Khá giống phong thái của chính lão gia tử.
Điều này khiến Hà Yến đang ngồi một bên không thoải mái.
Ngày thường nói cho dễ nghe, nói cái gì bọn nhỏ chính mình thích cái gì mới là quan trọng nhất, nhưng cuối cùng là không phải vừa ý Giản Duẫn Thừa nhất sao?
Sau khi trò chuyện một lúc, Vu Hi nói, "Ông nội Giản, thứ bảy này cháu sẽ tổ chức một bữa tiệc tại nhà để tẩy trần cho Thịnh gia. Cháu muốn mời Vũ Tiệp và Nhất Lăng đến. Có tiện cho ông không?"
Nhà họ Vu ở bên cạnh, và thứ bảy là một ngày nghỉ nữa.
Trường học không có lớp.
Có gì bất tiện?
Giản lão gia quay đầu lại và nói với hai đứa trẻ, "Các con có thể đi nếu các con muốn. Ngày nào cũng bận rộn học hành thì mệt quá. Thỉnh thoảng thư giãn cũng tốt."
Giản lão phu nhân cũng đồng ý, "Tiểu Lăng đi đi, hãy chơi vui vẻ một chút."
Lão phu nhân nghĩ rằng Giản Nhất Lăng dạo này không được vui vẻ, thoải mái cùng các bạn đồng trang lứa thả lỏng tâm tình là tốt nhất.
Địch Quân Thịnh tuy rằng nhìn thần sắc quỷ dị, không dễ đối phó.
Nhưng Vu gia cùng Giản gia là thế giao và đáng tin cậy, Vu Hi cũng là một đứa trẻ đáng tin cậy, có hắn thì lão phu nhân cũng có thể yên tâm.
Giản Vũ Tiệp trong lòng không muốn đi, còn đang nghĩ cách trốn tránh.
Hà Yến đã đồng ý giúp anh ta trước, "Vừa vặn Vũ Tiệp không có việc gì phải làm vào thứ bảy này. Con có thể đến, vừa lúc đi cùng Nhất Lăng."
Những lời lảng tránh của Giản Vũ Tiệp dều bị mẹ cậu chặn lại.
Giản Vũ Tiệp biểu tình bi thuongw, đối mặt với sự độc tài của mẹ mình, anh không thể làm gì được.
Giản lão phu nhân khẽ thở dài, ngày thường, Hà Yến sắp xếp cho Giản Vũ Tiệp là các khóa học tràn đầy vào cuối tuần, để cậu bé không thể rảnh rỗi.
Hôm nay, lại nói rằng thằng bé rãnh rỗi và có thể đi chơi cùng Nhất Lăng.
Giản Nhất Lăng nhận ra đôi mắt bị thương của Giản Vũ Tiệp.
Sau một lúc dừng lại, Giản Nhất Lăng người vốn dĩ không muốn đi, đã đổi ý, "Tôi có thể, đi."
Giọng nói dịu dàng tự nhiên, nhưng ngữ khí lại kiên định.
Quả nhiên, ngay sau khi Giản Nhất Lăng đồng ý, tâm trạng của Giản Vũ Tiệp đã cải thiện rất nhiều, đôi mắt của anh ấy đột nhiên sáng lên.
Nếu anh có thể ở bên cạnh Nhất Lăng muội muội, việc tham dự một bữa tiệc mà bạn không thích cũng không đến nỗi gian nan.
Khi những người khác không để ý, Địch Quân Thịnh câu lên khóe miệng.
###
Nhà Giản bên kia.
Đây là lần đầu tiên Giản Duẫn Náo ngồi vào bàn ăn tối với gia đình sau khi trở về nhà.
Để khiến Giản Duẫn Náo cảm thấy dễ chịu hơn, Giản gia còn đặc biệt yêu cầu Mạc Thi Vận dùng bữa cùng bàn.
Mạc Thi Vận được dì Mạc đưa đến Giản gia, lẽ ra cô ấy không nên xuất hiện ở bàn ăn của chủ nhà, nhưng bây giờ vì Giản Duẫn Náo cô ấy lại ngồi cùng vị trí với Giản Nhất Lăng, "Thưa tiên sinh, thưa phu nhân, điều này không tốt lắm? Con.. Con nên ăn với mẹ con."
Mạc Thi Vận có chút ngượng ngùng khi được mời vào bàn.
"Ngồi đi, hôm nay con ở đây với tư cách là bạn của Duẫn Náo, không phải với tư cách là con gái của dì Mạc, đừng quá câu nệ."
Gia chủ trong nhà Giản Thư Hình đã mở miệng, Mạc Thi Vận lúc này mới cẩn thận ngồi xuống.
Hôm nay Giản Thư Hình có chút không muốn ăn, thỉnh thoảng ông lại nghĩ đến hình ảnh đứa con gái nhỏ thu dọn đồ đạc trong đầu.
Không biết bây giờ Tiểu Lăng đã ăn tối xong chưa, dạo này bị cúm, có mặc thêm quần áo không, học hành suôn sẻ không.
Nghĩ đến cảnh con gái gầy hơn các bạn cùng lứa tuổi, Giản Thư Hình không khỏi đau lòng.