Một lát sau, mọi người được phép vào trong thăm bệnh nhân.
Nhìn sắc mặt tái nhợt vì mất kha khá máu của Dạ Vũ, Sở phu nhân suýt nữa thì khóc òa lên.
Công sức bà vỗ béo cô gần ba tuần bây giờ lại hoàn toàn mất hết rồi, nhưng may mắn là cuộc phẫu thuật đã thành công.
Có lẽ vì tác dụng của thuốc mê nên Dạ Vũ còn chưa tỉnh, đôi mắt cô vẫn còn nhắm lại.
Hàng lông mi đen cong vút, trông cô lúc này như một búp bê sứ đang chìm vào giấc ngủ vậy.
Sở Duật Phong sờ gương mặt của Dạ Vũ, trong lòng anh lúc này đang suy nghĩ khá nhiều thứ.
Nghĩ lại lúc đầu tại sao anh có thể vì đôi chân của cô mà lại ghét cô được nhỉ? Anh cũng không nhớ rõ dáng vẻ của cô trong ngày cưới hôm đó, rõ ràng là cô xinh đẹp như vậy mà anh lại có thể bỏ qua.
Đúng thật là ngu ngốc mà!
Khoảng nửa tiếng sau, Dạ Vũ bị đau đầu mà tỉnh dậy.
Đột nhiên trước mặt xuất hiện nhiều người như thế khiến cô suýt nữa thét lên vì giật mình, sao mọi người lại tụ tập ở đây nhiều thế?
Sở phu nhân là người đầu tiên lên tiếng: “Dạ Vũ tỉnh rồi, Will mau gọi bác sĩ đến đây kiểm tra cho Dạ Vũ giúp bác đi cháu.”
“Vâng ạ.”
Will lập tức rời khỏi phòng, Sở phu nhân liền hỏi Dạ Vũ: “Con cảm thấy như thế nào rồi? Có cảm thấy đau đầu hay chóng mặt gì không?”
“Không ạ.” Lúc vừa tỉnh dậy thì quả thật cô có hơi choáng váng một chút nhưng giờ thì đỡ rồi.
Bà vội ôm chầm lấy Dạ Vũ, giọng nói có chút nghẹn ngào và vui sướng: “Cuộc phẫu thuật thành công rồi, mẹ vui lắm.
Cũng may… cũng may là ông trời thương Sở gia chúng ta nên nghe được lời cầu nguyện, lúc biết tin này mẹ chỉ hận không thể cho thế giới biết.”
Dạ Vũ mỉm cười, bàn tay cô vỗ vỗ vào lưng Sở phu nhân để an ủi bà.
Tuy bình thường cô cũng hay nói mình không lo lắng gì cả, nhưng khi thật sự vào trong đó rồi cô mới hiểu được vì sao con người lại khao khát được sống đến như thế.
Trong lòng cô vô cùng sợ hãi, sợ rằng bản thân sẽ không thể chăm sóc cho mộ phần của mẹ mình, sợ rằng mình sẽ không chiến thắng được bệnh, sợ rằng… không được nhìn mọi người một lần cuối và nói lời cảm ơn.
Thông qua cuộc phẫu thuật, cô nhận ra cuộc sống nó lại có thể quý giá đến như thế, ít nhất cô muốn mọi mơ ước của cô đều được hoàn thành.
“Con cũng rất mừng.” Dạ Vũ cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang đợi chờ được trào ra vì hạnh phúc.
Cô phải cười thật tươi với mọi người và nói lời cảm ơn, khoảnh khắc vui như thế này ai lại khóc được cơ chứ?
Sở Duật Phong nhìn mẹ mình như vậy, khóe miệng anh khẽ nhếch lên.
Có lẽ sau này địa vị của anh trong nhà sẽ phải hạ thấp xuống rồi, còn Dạ Vũ có thể trở thành “bảo vật” của Sở gia, người khác không thể ngắm cũng không thể chạm vào.
“Nhìn mẹ xem, nhớ lúc trước con bị thương nặng cũng không thấy mẹ lo lắng như thế.”
“Ai bảo lúc đó con cãi mẹ tham gia cuộc đua xe đó làm chi? Cũng may là còn nhặt được cái mạng về đấy, mà mẹ cũng tẩm bổ cho con quá trời món rồi còn gì.”
Bây giờ trong mắt Sở phu nhân chỉ có Dạ Vũ, con trai mình cũng ném ra đằng sau.
Quả nhiên càng nhìn lại càng ưng ý con bé, nhất định bà phải về nhà nấu thật nhiều món ngon để bồi bổ cho con bé mới được.
Nói là làm, Sở phu nhân vội tạm biệt hai người rồi chạy đi mất, đồng thời bà còn bảo “tập thể” người hầu và quản gia nhanh chóng trở về nhà chính nấu ăn.
Sở Duật Phong nhìn Dạ Vũ định nói vài câu với cô thì bác sĩ tiến vào.
Sau khi kiểm tra nhanh, họ nói rằng cô cần được bổ sung thêm nhiều dinh dưỡng hậu phẫu thuật; về quá trình trị liệu, họ sẽ cử người giỏi nhất hỗ trợ cho cô.
Will nháy mắt với Sở Duật Phong rồi bảo mọi người ra ngoài, nhường lại không gian riêng cho cặp vợ chồng son.
Đột nhiên mấy lời khi nãy anh định nói bay đi đâu mất rồi, anh đành ngập ngừng ngắm Dạ Vũ.
“Chúc mừng em.”
Đây là câu nói đầu tiên mà anh cho rằng nó cần thiết nhất.
Dạ Vũ nhìn Sở Duật Phong, thấy dáng vẻ ấp úng cùng ngại ngùng đó của anh thì cười khẽ.
Dáng vẻ này… trông đáng yêu quá đi mất! “Cảm ơn anh.”
“Tôi đã chuẩn bị xong chuyến đi, chỉ cần em khỏe lại là chúng ta bay ngay lập tức.
À quá trình trị liệu cũng đã hoàn tất, em có thể bắt đầu bất cứ lúc nào cũng được.”
Dạ Vũ mỉm cười, sau đó cô phẩy phẩy tay bảo anh tiến lại gần mình.
Khi Sở Duật Phong đến sát mép giường, đột nhiên Dạ Vũ nghiêng người về phía anh rồi nhẹ nhàng hôn nhẹ lên má người nào đó đang ngại ngùng kia.
“Tôi rất mong đợi nó đấy.”
Sở Duật Phong có thể cảm nhận được đôi môi mềm mại của cô đặt lên má mình, chóp mũi chạm vào mặt khiến cho cả người anh bỗng chốt cứng đờ, bên tai dường như vừa vang lên tiếng nổ.
Dạ… Dạ Vũ cô ấy vừa hôn anh à?
“Này anh sao thế?” Đột nhiên thấy Sở Duật Phong bất động như vậy, Dạ Vũ cảm thấy vô cùng xấu hổ, vì thế gương mặt cô cũng trở nên đỏ ửng.
Đó… chỉ là cô muốn cảm ơn anh ta thôi, hoàn toàn không có ý gì đâu.
Sở Duật Phong lúc này như một người ngốc vậy, anh cười gượng bảo mình còn có việc rồi chạy một mạch ra ngoài.
Dạ Vũ có chút khó hiểu với hành động này của anh, không lẽ anh ta đang chê người cô đầy mùi thuốc sát trùng à?.
Danh Sách Chương: