước đã, bao giờ người nọ khỏi hẳn rồi tính sổ sau cũng được.

Bình phong làm từ đá vân mẫu che khuất cảnh sắc bên trong, màn lụa màu xanh phất phơ bay lên, cơn buồn ngủ khi đến giờ Ngọ cũng đã bắt đầu xâm chiếm cơ thể Ninh Hoàn, y đã lim dim đến mức không mở nổi mắt, vậy mà cằm còn bị người kia bóp chặt, không thể làm gì khác ngoài việc đáp lại nụ hôn của đối phương, đồng thời động tác trên tay cũng chưa ngừng lại.

Mộ Cẩm Ngọc… Hắn không biết nên nói với Ninh Hoàn như thế nào, có thể là do lượng độc trong chén rượu hôm ấy hắn uống không đủ nhiều, cũng có thể là do thể chất hắn vốn đã không dễ trúng độc, cộng thêm việc tên thái giám hôm đó rót rượu còn làm đổ hơn phân nửa, cho nên ngoại trừ ngày đầu tiên hắn hoàn toàn không nhìn được cái gì, thì sang hôm sau đã có thể lờ mờ nhìn được chút đồ vật, tuy là khi nhìn xa thì vẫn chưa thể rõ như trước, song ở khoảng cách gần thì vẫn nhìn được rất kĩ.

Đây cũng là nguyên nhân mà hôm nay hắn có thể tóm được ngay bảy tấc của con rắn hoa dễ như trở bàn tay.

Ninh Hoàn bị hắn hôn sâu đến mức rên thành tiếng, y vừa mệt vừa buồn ngủ, cuối cùng gục lên vai đối phương mà thiếp đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK