Editor: windchime
Beta: Lạc Thần, coki
Trên một đại điện rộng rãi lớn như chỗ hoàng thượng thảo luận chính sự của triều đình tuy nhiên vào lúc này, ở nơi này không phải đang nghị sự, mà là... Mọi chỗ ở nơi này đều tràn ngập âm thanh khiến người ta đỏ mặt và một loại mùi hương tục tĩu.
Phía trên đại điện có một người nam tử đang làm vận động nguyên thủy nhất với hai nữ tử.
"A... Tôn chủ..."
Đột nhiên trên đại điện xuất hiện một bóng đen, bóng đen đó quỳ trên mặt đất, không có một chút dao động đối với tình cảnh ở trước mắt giống như đó là một chuyện không có gì để chê trách vậy: "Thuộc hạ tham kiến Tôn chủ, thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo."
"Nói đi."
Bóng đen chần chờ một chút sau đó mở miệng nói: "Thuộc hạ không trông chừng kỹ phạm nhân ở địa lao để cho phạm nhân có cơ hội đào tẩu."
Vị nam tử được gọi là Tôn chủ đột nhiên đứng dậy, rời khỏi thân thể mất hồn của nữ tử kia, con ngươi lộ rõ sự tức giận, toàn thân hắn tản ra hơi thở lạnh lẽo, tức giận quát lớn như báo gầm: "Cút."
Dường như hai nử tử kia cũng cảm nhận được sự thay đổi đột ngột của nam tử đó nên cho dù hiện tại các nàng không muốn rời đi nhưng cũng không thể không nhặt quần áo trên đất lên, nhanh chóng rời khỏi nơi này được.
"Nói rõ ràng đi." Sau khi thấy trên đại điện chỉ còn hai người bọn họ, nam tử kia cũng không thèm để ý đến bản thân trần truồng mà ngồi lên trên chủ vị lạnh nhạt nói.
"Bẩm Tôn chủ, thuộc hạ vừa nhận được tin tức từ địa lao báo là không thấy lão già kia đâu nữa, xem ra hắn đã được người ta cứu đi."
"Một lũ ăn hại, chỉ có một lão già mà cũng không trông coi được, bản tôn chủ đã nuôi một đám phế vật, giết toàn bộ những kẻ trông coi địa lao đi." Nam tử quát lớn.
"Lão già kia được cứu đi vào lúc nào?" Nam tử kia tiếp tục giận dữ quát lớn.
"Thuộc hạ không biết."
"Phế vật, đến mức bị cướp đi khi nào cũng không biết." Nam tử lạnh lùng nói.
"Thuộc hạ đã phái người đi tra xét xem rốt cuộc là người phương nào đã cứu lão già kia đi, hẳn rất nhanh sẽ có tin tức." Bóng đen có chút sợ hãi nói, hắn hiểu rất rõ tính nết của Tôn chủ, khi Tôn chủ đang phẫn nộ lại đột nhiên chuyển thành bình tĩnh thì mặc kệ là ai mà chọc giận Tôn chủ vào lúc này đều sẽ lập tức chết thảm.
"Không cần, lão già kia cũng không còn sống được bao lâu nữa, có tìm được thì lúc đó hắn cũng đã trở thành một thi thể rồi, hắn đã không chịu nói thì chúng ta vẫn còn biện pháp khác, truyền lệnh xuống nói lão Các chủ không còn sống được bao lâu nữa, bản Tôn chủ muốn chính nàng chủ động tìm tới cửa." Trên mặt nam tử hiện lên nụ cười đắc ý.
"Thuộc hạ tuân lệnh." Hắc Ngân lập tức biến mất khỏi đại điện.
Sau đó trên đại điện cứ vang vọng tiếng cười lạnh.
....
Tân Nguyệt lâu
"Vô, thế nào rồi? Có phải đêm nay ở hoàng cung đã có chuyện đặc sắc xảy ra không?" Quý Thuần Hoàn nhìn Vô mới xuất hiện cười, nói.
"Gia, đúng là một trò hay nhưng không phải là trò hay mà gia đã bày ra."
"Sao, vậy thế nào? Chẳng lẽ đêm nay hắn không ân ái với Thượng Quan Diễm Nhi sao? Hay là Tuyết Diên không bỏ được?" Quý Thuần Hoàn nhướng mày nói.
Đúng vậy, vốn trò hay này là ngay khi Long Khải Diêm sủng hạnh Thượng Quan Diễm Nhi thì bọn họ sẽ cùng nhau đi xuống hoàng tuyền, nước Tây Lũng sẽ lâm vào trạng thái vô chủ, còn hắn...
Sở dĩ tại sao hắn lại có thể khẳng định Long Khải Diêm sẽ sủng hạnh Thượng Quan Diễm Nhi như thế, đương nhiên là vì có sự giúp đỡ củaTuyết Diên, đây cũng là lí do vì sao hắn nói kỹ thuật múa của Tuyết Diên cao hơn Lương phi vì chính là để cho đêm nay Long Khải Diêm biết được phong thái quyến rũ của Tuyết Diên rồi sủng hạnh Tuyết Diên rồi sau đó hắn sẽ sử dụng chiêu thay mận đổi đào.
"Đêm nay người vui vẻ với Thượng Quan Diễm Nhi không phải là Long Khải Diêm mà là một gã thị vệ trong cung. Hơn nữa..."
" Nói." Sắc mặt của Quý Thuần Hoàn lạnh nhạt nói.
"Hơn nữa thuộc hạ đã hỏi qua Tuyết Diên, Thượng Quan Diễm Nhi cũng không uống thuốc lần thứ ba nhưng khi thuộc hạ kiểm tra thi thể của Thượng Quan Diễm Nhi thì nàng lại chết do uyên ương tuyền. Còn có một điểm đáng ngờ nữa là tại sao Thượng Quan Diễm Nhi lại vui vẻ cùng một gã thị vệ ở Ngự Hoa Viên, nàng ta vốn muốn giữ tấm thân xử nữ cho Long Khải Diêm cơ mà." Vô nói.
"Ý của ngươi là trò hay đêm nay có người nhanh hơn chúng ta một bước nên mới diễn ra như vậy?" Quý Thuần Hoàn đoán không biết là ai có thể hiểu rõ được kế hoạch của hắn đây.
"Thuộc hạ lớn mật đoán Long Khải Diêm đã biết rõ kế hoạch của gia cho nên mới thiết kế để chuyện này xảy ra, hắn làm vậy là muốn khiến gia biết mọi chuyện đều ở trong lòng bàn tay của hắn." Vô nói giống như đột nhiên tỉnh ngộ.
"Long Khải Diêm?" Là như vậy sao? Nếu là đúng như thế thì trước kia hắn đã quá coi thường nam nhân này rồi: "Vô, ngươi đi cảnh cáo Tuyết Diên, những kẻ phản bội chúng ta đều phải chết, kể cả gia tộc của người đó."
"Ý của gia là..."
"Một nữ nhân khi đã yêu một nam nhân thì nàng ta có thể không tiếc hy sinh tất cả cho nam nhân đó, bao gồm phản bội."
"Thuộc hạ tuân lệnh."
"Ừ, Thượng Quan Thiên Thiên đang ở nơi nào?" Đột nhiên Quý Thuần Hoàn nhớ tới ở trong yến tiệc đêm nay nàng cực kì quyến rũ người khác hơn nữa nàng lại còn đàn được cả Lôi Minh.
"Long Khải Diêm phái một trăm tên thị vệ canh giữ ở Vĩnh Hoà uyển, không cho ai ra vào nhưng mà sau đó thuộc hạ lại nghe được nàng có thể lặng lẽ rời khỏi hoàng cung, hơn nữa trong lúc rời đi cũng không khiến cho một trăm tên thị vệ phát hiện." Lúc vừa mới nghe chuyện này thì Vô cũng cực kì kinh ngạc, hắn rất tò mò nàng rời khỏi hoàng cung bằng cách nào.
"Vậy sao?" Hắn nên đến chỗ nàng lấy đáp án trước hơn nữa hắn rất chờ mong đáp án của nàng.
Sắc trời dần chuyển sáng, đến khi mặt trời lên cao thì Thiên Thiên mới tỉnh dậy từ trên chiếc giường êm ái, vẫn là giường của mình mới thoải mái.
"Tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh dậy rồi." Tinh Nhi nghe được động tĩnh trong phòng nên gõ cửa tiến vào, vui vẻ nói.
"Đương nhiên, ở nhà mình thì tất nhiên có thể ngủ cho đủ giấc rồi."
"Tiểu thư, từ sáng sớm Quý thái tử đã chờ ở ngoài cửa." Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng vẫn luôn đứng đợi ở cửa phòng tiểu thư nhưng nàng lại không muốn quấy rầy tiểu thư nên cứ đợi đến khi tiểu thư tự tỉnh lại là được.
"Vậy sao, vậy ngươi hãy bảo hắn đợi ở đại sảnh đi, lát nữa ta sẽ ra." Hẳn vị Quý thái tử này đến lấy đáp án đây mà.
"Vâng, Tinh Nhi sẽ đi làm ngay." Tinh Nhi nhanh chóng biến mất trước mắt Thiên Thiên.
Thiên Thiên thì lại hiếu kỳ từ khi nào tốc độ của nha đầu này lại nhanh như thế?
Một canh giờ sau…
"Thật ngại quá, đã để cho thái tử chờ dân nữ lâu như thế." Thực ra thì nàng là cố ý, hắn đã chờ lâu như vậy thì cần gì phải để ý đến chuyện phải chờ lâu thêm một canh giờ.
"Không ngại, chỉ cần mỹ nữ nghỉ ngơi tốt là được, ta là người hiểu được việc thương hương tiếc ngọc, mỹ nữ trang điểm tất nhiên là cần một chút thời gian, mỹ nữ chính là mỹ nữ, chỉ cần trang điểm một chút là đã xinh đẹp như thế rồi." Trên mặt Quý Thuần Hoàn mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
"Ha ha, hôm nay thái tử đến đây chắc là vì đáp án của dân nữ nhỉ?" Thiên Thiên trực tiếp đi thẳng vào chủ đề chính.
"Không biết mỹ nữ có đồng ý gả cho ta làm phi không?"
"Phi nào chứ? Thái tử phi? Trắc phi?"
"Thái tử phi."
"Được thôi."Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK