Thầy giáo Đồng nhà hắn da trắng mặt đẹp eo nhỏ chân dài, người theo đuổi không thể thiếu. Điểm này Hoắc Tri Hành trong lòng hiểu rõ. Nhưng mà cái này cũng quá nhanh rồi. Ngày hôm qua chuyển đi, hôm nay đã có niềm vui mới.
Đàn ông hiểu đàn ông nhất. Đàn ông biết rõ đại đa số đàn ông đều là sinh vật không chịu nổi cô đơn lạnh lẽo, huống chi là cái loại đã nghẹn lâu ngày như Đồng Thu.
Bình thường nhân ngũ nhân lục*, thật ra vô cùng khó chịu. Vừa mới được giải phóng, nhất định phải bung lụa tìm vui.
* Giả vờ giả tạo nghiêm túc, giả vờ là một quý ông.
Tìm vui thì có thể, nhưng phải nằm trong phạm vi có thể kiểm soát. Hoắc Tri Hành vốn cho rằng Đồng Thu ly hôn thế nào cũng phải u buồn vài ngày mới bắt đầu tìm hoan mua vui, thật không ngờ bảo bối này so với hắn nghĩ còn dữ dội hơn.
Sợi chỉ đỏ trên tay bảo bối này xem ra đúng là phải tranh thủ buộc chặt lại.
Lúc quay lại quán bar, Hoắc Tri Hành thật sự không chắc liệu Đồng Thu có còn ở đó hay không, hắn bên kia vừa xong việc liền vội vàng thay quần áo chạy tới đây ngay, trong lòng thầm nghĩ thử vận may vậy.
May mắn thì còn có thể chặn người lại, còn nếu xui xẻo, thầy giáo Đồng nhà hắn đêm nay có lẽ là cùng người khác dạy học ở trên giường mất.
Hiện tại xem ra, vận khí cũng không tệ. Cảnh sát Hoắc chính là người đàn ông được nữ thần Vận Mệnh coi trọng.
“Thường phục sao?” Sở Dao nhướn mày, cảm thấy chuyện này có bẫy, “Chẳng lẽ vừa rồi chưa bắt được người? Tôi có lẽ nên nhắc mấy chị em cẩn thận một chút, không nên tùy tiện uống rượu người khác mời.”
“Anh ấy là đến chơi.” Hoắc Tri Hành có phải đang ở trong trạng thái làm việc hay không, Đồng Thu liếc một cái là có thể nhìn ra. “Nhưng mà bà cũng nên khuyên đám chị em kia đề phòng người lạ một chút.”
“Thầy giáo Đồng dạy chí phải.” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng Sở Dao lại không nhúc nhích, ngồi bên cạnh Đồng Thu, vô cùng hứng thú mà nhìn Hoắc Tri Hành đang ngồi cách đó không xa. “Hắn đến chơi? Vậy sao lại không đến chơi ông, ý lộn, tìm ông?”
Đồng Thu lườm cô: “Bọn tôi cũng không có quan hệ gì, tìm tôi làm gì?”
“Người quen ngồi chung một bàn cũng không có vấn đề gì mà!” Sở Dao phóng khoáng uống một hơi cạn sạch ly rượu, “Tôi đi gọi hắn sang đây!”
“Chị!” Đồng Thu lập tức tóm cô lại, “Tha cho em!”
Sở Dao nở nụ cười, nắm cằm Đồng Thu nói: “Ô, đây là mắc cỡ hay là rụt rè?”
“Hai cái này không khác nhau bao nhiêu, nhưng đều không phải.” Đồng Thu nói, “Hai bọn tôi hiện giờ không còn quan hệ, muốn chơi sao thì chơi, đừng ai quấy rầy ai.”
Sở Dao nghĩ nghĩ, lại ngồi xuống.
Bên này vừa diễn ra trò gì thật ra đều bị Hoắc Tri Hành xem ở trong mắt, lúc hắn vào đã chọn một vị trí tốt, vừa không quá gần lại vẫn có thể nhìn thấy ghế dài bên kia.
Hắn gọi một ly đồ uống, sau đó ung dung thoải mái nhấm nháp. Hoắc Tri Hành ung dung, nhưng Đồng Thu bên kia thỉnh thoảng lại liếc trộm hắn, ai không biết còn tưởng anh chấm hắn rồi.
Đồng Thu cảm thấy không đúng, Hoắc Tri Hành chắc chắn là có âm mưu. Theo lý thuyết, lúc nãy kiểm tra biết rõ anh đang ở đây vậy mà lúc này lại còn tới đây, nói không phải cố ý, quỷ cũng không tin.
Vậy thì vì sao lại cố ý tới chỗ này?
Chắc chắn không thể là vì Sở Dao.
Lại càng không có khả năng bởi vì Phương Bách Thành.
Đồng Thu nhìn thoáng qua Phương Bách Thành đang cầm ly rượu đi về phía bên này, chuông báo động trong lòng mạnh mẽ reo vang: Mẹ nó, sẽ không phải thật sự vừa ý Phương Bách Thành đó chứ?
Anh quay đầu nhìn về phía Hoắc Tri Hành, phát hiện ở đó đã đang có một mỹ nữ tóc dài mặc váy bó sát ngồi trước mặt hắn, dáng người mảnh mai, sườn mặt tinh tế.
Chậc, mỹ nữ thật quá gợi cảm. Đáng tiếc, đáp sai người rồi, Hoắc Tri Hành thích con trai cơ!
“Chồng cũ của anh người này rất thú vị.” Phương Bách Thành vừa ngồi xuống đã lập tức nhìn về phía Hoắc Tri Hành, “Là cố ý?”
Đồng Thu thật sự không thích cái gã Phương Bách Thành này. Rõ ràng hai người không quen, lời có thể nói cũng rất nhiều, sao lại cứ đặt vấn đề trên chuyện cá nhân của anh, một chút ý tứ cũng không có.
Mặc dù Đồng Thu không phải là người thích so đo, nhưng trước giờ anh vẫn luôn cảm thấy giữa người và người cần phải có một khoảng cách rõ ràng. Tùy vào mức độ xa gần mà xem chuyện gì có thể nói chuyện gì không nên hỏi. Anh vẫn luôn có những tiêu chí nhất định, tối thiểu thì không thể vừa mới quen đã bàn chuyện riêng tư.
Rõ ràng, Phương Bách Thành không hiểu đạo lý này.
“Kệ anh ấy thôi, quán bar cũng không phải tôi mở, tôi cũng không thể không cho người ta đến.” Đồng Thu uống một hớp rượu lớn, tính toán uống xong ly này thì về nhà.
Nhưng mà, nửa ly rượu còn lại anh còn chưa uống xong, Hoắc Tri Hành bên kia vừa tiễn đi một đại mỹ nữ đã lại tới một chàng trai mặc áo hở lưng. Đồng Thu đột nhiên cảm thấy, chỗ này y như cái động Bàn Tơ, Hoắc Tri Hành chính là Đường Tăng.
Hoắc Tri Hành bên kia nhộn nhịp, tai anh bên này cũng không được yên. Phương Bách Thành cứ há mồm, hố hố liên tục nói không ngừng nghỉ. Đồng Thu cuối cùng cũng ý thức được, mắt nhìn người của anh thật sự không chuẩn. Lúc vừa mới nhìn thấy Phương Bách Thành, trông gọn gàng sạch sẽ đeo mắt kính còn tưởng gã là loại người ít nói kiệm lời, chuyên tâm nghiên cứu làm học thuật, là tuyển thủ hạt giống của sở nghiên cứu. Thật không ngờ, lại là một tên nhiều chuyện.
Phương Bách Thành hỏi cái gì Đồng Thu cũng không đáp, cười ha ha cho qua, cuối cùng chịu không nổi, rượu đã uống hết, dự định đi về.
Anh còn chưa kịp nhấc cái mông lên đã phát hiện Hoắc Tri Hành đang cầm ly đi về phía bọn anh bên này.
Đồng Thu không đứng lên nổi, mông bị dính chặt vào ghế sô pha.
“Giờ mới thấy, thì ra em vẫn còn ở đây.”
Đồng Thu trong lòng cười lạnh: Ca, đừng bày đặt làm loạn nữa, anh vừa vào cửa đã nhìn thấy em rồi.
“Anh ngồi chung một lát được không?”
Đồng Thu nhanh chóng nhích sang, ý bảo Hoắc Tri Hành ngồi vào giữa anh và Phương Bách Thành. Nhưng Hoắc Tri Hành lại không có đi qua đó, mà ngồi xuống phía bên kia Đồng Thu.
Đồng Thu cảm thấy Hoắc Tri Hành có thể đã thật sự hiểu lầm, tưởng giữa anh và Phương Bách Thành có cái gì đó.
“Anh sao lại một mình đến đây?” Đồng Thu cảm thấy lúng túng nên nói đại cái gì đó, đồng thời đưa tay lấy ly rượu, phát hiện cái ly trống không.
Phương Bách Thành đem rượu của gã đưa cho Đồng Thu, Đồng Thu không có nhận.
“Uống thử cái này không?” Hoắc Tri Hành đem đồ uống trong tay đưa đến trước mặt Đồng Thu, “Mùi vị cũng được đấy.”
“Chỉ có anh mới tới quán bar uống nước ngọt.” Đồng Thu nãy giờ đã uống bốn ly rượu, lúc này tuy chưa say, nhưng tinh thần cũng đã bay bay. Dựa theo tửu lượng bình thường của anh, vẫn còn có thể uống thêm hai ly nữa, nhưng anh không có ý định uống, ngày mai còn phải đi dạy.
Uống rượu xong miệng lại đắng chát, nước ngọt thật ra lại là lựa chọn hay. Vậy nên, Đồng Thu ngoài miệng thổ tào, nhưng vẫn kề mũi vào miệng ly hít hít: “Ngọt không?”
“Không ngọt, em thử xem.”
Phương Bách Thành nhìn xem hai người, Đồng Thu gần như là dựa hẳn vào người Hoắc Tri Hành, gã cười cười nói: “Đồng Thu, để tôi kêu cho anh một ly.”
“Không cần.” Đồng Thu vốn dĩ cũng không định uống nước ngọt của Hoắc Tri Hành, nhưng vừa nghe Phương Bách Thành nói như vậy, liền hứng thú, nhất định phải uống một ngụm, “Tôi uống cái này được rồi.”
Anh cầm cái ly từ trong tay Hoắc Tri Hành uống một ngụm: “Ừm, uống ngon!”
Hoắc Tri Hành nhìn anh cười: “Vừa rồi anh nói em còn không tin.”
Đồng Thu lại uống một hớp lớn, dễ chịu, đưa ly trả lại cho Hoắc Tri Hành, giơ tay nhìn đồng hồ.
Ánh mắt Phương Bách Thành từ trên cổ tay Đồng Thu trượt xuống cổ tay Hoắc Tri Hành, phát hiện đồng hồ hai người đeo chính xác là cùng một kiểu. Gã vô cùng không thích con mồi của mình lại hữu ý vô tình cùng người khác toát ra cái vẻ ăn ý thân mật thế này, khiến cho gã cảm thấy gã đang bị khiêu khích.
“Tôi phải đi rồi.” Đồng Thu đứng lên, duỗi lưng một cái, hô một tiếng với Sở Dao đang chơi xúc xắc ở bên kia: “Chị Dao, em đi về đây…”
Sở Dao nghe tiếng quay đầu lại, đúng lúc trông thấy Hoắc Tri Hành bên cạnh anh cũng đứng lên, trực tiếp ném bay xúc xắc trong tay.
“Dao Dao bà làm cái gì thế?” Chị em bên cạnh oán trách một tiếng.
“Ai, mấy người chơi đi!” Sở Dao từ bên kia lách sang bên này, cười híp mắt nhìn Hoắc Tri Hành, “Cảnh sát Hoắc tới lúc nào thế?”
“Vừa mới tới thôi.” Hoắc Tri Hành khách khí nói chuyện với cô.
“Bây giờ là sao?” Sở Dao hỏi Đồng Thu, “Hai người cùng đi?”
Ở quán bar, hai người cùng đi, đi làm cái gì, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, phần lớn trường hợp tuyệt đối sẽ không đoán sai.
“Đừng có đoán mò.” Đồng Thu quay đầu hỏi Hoắc Tri Hành: “Anh ở lại sao?”
“Không, hôm nay mệt lắm rồi, anh muốn về đi ngủ.”
Hắn chính là vì Đồng Thu mà đến, Đồng Thu đi rồi, hắn ở đây phí sức làm cái gì.
“Đồng Thu, tôi đưa anh về.” Phương Bách Thành cũng đứng lên.
Đồng Thu cười: “Tiễn với đưa cái gì chứ…., tôi là đàn ông hơn ba mươi tuổi, cậu xem tôi giống như em gái nhỏ ban đêm ra đường một mình à?”
Phương Bách Thành nặn ra một nụ cười, vô cùng miễn cưỡng. Nhìn gã như vậy, nội tâm Hoắc Tri Hành nổ pháo đùng đùng, quay đầu cầm lấy áo khoác của Đồng Thu đưa cho anh: “Đi chung Không?”
“Đi.” Đồng Thu mặc áo khoác vào, tạm biệt Sở Dao.
Sở Dao kéo anh sang một bên: “Ngủ sao?’
“Ngủ cái rắm.” Đồng Thu nói, “Bọn tôi ngủ không được.”
“Tôi đã nói với ông, hắn nhất định là đang làm chuyện mờ ám, nhớ chuẩn bị cho tốt áo mưa cùng bôi trơn.”
“Được rồi, là bà hay là tôi hiểu anh ấy hơn?” Đồng Thu vỗ vỗ vai Sở Dao, “Anh em, bạn thân tôi rút lui, mấy người tiếp tục đi.”
Trong quán bar ngư long lẫn lộn chướng khí mù mịt, vừa ra tới bên ngoài, gió đêm quất vào mặt làm cho Đồng Thu sảng khoái tinh thần.
“Ở đây không đón xe được, đi bộ lên phía trước thôi.”
Đồng Thu “Ừ!” một tiếng, cùng Hoắc Tri Hành đi dọc theo con đường.
Hai người đi một lúc lâu cũng không ai nói chuyện, Đồng Thu nghĩ cần phải giải thích một chút.
“Em với cái gã đeo mắt kính kia không có quen.” Đồng Thu nói, “Hôm nay vừa mới gặp.”
Hoắc Tri Hành gật gật đầu, không có nói gì.
Đồng Thu nhìn hắn một cái, tiếp tục giải thích: “Cái gã đó có lẽ là xưa nay quen thói như vậy rồi, nếu gã nói gì đó không nên nói anh cũng đừng giận.”
“Là cái gì không nên nói, em nói thử xem?”
Đồng Thu hồi tưởng một chút, anh phát hiện anh vậy mà nghĩ không ra Phương Bách Thành đã nói những gì, người này lời nói quá ngọt, lại chả có tí dinh dưỡng gì, học tiến sĩ thế nào vậy? Học thuật mục nát sao?
Đứng ở ven đường đợi xe, cả buổi mới có một chiếc xe trống chạy đến.
“Em đi trước đi.” Hoắc Tri Hành mở cửa xe cho anh, “Áo khoác của em quá mỏng, lạnh.”
Đồng Thu muốn nói của anh cũng không có dày, lại cảm thấy làm vậy giống như già mồm cãi láo, liền dứt khoát lên xe: “Em đi trước đây.”
Hoắc Tri Hành vẫy tay với anh.
Tài xế hỏi Đồng Thu đi đâu, Đồng Thu báo địa chỉ, đột nhiên mở cửa kính xe, hô một tiếng gọi Hoắc Tri Hành.
Hoắc Tri Hành đã đi tới đứng dưới vòm mái che của trạm xe bus để tránh gió, nghe Đồng Thu gọi, liền nhanh chóng chạy lại.
“Làm sao vậy? Quên mang tiền à?”
Đồng Thu cười nói: “Không phải, chỉ là muốn nói với anh một câu, em cùng người kia không có cái gì hết, anh đừng hiểu lầm.”
Hoắc Tri Hành nhìn anh, cười đến ý vị sâu xa: “Anh hiểu lầm cái gì?”
Đồng Thu cảm thấy nụ cười này không có ý tốt, người này làm tim anh đập hơi hơi nhanh rồi: “Không có thì tốt, em đi đây…”
Anh không để cho Hoắc Tri Hành nói tiếp đã lập tức đóng cửa kính, bảo tài xế lái xe đi.
Sau khi xe chạy Đồng Thu ngoảnh đầu lại, trông thấy Hoắc Tri Hành một mình đứng ở lề đường vắng vẻ, bọc trong áo khoác châm thuốc lá.
Có chút cô đơn, nhưng lại đặc biệt quyến rũ.
Xe taxi đi rồi, Hoắc Tri Hành ngậm điếu thuốc đứng ở ven đường tâm tình vô cùng tốt. Hắn nhìn ngón áp út vẫn đang đeo nhẫn của mình, không biết Đồng Thu có nhìn thấy hay không?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đồng Thu: Thật xin lỗi, em không nhìn thấy.