Kỳ nghỉ mùng 1 tháng 5, Đồng Thu cùng Hoắc Tri Hành cứ thế lăn lộn trải qua ở nhà ông nội, mỗi ngày ngủ nướng cho tới trưa, thức dậy thì ăn cơm nói chuyện phiếm hoặc là cùng cụ ông đi dạo xem người khác chơi cờ tướng.
Ông nội Đồng Thu dắt theo hai người ra ngoài tản bộ, gặp được người quen đều thoải mái phóng khoáng giới thiệu, đây là cháu trai, đây là người yêu cháu trai.
Đồng Thu thỉnh thoảng ngẫm lại, cảm thấy anh cực kỳ may mắn, bất kể là bạn bè hay người nhà, thậm chí là Hoắc Tri Hành sau khi ly hôn mới bắt đầu gần gũi thân mật, tất cả mọi người đều rất lương thiện và đáng yêu.
Phải biết rằng, trước khi hôn nhân đồng tính được hợp pháp hóa, có khá nhiều người phản đối, tất nhiên cũng có những người phản đối nhưng không nói ra.
Hợp pháp thì hợp pháp, chấp nhận hay không chấp nhận lại là một vấn đề khác.
Giống như thầy giáo Tiết trong văn phòng của anh vậy, hợp pháp hóa cũng không thể xóa bỏ thành kiến của những người đó.
Đặc biệt là thế hệ trước, bọn họ cũng không thể dễ dàng tiếp thu như vậy.
Nhưng mà ông nội vẫn luôn vui tươi hớn hở, xem hai đứa nhỏ phía sau ông như bảo bối mà giới thiệu cho người khác.
Ông nội mùng 3 làm sinh nhật, mừng đại thọ tám mươi tuổi, tổ chức rất hoành tráng.
Ba của Đồng Thu đặt một sảnh lớn trong khách sạn, khách mời hơn mười bàn, bạn bè thân thích gần gũi đều đến dự.
Đồng Thu cùng Hoắc Tri Hành ngồi ở bàn đầu tiên, nhìn ông nội cười đến hai mắt đều híp lại, Đồng Thu nói: “Chúng ta lúc tám mươi tuổi, cũng làm một bữa như này.”
Hoắc Tri Hành đáp lại: “Được, đến lúc đó tổ chức hôn lễ chưa làm luôn.”
Đồng Thu cười liếc mắt nhìn hắn: “Anh đúng là màu mè!”
Thật ra, Hoắc Tri Hành nói vậy, Đồng Thu cũng bị cám dỗ.
Lúc trước hai người bọn họ kết hôn không có nghi lễ gì cả, chỉ tập họp bạn bè thân thiết ăn một bữa cơm, lúc đó cảm thấy không có gì, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, ít nhiều vẫn thấy tiếc nuối.
Đồng Thu nghĩ, nếu thật sự có một ngày, anh cùng tên họ Hoắc này phục hôn, thế nào cũng phải tổ chức một hôn lễ cho ra trò mới được.
Nghĩ vậy, anh lại liếc nhìn người ngồi bên cạnh.
Sẽ có sao?
Chắc là sẽ có nhỉ?
Mừng thọ ông nội kết thúc, ngày hôm sau ăn xong bữa trưa hai người liền lên tàu trở về nhà.
Lúc đầu đã nói sau khi về tới cùng nhau đi ăn, kết quả còn chưa xuống được tàu, Triệu Hòa Vũ đã gọi điện, bảo Hoắc Tri Hành sau khi tới nơi lập tức đến đơn vị.
“Các anh làm cảnh sát đúng thật là không dễ dàng.” Đồng Thu nói.
Hoắc Tri Hành bất đắc dĩ cười cười: “Các em làm người nhà cảnh sát cũng rất không dễ dàng.”
Đồng Thu mắt cười vui vẻ liếc hắn một cái: “Ai là người nhà cảnh sát chứ? Em không phải đâu nha!”
“Không phải ư?” Hoắc Tri Hành dán lại gần, “Có phải hay không?”
Tay của hắn đã làm thành một khẩu súng, đầu ngón tay đặt ở bên hông Đồng Thu: “Thầy giáo Đồng nên suy nghĩ cho kỹ rồi trả lời lại, lỡ như anh lau súng cướp cò….”
“Số lần cảnh sát Hoắc lau súng cướp cò còn ít sao?” Đồng Thu nhìn hắn cười, “Để em tính cho anh ngheA, bao nhiêu lần rồi?”
Hoắc Tri Hành cũng cười, “Họng súng” dần dần trượt xuống nơi tư mật: “Không cần tính, tương lai sẽ càng ngày càng nhiều.”
Hai người này, ở trên tàu làm trò ám muội, mắt thấy sắp sửa xuống tàu, Đồng Thu cũng không muốn “Đội lều” đi ra ngoài, đẩy Hoắc Tri Hành ra, đưa nước suối cho đối phương nói: “Đừng làm loạn, uống nước đi, dập lửa.”
“Dập không được nữa.” Hoắc Tri Hành uống một hớp, nói với Đồng Thu, “Hôm trước không phải đã nói trở về bù đắp cho em sao? Hai ngày tới em nhớ ở nhà chuẩn bị sẵn sàng chờ anh.”
Mấy ngày trước ở nhà ông nội Đồng Thu hai người có làm một lần, chân tay hạn chế, không thoải mái. Đồng Thu vẫn luôn nhớ thương khi hai người trở về nhất định phải tổ chức “Thi tổng kết” một lần. Nếu như cảnh sát Hoắc đã đề nghị, anh đương nhiên sẽ không từ chối.
Nhưng Đồng Thu cảm thấy, hai người bọn họ cứ như thế này không được tốt lắm, thật sự rất giống pháo hữu.
“Thi thì cũng được.” Đồng Thu nói, “Nhưng lần tới trước khi thi cần phải tham dự một bài sát hạch tâm lý, mong cảnh sát Hoắc chuẩn bị sẵn sàng.”
Lúc hai người xuống xe là 5 giờ chiều, Hoắc Tri Hành nhìn Đồng Thu lên xe trước, sau đó mới tự gọi xe đến đồn công an.
Ngồi trên xe, Hoắc Tri Hành gọi điện cho Hà Hoành Đào, muốn hỏi một chút chuyện của Trâu Khải, đối phương không nhận điện thoại, hắn chỉ cho rằng y đang bận rộn.
Cùng Đồng Thu về quê ba ngày, thật sự là thoải mái con người, có thể tạm thời buông bỏ thân phận cảnh sát cùng tất cả những lo lắng bất an, mỗi giây mỗi phút đều cùng đối phương dính chung một chỗ, sống một cuộc sống giản dị thanh bình.
Giống như trải qua cuộc sống về hưu sớm, tận hưởng thiên đường ngắn ngủi có thời hạn. Nhưng mà cuối cùng vẫn phải quay về với hiện thực.
Mà hiện tại bọn họ phải đối mặt, chính là kẻ bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện – Trâu Khải.
Hoắc Tri Hành vừa đặt chân xuống thành phố này liền bắt đầu bất an, chỉ ước gì có cánh cửa thần kỳ, chỉ cần mở cửa ra là có thể đến bên cạnh Đồng Thu.
Lúc Đồng Thu về đến nhà là hơn 6 giờ, trời còn chưa tối, đứng ở cửa tiểu khu cả ngày mới tìm được chìa khóa.
“Thầy giáo Đồng đã về rồi sao?”
Đồng Thu cầm chìa khóa muốn đi vào trong, nghe thấy giọng nói quay đầu nhìn lại thì thấy là bảo vệ nhỏ của tiểu khu.
Tuy rằng Đồng Thu mới chuyển tới chưa được bao lâu, nhưng lại rất thân với bảo vệ tiểu khu. Giống như lúc trước ở chung với Hoắc Tri Hành, quan hệ với hàng xóm láng giềng của Đồng Thu đều rất tốt.
“Đã về rồi!” Đồng Thu cười chào hỏi.
Bảo vệ nhỏ nói: “Tôi còn đang định lên nhấn chuông nhà anh, anh có một bưu kiện chuyển phát nhanh tới, đợi một chút…, tôi lấy cho anh.”
Đồng Thu thấy kỳ quái, anh đâu có mua cái gì….., sao lại có bưu kiện chuyển phát nhanh? Lại còn để ở đây.
Anh đứng chờ ở cửa, nhìn bảo vệ nhỏ từ phòng bảo vệ lấy ra một túi bưu kiện.
“Cảm ơn.” Đồng Thu nói cám ơn, vẻ mặt nghi hoặc cầm bưu kiện đi vào trong.
Anh sờ sờ, trong túi bưu kiện là một hộp giấy hình chữ nhật, lắc lắc, bên trong lạch cạch, hình như là vật gì đó cứng rắn.
Anh nhìn đến chỗ thông tin người gửi, là tên cùng một dãy số điện thoại anh không biết, địa chỉ cũng là ở tỉnh khác, một thị trấn anh cũng không biết là ở đâu.
Vào nhà, anh cũng không mở bưu kiện ra ngay, mà là gọi điện thoại cho người gửi, nhưng lại là một số điện thoại không có thật.
Sau đó, anh lại gọi cho vài người có khả năng gửi đồ cho anh, đơn giản cũng chỉ có hai người —- Sở Dao và Hoắc Tri Hành.
Chuyện Đồng Thu ly hôn không có nói cho ba mẹ, bọn họ dĩ nhiên sẽ không biết anh ở chỗ này, bưu kiện chắc chắn không phải họ gửi.
Không nghĩ đến là, Sở Dao và Hoắc Tri Hành đều nói không gửi cái gì cho anh cả.
Hoắc Tri Hành hỏi: “Là cái gì?”
“Em còn chưa mở.” Đồng Thu nói, “Không có gì đâu, em hỏi thử một chút, chắc là người khác gửi, anh làm việc đi.”
Hoắc Tri Hành lúc đó đang chuẩn bị làm nhiệm vụ, không nói nhiều với anh, chỉ nói đêm nay sẽ bận tới khuya, ngày mai sẽ liên lạc lại.
Đồng Thu dặn dò một câu chú ý an toàn, sau đó liền cúp điện thoại.
Anh lấy cái kéo, mở bưu kiện ra. Bưu kiện vừa mở ra, anh lập tức cau mày.
Nằm bên trong là một con dao gấp.
Đồng Thu ngồi trên sô pha nghiêng đầu nhìn chằm chằm con dao gấp một lúc lâu, trong đầu nghĩ đến vài khả năng.
Trước kia, một giáo viên lớp khác cũng nhận được loại bưu kiện như này, sau đó điều tra được, là một học sinh trong lớp giáo viên đó gửi, bởi vì bất mãn cách dạy của giáo viên đó, lấy cái này để đe dọa trả thù.
Nhưng mà Đồng Thu tự nhận anh không có học sinh như vậy, anh chưa bao giờ nổi giận với học sinh, cho dù học sinh có phạm sai lầm gì, anh cũng sẽ áp dụng nguyên tắc giáo dục “Dùng lý lẽ để thuyết phục, dùng tình cảm để đánh động”.
Học sinh không chỉ không có thù với anh, mà quan hệ còn rất tốt. Muốn gửi cũng là gửi kẹo cho anh ăn, sao lại có thể gửi dao gấp?
Đồng Thu loại bỏ khả năng thứ nhất.
Sau đó anh liền nghĩ đến Phương Bách Thành.
Đồng Thu liếc mắt, bóp cái hộp đựng bưu kiện lại, tiện tay đem cái món đồ khiến người ta phiền lòng này nhét vào ngăn kéo bàn trà.
Anh từ lâu đã quên mất người này, không nghĩ tới Phương Bách Thành đúng là kiên cường, càng áp chế càng dũng mãnh, hiện tại còn chơi cái trò này.
Đồng Thu cũng không để trong lòng, nên làm gì thì làm đó.
Nhưng mà ngày hôm sau, lúc anh đến trường học, chú bảo vệ lại đưa cho anh một bưu kiện, người gửi vẫn giống như hôm qua, vừa mở ra liền thấy, lại là một con dao.
Lần này là một con dao quân đội*.
* Dao quân đội: là một trong những vật dụng thường xuyên được sử dụng trong những buổi tập luyện trên thao trường hoặc thậm chí là vũ khí ra chiến trường, có tính sát thương cao.
Đồng Thu cảm thấy bực bội, nhanh chóng gọi điện cho Phương Bách Thành.
Nhưng mà không kết nối được, số điện thoại của đối phương đã tạm khóa.
Mặc dù cũng biết Phương Bách Thành không thể gây ra được chuyện lớn gì, nhưng cứ liên tục làm như vậy, ai cũng không chịu nổi. Đồng Thu có chút lo lắng, nhưng cũng mau chóng điều chỉnh cảm xúc, còn có một tháng nữa là thi đại học, anh không có rảnh rỗi để đi xử lý ba cái chuyện vớ vẩn này.
Như thường lệ 9 giờ rưỡi là tiết tự học buổi tối kết thúc, Đồng Thu là người cuối cùng ra khỏi lớp học, lúc ra tới cổng trường là 9 giờ 45 phút.
Anh lội bộ đi về phía ga tàu điện ngầm, lên tàu gửi cho Hoắc Tri Hành một tin nhắn, hỏi hắn tối nay có đến hay không.
Kết quả Hoắc Tri Hành trực tiếp gọi điện thoại đến, nói: “Anh đã đứng dưới lầu nhà em đợi hơn nửa tiếng rồi.”
Đồng Thu nở nụ cười: “Sao anh không nói với em?”
“Anh nói với em, thì em sẽ vứt đám học sinh kia mà chạy về sao?”
Đồng Thu không hề do dự nói: “Đương nhiên rồi…. Em sao có thể để cho cảnh sát Hoắc chờ em được.”
Hoắc Tri Hành còn lâu mới thèm tin anh, Đồng Thu là người như thế nào, hắn rất rõ.
“Em đến đâu rồi?”
“Còn hai trạm nữa.”
Hoắc Tri Hành bảo đến ga tàu điện đón anh, Đồng Thu lại nói: “Em là con gái chưa đủ tuổi à? Sợ đi đường ban đêm ư? Anh ở chỗ bảo vệ cùng bọn họ nói chuyện đi, đừng lăn lộn.”
Hoắc Tri Hành không muốn cùng người khác nói chuyện, chỉ muốn nói chuyện với thầy giáo Đồng. Vì thế, hai người cũng không cúp điện thoại, Đồng Thu rời khỏi ga tàu điện ngầm, vừa đi bộ về nhà vừa cùng Hoắc Tri Hành trò chuyện.
Chỗ anh ở bên này là khu đô thị mới, mặc dù hai năm qua quy mô cũng đã rất phát triển, nhưng đem so sánh với những đoạn đường phồn hoa nhộn nhịp, xe cộ con người vẫn không tính là nhiều, ga tàu điện ngầm cũng chỉ mới hoạt động hồi hai tháng trước, xung quanh rất ít người ở.
Đồng Thu trước giờ đều về nhà muộn, cũng đã quen đi bộ một mình như vậy, hôm nay vừa đi vừa nói chuyện với Hoắc Tri Hành, cảm giác giống như có bạn đồng hành.
Nhưng anh không biết làm sao lại cảm thấy không đúng lắm, hình như là có người đi theo anh.
Đi được nửa đường, tại một ngã rẽ, Đồng Thu đột nhiên quay đầu lại, ngay cả một bóng ma cũng không thấy.
Anh bĩu môi, cảm thấy có thể là anh tinh thần căng thẳng quá độ, bởi vì hai con dao của Phương Bách Thành, khiến anh mắc chứng hoang tưởng bị hại*.
* Là một dạng của bệnh tâm thần phân liệt, hoang tưởng bị hại khiến bệnh nhân luôn tin rằng có người đe dọa, đòi giết, hãm hại mình khiến họ rất sợ sệt và đôi khi có những hành động mà họ cho rằng để phản kháng lại.
“Anh chàng đẹp trai ban đêm đi đường một mình có sợ không?” Hoắc Tri Hành trêu chọc đùa giỡn anh.
“Anh đủ rồi nha.” Đồng Thu cúp điện thoại, bởi vì sau khi anh quay lại đã thấy Hoắc Tri Hành đang đi về phía anh. “Không phải đã bảo anh ở dưới lầu chờ em rồi sao?”
Hoắc Tri Hành hai bước thành một bước nhanh chân đi tới, hai người cuối cùng tại “Cầu Ô Thước”* gặp nhau. Hắn vô cùng tự nhiên nắm tay Đồng Thu, hai người sánh vai đi về nhà, Hoắc Tri Hành nói: “Anh sao có thể chờ như vậy được, lỡ như đêm hôm khuya khoắt em bị kẻ không đứng đắn nào đó bắt cóc, đêm nay anh biết ngủ ai?”
* Cầu Ô Thước: là cây cầu nơi Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau.
Đồng Thu trừng hắn: “Hoắc Tri Hành, cảnh sát các anh có thể tùy tiện mở miệng nói lời hạ lưu như vậy sao?”
“Nói với người khác thì không được.” Hoắc Tri Hành nhìn anh cười, “Còn với em, nói lời hạ lưu chỉ là bước dạo đầu của đêm nay thôi.”