Mục lục
NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà cái gì cũng chưa làm, mẹ đã như vậy nói bà, rõ rằng trong lòng bà ấy có thành kiến.



Hà Yến biết bà vì không bằng Ôn Noãn được ra trong danh môn, nên sẽ không được mẹ chồng ưa thích, nhưng lời mẹ chồng nói với bà cũng quá xót xa!



Lão phu nhân giải thích, "Tiểu Lăng gần đây đang lo lắng về kỳ thi. Con có thể nói chuyện với con bé khi con bé cảm thấy tốt hơn."



Hà Yến cười và nói, "Mẹ, con biết. Về kỳ thi, Tiểu Lăng đừng lo lắng quá. Nhà chúng ta không lo ăn không lo mặc, con cũng không cần phải có điểm thi tốt. Không đáng để con tự tạo áp lực cho bản thân vì những điều như thế này."



Hà Yến luôn dùng những lời này với Giản Nhất Lăng, thấm nhuần quan điểm rằng không cần nỗ lực.



Hà Yến đã nhiều lần nói với Giản Nhất Lăng rằng cô ấy giờ có thể dựa vào ông bà, cha mẹ, chồng và các anh trai của mình trong vài năm nữa.



Trong tương lai, chỉ có gia sản do người lớn tuổi để lại cho cô cũng đủ để cô ăn uống cả đời.



Giản Nhất Lăng đưa tay giật mạnh quần áo của lão phu nhân, "Đói bụng."



Giản lão phu nhân liền nói người giúp việc vội vã dọn cơm, "Nào, chúng ta ăn tối đi, Tiểu Lăng đói rồi."



Giản lão phu nhân đưa Giản Nhất Lăng đến nhà ăn, và khuôn mặt của Hà Yến sau lưng bà trở nên u ám.



Con nhỏ chết tiệt này, rõ rang trước đây rất nghe lời bà ta, hôm nay lại thay đổi?



Nếu con bé thực sự học tốt, đối với bà ta không có gì tốt.



Tranh thủ thời gian đi vệ sinh trước bữa tối, Hà Yến gọi điện thoại.



Điện thoại reo một hồi mới kết nối được, phía đối diện là giọng một người phụ nữ trung niên.



Hà Yến mở miệng liền hỏi, "Chị Mạc, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao Giản Nhất Lăng lại đột nhiên thay đổi tính khí?"



Giọng điệu của bà ta đầy trách móc, "Nhị thiếu phu nhân, tôi, tôi không biết. Mấy ngày nay tôi chăm sóc tam thiếu gia ở bệnh viện, không tiếp xúc nhiều với tiểu thư."



Người phụ nữ trung niên đối diện với giọng nói nhẹ nhàng và cẩn thận.



"Vậy thì chị có tiếp tục truyền cho Giản Duẫn Náo ý nghĩ rằng đôi tay của thằng bé sắp tàn và mạng sống của nó cũng sắp kết thúc không?"



"Tôi có. Nhưng tôi sợ, sợ cậu ấy nhớ lại chi tiết ngày hôm đó, tôi hỏi bác sĩ, khi người ta xúc động. Vấn đề trí nhớ xuất hiện mơ hồ, sau này có lẽ sẽ tốt hơn, nếu như nhớ lại, cậu ấy sẽ biết ta đang nói dối!"



Giọng nói có chút yếu ớt, hiển nhiên là thực sợ hãi.



Hà Yến an ủi người phụ nữ trung niên, "Đừng hoảng, nếu thằng bé nhớ lại, chị cũng có thể nói là nói nhầm, hơn nữa đã lâu như vậy rồi, thằng bé không nhớ ra, phần lớn là không nhớ ra được. Lúc cãi nhau, hai người đụng chân tay, thằng bé ngã xuống và choáng váng, không biết nó tự ngã hay Giản Nhất Lăng đẩy nó ngã đâu? Chị là người đầu tiên xuất hiện bên cạnh thằng bé, chỉ cần chị nói rằng chị đã nhìn thấy khi chị chạy tới, thằng bé sẽ không suy nghĩ nhiều, thằng bé sẽ chỉ giận người em gái yêu quý của nó vì đã quá tàn nhẫn với thằng bé. Yêu thì sâu, hận càng sâu, một khi yêu chuyển thành hận đầu óc liền sẽ không thanh tỉnh, cảm xúc của tuổi trẻ là như vậy."



Người phụ nữ trung niên bên kia điện thoại im lặng.



Một lúc sau, người phụ nữ nói, "Thưa nhị thiếu phu nhân, tôi nghĩ là như vậy. Giản Nhất Lăng ăn giáo huấn cũng đủ rồi. Tiên sinh cùng phu nhân rất tốt với tôi, ngay cả việc tôi mang con gái tôi theo cùng. Tất cả đều không phản đối, còn tăng lương cho tôi, tôi không muốn làm cho họ khó chịu như vậy.."



Sắc mặt Hà Yến đột nhiên thay đổi, "Chị Mạc, chị có thể suy nghĩ rõ ràng! Ai là người đã gửi con gái chị đến trường cao trung Thịnh Hoa? Ai là người đã sắp xếp cho chị một công việc được trả lương cao như vậy? Chị hiện tại muốn không làm? Được, về sau học phí đại học của con chị chị tự nghĩ cách."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK