Quay về quê nhà (4)
Edit: Meg
Mộ Cẩm Ngọc cũng không khách sáo, chui thẳng vào trong.
Trên người Ninh Hoàn chỉ có một lớp áo lót mỏng, vải lụa trắng thuần dán sát vào da thịt, còn Mộ Cẩm Ngọc thì lại đang khoác y phục đính đầy đồ trang sức, cộm đau cả người Ninh Hoàn.
Noãn các những ngày mùa đông đều rất ấm áp, trong chăn Ninh Hoàn thì lại càng ấm, chút khí lạnh đột ngột ập tới này khiến y không khỏi chau mày lại: “Cởi y phục ra.”
Mộ Cẩm Ngọc rì rầm: “Em cởi cho ta.”
Ninh Hoàn nhắm mắt mò mẫm trên người đối phương, đến khi đã chạm vào đai lưng Mộ Cẩm Ngọc, y bất chợt kéo mạnh ra, y phục của hắn cũng theo đó mà thoát lỏng, lộ ra lồng ngực săn chắc.
Ninh Hoàn vứt đống y phục lạnh lẽo của người nọ xuống đất.
Mộ Cẩm Ngọc dán dính lấy y từ sau lưng: “Mau hôn ta.”
Ninh Hoàn chôn mặt vào trong chăn: “Trên người ngài toàn mùi rượu, đi ngủ đi.”
“Em nói bậy, ta rõ ràng đã tắm rồi, còn thay cả y phục.” Mộ Cẩm Ngọc kéo y xoay người lại, “Em ngửi kĩ lại đi.”
Ninh Hoàn buồn ngủ mà ghé vào cổ hắn ngửi nhẹ, chỉ thấy được mùi trầm hương thoang thoảng.
Giọng y đượm nét mỏi mệt: “Toàn mùi rượu, ngài tắm vẫn chưa hết.
Mau đi ngủ đi, chút nữa trời chưa sáng ngài đã phải đi rồi đấy, để người khác phát hiện được lại có chuyện.”
Mộ Cẩm Ngọc cực kỳ không hài lòng: “Ta lăn lộn từ thành Nam tới thành Bắc cả đêm mà em cứ thế kêu ta đi ngủ được à? Chẳng thương ta chút nào.”
Ninh Hoàn nhẹ giọng cười: “Ngài muốn ta phải thương thế nào? Đừng nói nữa, ta buồn ngủ quá.”
Mộ Cẩm Ngọc gặm hai miếng lên vai y rồi mới ôm siết người vào lòng, ngủ.
Qua giờ Mẹo một khắc, Ninh Hoàn gọi người nọ dậy, song Mộ Cẩm Ngọc đang ngủ ngon đời nào chịu đi, hắn dùng lòng bàn tay to rộng bịt kín miệng y lại, tiếp tục ôm người vào lòng ngủ nướng.
Cả hai lại ngủ quên trời quên đất hơn một canh giờ nữa.
Lần thứ hai Ninh Hoàn tỉnh lại đối phương vẫn đang ngủ say, Mộ Cẩm Ngọc của bây giờ trẻ hơn ngày xưa một chút, tính tình thì lại vẫn thiếu kiên nhẫn hệt như lúc niên thiếu.
Ánh nhìn của Ninh Hoàn lướt qua gương mặt người nọ, từ hàng chân mày dài chạm tới phần tóc mai nơi thái dương, đến lông mi đen nhánh che khuất đôi mắt hẹp dài sâu sắc, sống mũi cao thẳng như đỉnh núi, xuống chút nữa là đôi môi mỏng đang hơi nhếch nhẹ lên.
Ninh Hoàn vươn tay ấn ấn lên môi đối phương, rồi lại nhẹ nhàng gãi cằm hắn, Mộ Cẩm Ngọc vẫn đang buồn ngủ không mở nổi mắt, chỉ nắm tay Ninh Hoàn kéo xuống dưới: “Hoàn Hoàn, trẫm không muốn vào triều.”
Chốc lát sau hắn mới phản ứng lại, hiện giờ bản thân đã được giải thoát rồi, không cần ngày nào cũng phải đối mặt với mấy lão thần mặt y như trái khổ qua kia nữa.
Mộ Cẩm Ngọc lập tức cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Lại thêm Ninh Hoàn vẫn đang ở bên cạnh hắn, chỉ nghĩ thôi Mộ Cẩm Ngọc cũng đã thỏa mãn, tháng ngày này còn thoải mái hơn nhiều so với lên làm Hoàng đế ấy chứ.
Uyển Đồng bê chậu nước bước vào bên trong, hồi tối qua lúc Mộ Cẩm Ngọc tới thì cậu nhóc đã đi ngủ, dĩ nhiên không biết hắn ở đây, đâm ra khi nhìn thấy một nam tử tuấn tú lạnh lùng bước ra khỏi màn giường của tiểu công tử nhà mình, Uyển Đồng lập tức hoảng sợ, suýt chút nữa đã làm đổ luôn cái chậu bạc đang cầm trong tay.
Ninh Hoàn liếc nhìn cậu nhóc: “Cẩn thận chút, để đồ xuống rồi ra ngoài hết đi, không cần báo lại chuyện này cho phu nhân.”
Ngoại trừ Cam Thảo mới đến, tất cả nhóm người Uyển Đồng đều là hạ nhân được Tô phu nhân sắp xếp tới đây để hầu hạ Ninh Hoàn, chỉ cần y có chút gió thổi cỏ lay nào thôi là bọn họ đều sẽ chạy đi bẩm báo cho mẫu thân y, nay lại thấy một người bước xuống từ trên giường Ninh Hoàn, cả đám cũng không biết rốt cục nên làm gì mới tốt.
Nên bẩm báo hay không nên bẩm báo bây giờ?
Nhỡ đâu sau này Tô phu nhân tra hỏi thì thế nào? Chẳng phải là cái mạng nhỏ của bọn họ sẽ bay hết đi hay sao?
Ninh Hoàn chậm rãi lên tiếng: “Nếu mẫu thân ta mà biết, các ngươi cũng không cần phải theo phục vụ ta nữa.”
Nhóm người Uyển Đồng vội vã lui ra ngoài.
Mộ Cẩm Ngọc ngoái đầu lại nhìn Ninh Hoàn, tính tình ấy của y vẫn không thay đổi dù chỉ một chút.
Trước kia cũng là thế này, trên có vương công đại thần, dưới có cung nữ thái giám, song đều không có kẻ nào dám mạo phạm đến y.
“Chút nữa ngài lén ra ngoài từ sân sau, đừng để người khác phát hiện.”
Mộ Cẩm Ngọc đi giày vào: “Chúng ta đã bái thiên địa cả rồi, giờ lại giống hệt đang yêu đương vụng trộm.”
Mấu chốt ở chỗ gọi là yêu đương vụng trộm chứ còn chưa thật sự trộm được cái gì.
Mộ Cẩm Ngọc cũng hiểu được cục diện bấy giờ.
Thân phận của Khang Vương này không tầm thường, mà Ninh gia cũng hệt như thế.
Ngoại trừ vị huynh trưởng là Hoàng đế kia của hắn ra, tất cả các đại thần trên triều đều cho rằng Khang Vương muốn làm phản, Ninh gia lại càng coi hắn như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, nếu bây giờ hắn mà nói muốn thành thân với Ninh Hoàn, tiến cung nhờ Hoàng thượng tứ hôn cho cả hai thì kiểu gì lão tổ tông của y cũng sẽ dẫn theo con cháu trong nhà, vào cung quỳ gối cho đến khi Hoàng thượng thu lại thánh chỉ đã ban mới thôi.
Nếu muốn Ninh gia chấp nhận hắn, vậy điều đầu tiên Mộ Cẩm Ngọc cần làm là phải khiến bọn họ biết rằng hắn hoàn toàn không có hứng thú gì đến việc trị vì giang sơn xã tắc này, không phải một kẻ lòng lang dạ thú.
Ninh Hoàn là một trong số đích tử Ninh gia, không chừng lão tổ tông còn không nỡ để y đến đất phong của hắn sống đâu.
“Mùng một, mười lăm, hai tư, hai tám hàng tháng ta sẽ qua Hoa Viên, ngài cầm ngọc bài[1] này đi, sau này không cần Cam Thảo dẫn đường ngài cũng có thể tự do ra vào.” Ninh Hoàn nói, “Trong nhà ta quản rất chặt, ta không thể hôm nào cũng rời phủ được, chỉ có vài ngày là tiện qua đêm bên ngoài.
Mấy hôm nữa là tới sinh thần của Thái hậu, ngài nhớ phải biểu hiện thật tốt, để nhóm các đại thần thả lỏng cảnh giác chút.”
Thấy Ninh Hoàn lại muốn xòe tay tính ngày… Mộ Cẩm Ngọc hừ lạnh: “Phần lớn quan viên triều đình năm nào cũng nhận bạc từ Triệu Ngọc, những người buộc tội hắn đều thuộc nhóm không nhận hối lộ, chiêu này của hắn quá ngu xuẩn, tiêu tốn bao nhiêu của cải mà cũng không đạt được mục đích.”
Mộ Cẩm Ngọc đi giày xong, thừa dịp không có ai thấy mà lẻn đi, đây cũng là lần đầu tiên hắn lén lén lút lút yêu đương vụng trộm không khác gì phường trộm cướp như thế này.
Chẳng mấy mà đã đến ngày sinh thần của Thái hậu, nhóm Hoàng tử Hoàng tôn đều tiến cung chúc thọ bà.
Con trưởng Ninh gia bấy giờ không ở trong kinh, song Nhị gia cũng là con chính thất, tuổi còn trẻ mà đã quyền cao chức trọng, con đường làm quan trên triều đầy hứa hẹn, hắn cầm theo không ít quà chúc thọ tiến cung.
Lúc Nhị gia còn nhậm chức ở nơi khác cũng đã từng nghe được rất nhiều chuyện về Khang Vương Triệu Ngọc, song số lần hai bên gặp nhau lại rất ít, Nhị gia chỉ từng thấy đối phương khi còn nhỏ.
Gặp được Khang Vương rồi, Nhị gia hành lễ theo lẽ thường: “Khang Vương điện hạ.”
Mộ Cẩm Ngọc chưa gặp Nhị gia lần nào, vài người đứng cạnh hắn nhỏ giọng nhắc nhở.
Ra là nhị ca của Ninh Hoàn… Mộ Cẩm Ngọc không ngờ các huynh trưởng của y lại người sau tuấn tú hơn người trước thế này.
Mộ Cẩm Ngọc vội đỡ đối phương: “Hóa ra là Ninh tướng quân, mấy hôm trước bổn Vương có tới Ninh phủ bái phỏng, đáng tiếc chưa gặp được tướng quân lần nào.”
Nhị gia cười: “Gần đây hạ quan thật sự bị quân vụ quấn thân, không tiếp đón điện hạ chu đáo được, chút nữa hạ quan sẽ tự phạt ba ly nhận lỗi với ngài.”
Mặt ngoài Mộ Cẩm Ngọc tỏ vẻ rất giống một vị quân tử, song trong lòng lại nói thầm, nhận lỗi cái gì không biết, thà tặng Ninh Hoàn cho hắn còn hơn.
Nhị gia tận mắt chứng kiến phong thái ung dung tiêu sái của Khang Vương thì rất ngạc nhiên, đối phương qua lời kể của những người khác đều được miêu tả là có tham vọng rất lớn, khí chất y hệt phường cường đạo bất lương, song bây giờ gặp rồi Nhị gia lại không thấy Khang Vương giống cường đạo chỗ nào, trái lại còn có cảm giác người nọ quý khí đầy mình.
Yến tiệc hôm nay Hoàng đế cũng tham gia.
Rượu quá ba tuần, Hoàng đế nhắc về chuyện Khang Vương cung cấp lương thảo và chiến mã cho triều đình.
Hoàng đế vốn đã yêu quý người đệ đệ này, nay càng thổi phồng Mộ Cẩm Ngọc lên tận trời: “Ngày thường các khanh vẫn luôn nói Ngọc Nhi tự chiêu mộ binh mã riêng, nay Ngọc Nhi lại vì triều đình mà dâng lên năm ngàn chiến mã, bạc của hắn thì đều dùng để nuôi ngựa, hiện giờ biên ải đang có dị tộc làm loạn, tiền tuyến thiếu hụt sức người sức ngựa, hành động này của Khang Vương quả thật là đang giúp triều đình giải quyết mối nguy cấp bách.”
Nhị gia nhướng mày.
Năm ngàn chiến mã, nuôi chiến mã khó khăn hơn nuôi ngựa bình thường rất nhiều, số lượng ngựa mà Khang Vương chi ra lần này quả thật không hề nhỏ, đồng nghĩa với việc đã hao tổn phần lớn vốn liếng của hắn.
Lớn đến mức khiến hắn không thể nào khởi binh tạo phản được nữa.
Không cần biết trước đây Khang Vương đã từng có tham vọng như thế nào, thì sau chuyện này thôi hắn nghiễm nhiên đã thành một vị công thần của triều đình, mà Hoàng thượng cũng càng thêm tin tưởng hắn.
Nhị gia không còn lời nào để nói.
Các quan viên khác thấy mặt mũi bệ hạ hồng hào, biểu cảm của Thái hậu cũng vui vẻ không kém thì bắt đầu nịnh nọt tán dương Khang Vương.
Tâm trạng Hoàng thượng rất tốt, thưởng cho Khang Vương không ít đồ vật, còn cho vị đệ đệ này lên ngồi ngay gần mình.
Sau khi tan tiệc, đám người lục rục rời đi, Nhị gia nhướng mày nhìn Khang Vương: “Điện hạ lòng dạ rộng lớn, trung tâm với triều đình, hạ quan khâm phục.”
Mộ Cẩm Ngọc đã từng làm Hoàng đế, nên dĩ nhiên hắn biết phải làm gì để khiến Hoàng đế bỏ đi lòng nghi ngờ, không có gì quan trọng bằng tiền và quyền, bỏ tiền nhường quyền, chủ động đưa ra thứ quan trọng nhất trong tay mình là được.
Chiến mã là yếu tố không thể thiếu để đánh giặc, mà hắn lại cung nhiều chiến mã như thế cho triều đình, cũng đồng nghĩa với việc sau này hắn không còn liên quan gì đến số chiến mã ấy nữa, có muốn tạo phản cũng không phản được.
Nhị gia về tới phủ thì gặp Tam gia và Ninh Hoàn đang chơi cờ, hắn bèn kể lại chuyện trong yến tiệc hôm nay.
Tam gia cực kỳ khó hiểu: “Hắn định làm gì? Thật sự đưa năm ngàn chiến mã cho triều đình đấy à? Làm vậy rồi sau này có muốn khởi binh cũng khó, hay là nói cho sướng miệng rồi tới lúc cần lại thoái thác không chừng.”
Ninh Hoàn lên tiếng: “Hắn vốn đã không có lòng tạo phản, Hoàng thượng đối xử với hắn tốt như vậy, thay vì tạo phản thì làm Vương gia còn hơn.”
“Không có lòng tạo phản? Đệ không nhớ mấy trò ngày trước hắn làm à? Có Vương gia nào lại đi nuôi mấy vạn quân riêng như hắn không? Còn chi một đống bạc đút lót quan viên triều đình?” Tam gia nói, “Chắc chắn hắn từng có ý mưu phản, loại người ôm suy nghĩ lên làm Hoàng đế mới tự do tự tại nhất chưa bao giờ thiếu.”
“Cũng có thể trước kia từng có, chuyến này vào kinh rồi thì không có nữa.” Ninh Hoàn ngước mắt nhìn Nhị gia, “Việc này của Khang Vương rất đáng tuyên dương, huynh viết một cuốn sổ con khen hắn đi.”
Nhị gia nheo mắt: “Bình thường đệ đâu có quan tâm chuyện trên triều, hôm nay làm sao đấy? Đột nhiên đổi tính à? Mà đệ mua cái Hoa Viên kia làm gì? Hay định giữ lại rồi sang tay cho ai?”
Ván này Ninh Hoàn thắng, y ném quân cờ đang cầm trên tay lên bàn: “Giữ lại để mùa xuân đến ngắm hoa, ta còn có chút chuyện cần làm, nhị ca, tam ca, không tiếp hai huynh được.”
Lại qua một thời gian nữa, một huyện trong kinh thành chịu thiên tai do thời tiết quá lạnh, triều đình có phái người đi cứu trợ dân chúng gặp nạn, song Khang Vương còn bỏ thêm mấy chục vạn lượng bạc nữa để giúp đỡ bá tánh, năm ngàn chiến mã mà hắn từng nói cũng đã được sung vào Binh Bộ, hoàn toàn không phải lời chót lưỡi đầu môi.
Hai việc này khiến Khang Vương nhận được rất nhiều lời tán dương khen ngợi, đặc biệt là những quan viên đã từng nhận bạc của hắn, gần như ngày nào cũng phải tâng bốc hắn trước mặt Hoàng thượng.
Ngay cả Tam gia cũng bắt đầu đứng ngồi không yên, nhịn không được mà nói thầm: “Rốt cục thì Khang Vương định làm gì?”
Song bấy giờ Nhị gia lại đang rất quý mến vị Khang Vương mới xuất hiện này.
Cách đó vài hôm hắn từng đụng mặt đối phương ở thao trường luyện võ, vốn Nhị gia vẫn cho rằng Khang Vương chỉ là một cái gối thêu hoa, được cái mã ngoài thôi chứ trong ruột chẳng có gì, vậy mà không ngờ tài cưỡi ngựa bắn cung của đối phương lại có thể khiến người người chấn động như vậy, ngay cả mấy vị tướng quân lăn lộn nơi võ trường nhiều năm, kinh nghiệm thực chiến cũng coi như đầy mình, lại chẳng được một ai thắng nổi Khang Vương.
Nhị gia cũng hiếm có dịp muốn thử sức như hôm đó, bèn đề nghị Khang Vương tỉ thí.
Khang Vương không hề khách sáo với bất kì ai, song đến lượt Nhị gia thì lại đặc biệt nhượng bộ vài phần.
Nhị gia dĩ nhiên nhận thấy.
Nhị gia lên tiếng: “Bây giờ Khang Vương đã khác xưa rồi, tính tình không hề xốc nổi bốc đồng như mấy lời đồn đại, trái lại còn biết tiến biết lùi, là một nhân tài.”
Song Tam gia lại vẫn nhớ như in trận ẩu đả giữa hắn và Khang Vương ngày trước, ấn tượng về đối phương vẫn không tốt chút nào.
“Đúng rồi, huynh có biết Dạng Nô mua cái Hoa Viên kia để làm gì không?” Tam gia nhỏ giọng hỏi Nhị gia, “Ta có đi dò la được chút ít, hình như đệ ấy nuôi người bên ngoài, một tháng sẽ tới đó bốn năm lần, mà lần nào cũng đều ngủ qua đêm.”
Nhị gia không tin mấy lời bậy bạ của Tam gia, còn cầm quạt gõ đối phương: “Đệ đừng có ăn nói linh tinh, Dạng Nô còn bé, sao có thể làm được chuyện đấy.”
Tam gia xoa xoa cánh tay bị đánh: “Ta lừa huynh làm gì? Chuyện này là thật đấy, hôm nọ ta còn thấy cổ Dạng Nô có vết đỏ, chiều nay thằng bé lại ra ngoài nữa kia kìa.”
Nhị gia lại vẫn cảm thấy vị đệ đệ này của hắn cực kỳ băng thanh ngọc khiết, không dính chút khói lửa phàm tục nào.
Song nghe mấy lời thề thốt son sắt kia của Tam gia, Nhị gia cũng khó mà không dao động: “Đệ có bằng chứng không?”
Tam gia nói: “Trước đây không lâu ta còn từng thấy trên giường thằng bé có người cơ mà.
Phu nhân với lão tổ tông xưa nay vẫn luôn rất phản cảm hành động nuôi người ngoài phủ, chúng ta mà không giải quyết chuyện này êm đẹp, chờ hai người họ mà biết là kiểu gì Dạng Nô cũng xong đời.”
“Dạng Nô cũng quá to gan.” Nhị gia nói, “Chút nữa đệ với ta đi xem xem rốt cục là chuyện gì.”
Danh Sách Chương: