Có trời mới biết anh chờ đợi ngày này bao lâu rồi.
Về đến nhà, Đồng Thu cấp tốc thu dọn đồ đạc, nên bỏ vào thùng thì bỏ vào thùng, nên vứt thì trực tiếp vứt luôn.
Lúc trước anh dọn đi, có hai thùng giấy nhỏ còn chưa có mở, lúc này dứt khoát nguyên xi bê về, trận ầm ĩ này, đúng là rất buồn cười.
Anh tìm một cái thùng đựng riêng mấy món đồ không thể để người nhìn thấy của mình: quần chữ T, trứng rung, CD GV, tất cả đều là tình thú, tất cả đều là bảo bối.
Đóng thùng đồ đạc xong, tùy tiện ăn một bát mì, lúc công ty dọn nhà tới mưa cũng đã tạnh.
Đồng Thu cùng anh trai nhân viên của công ty dọn nhà chuyển đồ xuống dưới lầu, ngẩng đầu, không ngờ lại nhìn thấy cầu vồng.
Thi Đại học đã kết thúc, bọn nhỏ đều thuận lợi thi xong.
Cuộc sống một mình của anh cũng đã hoàn toàn chấm dứt, một lần nữa trở về ngôi nhà quen thuộc kia.
Sau cơn mưa trời lại sáng, mọi người ai cũng chào đón cầu vồng.
Đồng Thu lấy di động chụp hình cầu vồng, gửi cho Hoắc Tri Hành, nói với hắn: Em muốn leo lên chơi đánh đu.
Đồn công an hôm nay khó có được một buổi yên tĩnh, Hoắc Tri Hành cùng Triệu Hòa Vũ ngồi chỉnh sửa tư liệu, nhận được tin nhắn của Đồng Thu, đọc xong cười cười, Triệu Hòa Vũ chua chát mà phun tào: “Sư phụ, anh có thể đừng cười như vậy được không? Cười đến nỗi toàn thân em đều khó chịu.”
Hoắc Tri Hành lườm y một cái: “Một mình cậu làm đi, tôi sang bên kia nhìn xem lão Tống có gì cần giúp không?”
Vậy là, Triệu Hòa Vũ đáng thương chỉ bởi vì phun tào sư phụ một câu như vậy, bị vứt bỏ vô tình, một mình đối mặt với đống tư liệu như núi khóc không ra nước mắt, biết vậy chả nói.
Đồng Thu vô cùng nhanh chóng chuyển xong nhà, cũng hiếm khi được chịu khó, sau khi đồ đạc được chuyển đến liền bắt tay vào thu dọn nhà cửa.
Tất cả các đồ vật đều quay về vị trí ban đầu, trước khi dọn đi đặt ở chỗ nào, bây giờ lại thả về chỗ đấy, căn nhà ban đầu có chút trống không, lúc này đã đầy tràn trở lại.
Đồng Thu xuống lầu mua đồ ăn, chuẩn bị đêm nay cùng cảnh sát Hoắc trải qua bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.
Con mọt phim cao cấp thầy giáo Đồng có kinh nghiệm xem không ít các loại phim truyền hình, thậm chí thời điểm đi mua rượu vang còn não bổ ra cảnh anh cùng Hoắc Tri Hành chơi “Rượu vang play”, cái gì mà ly rượu bị đổ, cái gì mà áo sơ mi nhiễm màu, anh về đến nhà lúc chuẩn bị thậm chí còn suy tính xem đặt ly từ góc độ nào nào để rượu vang có thể từ khóe miệng mình chảy xuống cổ.
Quá mê người!
Quá ngon miệng!
Đồng Thu bị chính mình làm cho thèm khát đến sắp không chịu nổi.
Anh gửi cho Hoắc Tri Hành một tin nhắn: Bữa tối thịnh soạn đã sẵn sàng, chỉ còn chờ cảnh sát Hoắc về nhà.
Nhưng mà cảnh sát Hoắc đang bận, bận rộn trừ bạo an dân, chậm chạp mãi vẫn chưa có trả lời tin nhắn của anh.
Đối với chuyện này, Đồng Thu quen rồi.
Anh nhìn đồng hồ, cũng gần tới giờ rồi, Hoắc Tri Hành có lẽ sắp sửa tan việc về nhà. Thế là vọt đi tắm rửa, mặc vào cái quần chữ T đắt tiền nhất của mình, lấy ra một cái áo sơ mi trắng cấm dục, từ trên xuống dưới sửa soạn giống như một tiểu yêu tinh quyến rũ chuẩn bị đến nhà hàng tây cao cấp.
Anh ngồi ở chỗ đó, háo hức mà nghịch nghịch ngọn nến dùng để tô điểm bầu không khí, chờ một nhân vật chính khác của đêm nay trở về, thưởng thức mỹ vị là anh đây.
Nhưng mà, hơn một tiếng trôi qua, Hoắc Tri Hành vẫn chưa về nhà.
Đồng Thu bắt đầu sốt ruột, còn có lo lắng.
Cảnh sát Hoắc đi ra ngoài, mặc dù hiện tại không đến nỗi cả ngày nhảy trên mũi dao như lúc trước làm cảnh sát hình sự, nhưng nói cho cùng cũng chả phải công việc an toàn gì, chỉ cần không liên lạc được, Đồng Thu liền bắt đầu lo lắng.
Lúc này anh cũng không có tâm tư “ham muốn”, chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Đồng Thu cũng không dám gọi điện thoại cho Hoắc Tri Hành, sợ đối phương đang bận chuyện quan trọng, anh gọi sẽ làm ảnh hưởng đến người ta, vì thế anh chỉ có thể ngồi chờ như vậy, không làm được gì.
Hôm nay Hoắc Tri Hành trực ca sáng, theo lý thuyết hơn bốn giờ chiều đã tan ca, về đến nhà chỉ chừng năm sáu giờ, hiện tại đã gần tám giờ rưỡi, vẫn chưa có động tĩnh gì, tin nhắn cũng không trả lời.
Đồng Thu sốt ruột đi vòng vòng trong nhà, đầy trong đầu toàn là mấy hình ảnh khiến cho người ta lo lắng.
Cuối cùng, thật sự nhịn không được, cầm chìa khóa và di động đi xuống lầu, đi bộ về hướng đồn công an Tam Hồ, người khác nhìn vào thấy anh chàng đẹp trai mặc sơ mi trắng này đi rất thong thả, nhưng anh hiểu rõ trong lòng mình đang vô cùng lo lắng.
Nhưng mà cũng may, còn chưa đi tới cổng ga tàu điện ngầm anh đã nhìn thấy Hoắc Tri Hành, người nọ đang vừa gọi điện thoại vừa bước nhanh tới chỗ anh.
Đồng Thu thở phào nhẹ nhõm, thậm chí cũng không có tâm tư mà đi oán giận đối phương, chỉ nghĩ, an toàn về đến nhà là tốt rồi.
Từ sau khi xảy ra chuyện với Trâu Khải, Đồng Thu cứ luôn nghi thần nghi quỷ như vậy, anh biết rõ mình như thế không tốt, nhưng cũng không có cách nào. Anh rất thích Hoắc Tri Hành, nên cũng rất lo cho Hoắc Tri Hành.
Có đôi khi buổi tối nằm ngủ, Đồng Thu lại đột nhiên nhảy ra cái ý niệm “Nếu như anh ấy không phải cảnh sát thì tốt rồi” trong đầu, nhưng cũng chỉ là chợt lóe lên rồi tắt mà thôi.
Anh biết rõ Hoắc Tri Hành rất thích nghề nghiệp của mình, giống như anh thích làm thầy giáo vậy.
Hơn nữa, nếu Hoắc Tri Hành không phải cảnh sát, hai người bọn họ có khả năng sẽ không thể ở cùng một chỗ.
Ai bảo anh lại vừa vặn là một kẻ cuồng đồng phục làm chi.
Trong đơn vị xảy ra chút chuyện, Hoắc Tri Hành bị xoay cho sứt đầu mẻ trán, vốn dĩ đã hứa với Đồng Thu về sớm một chút, kết quả lại kéo dài muộn tới tận giờ này.
Lúc nhìn thấy đối phương, Hoắc Tri Hành vô cùng áy náy, chỉ có thể tiến lên ôm lấy Đồng Thu khẽ nói xin lỗi. Đồng Thu nói: “Nếu như xin lỗi có tác dụng, thì sẽ không có nhiều đàn ông lao lực quá độ mà chết như vậy.”
Đồng Thu cố tình nói đùa: “Buổi tối hôm nay nên làm như thế nào, trong lòng anh tự hiểu chứ hả?”
Hoắc Tri Hành cuối cùng cũng nở nụ cười: “Hiểu rồi, nhất định sẽ hầu hạ em đến tận hừng đông.”
Bò bit-tết Đồng Thu làm đã nguội từ lâu, nhưng Hoắc Tri Hành vẫn ăn đến vui vẻ.
Bận rộn nguyên một ngày, gần như không ăn thứ gì, Hoắc Tri Hành nói: “May mà em đã dọn về.”
“Sao lại nói vậy?”
“Đợt trước em không ở đây, một mình về nhà, mệt muốn chết mà miếng nước cũng không có để uống.” Hoắc Tri Hành bán thảm với anh: “Lúc ấy anh đã nghĩ, thầy giáo Đồng nhà mình bao giờ mới phục hôn với anh đây, anh không thể chịu nổi cái cuộc sống thê thảm này đâu.”
Đồng Thu tức đến bật cười: “Ái chà!!! Nói cả buổi, thì ra trong lòng anh em chỉ là lão đàn em bưng trà rót nước mà thôi.”
“Không phải như vậy.” Hoắc Tri Hành nắm chặt tay anh hôn một cái, “Em mãi mãi là bảo bối nhỏ trên giường của anh!”
Đồng Thu cười đến hai mắt đều cong, rút tay ra, ghét bỏ dùng khăn giấy lau mu bàn tay: “Hôn dính đầy mỡ lên tay em rồi!”
“Không phải chỉ có tay dính mỡ.” Hoắc Tri Hành để dao xuống dĩa, kéo người qua, đặt Đồng Thu ngồi lên chân mình, “Trên miệng cũng phải có.”
Nói xong, Hoắc Tri Hành đỡ gáy Đồng Thu, trực tiếp hôn lên.
Tiết mục thầy giáo Đồng chờ mong từ lâu cuối cùng cũng đến, anh đã đợi giờ khắc này cả đêm, đợi đến nỗi hận không thể một hơi uống cạn cái chai rượu vang kia.
“Uống rượu không?” Đồng Thu bị Hoắc Tri Hành hôn đến choáng váng, một tay ôm cổ đối phương, một tay nhấc lên ly rượu, “Em đút anh uống.”
Hoắc Tri Hành nhìn anh cười, trong lòng tự nhủ, không biết đây là học được ở trong cái phim nào.
Thầy giáo Đồng nhà hắn năng lực tự học mạnh phi thường, lúc nào cũng có nhiều trò mới.
Hoắc Tri Hành hé miệng, Đồng Thu liền cười dịu dàng đưa ly rượu vang tới gần miệng đối phương.
Trong nhà không có bật đèn, chỉ thắp có hai ngọn nến, ánh sáng mờ mờ ảo ảo, hai người nhìn nhau, ngọt ngào say đắm.
Nhưng mà, một giây sau, Đồng Thu tự mình uống cạn ly rượu kia.
“Dị ứng cồn còn muốn uống rượu?” Đồng Thu cười cười, “Anh nếm thử bên trong miệng em cho đỡ nghiền là được rồi.”
Anh liếm liếm môi, đặt ly xuống, tiến lên, dùng đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi Hoắc Tri Hành
“Hương vị thế nào?” Đồng Thu hỏi.
Hoắc Tri Hành ôm lấy vòng eo nhỏ của anh: “Em là hỏi hương vị rượu vang, hay là hỏi hương vị chính mình?”
“Cả hai.” Đồng Thu lại rót cho mình một ly.
“Rượu vang thì…. cũng không tệ lắm.” Hoắc Tri Hành bắt đầu cởi nút áo sơ mi Đồng Thu, “Còn em thì, anh phải nếm thêm mới trả lời được.”
Đồng Thu cảm giác anh lúc này thật sự say rồi, cả người giống như ngâm trong rượu vang.
Hai người bọn họ làm ngay trên bàn ăn, cũng không biết là ai, không cẩn thận quét chén đĩa rớt hết xuống đất, bể tan tành.
Không ai quan tâm, không ai thu dọn, hai người đều đang cực kỳ bận rộn.
Đồng Thu nằm ngửa trên bàn, một tay chống mặt bàn, một tay vẫn không quên cầm ly rượu.
Kịch bản ngắn lúc chiều anh diễn tập ở trong đầu còn chưa có thực hiện, không thể cứ như vậy mà từ bỏ được.
Hoắc Tri Hành đã bắt đầu tác chiến, khiến cho Đồng Thu rên hừ hừ, nhưng hừ hừ thì hừ hừ, vẫn đưa ly rượu vang đến bên miệng.
Chất lỏng trong suốt màu đỏ thẫm từ khóe miệng anh chảy ra, dọc theo cái cổ chảy xuống, chảy đến những nơi nên đến.
Hoắc Tri Hành cảm thấy Đồng Thu lúc này thật sự rất giống một miếng bánh kem phủ mứt dâu, ngọt đến mê người, ăn như thế nào cũng không đủ.
“Thầy giáo Đồng dự tính lúc nào thì cho anh cái danh phận?” Hoắc Tri Hành lật người ta lại, tiếp tục làm việc, “Anh đây không danh không phận đi theo em, rất không an tâm…”
Đồng Thu bị hắn làm cho nói không ra lời, chỉ có thể nắm chặt tay đối phương đầu váng mắt hoa hổn hển thở dốc.
Hoắc Tri Hành thấy anh như vậy, lại càng thích, trực tiếp đè người trên bàn ăn làm cho đến khi Đồng Thu cầu xin tha thứ.
“Em thật sự oan uổng!” Tắm xong, Đồng Thu ngửi ngửi người mình, cảm thấy vẫn còn mùi vị của rượu vang.
Anh cùng Hoắc Tri Hành nằm ở trong chăn, bật điều hòa, lười biếng nói: “Lý do em không thể cho anh danh phận rõ ràng là tại anh đó.”
Hoắc Tri Hành cắn tai anh: “Dạo này nhiều việc, tháng sau đi, anh trực ca tối, ban ngày chúng ta mang chứng nhận đi đổi.”
Hai người đều đã dây dưa triền miên đến như vậy rồi, kết quả trong nhà vẫn còn trưng bày cái chứng nhận ly hôn, kiểu nào cũng thấy kỳ cục.
Hoắc Tri Hành nghĩ rồi, lần này đổi giấy hôn thú về, trực tiếp đóng khung treo lên tường luôn, ngày ngày đều nhìn thấy, không dọn nhà thì không thể tháo xuống.
“Đây là anh tự nói, tháng sau còn không cùng em đi lĩnh chứng, anh cấm dục nửa năm.”
Hoắc Tri Hành muốn cười, trong lòng tự nhủ: Nếu thật sự cấm dục nửa năm, có lẽ Đồng Thu lại ầm ĩ đòi ly hôn.
Hai người đều làm việc quá sức, Đồng Thu bị giày vò đến thê thảm, nằm xuống chưa nói được mấy câu đã ngủ mất tiêu.
Hoắc Tri Hành lén lút chiếm tiện nghi anh một hồi, sau đó cũng nhắm nghiền hai mắt, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, đột nhiên âm thanh nhắc nhở có thông báo trên điện thoại vang lên.
Hắn đưa tay cầm lại xem, phát hiện là thông báo về việc giảm giá vé máy bay.
Hắn không có tìm kiếm vé máy bay, cũng không có cài đặt thông báo tin giảm giá vé. Còn đang cảm thấy kỳ quái, kết quả phát hiện cầm nhầm điện thoại, đây là của Đồng Thu.
Hoắc Tri Hành càng cảm thấy nghi ngờ, hắn không có nghe Đồng Thu nói muốn đi du lịch, bảo bối này lén lút giấu mình lên kế hoạch đi xa, trong lòng Hoắc Tri Hành đột nhiên cảm thấy chua chát.
Hắn để điện thoại xuống, dán lại gần nhéo tai Đồng Thu: “Thầy giáo Đồng muốn đào hôn à?”
Đồng Thu đã ngủ đến mơ mơ màng màng, giữ tay hắn để hắn đừng phá nữa.
Hoắc Tri Hành bất đắc dĩ, hiếu kỳ, nhưng lại không nỡ đánh thức người ta dậy, cuối cùng đành phải phát tiết bằng cách cắn mặt của đối phương một cái, thở dài, ôm người đi ngủ.
Có chuyện gì ngày mai thức rồi tính sổ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình
Đồng Thu: Em chỉ là muốn chơi máy bay play!