Dạ Vũ đang ngồi nghịch điện thoại thì cửa phòng mở ra, Sở Duật Phong vui vẻ tiến lại rồi bổ nhào về vợ mình.
“Thật mừng khi thấy em.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Dạ Vũ.”
Giọng nói của Sở Duật Phong đột nhiên trở nên nghiêm trọng hơn khiến cho cô giật cả mình.
Nhìn sắc mặt này… có phải là ở tiệc rượu xảy ra chuyện gì rồi không?
“Hả?”
“Ừm… chân em khỏi hẳn rồi đúng không?”
Dạ Vũ theo bản năng gật đầu, sau đó cô chợt nhớ đến một chuyện gì đó rồi đỏ mặt lên.
Nếu cô nhớ không nhầm thì…
Cái gật đầu của Dạ Vũ khiến cho Sở Duật Phong vô cùng hài lòng.
Vừa định áp lên đôi môi hồng đào của cô thì Dạ Vũ đã trầm mặt lên tiếng: “Sở Duật Phong, tại sao trên người anh lại có mùi nước hoa của phụ nữ? Anh giấu em nuôi cô nào đúng không?”
Câu nói hệt như nước lạnh đổ xuống khiến cho cả người anh cứng đờ.
Mẹ kiếp rõ ràng anh chỉ đứng có một mình, dù cho Kiều Phương có đứng cạnh thì khoảng cách của hai người cũng nửa mét mà.
“Anh có ngửi thấy mùi gì đâu.”
Dạ Vũ lập tức cầm gối ném thẳng vào Sở Duật Phong.
“Đi tắm nhanh lên rồi ra đây nói chuyện với em, mùi nồng nặc chết đi được.”
Sở Duật Phong bĩu môi rồi mang quần áo vào trong phòng tắm.
Khoảng năm phút sau, anh chỉ quấn mỗi một cái khăn tắm rồi ra ngoài.
Không thể không nói dáng người của Sở Duật Phong rất đẹp, từng cơ bụng săn chắc hiện lên rõ ràng.
Làn da màu đồng cùng với những đường nét tinh xảo mà ông trời bạn tặng khiến anh giống hệt như một bức tượng được điêu khắc theo tỉ lệ vàng vậy.
Đối với Dạ Vũ, đôi mắt của anh là dễ hút hồn người đối diện nhất.
Nó không sắc bén nhưng lại có thể ẩn chứa rất nhiều cảm xúc, nói đơn giản thì thông qua đôi mắt cũng cảm nhận được tâm trạng của người đàn ông này vậy.
Thấy Dạ Vũ nhìn mình không chớp mắt, Sở Duật Phong càng cảm thấy vui vẻ hơn.
Quả nhiên cô ấy bị cơ thể đẹp đẽ của anh thu hút mà!
“Em định nhìn bao lâu vậy?”
Câu nói của anh lập tức kéo Dạ Vũ quay trở lại thực tại.
Cô ho khẽ rồi lên tiếng: “Đâu có, anh hiểu lầm rồi.”
“Hiểu lầm?”
Đột nhiên Sở Duật Phong tiến lại khiến cho Dạ Vũ lùi lại phía sau, gương mặt đầy cảnh giác.
“Anh… ưm…”
Lời còn chưa dứt thì Sở Duật Phong đã áp đôi môi mình xuống, bắt đầu một nụ hôn sâu.
Đôi mắt cô gái mở to, bàn tay theo bản năng liền đẩy ra anh.
Tuy nhiên sức của cô làm sao có thể bằng một người đàn ông, huống hồ trong tình huống này lại càng không thể thoát.
Dù đây là một hành động thường ngày, nhưng Dạ Vũ vẫn không kiềm được mà khẽ lên tiếng.
m thanh này nhẹ nhàng lại pha chút cám dỗ khiến cho Sở Duật Phong căng cứng cả người.
Răng lưỡi quấn lấy triền miên, khóe mắt của cô cũng vì thế mà đỏ hồng.
Nụ hôn kéo dài một lúc lâu rồi mới kết thúc, anh ghé sát vành tai cô gái khàn khàn hỏi: “Được chứ?”
Dạ Vũ trừng mắt với người đàn ông đang áp sát người mình, hiển nhiên đối với Sở Duật Phong thì im lặng chính là đồng ý.
Anh vuốt ve gò má đỏ ửng lên vì ngại ngùng của cô gái, gương mặt nở một nụ cười dịu dàng.
“Không sao, em cứ thả lỏng người ra là được.”
Nụ hôn dần dần di chuyển xuống cằm, xuống cổ đến đôi xương quai xanh đầy gợi cảm kia.
Làn da của Dạ Vũ trắng nõn khiến cho anh không kiềm được mà để lại những dấu hôn đỏ hồng.
“Phong…”
Giọng nói của Dạ Vũ vốn rất êm tai, tuy nhiên trong tình huống này nó lại trở thành một lời mời mọc.
Yết hầu anh chuyển động lên xuống, cuối cùng anh cởi bỏ đi cái khăn trên người mình cùng cái váy ngủ đầy vướng víu mà Dạ Vũ đang mặc..
Danh Sách Chương: