Trong một đêm đã xảy ra hai sự kiện lớn, một là tổ chức ám sát Sáp Huyết Minh lớn nhất trên giang hồ cư nhiên bị người làm cho tan rã, gây ra sóng gió lớn trên giang hồ.
Chuyện thứ hai lại càng khiến cho mọi người khiếp sợ, nghe nói một ni cô ở trong phủ Thượng Quan Tể Tướng có tư tình với một nam tử, hơn nữa khi bị người phát hiện, thì ni cô đó chẳng những không biết xấu hổ mà còn tiếp tục tằng tịu cùng nam tử kia.
Càng khiến người ta kinh ngạc chính là ni cô này không phải ni cô thật sự, mà đường đường là đại phu nhân của Thượng Quan Tể Tướng.
Dù Thượng Quan Tể Tướng đã cố hết sức để áp chế tin tức này, nhưng chuyện xấu vẫn truyền khắp cả Kinh Sư.
"Pằng" một tiếng, Thượng Quan Kiệt Hùng hung hăng vỗ bàn đọc sách, sắc mặt cực kỳ tức giận nói, "Sao rồi, nàng tỉnh táo chưa?"
"Thưa tướng gia, hiện tại đại phu nhân vẫn còn hôn mê bất tỉnh, theo tiểu nhân nghĩ, đại phu nhân đã trúng mị dược với liều lượng mạnh, hơn nữa cùng nam tử. . . . . . Cuối cùng, toàn thân mệt lả nên hôn mê bất tỉnh." Một đại phu trung niên quỳ trên mặt đất, cẩn thận nói từng li từng tí.
"Nam nhân kia đâu?"
"Tình trạng giống như đại phu nhân."
"Xử lý nam nhân kia cho bổn tướng gia." Thượng Quan Kiệt Hùng nổi giận nói.
"Dạ, lão nô đi làm ngay." Quản gia Trương Đức cung kính nói.
"Đợi chút, Trương Đức ở lại, những người khác lui ra." Thượng Quan Kiệt Hùng kêu quản gia dừng bước.
Sau khi thư phòng chỉ còn lại Thượng Quan Kiệt Hùng và quản gia Trương Đức thì Thượng Quan Kiệt Hùng mở miệng nói, "Ngươi cảm thấy chuyện này có quan hệ gì với việc Sáp Huyết Minh bị tan rã?"
Vốn đang tức giận, Thượng Quan Kiệt Hùng cũng đã tỉnh táo lại.
"Bẩm lão gia, lão nô cảm thấy hai chuyện này chắc phải có quan hệ." Trương Đức nhìn xung quanh, nhẹ giọng nói.
"Nói nghe thử."
"Lão gia, chuyện phu nhân là nữ nhi của Sáp Huyết Minh chủ không có mấy người biết được, mà tối hôm qua Sáp Huyết Minh bị tan rã, cùng lúc đó, phu nhân cũng bị người khác hãm hại, lão nô nghĩ đây là do kẻ địch của Sáp Huyết Minh làm.
Hơn nữa, phu nhân và nam tử kia đều là người của Sáp Huyết Minh, chắc là Sáp Huyết Minh biết, mới phái người đi thông báo cho phu nhân, nhưng không ngờ, ngay cả đại phu nhân cũng bị hãm hại.
Cho nên lão nô lớn gan suy đoán, hai chuyện này phải có liên quan." Trương Đức cười nói.
"Ý ngươi nói là Ám Nguyệt? Nhưng chuyện này không giống tác phong của bọn họ, nếu như thật sự là do Ám Nguyệt gây nên, bọn họ trực tiếp tiêu diệt Sáp Huyết Minh là xong chuyện, không cần tốn công tốn sức hạ độc thủ với nàng, hơn nữa còn dùng cái thủ đoạn này." Chân mày Thượng Quan Kiệt Hùng hơi nhíu lại.
Ban đầu, lấy Lý Thục Mẫn làm vợ, cũng vì thân phận của nàng và thế lực sau lưng, ngày hôm nay, nàng không còn giá trị lợi dụng với mình, thì cũng không cần thiết tồn tại trên đời này.
"Lão gia nói cũng đúng, nhưng nếu không phải do Ám Nguyệt gây nên, lão nô nghĩ không ra còn ai có năng lực như thế nữa."
"Mặc kệ thế nào, chuyện này đã xảy ra, nàng cũng không cần thiết ở lại trên đời nữa, để nàng biến mất cùng nam tử đi." Thượng Quan Kiệt Hùng lạnh lùng nói, đáy mắt không có chút tình cảm.
Đáy mắt Trương Đức thoáng qua một phần kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, "Lão nô lập tức đi làm."
Lúc Trương Đức đang chuẩn bị bước ra thư phòng, thì nghe được tiếng bước chân dồn dập.
"Lão gia, không xong, đại tỷ. . . . . ." Người tới chính là nhị phu nhân Hà Viện Viện, trên mặt nàng mang theo vài phần sợ hãi.
"Nói"
"Lão gia, vừa rồi thiếp thân đi thăm đại tỷ thì phát hiện mặt của nàng đang dần thối rữa, hơn nữa không chỉ có gương mặt, thân thể cũng giống như vậy." Hà Viện Viện vừa sợ vừa nói, chỉ cần nghĩ tới hình ảnh kia thì nàng không thể nào nhắm hai mắt lại.
Thượng Quan Kiệt Hùng không nói, chỉ nhíu lông mày và suy tư.
"Lão gia, có phải đại tỷ bị quái bệnh gì hay không? Loại bệnh này có lây không?" Hà Viện Viện nhẹ giọng nói.
"Trương Đức, lập tức cho người đốt thân thể của người kia, còn nam tử kia cũng xử lý luôn." Thượng Quan Kiệt Hùng lạnh lùng nói.
"Lão nô lập tức đi làm." Trương Đức lĩnh mệnh rồi trực tiếp rời thư phòng đi.
"Ra lệnh xuống dưới, chuyện hôm nay quyết không thể tiết lộ nửa điểm tin đồn nào. Nếu không, giết không tha." Đáy mắt Thượng Quan Kiệt Hùng hiện rõ sát khí, toàn thân tản ra khí lạnh.
"Thiếp thân lập tức đi thu xếp." Hà Viện Viện thu hồi sự sợ hãi, lúc xoay người trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, từ nay về sau, nàng chính là Tể Tướng phu nhân.
Chỉ còn lại một mình Thượng Quan Kiệt Hùng ở trong thư phòng, hiện tại hắn đã thiếu mất thế lực của Sáp Huyết Minh chống lưng, hắn muốn bắt đầu chuẩn bị kế hoạch một lần nữa.
Mà đồng dạng, Long Khải Diêm cũng biết được tin tức này.
Long Khải Diêm nhìn tờ giấy trên tay, chau mày, sau đó dùng nội lực, tờ giấy trên tay lập tức tan thành mây khói, không thấy bóng dáng.
Sáp Huyết Minh bị diệt, hắn ta cũng mất đi thế lực này sau lưng, tất cả kế hoạch lúc trước của hắn ta nhất định bị rối loạn, hiện tại muốn diệt trừ hắn ta, mặc dù dễ dàng nhưng thời cơ còn chưa tới, trước hết cứ cho hắn sống lâu thêm chút nữa, đợi thời cơ thích hợp, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Khóe miệng Long Khải Diêm khẽ nâng lên, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo.
Hưởng thụ gió mát khẽ thổi lên, thật đúng là thoải mái! Một người khác lại có vẻ không chút lo lắng.
"A Hắc, A Hoàng, các ngươi có thể cảm nhận được ta gặp nguy hiểm, chắc không phải là chó săn bình thường rồi!" Chỉ thấy Thiên Thiên nằm trên sân cỏ ở trong viện, nằm bên cạnh là hai con chó sói lớn.
Thiên Thiên nói tiếp, "Ta nghĩ như vậy, từ lần đầu tiên nhìn thấy các ngươi, ta liền cảm thấy, mặc dù ta không biết vì sao các ngươi với Mặc cùng đến, nhưng ta lại biết, các ngươi sẽ không làm ta bị thương tổn đấy.
Ta cũng không biết tại sao mình lại tin tưởng như thế, chỉ là có loại trực giác này thôi."
Hình như hai con chó sói lớn có thể nghe hiểu lời Thiên Thiên nói, thân thể nhích lại gần Thiên Thiên giống như muốn lấy lòng.
"Tên của các ngươi là do Mặc đặt sao? Thật là tục đến đỉnh. Nhưng nó rất hợp với màu sắc trên người các ngươi." Nhẹ giọng cười nói.
Hai cái chó sói lớn, một con toàn thân đen nhánh, còn con kia lại là một thân màu vàng.
Đột nhiên, ngửi thấy một loại mùi vị quen thuộc, không nhìn về phía người tới mà trực tiếp cười nói, "Mặc, Sáp Huyết Minh là kiệt tác của ngươi à!"
Ban đầu, người tới hơi sững sờ, nhưng cẩn thận ngẫm lại, với trí thông minh của nàng, đối với chuyện như vậy, không cần hắn nói, nàng cũng biết được tất cả.
"Chủ tử, Sáp Huyết Minh một lần hai lượt muốn lấy tính mạng của chủ tử, ta nhất định sẽ không để cho loại chuyện như vậy xảy ra." Mặc nhàn nhạt nói.
"Vậy ngươi cũng biết người phía sau màn đi!" Cười nhạt, nàng biết là Mặc, nhưng chỉ một mình Mặc mà có thể làm tan rã một tổ chức sát thủ khổng lồ, bản lĩnh này, mình không thể nào tưởng tượng được.
"Chủ tử cũng biết phải không? Hơn nữa, ta vừa mới nghe nói, chuyện một ni cô trong Thượng Quan phủ tằng tịu cùng nam tử, là do chủ tử làm đi!"
"Ha ha, chuyện đó chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi!" Thiên Thiên cười nói.
"Chủ tử, người vẫn là người sao?" Mặc đột nhiên thốt ra một câu.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK