Vì để chăm sóc cho Dạ Vũ thật tốt, Sở phu nhân đã dành cả một buổi tối để tìm hiểu những món ăn bổ dưỡng nhất cho người vừa mới phẫu thuật.
Sở gia không thiếu tiền, do đó bà mua rất nhiều đồ bổ cho Dạ Vũ để cô nhanh chóng hồi phục sức khỏe, đồng thời có thể giúp cô tròn trịa hơn.
Con bé này gầy quá rồi, nhất định bà phải để thằng con mình chăm sóc vợ nó thật tốt mới được!
Sở Duật Phong vẫn như thường ngày, trước khi đi làm sẽ ghé bệnh viện chăm sóc cô một lát rồi mới đến công ty, sau khi tan ca lại trở lại trông nom cho cô thay mẹ mình.
Mỗi ngày như vậy cũng tạo thói quen cho Sở Duật Phong, kể cả ngày nghỉ anh vẫn đến bệnh viện kiểm tra tình hình của Dạ Vũ.
Tin đồn trong giới hào môn bắt đầu lan truyền, ai ai cũng thầm cảm thán Dạ Vũ được gả vào Sở gia rồi ăn sung mặc sướng, đồng thời còn được họ chữa trị cho đôi chân.
Có người cảm động đương nhiên cũng sẽ có kẻ ganh tị, và điển hình chính là Hàn Ngọc.
Trong phòng ngủ của mình, cô ta điên cuồng ném hết mỹ phẩm xuống sàn, những người hầu đang đứng ở bên ngoài đều vô cùng sợ hãi khi nghe âm thanh đồ vật va chạm với sàn nhà.
Cô ta điên cuồng hét lên, vẻ mặt thể hiện rõ sự phẫn nộ.
Con khốn đó tại sao có thể may mắn đến như thế? Rõ ràng Sở Duật Phong là một kẻ máu lạnh, làm sao anh ta có thể đồng ý chữa trị cho nó? Toàn bộ người của Sở gia đều bị điên cả rồi!
Gương mặt Hàn Ngọc lúc này lộ ra vẻ giận dữ đến đáng sợ, khi thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân trong gương thì cô ta mới có thể bình tĩnh lại.
Tức giận sẽ làm cho con người xấu đi, cô ta không nên làm như thế.
Lần trước tưởng chừng có thể thuê người đâm chết nó thì ai ngờ lại có con nhỏ người hầu bên cạnh, đem cháo đến cho nó thì lại có bà già kia cản trở, số của con khốn đó tại sao lại có thể may mắn đến như thế chứ? Chết tiệt, nhất định cô ta phải tìm cơ hội khác mới được, cô ta mới là đại tiểu thư Hàn gia chứ không phải con khốn đó!
Hàn Ngọc lập tức lấy điện thoại ra gọi điện cho một số lạ.
“Tiếp tục theo dõi cô ta, có bất kỳ động tĩnh gì phải thông báo cho tôi ngay lập tức.”
“Rõ.”
“Còn nữa, nếu tìm thấy được cơ hội thì xử nó cho tôi!”
Có lẽ người ở đầu dây bên kia đang ẩu đả với một băng nhóm nào đó nên tiếng la hét cùng kêu cứu, một lát sau anh ta mới trả lời: “Cô nghĩ Sở Duật Phong là thằng hề à? Nếu dễ dàng như cô nói thì tôi đã hoàn thành nhiệm vụ từ năm năm trước chứ không kéo dài đến bây giờ.”
Nhắc đến Sở Duật Phong, sắc mặt của người đàn ông hoàn toàn trầm xuống.
Vết sẹo gần sống mũi khiến cho gương mặt của gã trở nên hung tợn, gã châm một điếu thuốc rồi khinh bỉ: “Ít nhất thì bây giờ hắn đã có nhược điểm.”
Hàn Ngọc không muốn giao du với loại người này nhưng cô ta không biết làm sao mới có thể loại trừ Dạ Vũ.
Cô ta mới là Đại tiểu thư chứ không phải con khốn đó!
…
Ở bệnh viện, Dạ Vũ đang nghiêng đầu nhìn người đàn ông được gọi là chồng của cô đang nói chuyện điện thoại.
Nghe giọng thì có vẻ như anh đang cực kì tức giận, liên tục bảo đối phương là đồ vô dụng.
Cúp điện thoại, Sở Duật Phong thật muốn chạy đến công ty để đánh đám người đó, chỉ có mỗi việc cỏn con như thế mà làm cũng không xong.
Lúc này đột nhiên anh chợt nhớ ra chuyện gì đó, anh nhìn về phía cô gái đang nằm trên giường rồi nở một nụ cười ngượng ngùng.
Chết rồi, khi nãy do anh tức giận quá nên quên béng mình đang ở cùng với Dạ Vũ.
Có khi nào cô sẽ bảo anh là người hung dữ rồi ghét anh không?
“Tôi… tôi không nghe thấy gì đâu, một chữ cũng không nghe được.” Thấy ánh mắt của Sở Duật Phong cứ mãi nhìn chằm chằm vào mình, Dạ Vũ vội vàng lên tiếng.
Nghe mà không hiểu thì chúng ta có thể tính là không nghe nhỉ?
“Tôi có bảo gì chuyện đó đâu, khi nãy tôi có lớn tiếng quá không?”
Dạ Vũ lập tức gật đầu.
Lúc nhận cuộc gọi thì không có vấn đề gì, đột nhiên anh ta quát lên khiến cho trái tim cô cũng suýt nữa mà nhảy ra ngoài, từ lúc đó cho đến lúc cúp máy thì gương mặt anh hoàn toàn thể hiện rõ sự phẫn nộ của mình.
Sở Duật Phong thật muốn tát cho mình một cái, cứ kiểu này thì làm sao mà anh ghi điểm trong lòng của Dạ Vũ được chứ? Cơ chừng thêm một hoặc hai lần nữa là cô ấy tạm biệt anh luôn.
“Nếu công ty có việc thì anh nên nhanh chóng quay lại đó đi, tôi có thể chăm sóc cho bản thân mà.”
Nói xong, Dạ Vũ còn xoay xoay cánh tay rồi nhoẻn miệng cười để anh yên tâm.
Thật ra thì vết khâu cơ bản đã không sao rồi, nhưng hình như trong mắt mọi người cô còn chưa hồi phục nên vẫn phải nằm bệnh viện đó chứ.
Gần hai tháng ngắm nhìn cảnh vật thông qua cửa sổ khiến cô chán lắm, chỉ muốn lập tức xuất viện mà về nhà thôi.
“Không sao, chỉ là mấy chuyện nhỏ nhặt thôi, bọn họ tự lo được.
Mẹ tôi hỏi rằng khi xuất viện em muốn trở về biệt thự hay là về nhà chính sống với bà để bà tiện chăm sóc em?”
“Tôi muốn ở cùng với bác.” Đối với câu hỏi này, Dạ Vũ trả lời vô cùng dứt khoát.
Cô rất thích nói chuyện với Sở phu nhân, bà hiền lành lại chu đáo giống hệt mẹ cô vậy, hơn nữa ít nhất cô cũng phải làm gì đó để báo đáp công sức chăm sóc của bà hổm giờ.
“Em… chắc chắn chứ?” Sở Duật Phong hoàn toàn không tin Dạ Vũ lại trả lời như thế này, theo như anh biết thì làm gì có nàng dâu nào thích sống với mẹ chồng chứ? Ừm… dù mẹ chồng này có chút đáng yêu và hiền hậu, đến anh còn cảm thấy may mắn vì có được một người mẹ như vậy nói gì đến việc con dâu cũng yêu quý bà.
Chắc chắn khi bà nghe được câu trả lời của Dạ Vũ sẽ vui lắm cho mà coi.
“Vậy để tôi nói với mẹ rồi chuẩn bị sẵn đồ đạc cho em.”
“Cảm ơn anh rất nhiều.”.
Danh Sách Chương: