Editor: anbbo17
Betaer: Mẹ Bầu
"Trương Đức, phái người vào cung, dặn dò Diễm Nhi phải nhanh chóng lấy lòng Hoàng thượng một chút. Bất kể phải sử dụng biện pháp gì, nhất định trong thời gian ngắn nhất nàng phải có con với Hoàng thượng." Giọng nói của Thượng Quan Kiệt Hùng thâm trầm vang lên.
"Dạ, lão gia." Trương Đức nhìn mặt Thượng Quan Kiệt Hùng căng thẳng, không dám tiếp tục hỏi thêm về lá thư kia nữa, dứt khoát lui ra ngoài, đi làm theo lời của lão gia.
Sắc mặt Thượng Quan Kiệt Hùng ảm đạm, lá thư cầm trên tay đã bị vo thành một cục giấy lộn. Vấn đề được đề cập trong thư chính là thân phận người mà hắn an bài tại Thủy Nguyệt quốc đã bị phát hiện, chết hơn phân nửa.
Bàn tay to loạt xoạt viết rất nhanh một hàng chữ: “Tạm dừng tất cả hành động, đợi mệnh lệnh làm việc.”
Sau đó, chỉ thấy một con chim bồ câu từ thư phòng bay ra.
***
Trong một phòng cao cấp của Túy Hương lâu.
"Tiểu thư, Tinh Nhi cảm thấy dường như hôm nay tâm tình của tiểu thư rất tốt!" Tinh Nhi thật sự không nhẫn nhịn được lòng tò mò liền hỏi thăm.
"Sao?" Thiên Thiên nhíu mày cười hỏi lại, biểu hiện của nàng rõ ràng như vậy sao?
"Dạ" Tinh Nhi gật đầu thật mạnh.
"Chẳng lẽ, ngươi không vui sao? Lúc này, có những người khác hẳn là đang rất đau lòng khổ sở. Chẳng lẽ, ngươi nghe đến điều này lại không thấy thích sao?"
Tinh Nhi nghĩ nghĩ, nửa khắc sau mới tỉnh ngộ lại, "Hóa ra, tiểu thư là vì việc này, Tinh Nhi đương nhiên vui mừng rồi." Hóa ra là tâm tình của tiểu thư tốt lên là vì chuyện Thượng Quan Tiệp Nhi bị từ hôn. Nàng còn tưởng rằng tiểu thư là vì trang chủ của Tiêu Dao Sơn Trang cơ đấy?
Đột nhiên, từ trong góc tối Mặc hiện ra, lạnh nhạt nói, "Chủ tử"
Thiên Thiên gật đầu, "Như thế nào, dọc theo đường đi có người âm thầm theo dõi hay không?" Kỳ thật, từ lúc nàng ra khỏi phủ, Mặc đã ám hiệu cho nàng biết có người đang âm thầm theo dõi nàng. Vì thế, nàng liền bảo Mặc âm thầm đi theo để tra ra rốt cuộc là người nào gây nên?
"Không sai, người này theo chủ tử đi vào Túy Hương lâu. Không lâu sau liền rời đi, mà là đi thẳng đến Tân Nguyệt lâu. Rồi sau đó không lâu, Long Khải Kỳ liền từ Tân Nguyệt lâu đi thẳng đến Túy Hương lâu." Trong mắt Mặc hiện lên một tia lạnh nhạt, thản nhiên nói.
"Sao? Đang ở phòng nào?" Thật sự chính là hắn, nếu đã đến đây, vậy gặp nhau đi! Khóe miệng hơi gợi lên. Thật ra, nàng muốn xem chồng trước của nàng có nhận ra nàng không.
**
Trong một phòng khác.
"Cho tới bây giờ, Hàn vẫn còn ở lại trongcăn phòng Tao nhã kia. Chẳng lẽ, hắn ở lại đây là vì nữ tử mặc quần áo trắng đó sao?" Giọng nói Hiên Viên Hạo không hề lười biếng mệt mỏi, mà mang theo vài phần thâm trầm.
"Chưa từng nghe nói qua, bên người Hàn có nữ tử như vậy. Còn nữa, nếu như nữ tử kia thật sự là lão bản của Tân Nguyệt lâu, nhưng lại có thể hợp tác cùng Túy Hương lâu của Hàn, thực sự, nữ tử kia cũng không phải là người bình thường." Rất nhanh, những gì hắn nghi ngờ liền được phân giải.
Lúc này, truyền đến tràng tiếng gõ cửa liên tiếp.
Lập tức cửa phòng được mở ra, bọn hắn nhìn thấy một nữ tử mặc áo trắng, mái tóc được cuốn gọn lại ở trên đầu, dùng một chiếc trâm tùy ý gài lại, gương mặt cũng không hề trang điểm, da thịt trắng nõn, làm cho người ta có một cảm giác thật trang nhã và thoát tục.
Bọn hắn đều thấy nữ tử trước mắt có cảm giác gì đó rất quen thuộc. Nhưng bọn hắn vẫn tin tưởng, từ trước tới giờ cũng chưa từng gặp qua nữ tử này.
"Để người khác lén lút theo dõi, chẳng bằng ta tự mình tới thăm, giải mối nghi ngờ của các ngươi!" Nụ cười mang theo vài phần lạnh lẽo, hờ hững nhìn vẻ kinh sợ đang hiện rõ trong ánh mắt của hai người kia.
Thật ra, Long Khải Kỳ và Hiên Viên Hạo rất sửng sốt, bọn hắn tuyệt không hề nghĩ tới nàng sẽ chủ động tìm tới cửa, hơn nữa, lại còn thẳng thừng đi vào vấn đề chính, không một chút câu nệ.
Thiên Thiên không để ý đến bọn hắn, vẻ mặt bình thản ngồi xuống, không có một chút căng thẳng hay bất an.
"Các người phái người theo dõi Như Huyên chẳng qua là muốn biết lão bản giấu mặt của Tân Nguyệt lâu, đúng không? Hiện tại, ta đã đến đây. Vậy, các người có nghi ngờ gì cứ hỏi thẳng đi, Kỳ vương gia, Hiên Viên Tể tướng."
Vừa dứt lời, sắc mặt Long Khải Kỳ lẫn Hiên Viên Hạo đều đại biến, vẻ mặt cảnh giác, nàng vậy mà lại có thể biết thân phận của bọn hắn.
"Ha ha, các ngươi không cần làm ra vẻ mặt như vậy. Thân phận hai vị lừng lẫy như thế, chỉ cần tùy tiện điều tra một chút là có thể tra ra được thân phận hai người. Mà tiểu nữ chỉ là một người dân bình thường, đương nhiên không thể so sánh cùng với hai người." Thân phận chênh lệch làm cho hai người bọn hắn không thể nào mở miệng được.
Quả thực, chỉ cần có người điều tra một chút, thì sẽ biết được thân phận của bọn hắn. Nhưng vì sao, hắn luôn cảm thấy nữ tử trước mắt này có một cảm giác gì đó rất quen thuộc? Hiên Viên Hạo âm thầm suy nghĩ.
"Ngươi chính là lão bản giấu mặt của Tân Nguyệt lâu sao?" Giọng nói Long Khải Kỳ lạnh như băng.
"Kỳ vương gia thật biết nói đùa, lão bản giấu mặt sao? Không biết là đang khen hay là đang chê cười tiểu nữ đây? Ngày khai trương Tân Nguyệt lâu, tiểu nữ quang minh chính đại cử hành nghi thức khai trương, tuyệt không hề lén lén lút lút, lúc đó có rất nhiều người có thể làm chứng." Thiên Thiên khẽ cười nói.
Mặt Long Khải Kỳ tràn đầy vạch đen, trong mắt hiện lên lửa giận. Hắn biết nữ tử này tuyệt đối là cố ý nói như vậy, bằng không...
Còn khóe miệng Hiên Viên Hạo lại co giật một cái.
"Mặc kệ ngươi là lão bản ở phía sau hay là phía trước, ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi và Hoàng thượng có quan hệ như thế nào?" Long Khải Kỳ dễ dàng bị Thiên Thiên chọc giận, lời nói từ trong miệng Long Khải Kỳ phun ra cực kỳ lạnh như băng.
"Vương gia lại đang nói đùa rồi, tiểu nữ chỉ là một người dân bình thường, làm sao có thể có quan hệ với Hoàng thượng cao cao tại thượng được. Chỉ là may mắn được Hoàng thượng ngự ban cho tấm bảng hiệu thôi. Nếu như Vương gia không tin lời tiểu nữ nói, Vương gia có thể hỏi Hoàng thượng." Ha ha, lần này Long Khải Kỳ lại vẫn bị nàng chọc giận rất dễ dàng.
Hai tay nắm lại thành quyền, còn gương mặt lại càng đen hơn. Có thể nhìn ra được, Long Khải Kỳ đang cố hết sức kiềm nén lửa giận trong lòng. Nhưng Thiên Thiên cũng không sợ hãi, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.
"Cô nương, có phải cô nương cũng có quan hệ hợp tác cùng với Túy Hương lâu hay không?" Hiên Viên Hạo cẩn thận quan sát Thiên Thiên, đặc biệt nhìn ý cười nơi đáy mắt nàng.
"Đúng là có quan hệ hợp tác. Việc này không chỉ tốt cho việc làm ăn của ta mà đồng thời cũng mang đến lợi ích cho Túy Hương lâu. Làm sao lão bản của Túy Hương lâu kia có thể bỏ qua cơ hội hợp tác này chứ." Hóa ra, Hàn cũng không hề nói rõ ràng với bọn hắn, thậm chí cũng không đề cập đến, dù chỉ một chút. Hiện tại, bọn hắn dường như đã hoài nghi, Hàn đã có mối quan hệ nào đó với Long Khải Diêm, là vì Tân Nguyệt lâu sao?
Từ đoạn đối thoại này, Hiên Viên Hạo có thể hiểu được rất rõ. Tuy rằng, nàng chỉ dùng từ ngữ lạnh nhạt miêu tả mối quan hệ của nàng với Hoàng thượng và mối quan hệ với Hàn. Nhưng hắn biết, sự thật cũng không đơn giản như những gì nàng đã nói.
Mà ở bên cạnh, Long Khải Kỳ cũng không nói thêm gì nữa. Từ trên người nữ tử này, bọn hắn không thể moi được một chút tin tức gì hết.
"Xem ra hai người đã không còn vấn đề gì khác, tiểu nữ xin cáo lui." Thiên Thiên đứng dậy chuẩn bị rời đi, giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, lại lên tiếng nói, "Những chuyện các ngươi muốn biết cũng đều đã biết, ta đây không hy vọng còn phải nhìn thấy ở phía sau ta vẫn luôn có hai mắt nhìn theo chằm chằm, các ngươi hiểu rồi chứ."
Không biết do Long Khải Kỳ quá tức giận hay là vì điều gì khác, chỉ thấy hắn bước nhanh lên một bước, từ sau tóm chặt lấy cái cổ nhẵn nhụi của Thiên Thiên, nhấc thân thể Thiên Thiên lên.
"Phụ nữ chỉ để yêu thương, không phải dùng để phát tiết lửa giận trong lòng." Một đạo âm thanh mang theo vài phần khinh thường vang lên, đồng thời, thân thể Thiên Thiên đã bị người nọ ôm lấy, hoàn toàn không phát hiện người này ra tay khi nào.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK